Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Nhưng không có quá nhiều thời gian để Giang Diệc suy nghĩ rõ ràng, thì Tư Kinh Mặc đã nhận xong giải thưởng và đi về phía bên này.
Cũng may Phương Phàm không hỏi nữa, mà nói với người bên cạnh: “Chắc là do cậu vừa vận động đúng không? Không sao là tốt rồi.”
Khóe miệng Giang Diệc giật giật, nụ cười cứng ngắc: “Không sao đâu, đừng lo.”
Phương Phàm gật đầu.
Lúc đang nói chuyện, thì Tư Kinh Mặc đi tới, một đám người nghển cô lên muốn xem tiền thưởng và giấy khen trong tay Tư Kinh Mặc, nhưng lại ngại lễ bế mạc còn chưa kết thúc, bây giờ bọn họ cần phải giữ vững đội hình nên chỉ có thể nhìn từ xa.
Tư Kinh Mặc đứng bên cạnh Giang Diệc, đưa tiền thưởng trong tay cho Phương Phàm đang đứng đằng sau, còn giấy khen thì đưa cho Giang Diệc.
“Có chút đáng tiếc.” Giọng của Tư Kinh Mặc rất trầm.
Giang Diệc nhìn bàn tay thon dài trước mặt, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt lại bắt đầu tăng lên.
Giang Diệc sợ Tư Kinh Mặc phát hiện ra điều bất thường nên vội vàng cầm giấy khen. Động tác quá nhanh, không ngờ lại trực tiếp chạm vào ngón tay ấm áp của Tư Kinh Mặc.
Đầu ngón tay như bị bỏng, Giang Diệc vội rút tay về, bả vai run lên.
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc với ánh mắt khó hiểu, nghi hoặc chồng chất trong cổ họng, lúc sắp hỏi ra thì bị Tư Kinh Mặc cố nén lại.
“Cậu không xem à?” Tư Kinh Mặc lại nói tiếp, giọng càng thêm khàn khàn.
Giang Diệc nghiêng đầu sang chỗ khác, lỗ tai đỏ lên: “Xem rồi.”
Tư Kinh Mặc: “Cậu đã xem đâu.”
Giang Diệc như bị nghẹn: “Tôi nhìn thấy hạng hai rồi!”
Tư Kinh Mặc: “Ừ.”
Giang Diệc: “......”
Nghe câu này của Tư Kinh Mặc, sao Giang Diệc không biết là hắn cố ý được chứ?
Tức giận quay đầu lại, Giang Diệc trừng mắt với Tư Kinh Mặc, nhất thời quên bén mất cảm xúc khó hiểu kia ra sau đầu.
Nụ cười vụt qua trong mắt Tư Kinh Mặc, hắn không nhìn Giang Diệc nữa.
Phương Phàm ở đằng sau đợi một lúc lâu nên mở miệng thúc giục: “Các cậu xem xong chưa? Mau đưa cho tớ xem với!”
Tư Kinh Mặc đưa giấy khen cho Phương Phàm, Phương Phàm nhỏ giọng thán phục.
“Trời ạ, lần này lớp chúng ta quá tuyệt vời!” Phương Phàm kích động nói với người bên cạnh.
Người bên cạnh cũng nghển cô lên nhìn: “Giấy khen này, tớ cảm thấy có thể dán lên vách tường bên trái bảng đen á! Thế thì lớp chúng ta có thể nhìn thấy mỗi ngày rồi!”
“Ha ha thế này thì lúc học hành nhàm chán có thể nhìn giấy khen rồi!”
Nghe nói như thế, rất nhiều người thấp giọng cười cười.
Địch Tử Ngang đứng sau Phương Phàm mấy hàng, nghe nói như thế thì vội nói: “Có thể cho tớ xem một lát không?”
Chỉ là cậu ta nói nhỏ hay không nói nhỏ cũng chẳng khác nhau mấy, ánh mắt của các lớp khác dồn hết về phía này.
Người xung quanh bắt đầu cười ầm lên.
Vừa cười vừa nhớ đến không thể cười quá to, trên sân khấu có rất nhiều giáo viên đang nhìn xuống dưới, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ bị mắng tơi tả.
Dù sao cũng chỉ là hạng hai thôi, không thể quá đắc ý được!
Cười xong thì Phương Phàm chuyền giấy khen cho các bạn học đằng sau.
Sau khi Giang Diệc hết khó xử thì muốn xem lại giấy khen, nhưng không biết nó đã bị chuyền vào tay ai rồi.
Đúng lúc đó Tư Kinh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc của Giang Diệc, hỏi: “Sao vậy?”
Giang Diệc vội lắc đầu: “Không sao.”
Lông mày của Tư Kinh Mặc cong cong, khóe miệng cũng giương lên theo.
Giang Diệc nhíu mày, chọc chọc cánh tay Tư Kinh Mặc: “Cậu cười gì đấy?”
Tư Kinh Mặc: “Tôi đâu có cười.”
Giang Diệc trừng to mắt, nhìn đôi mắt thâm thúy của nam sinh trước mặt cong lên, thậm chí đều có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên bên trong, môi mỏng giương cao, thậm chí có thể nhìn thấy răng trắng.
Giang Diệc kinh ngạc nhìn chằm chằm hai giây rồi ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác. Lồng ngực lên xuống kịch liệt, thậm chí Giang Diệc còn có thê rnghe được nhịp đập truyền ra từ bên trong.
“Không cười thì không cười.” Giang Diệc mím chặt môi, cúi thấp đầu.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc tối sầm lại, hắn trầm thấp 'ừ' một tiếng.
Trao giải xong, nghi lễ bế mạc sẽ không kéo dài quá lâu, hiệu trưởng phát biểu xong thì tất cả học sinh có thể giải tán.
Bạn học ban một không giải tán mà đứng ngay tại chỗ chờ lão Từ tới.
Lão Từ thong thả đi tới, đi vòng quanh đội hình được sắp xếp chỉnh tề.
Thật lâu mới líu lưỡi nói: “Các trò có thể làm được thật này!”
“Đương nhiên rồi!” Địch Tử Ngang là người đầu tiên không nhịn được cười.
Những người khác cũng cười theo.
“Chúng ta được hạng hai!”
“Hơi tiếc vì không được hạng nhất!”
“Nhưng đã rất tuyệt rồi! Tớ có nằm mơ cũng không ngờ lớp chúng ta sẽ giành được thứ hạng này!”
“Sau này ai mà nói lớp chúng ta là mọt sách chỉ biết học tập tớ sẽ đánh người đó liền!”
“Không muốn sống nữa ac?” Lão Từ lên tiếng, cắt ngang đám người đang cười toe toét.
“Đùa thôi!” Rất nhanh có nữ sinh cười nói.
Lão Từ trợn tròn mắt: “Sau này các trò còn đùa kiểu này nữa, thì cứ đợi bị mời phụ huynh như Trương Dương đi.”
Trương Dương vô tội lắm nha, bắt đầu gào lên: “Chuyện này mắc mớ gì đến em đâu!”
Lão Từ: “Ví dụ điển hình thôi.”
Tiếng người của mấy người xung quanh lớn hơn nữa.
Trương Dương oan ức lắm: “Em có đánh nhau nhiều lắm đâu.”
Lão Từ trừng mắt liếc cậu ta một cái, không để ý đến Trương Dương nữa, nói tiếp: “Được rồi, đã đều như vậy, thầy cũng nên thực hiện lời hứa. Hôm nay đi ăn Haidilao nha?”
Cả đám chỉ đợi mỗi câu này, lập tức reo hò.
“Vâng!” Cả đám người đồng thanh nói.
“Cứ ăn thoải mái, hụt tiền thì tính cho thầy!” Trên mặt lão Từ có mấy phần ý cười. “Nhưng không được lãng phí! Các trò phải thương ví tiền của thầy nữa đấy!”
“Chắc chắn không lãng phí!” Đám người lại trăm miệng một lời.
“Được rồi, được rồi.” Lão Từ phất tay. “Các trò đi trước đi, Phương Phàm sắp xếp nhé.”
“Dạ!” Phương Phàm đáp lời.
Muốn ăn Haidilao thì phải đến trung tâm thành phố, đại hội thể thao vừa kết thúc, ngày mai là cuối tuần, không cần lo lắng về vấn đề thời gian.
Phương Phàm kiểm tra lộ trình, dứt khoát tổ chức cho các bạn cùng lớp đi xe buýt, tiền xe buýt sẽ lấy từ quỹ lớp.
Chỉ là bây giờ tất cả các lớp đều đang đi về, bọn họ phải đợi gần nửa tiếng mới chen được lên xe buýt
Còn phải đợi ở cửa Haidilao nửa tiếng mới được ngồi vào bàn.
Vừa mới ngồi xuống, thức ăn còn chưa được mang ra, bầu không khí đã náo nhiệt.
Ban một nhiều người, nên nhân viên phục vụ dứt khoát chia cho bọn họ một khu riêng, tất cả có mười cái bàn nhỏ, vừa đủ cho 45 người ngồi.
Giang Diệc vẫn ngồi cùng với Tư Kinh Mặc, Trương Dương thấy đối diện bọn họ chưa có ai nên ngồi cùng luôn.
Ngay lúc Giang Diệc định gọi Phương Phàm tới ngồi, thì liếc thấy có một nữ sinh ngồi xuống bên cạnh Trương Dương.
Giang Diệc ngước lên nhìn, nữ sinh đó là Thịnh Thi, đại diện môn ngữ văn của lớp.
Thịnh Thi cười cười với bọn họ: “Bên kia hết chỗ rồi, tớ ngồi ở đây được không?”
Nếu nữ sinh đã nói như thế, thì bọn Giang Diệc đương nhiên không thể đuổi người ta đi được.
Lúc đầu Phương Phàm cũng không định đến ngồi, chào Giang Diệc một tiếng rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, không nhìn Trương Dương một giây nào.
Lông mày Trương Dương nhíu lại nhưng giãn ra rất nhanh.
Nồi được bưng lên trước, Giang Diệc đứng dậy: “Tôi đi làm nước chấm, các cậu muốn ăn gì?”
Tư Kinh Mặc đứng lên theo: “Tôi đi với cậu.”
Trương Dương khoát tay: “Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ đi một mình.”
Thịnh Thi đứng lên, cười nói: “Tớ đi với các cậu.”
Giang Diệc lại cau mày, nhìn nụ cười nhẹ của Thinh Thi, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cậu không biết là sai chỗ nào, chỉ có thể cười nói: “Vậy thì đi thôi.”
Quầy pha nước chấm cách chỗ bọn họ không xa, Giang Diệc cầm hai cái bát, đưa cho Tư Kinh Mặc một cái.
Thịnh Thi thấy thế thì nói: “Ôi, Giang Diệc cậu cho tớ một cái với.”
Bây giờ trên quầy pha nước chấm không có ai, dưới bàn chỗ Thịnh Thi đứng cũng có một chồng bát.
Giang Diệc còn chưa kịp nói gì, Tư Kinh Mặc đã giành trước, chỉ bên chân Thịnh Thi: “Bên chỗ cậu cũng có, tự lấy một cái đi.”
Thịnh Thi ngượng ngùng cười một tiếng, ra vẻ kinh ngạc: “Ôi, thật à? Tớ không để ý.”
Giang Diệc cau mày, cảm giác không đúng dưới đáy lòng càng lúc càng mãnh liệt, ý cười trên mặt cũng biến mất, im lặng pha xong nước chấm, bỏ lại Tư Kinh Mặc mà đi trước.
Thậm chí không nói với Tư Kinh Mặc lời nào.
Trương Dương ngồi đó không có gì làm nên lấy điện thoại ra chơi, trông thấy Giang Diệc quay lại một mình thì hơi ngạc nhiên, vô thức hỏi: “Tư ca đâu?”
Biểu cảm của Giang Diệc có hơi khó coi: “Còn đang pha đấy.”
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Giang Diệc, cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Giang Diệc dừng một lúc, sau đó cậu mới nhận ra mình thất thố.
Nhưng cậu không hiểu bây giờ mình bị làm sao, từ lúc gặp Thịnh Thi, nơi đáy lòng đã bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Lúc Thịnh Thi đi theo bọn họ đến quầy pha chế, lửa giận trong lòng Giang Diệc đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt.
Lửa giận nuốt chửng Giang Diệc, cho nên cậu không kịp suy nghĩ hành vi của mình có thỏa đáng hay khồn.
Thậm chí sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Giang Diệc vẫn chưa nghĩ tới. Nếu không phải Trương Dương lên tiếng hỏi, sợ là cậu vẫn còn chìm đắm trong lửa giận.
Bỗng nhiên tỉnh táo lại, Giang Diệc điều chỉnh cảm xúc, cười cười: “Không có.”
Trương Dương nhìn vào mắt Giang Diệc, không hỏi nữa.
Trái tim của Giang Diệc đập loạn lên, cậu không tìm ra nguyên nhân, cũng không dám suy nghĩ.
Cuối cùng Tư Kinh Mặc và Thịnh Thi quay lại cùng nhau, Giang Diệc không nhìn Tư Kinh Mặc, trong mắt chỉ nhìn thấy dầu đỏ trong nồi đang nôi ùng ục.
Tư Kinh Mặc không hỏi đến, cũng không nói gì thêm với Thịnh Thi, bốn người ngồi chung bàn chỉ im lặng gắp thịt và đồ ăn.
Bầu không khí quỷ dị, sự náo nhiệt xung quanh dường như bị một tấm màn vô hình ngăn lại.
Chỉ là bầu không khí này không kéo dài được lâu, một lát sau, ngưòi ở bàn bên cạnh đồng loạt đứng dậy, lần lượt đến các bàn khác mời rượu.
Phương Phàm rất phóng khoáng, trực tiếp mở một chai rượu, đưa lên miệng uống.
Alpha đâu thể chịu thua, cũng cầm chai rượu uống với Phương Phàm.
Giang Diệc thấy thế thì nhíu mày, nói câu đầu tiên từ sau khi đi pha đồ chấm về: “Phương Phàm uống như vậy sẽ không sao chứ?”
Động tác của Tư Kinh Mặc dừng lại, mắt tối sầm lại, bờ môi mím thành một đường thẳng, không nói gì.
Trương Dương thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, hình như định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng thì nuốt xuống, cúi đầu xuống thấp hơn để che giấu, tiếp tục ăn phần của mình.
Thịnh Thi cười cười: “Hôm nay lớp trưởng rất vui, bây giờ đã uống như thế này, đến lúc tốt nghiệp chắc là chúng ta sẽ phải lết về.”
Giang Diệc không đáp lời, Tư Kinh Mặc thì càng không.
Thịnh Thi cười xấu hổ, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhìn thêm một lúc nữa, Giang Diệc thấy không yên lòng nên đứng lên: “Tôi đi qua xem một chút.”
Bàn tay cầm đũa của Tư Kinh Mặc âm thầm nắm chặt.
Hết chương 43.