Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
___________________________
Trước giờ học chiều hôm đó, Tư Kinh Mặc chuyển xuống ngồi cùng bàn với Giang Diệc.
Sau khi Tư Kinh Mặc chuyển chỗ, Trương Dương không muốn ngồi một mình ở bàn giữa, nên đã xin lão Từ, đổi từ bàn giữa xuống bàn cuối cùng.
Sỉ số lớp là 45 người, bây giờ chỉ có Trương Dương lẻ loi ngồi một mình.
Giang Diệc có chút băn khoăn, quay đầu nhìn Trương Dương: “Hại cậu phải ngồi một mình rồi.”
Trương Dương không để ý lắm, xua tay: “Không có việc gì, lúc mà lớp có 44 người thì tớ cũng ngồi một mình.”
Trương Dương thực sự đang nói thật. Lúc ấy Trương Dương đã đạt đến cảnh giới mà mỗi một người ngồi cùng bàn với cậu ta đều không chịu đựng nổi mà phải tìm lão Từ xin đổi chỗ.
Lão Từ chẳng còn cách nào khác, cũng chỉ có thể để Trương Dương ngồi một mình.
Nhưng lúc đó không phải chỉ có Trương Dương ngồi một mình, sỉ số ban một là chẵn, Trương Dương ngồi một mình thì chắc chắn còn một người nữa phải ngồi một mình.
Người đó chính là Tư Kinh Mặc.
Hai người bọn hắn cứ thế chia ra ngồi ở hai dãy bàn cuối lớp, khi đó Trương Dương và Tư Kinh Mặc cũng chưa thân thiết.
Cho đến học kì hai của lớp mười, lão Từ vì muốn phòng học trông đẹp hơn một chút, nên đã xếp lại chỗ ngồi cho cả lớp.
Nhưng xếp đến Trương Dương thì lão Từ phát sầu cả lên, cuối cùng vẫn là Tư Kinh Mặc chủ động yêu cầu, nói hắn đồng ý ngồi cùng bàn với Trương Dương thì vấn đề này mới được giải quyết.
Lão Từ còn đang lo lắng Trương Dương sẽ dạy hư Tư Kinh Mặc, sau này ông mới nhận ra là ông lo lắng dư thừa rồi.
Bởi vì vô luận Trương Dương có lắm lời đến cỡ nào, Tư Kinh Mặc đều bất vi sở động, không chỉ có bất vi sở động, thậm chí lúc Trương Dương trở nên quá ầm ĩ thì hắn cũng có thể ngăn lại.
*Bất vi sở động(不为所动): dù cho người khác có nói gì hay làm gì thì cũng kiên định, không thay đổi.
Thời gian dần trôi, Trương Dương cũng không làm ầm ĩ như trước đây nữa.
Bây giờ chẳng qua là từ có bạn ngồi cùng bàn thành không có bạn ngồi cùng bàn mà thôi, cho dù trước đây có ngồi cùng Tư Kinh Mặc thật ra cũng không khác mấy so với ngồi một mình.
Ít nhất ra Trương Dương cảm thấy chả có gì khác cả.
Mãi cho đến khi cậu ta ngồi sau Giang Diệc và Tư Kinh Mặc một buổi chiều——
Trương Dương cảm thấy hình như mình chưa từng quen biết Tư Kinh Mặc.
Đây thật sự là cái người lạnh lùng, là Alpha đối với ai cũng hờ hững mà tất cả mọi người với không tới - Tư Kinh Mặc sao?
Môn học đầu tiền của buổi chiều là môn Vật Lý, Giang Diệc vẫn luôn xem đề, nếu câu hỏi nào cậu không hiểu sẽ khoanh lại rồi nhìn vở ghi của Tư Kinh Mặc.
Nếu như nhìn một lần rồi suy nghĩ công thức mà vẫn không ra được kết quả, cậu sẽ bỏ bút xuống, dùng cùi chỏ chọc Tư Kinh Mặc ở bên cạnh, sau đó đẩy sách ôn tập sang cho hắn.
Lúc này, vô luận là Tư Kinh Mặc đang làm gì, hắn đều sẽ ngừng lại động tác trên tay, sau đó cầm sách ôn tập của Giang Diệc rồi viết mấy công thức lên trên.
Viết công thức xong thì trả lại cho Giang Diệc.
Thậm chí có một lần, giáo viên môn Vật lý gọi Tư Kinh Mặc lên bảng làm bài, nhưng lúc đó Tư Kinh Mặc đang viết cách giải toán cho Giang Diệc, nghe được giáo viên gọi tên mình nên hắn đã từ chối.
Giáo viên môn Vật lý là một nữ Beta vừa tốt nghiệp đến Nhất Trung, tên là Nghiêm Nguyệt, mỗi lần gọi học sinh lên bảng làm bài đều dựa vào giá trị nhan sắc.
Tư Kinh Mặc đẹp trai nhất ban một, nên cô rất thích gọi Tư Kinh Mặc. Mười lần thì hết 5, 6 lần là gọi Tư Kinh Mặc.
Có ngờ đâu, lần này Tư Kinh Mặc lại trực tiếp từ chối Nghiêm Nguyệt!.
Nghiêm Nguyệt không khống chế được biểu cảm, nhíu mày hỏi một câu: “Vì sao? Bởi vì trò không làm được đề này à?”
Nói xong, Nghiêm Nguyệt với đôi giày cao gót bước tới.
Tư Kinh Mặc không ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh lùng, giọng điệu không giao động: “Hôm qua cô cũng cho em làm một đề giống như thế rồi, em nguyện ý đem cơ hội lần này nhường cho Trương Dương.”
Trương Dương: “Tớ......?”
Trương Dương cũng không biết mình đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới kiềm chế được bản thân không văng tục.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Nghiêm Nguyệt cứng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, cười cười nói với Trương Dương: “Thôi được rồi, vậy để bạn học Trương Dương làm đi.”
Trương Dương nuốt lời đang định nói xuống, cậu ta đang hoài nghi việc Tư Kinh Mặc cảm giác được cậu ta cứ ngồi trông hắn cả tiết nên mới có ý định trả đũa.!
Vừa hết tiết, Trương Dương vô cùng tức giận đi tìm Tư Kinh Mặc lý luận: “Tư ca, cậu đang cố ý đúng không? Cậu không những bỏ rơi người ngồi cùng bàn với cậu mà còn bán luôn cả tớ nữa!”
Tư Kinh Mặc viết không ngừng nghỉ, mí mắt cũng không nâng tý nào: “Không có.”
“Tuyệt đối là có!” Trương Dương tức giận bất bình: “ Có mới nới cũ. Alpha ôi Alpha, thực sự là một đám cặn bã!”
Giang Diệc dừng bút, nhịn không được nhắc nhở: “Cậu đừng quên mình cũng là Alpha, mắng người mà mắng luôn mình thì không tốt đâu.”
Trương Dương: “?”
Được lắm, ai cũng muốn bắt nạt cậu ta, tức chết mất.
Tức giận mà không thể làm được gì nên Trương Dương đành bỏ qua cho hai người mà chạy đi tìm Phương Phàm.
Thật không may Phương Phàm cũng đang làm đề thế là không có thời gian để ý đến Trương Dương.
Giang Diệc làm đề đến trưa, về cơ bản cậu đã nghiên cứu xong những kiến thức cơ bản của môn Toán, chỉ cần kiểm tra rồi bổ sung những kiến thức còn thiếu nữa là được.
Lão Từ biết Giang Diệc đã không đi học một tháng, tiến độ học tập của cậu khác một chút nên mới nhắc trước với các giáo viên bộ môn, thế là buổi trưa các đại diện môn đã đưa cho Giang Diệc một đống đề thi.
Có khoảng 10 đề thi cho mỗi môn, câu hỏi trong đề chủ yếu là kiến thức trọng điểm của lớp mười một.
Giang Diệc xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, cầm tờ đề trên bàn học học chuẩn bị tiếp tục làm.
Đột nhiên người bên cạnh duỗi tay sang để lên bàn Giang Diệc một viên kẹo hoa quả.
Giang Diệc ngẩng đầu nhìn qua, mặt Tư Kinh Mặc không có biểu cảm gì. Thấy Giang Diệc nhìn sang, hắn dời mắt sang chỗ khác, đường cong cằm cứng rắn lạnh lẽo, giọng nói không có bao nhiêu giao động: “Ăn kẹo sẽ tốt hơn một chút.”
Bây giờ hai người là bạn cùng bàn, khoảng cách trở nên gần hơn. Hương vị tin tức tố lẫn vào nhau tự nhiên lộ ra sự ám muội.
Giang Diệc dời mắt, nhìn lướt qua viên kẹo được đặt trên tờ đề thi. Là một nhãn hiệu nước ngoài, Giang Diệc vẫn luôn thích ăn kẹo hoa quả của hãng này.
Cầm lấy viên kẹo, Giang Diệc trực tiếp xé vỏ ra rồi bỏ vào miệng.
Hương vị nho tràn ra đầu lưỡi, Giang Diệc cũng bất giác thả lỏng, cảm giác đau đớn ở huyệt thái dương cũng được giảm bớt.
Dư quang liếc qua Giang Diệc đang ăn, tay Tư Kinh Mặc đang nắm chặt cũng dần buông lỏng.
Giang Diệc đưa viên kẹo đến đầu lưỡi, làm quai hàm phồng lên một khối nho nhỏ, cậu xem xét Tư Kinh Mặc một chút, mới thấp giọng nói: “Không nghĩ tới cậu cũng mang kẹo đi học.”
Tư Kinh Mặc dừng bút, giọng nói đè thấp xuống một chút: “Nhiều lúc thấy đói, ăn viên kẹo sẽ tốt hơn một chút.”
Giang Diệc chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới Tư Kinh Mặc sẽ nghiêm túc trả lời. Dù sao nhìn Tư Kinh Mặc từ góc độ nào, cũng là một Alpha lạnh như băng, làm thế nào cũng không liên tưởng được đến hắn sẽ mang kẹo đến trường.
“Tôi chỉ ngạc nhiên chút thôi, đừng để ý quá.” Giang Diệc nói.
Tư Kinh Mặc rủ mắt nghiêng đầu nhìn Giang Diệc, lông mi dày, màu sắc còn ngươi khá u ám.
“Vậy, ăn ngon không?” Tư Kinh Mặc hỏi.
Trong miệng Giang Diệc đều là vị ngọt còn là mùi nho, không hề suy nghĩ mà gật đầu: “Ngon lắm, tôi rất thích ăn kẹo nhãn hiệu này.”
Tư Kinh Mặc trầm giọng đáp lại, giọng nói đã trầm nay còn trầm hơn. Không nhìn Giang Diệc, khóe miệng cứng rắn của hắn khẽ cong lên.
Tốc độ nhanh đến mức gần như có thể gọi là chớp nhoáng.
Trương Dương vừa đi WC về thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Kinh Mặc, lo lắng nuốt nước miếng: “Tư..., Tư ca?”
Tâm trạng Tư Kinh Mặc đang rất tốt, khó có lúc đáp lại cậu ta một tiếng.
Trương Dương bất ngờ nói: “Cậu vừa cười đúng không?”
“Tớ không nhìn nhầm nè, cậu mới cười! Mẹ ơi, thật ly kỳ, Tư ca thế mà cũng cười đấy!”
Trương Dương y như một cái loa, giọng nói to đến mức cả lớp đều nghe được.
Phương Phàm nghe thế thì quay lại, nhìn kỹ một chút, mới nhỏ giọng nói: “Làm gì có, cười chỗ nào?”
Ánh mắt của người khác cũng tập trung lại, trông thấy bản mặt lạnh quen thuộc của Tư Kinh Mặc, thậm chí bởi vì Trương Dương vừa mới nói mấy lời kia, mà Tư Kinh Mặc càng trở nên lãnh đạm hơn.
“Trương Dương cậu cứ ỷ vào Tư Kinh Mặc tốt tính! Mà ngày nào cũng tung tin đồn nhảm, may mà Tư Kinh Mặc không nổi giận đấy, nếu mà là người khác, thì cậu đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi!” Có người nhịn không được nữa, lớn giọng nói.
Mấy người khác lập tức phá ra cười.
Những lời này là lời nói thật.
Học sinh ở Nhất Trung đều biết, giáo thảo Tư Kinh Mặc có bối cảnh, thành tích tốt, cho dù có lạnh lùng một chút, nhưng giáo dưỡng tốt số một số hai đó.
Ngay cả khi bị chặn trong nhà vệ sinh bởi một người cầu hôn mình, câu nói nặng lời nhất của Tư Kinh Mặc chỉ là 'Thật xin lỗi'.
“Được rồi, Trương Dương, đừng làm ầm ĩ nữa. Tớ làm bạn học với Tư ca lâu như thế, cũng chưa từng thấy cậu ấy cười bao giờ!” Một người lớn tiếng nói.
Trương Dương nhíu mày, muốn tiếp tục tranh luận với người kia, nhưng chuông vào học lại đúng lúc vang lên.
Tiết này là tiết số học, nên không ai dám làm ồn, đều lục tục về chỗ ngồi của mình.
Giang Diệc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc một hồi.
Mi tâm của nam sinh nhíu lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Diệc, dùng ánh mắt hỏi thăm xem thử chuyện gì đã xảy ra.
Giang Diệc thu tầm mắt lại.
Đột nhiên cậu nhớ tới, cậu quen biết Tư Kinh Mặc nhiều năm như vậy, hình như vẫn chưa thấy Tư Kinh Mặc cười bao giờ, nhưng ngược lại cậu đã thấy hắn khóc.
Cho dù đã qua hai năm, thì ấn tượng về lần đó vẫn khắc sâu trong lòng Giang Diệc.
Thiếu niên luôn luôn lạnh lùng ấy, cắn chặt hàm răng, con người giăng đầy tơ máu, nước mắt cứ như vậy mà lăn xuống.
Giang Diệc của năm đó, cũng bị ánh mắt ngoan lệ khi đó của Tư Kinh Mặc, lượm đến mức cậu vội vàng lướt qua không bao giờ dám nhìn lại nữa.
Đó cũng là lần cuối cùng Giang Diệc nhìn thấy Tư Kinh Mặc trong hai năm.
Không đợi được câu trả lời của Giang Diệc, rất nhanh trước mắt Giang Diệc xuất hiện một tờ giấy ghi chú. Kiểu chữ của Tư Kinh Mặc rất giống với người khác, đầu bút lông sắc bén, nhưng chữ viết lại tinh tế lạ thường.
“Sao vậy?”
Giang Diệc giật giật khóe miệng, viết lên tờ giấy hai chữ rồng bay phượng múa —— “Không có gì.”
Cậu không thể đột nhiên hỏi Tư Kinh Mặc năm đó vì sao lại khóc?
Giang Diệc không muốn đột nhiên mất đi một người dạy bổ túc miễn phí.
Nên chỉ có thể chờ đến lúc quan hệ với Tư Kinh Mặc tốt hơn, Giang Diệc mới tìm cơ hội để hỏi.