Editor: NuanYang
Beta: Mee
*****************
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cũng không nán lại hoa viên quá lâu, Tống Nhân cũng rất nhanh đã gọi cho Giang Diệc bảo hai người về ăn cơm.
Không biết có phải do lúc trước Giang Diệc đã náo loạn một trận hay không mà lần này cũng không có ai dám nói ra nói vào trước mặt cậu, ngay cả bà nội cũng thế nhưng đương nhiên bà ấy cũng chẳng hòa nhã cho lắm.
Giang Diệc không thèm để ý, kéo Tư Kinh Mặc ngồi xuống bên cạnh bàn. Bà nội đã không muốn thấy cậu thì cậu cũng không muốn thấy bà ấy.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Húc giữ đúng lời hứa bèn sai tài xế đưa Giang Diệc về, chỉ là lần này có thêm Tư Kinh Mặc mà thôi.
Tuy Giang Diệc nằng nặc đòi về nhưng đến lúc lên xe thì cậu lại cảm thấy luyến tiếc.
Đã lâu không được gặp bố mẹ, dù bên ngoài mạnh miệng kêu không nhớ nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn thấy rất khó chịu.
Tống Nhân cũng không nỡ rời xa Giang Diệc, lúc đưa cậu lên xe khóe mắt bà đã hơi ửng đỏ.
Giang Diệc sợ Tống Nhân lo lắng nên chỉ có thể cố kiềm lòng mà nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Mẹ, con chỉ đi học thôi mà, sau này cuối tuần có thời gian con nhất định sẽ về, vì vậy mẹ không cần tiễn đâu.”
Nói xong, cậu không nhìn Tống Nhân và Giang Húc mà nhanh chóng bước lên xe.
Khóe mắt Tống Nhân đã đỏ ửng nhưng bà vẫn bất đắc dĩ cười cười rồi nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tiểu Tư cũng lên xe nhanh đi con, hai đứa đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho cô đó. Sau này nhờ cháu giúp cô quan tâm Tiểu Diệc một chút nhé.”
Tư Kinh Mặc nhìn lướt qua khoé mắt của Tống Nhân rồi gật đầu: “Cô cứ yên tâm ạ.”
Sau đó, Tư Kinh Mặc cũng nhanh chóng lên xe.
Giang Diệc không nói gì, cậu chỉ dứt khoát mím môi.
Tống Nhân dặn dò tài xế vài câu lái xe cẩn thận, sau đó lùi lại mấy bước.
Ô tô chậm rãi khởi động, cửa sổ xe cũng kéo lên. Lúc này Giang Diệc mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bố mẹ vẫn đứng ở chỗ cũ, Tống Nhân còn bất ngờ đưa tay lên mà lau khóe mắt mình.
Hốc mắt Giang Diệc lập tức đỏ ửng, cậu lập tức cúi đầu vờ như đang nghịch điện thoại.
Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh Giang Diệc, nên đương nhiên hắn cũng thấy khóe mắt của Giang Diệc đã ửng đỏ. Nhưng hắn không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ lên lưng Giang Diệc.
Bàn tay ấm áp chạm vào người khiến sống lưng Giang Diệc lập tức cứng đờ. Đang định quay đầu lại thì đột nhiên cậu nhớ đến mắt mình vẫn còn đỏ nên quay được nửa chừng thì cậu lại miễn cưỡng ép mình quay trở về.
Lúc này khóe miệng Tư Kinh Mặc trộm cong lên, đáy lòng hắn cũng có chút mềm mại.
Cũng như Giang Diệc, Tống Nhân không muốn rời xa con trai, nhưng “không muốn” cuối cùng vẫn chỉ là ước muốn. Nhưng sau khi biết Giang Diệc còn có một người bạn là Tư Kinh Mặc thì trong lòng bà đã yên tâm phần nào.
Xe rời đi một lúc lâu thì Tống Nhân mới thở dài một hơi: “Tiểu Diệc có thể có một người bạn như vậy, coi như chúng ta cũng an tâm hơn một chút.”
Giang Húc gật đầu đồng ý rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, hôm qua lúc anh đón Tiểu Diệc cũng đã gặp qua thằng bé Tiểu Tư đó rồi.”
Tống Nhân nhíu nhíu mày: “Anh đón Tiểu Diệc ở đâu?”
Giang Húc nói: “Ở nhà, lúc anh đến còn chưa thấy Tiểu Diệc thì đã gặp Tiểu Tư với một thằng bé khác đang ngủ nhờ ở nhà mình rồi.”
Tống Nhân ngẩng đầu liếc nhìn Giang Húc rồi bà nhíu chặt mày hơn.
“Ngủ lại nhà với Tiểu Diệc sao?” Tống Nhân hỏi lại lần nữa.
Giang Húc cúi đầu nhìn vợ mình: “Có vấn đề gì sao?”
Tống Nhân không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng thật ra lúc này trong lòng bà chợt hiện lên một suy đoán, nhưng tạm thời bà vẫn chưa thể xác định được.
Giang Húc ở bên cạnh không hiểu chuyện gì mà Tống Nhân cũng không có ý định giải thích. Giang Diệc và Giang Húc đều là người thẳng như ruột ngựa, nếu ông ấy có thể nhìn ra chuyện này thì ngày xưa theo đuổi bà đã không trắc trở như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Nhân lại cảm thấy hơi chua xót.
Hít một hơi thật sâu, Tống Nhân suy nghĩ một chút cuối cùng bà quyết định vẫn nên lựa thời gian để nói rõ cho đứa con ngốc nhà mình. Nếu nó cũng có suy nghĩ đó thì tốt, còn nếu không có thì bà phải nhanh chóng làm rõ mới được.
…………
Đã vào tháng 11 nên thời tiết buổi sáng càng ngày càng lạnh.
Lúc trước đồng hồ báo thức chỉ kêu một tiếng là Giang Diệc đã có thể rời giường, nhưng bây giờ đồng hồ reo ba bốn lần thì cậu mới miễn cưỡng mà mở mắt.
Không khí quá ấm áp sẽ khiến học sinh dễ buồn ngủ, nhưng nếu quá lạnh thì lại khó mà tập trung học được.
Để hạn chế vấn đề này nên điều hòa trong phòng học của Nhất Trung chỉ bật khoảng nửa ngày, trừ những hôm mưa tuyết đặc biệt lạnh và khi mặt trời ló dạng thì học sinh Nhất Trung hoàn toàn vô duyên với điều hòa.
Một tuần nữa lại bắt đầu, đại hội thể thao năm nay cuối cùng cũng được thông báo. Cũng giống như năm ngoái, mỗi lớp sẽ là một đơn vị và một lớp sẽ phải tham gia dự thi tối thiểu mười hạng mục.
Ủy viên thể dục cầm danh sách giới thiệu sơ qua các hạng mục trong tay rồi cậu ta đưa danh sách đến bàn đầu tiên, trước tiên cứ để các bạn tự do đăng ký cái đã.
Nói là tự do nhưng dĩ nhiên cậu ta biết lớp mình là cái dạng gì, nên cuối cùng danh sách đến tay thì đoán chừng cũng chỉ có vài người.
Ủy viên thể dục ho vài tiếng rồi nói thêm một câu: “Đại hội thể thao năm nay sẽ có tiền thưởng, lớp đứng nhất được thưởng hai ngàn,đủ cho lớp chúng ta liên hoan một bữa lẩu rồi! Nên mọi người phải tham gia tích cực vào!”
“Vậy cậu có tham gia không?” Có người cười nói.
Ủy viên thể dục tên là Địch Tử Ngang, thân hình của cậu ta rất cao lớn cường tráng, lúc học lớp 1 thân hình của cậu ta đã như vậy rồi, cả lớp đến 80% đều bầu cậu ta làm ủy viên thể dục.
Địch Tử Ngang nghe thấy thế thì cười nói: “Tớ đã đăng ký hạng mục chạy 3000 mét rồi, còn chờ mấy cậu thôi đó!”
Có người cũng vỗ tay hùa theo: “Trâu bò dữ!”
Trong lúc bọn họ đùa giỡn thì danh sách đăng ký đã truyền đến tay Giang Diệc.
Giang Diệc nhận lấy thì thấy tờ giấy vẫn trống không, may là ở hạng mục chạy 3000 mét còn có tên Địch Tử Ngang nên cũng chưa đến mức bỏ trắng.
Địch Tử Ngang nói chuyện với bạn hai câu, vừa ngẩng đầu thì cậu ta đã thấy danh sách nằm trong tay Giang Diệc, mắt cậu ta lập tức sáng lên.
Dù là Giang Diệc hay Tư Kinh Mặc thì giá trị nhan sắc đều là số một số hai toàn trường, hơn nữa Tư Kinh Mặc còn là hot boy số một được cả Nhất Trung công nhận, nếu hắn cũng tham gia đại hội thể thao lần này thì cậu ta sẽ không sợ không có ai đăng ký nữa rồi.
Địch Tử Ngang nhanh chóng vọt tới chỗ cậu, bàn tay to vỗ cái bốp lên vai Giang Diệc: “Giang Diệc! Chắc cậu sẽ tham gia mà đúng không?
Nghe giống như đang hỏi, nhưng ngữ khí thì lại không cho phép người ta được cự tuyệt.
Nửa bả vai Giang Diệc bị vỗ đến tê rần, cậu hít một hơi.
Tư Kinh Mặc nhíu mày, lạnh lùng nâng mí mắt, ánh mắt hắn ngừng lại ở cái tay đang đặt trên vai Giang Diệc của Địch Tử Ngang.
Ngặt nỗi Địch Tử Ngang lại là người vô tư do đó cậu ta không chỉ không phát hiện mà còn nói tiếp: “Giang Diệc à, nhất định cậu phải tham gia đó, tuy cậu mới chuyển đến nhưng trong lòng bọn tớ cậu đã là một thành viên không thể thiếu của lớp rồi. Cậu thử nghĩ xem, tiền thưởng cho lớp đứng nhất tận hai ngàn lận đó! Cho dù không đứng nhất thì đứng nhì cũng đã được một ngàn rồi…”
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh rồi hỏi một câu: “Tư ca, cậu tham gia không?”
Tư Kinh Mặc buông bút rồi duỗi tay hất cái tay đang đặt trên vai Giang Diệc của cậu ta ra, hờ hững nói: “Không.”
Hành động này của hắn làm Địch Tử Ngang hơi sửng sờ. Tư Kinh Mặc dùng lực rất nhẹ nên chẳng đau tí nào. Nhưng hành động này…. Địch Tử Ngang bỗng trở nên trầm mặc.
Thậm chí Giang Diệc không để ý mà cậu còn cảm thấy thoải mái vì Tư Kinh Mặc đã giúp cậu gạt cái tay đó ra, thật ra cậu không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Xoay xoay chiếc bút trên tay, vốn dĩ Giang Diệc không thấy hứng thú với đại hội thể thao nhưng nghĩ lại thì Địch Tử Ngang đã mất công như vậy, nếu cậu vẫn không đăng ký thì quả thật không thể nói nổi.
Nhìn qua một lượt rồi Giang Diệc cầm bút viết tên mình vào hạng mục chạy 400 mét nam và chạy tiếp sức 4x100 mét.
Vốn Địch Tử Ngang đang trầm tư suy nghĩ sao Tư Kinh Mặc ghét bỏ mình thì giây tiếp theo cậu ta đã thấy Giang Diệc đăng ký một lúc hai hạng mục, nên tạm thời gạt chuyện này sang một bên vậy, lúc này mặt mày cậu ta cũng hớn hở hẳn ra.
“Ôi! Diệc ca! Từ giờ cậu chính là anh trai của tớ!” Cầm danh sách đăng ký lên rồi Địch Tử Ngang thơm hai cái lên đó.
Giang Diệc lập tức bày ra biểu cảm ghét bỏ: “Cậu còn như vậy thì tớ sẽ không tham gia đó.”
Địch Tử Ngang lập tức giấu danh sách ra phía sau: “Không được, không được, cậu đã đăng ký rồi thì không thể hủy đâu!”
Giống như sợ Giang Diệc đổi ý nên Địch Tử Ngang cầm danh sách rồi chuẩn bị rời đi.
“Từ từ đã.” Tư Kinh Mặc đột nhiên gọi cậu ta lại.
Địch Tử Ngang sửng sốt một lúc: “Tư ca, sao vậy…”
“Đưa tớ danh sách đi.” Tư Kinh Mặc nói.
Lúc này Địch Tử Ngang cũng đã hiểu được, hành động vừa nãy của Tư Kinh Mặc rõ ràng là đang muốn giữ Giang Diệc. Cậu ta đúng là một người vô tư, nhưng cũng không vô tư đến mức chẳng biết gì.
Vì vậy hiện tại Địch Tử Ngang đang rất sợ Tư Kinh Mặc sẽ giật lấy danh sách rồi mạnh mẽ gạch bỏ tên của Giang Diệc.
Cậu ta thấy hồi hộp nên giấu giấu danh sách ở phía sau rồi nuốt nước bọt nói: “Tư ca, cậu muốn..…”
Tư Kinh Mặc nhíu mày: “Tớ đăng ký.”
Địch Tử Ngang càng mờ mịt hơn, cậu ta vừa nghe gì vậy?
Giang Diệc cũng nghiêng đầu liếc nhìn Tư Kinh Mặc: “Tư ca cậu cũng tham gia sao?”
Tư Kinh Mặc ngoảnh đầu đối diện với Giang Diệc, trong ánh mắt cậu viết rõ: “Không phải cậu nói không tham gia sao?” Tư Kinh Mặc cũng không giải thích mà chỉ quét mắt đến hai hạng mục mà Giang Diệc đã điền, sau đó hắn viết tên mình ở cột chạy tiếp sức 4x100 mét, rồi tiếp tục viết vào vị trí hạng mục 800 mét nam bên cạnh vị trí 400 mét,
Chữ Tư Kinh Mặc không giống với Giang Diệc mà nó sẽ tùy tiện hơn một chút, chữ của hắn không có cảm giác yên tĩnh như cậu.
Giang Diệc nhìn chằm chằm hai cái tên đặt cạnh nhau thì cậu đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.
Danh sách đăng ký lại về tay Địch Tử Ngang một lần nữa, nhưng cậu ta vẫn chưa hết đờ ra.
Những người khác thấy Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đều tham gia thì bọn họ xông đến chỗ Địch Tử Ngang muốn đăng ký.
Chỉ trong chốc lát mà danh sách đã điền đầy.
Lúc này Địch Tử Ngang mới như trong mộng tỉnh lại, cậu ta nhanh chóng lấy lại danh sách rồi nói: “Để tớ đăng ký chạy tiếp sức cho! Mấy bạn nữ không cần phải đăng ký bừa bãi vậy đâu!”
Sau đó các bạn nữ cũng tự hiểu, chỉ đăng ký 400 mét và 800 mét, còn hai vị trí chạy tiếp sức cuối cùng, một chỗ là của Địch Tử Ngang, chỗ còn lại là của Trương Dương.
Nhìn vào danh sách, Trương Dương hơi sửng sốt một chút rồi cậu ta lo lắng mở miệng hỏi Giang Diệc: “Diệc ca, cậu…. được không vậy?”
Giang Diệc nhướng mày: “Sao vậy, cậu không tin tớ à? Cậu đi hỏi Tư ca đi, tớ từng là thành viên trong đội điền kinh của trường đấy.”
Tư Kinh Mặc gật đầu.
Trương Dương hơi hoảng sợ: “Không nhìn ra đó.”
Giang Diệc cười: “Sao có thể để cậu dễ dàng nhìn thấy như vậy được?”
Thấy thái độ của Giang Diệc thì biểu cảm trên mặt Trương Dương đã nhẹ nhàng hơn và sự lo lắng cũng giảm đi rất nhiều.
“Diệc ca trâu bò quá!”
Giang Diệc cũng không hề bỏ lỡ biểu cảm trên mặt Trương Dương, làm sao cậu không biết cậu ta đang nghĩ gì chứ?
Chắc hẳn chuyện lần trước Trương Dương vẫn để trong lòng, quả thật giọng điệu của Giang Diệc lúc ấy không được tốt lắm. Nhưng sau khi nghe Phương Phàm nói ra tất cả thì cậu lại cảm thấy hơi mờ mịt.
Chuyện này, nếu phải nói chính xác ai đúng ai sai thì quả thật chẳng có ai cả. Không có ai đúng tuyệt đối mà cũng không có ai sai hoàn toàn.
Suy cho cùng thì chỉ có thể như lời Tư Kinh Mặc đã nói, vì không có ai can thiệp được nên cứ để người trong cuộc tự giải quyết vậy.
Ngược lại là Giang Diệc đã không đúng, cậu chỉ thấy Phương Phàm bị ức hiếp mà không nhìn đến Trương Dương cũng rất khó xử.
“Xin lỗi.” Giang Diệc nhìn Trương Dương rồi nói nhỏ: “Hôm đó tớ có hơi quá đà.”
Lúc này yết hầu Trương Dương chợt chuyển động, đột nhiên cậu ta không nói nên lời.
Giang Diệc gãi gãi đầu, cậu cũng không biết phải nói gì. Sau khi suy nghĩ một cả nửa ngày thì cậu mới thốt ra một câu: “Chúng ta vẫn là anh em tốt chứ.”
Khóe mắt Trương Dương nóng lên rồi cậu ta liên tục gật đầu.
********************************
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy viết xong chương này thì sẽ có người mắng Trương Dương nữa cho coi. =.=
Thật ra thì để giải thích cho Trương Dương cũng dễ thôi. Cha mẹ luôn thiên vị đứa bé khác, họ để cậu tủi thân một mình rồi cứ suốt ngày quan tâm, chăm sóc Phương Phàm. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của họ cũng là trách tội Trương Dương, nên cậu ta mới bùng nổ đó. Chỉ là ở cái tuổi này mà dùng sai cách thì sẽ làm tổn thương mình và người khác. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, quan trọng nhất là biết mình sai rồi sửa lại là được.
Hết chương 33.