Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Đề thi tháng lần này khá dễ, nên Giang Diệc làm bài rất tốt. Điều duy nhất làm cậu đau đầu là chẳng mấy chốc nữa sẽ đến kì thi Olympic Toán.
Trước đó khi đăng kí tham gia thi Olympic Toán, cậu còn chưa có người yêu, cảm thấy mình rảnh rỗi và có rất nhiều thời gian, đặt hết tâm tư vào kì thi, dù thế nào đi nữa cũng đạt được giải ba.
Nhưng sau đó Giang Diệc bắt đầu yêu đương, cậu mới biết được thì ra mọi chuyện không giống như cậu nghĩ.
Trước đó cậu rất tập trung, một tiết rất ít khi thất thần, nếu có thì nhiều nhất cũng chỉ 5 phút mà thôi.
Nhưng bây giờ, cứ làm xong một bài là cậu sẽ nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh như một thói quen.
Giờ Giang Diệc căn bản không biết thu liễm là gì, dù sao nan sinh bên cạnh là bạn trai của cậu, cậu muốn nhìn bao lâu thì sẽ nhìn bấy lâu.
Có lúc, hơi không chú ý thì sẽ nhìn đến thất thần. Tư Kinh Mặc phải thường xuyên nhặc nhở Giang Diệc thì cậu mới tỉnh táo lại được.
Điều này lặp đi lặp lại mãi, Giang Diệc bỗng phát hiện cứ tiếp tục thế này thì không ổn lắm.
Sau khi thi tháng xong, Giang Diệc bắt đầu lập kế hoạch cho mình.
Cuối cùng Giang Diệc dứt khoát lấy một tờ giấy ghi chú, viết trên đó rằng mỗi tiết chỉ có thể nhìn Tư Kinh Mặc nhiều nhất ba lần. Nếu như lúc làm bài bị sai mất một câu thì sẽ trừ đi một lần.
Sau khi viết xong, Giang Diệc dán luôn lên hộp đựng bút của mình, để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình.
Tư Kinh Mặc thấy động tác nhỏ này của cậu nên đưa tay lấy hộp đựng bút qua xem.
Đọc lướt qua nội dung, Tư Kinh Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Giang Diệc: “Có kế hoạch như này nữa à?”
Giang Diệc trừng to mắt: “Sao nào? Sao không thể có kế hoạch như này? Do cậu ngồi cạnh tớ nên mới phân tán lực chú ý của tớ.”
Tư Kinh Mặc khẽ cười một tiếng: “Chuyện này cũng trách tớ?”
Giang Diệc: “Chứ chẳng lẽ trách tớ?”
Tư Kinh Mặc cứ cười mãi.
Nghĩ tới đây, Giang Diệc nhíu nhíu mày: “Đúng rồi, tớ đột nhiên nhớ ra, Tư ca, hình như cậu không bị phân tâm! Cậu không......”
Không cần đợi Giang Diệc nói xong, Tư Kinh Mặc đã biết cậu muốn nói gì: “Không phải là tớ không muốn nhìn cậu.”
Đôi mắt của nam sinh đen nhánh, cố ý hạ thấp giọng nói: “Tớ đang sợ tớ nhìn cậu nhiều hơn một chút thì tớ sẽ không nhịn được.”
Yết hầu Giang Diệc khô khốc, bỗng nhiên cậu không dám hỏi tiếp nữa.
“Đưa cho tớ.” Giang Diệc giật giấy ghi chú lại. “Tớ mặc kệ, tớ muốn như thế này.”
Trong mắt Tư Kinh Mặc đầy ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cứ như thế đi.”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có kế hoạch này rồi, Giang Diệc cũng chú tâm vào việc học hơn nhiều. Đặc biệt là tốc độ làm bài, hoàn toàn khôi phục như bình thường.
Tư Kinh Mặc chú ý đến điểm này rồi thở dài thườn thượt.
Những ngày sau đó vẫn như bình thường, mỗi ngày hai người gần như chỉ có học rồi học, nhưng trong lúc vô tình quan hệ của hai người đã thân thiết hơn nhiều.
Ngày thi Olympic được chọn và ngày 31 tháng 12, Giang Diệc không được vui cho lắm: “Đêm giao thừa mà chúng ta còn phải thi!”
“Thi xong là ổn rồi.” Tư Kinh Mặc an ủi.
Giang Diệc nghĩ nghĩ hình như đúng là vậy thật. Nghĩ tới đây, cậu nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc: “Tư ca, cậu...... thi xong thì cậu sẽ rảnh chứ?”
Tư Kinh Mặc đối mặt với Giang Diệc: “Không rảnh.”
Giang Diệc nhíu mày: “Cậu định làm gì?”
“Không phải là cùng bạn trai đón giao thừa à? Thế có được không?” Tư Kinh Mặc cúi đầu làm bài.
Giang Diệc vui lại ngay: “Được á!”
Tư Kinh Mặc đặt bút trong tay xuống: “Mới mở một sân chơi, tới lúc đó lúc đó chúng ta đi nhé?”
Giang Diệc gật đầu: “Được!”
Suy nghĩ một chút, Giang Diệc lại nói: “Đúng rồi, chắc là Hứa Hướng Dương đang thi, để tớ hỏi cậu ấy có đi cùng không.”
Tư Kinh Mặc nhăn mày.
Giang Diệc hạ giọng: “Tên tiểu tử thối đó yêu đương nhưng giấu tớ, thừa cơ hội này tớ phải gặp người yêu của cậu ấy mới được. Cậu biết không? Cậu ấy á, vừa yêu đương với người ta đã bị cắn cổ, cứ ngốc ngốc như vậy á, nếu tớ không gặp người yêu của cậu ấy một lần thì tớ không yên tâm được.”
Tư Kinh Mặc nghe đến đó, lông mày dần dần buông lòng: “Đánh dấu tạm thời?”
Giang Diệc gật đầu: “Ừ, đến lúc đó Tư ca, cậu phải nhìn giúp tớ nhé.” Nói đến đây, Giang Diệc ngây người ra một lúc, giương mắt nhìn nhìn Giang Diệc.
Đôi mắt Tư Kinh Mặc đen trắng rõ ràng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Giang Diệc không chớp mắt.
Giang Diệc đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cậu không nhịn được mà nhích ra đằng sau. Ở bên cạnh Tư Kinh Mặc quá thoải mái, đến mức Giang Diệc quên mất Tư Kinh Mặc cũng là một Alpha.
Một Omega, chủ động nói chuyện đánh dấu tạm thời với một Alpha......
Không khỏi quá ba chấm nhỉ?
Lần này mặt Giang Diệc đỏ bừng lên, lần đầu tiên trong đời có cảm giác mình là một Omega.
Giang Diệc không dám nhìn Tư Kinh Mặc nữa nên dời tầm mắt.
Còn Tư Kinh Mặc thì không nói gì, mắt nhìn Giang Diệc, do dự một lát mới nói: “Cậu không cần lo lắng.”
“Hả?” Giang Diệc không hiểu lắm ngẩng đầu lên nhìn Tư Kinh Mặc, cậu ấy có ý gì?
Tư Kinh Mặc mím môi, đột nhiên thò tay xuống bàn học, lấy trong cặp ra một cái hộp nửa trong suốt để vào tay Giang Diệc.
Khẽ nâng cằm lên, Tư Kinh Mặc ra hiệu cho Giang Diệc mở ra xem.
Giang Diệc do dự một lúc, nhìn cái hộp trong tay mình. Cái hộp này trông khá bình thường, nhưng có cảm giác rất quen thuộc.
Sau khi nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Tư Kinh Mặc, Giang Diệc mới mở cái hộp ra
Vừa mở ra, Giang Diệc đã ngây ngẩn cả người.
Khó trách trước đó cậu có cảm giác quen thuộc, trong hộp có một bình phun sương nhỏ và một loại thuốc. Một cái là bình phun che giấu tin tức tố, một cái là thuốc ức chế.
Đây là loại hộp thuộc thường thấy nhất trong tiệm thuốc, ra cổng trường vào đại một tiệm thuốc nào cũng có thể mua được thuốc cùng loại, tác dụng là ngăn chặn tin tức tố và che giấu tin tức tố.
Sao Tư Kinh Mặc lại mang theo bên mình vật này?
Giang Diệc giương mắt nhìn lại.
Mặt Tư Kinh Mặc rất hiếm khi đỏ lên, nhưng ánh mắt rất thành thật.
Bỗng nhiên Giang Diệc thấy mũi mình chua xót. Rốt cuộc là Tư Kinh Mặc đã mua những thứ này khi nào, còn bỏ vào cặp để mang theo bên mình.
Nam sinh trước mặt này, đã đặt cậu ở một vị trí rất quan trọng, nhưng chưa bao giờ nói với cậu rằng cậu rất quan trọng với hắn.
Chiếc hộp lạnh lẽo trong tay ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể của Giang Diệc, thời gian dần qua, Giang Diệc cảm thấy chiếc hộp này nóng đến phỏng tay, không những phỏng tay mà còn trĩu nặng nữa.
“Tớ......” Cổ họng của Giang Diệc khô khốc
Tư Kinh Mặc thở dài, chủ động lấy hộp về: “Tớ không tự mang theo thì tớ sẽ thấy không yên tâm, có lúc cậu rất không cẩn thận.”
Lúc này Giang Diệc trừng to mắt: “Tớ bất cẩn hồi nào?”
Tư Kinh Mặc đóng nắp hộp lại, bỏ hộp vào trong cặp: “Như thế này sẽ an toàn hơn.”
Giang Diệc nghiêm túc nói đạo lý với Tư Kinh Mặc: “Không phải, mặc dù tớ chỉ mới phân hóa thành Omega, nhưng tớ vẫn tiêm thuốc ức chế đúng hạn mà, còn dùng bình phun che giấu tin tức tốt nữa, từ khi nào tớ thành người hậu đậu trong mắt cậu rồi chứ?”
Tư Kinh Mặc không cãi với Giang Diệc: “Ừ...... Vậy được rồi, đây là vấn đề của tớ, tớ cảm thấy mang theo sẽ an toàn hơn.”
Giang Diệc: “Hừ!”
Đáy mắt Tư Kinh Mặc hiện lên ý cười, không nói gì thêm nữa.
Cho dù Giang Diệc tỏ vẻ không vui lắm nhưng trong lòng cậu thấy rất ấm áp.
Trước đó cậu đã nghe Tống Nhân nói với cậu, nếu như một Alpha có thể chuẩn bị thuốc ức chế kĩ càng cho Omega vào kỳ phát tình, người như vậy chắc chắn là đối tượng có thể kết hôn.
Lúc ấy Giang Diệc không hiểu rõ những lời này là có ý gì, nhưng giờ xem như cậu đã hiểu.
Cẩn thận liếc nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh, Giang Diệc nghiêm túc nghĩ nếu như là Tư Kinh Mặc, hình như có thể kết hôn đấy.
“Chỉ là......” Giang Diệc đưa tay sờ một khối nhỏ trên làn da mẫn cảm sau gáy, cậu chỉ vừa phần hóa thành Omega, tuyến thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn.
Cho dù giờ cậu đã là Omega. Nhưng đã mấy tháng rồi Giang Diệc chưa trải qua kỳ phát tình.
Bác sĩ cũng đã nói, Omega phân hóa ở tuổi này như cậu, tuyến thể phát dục tốt, nhanh nhất thì phải nửa năm, chậm hơn thì một năm.
Một năm sau mới có kỳ phát tình.
Dù không rõ lắm kỳ phát tình như thế nào, nhưng mỗi tháng cậu vẫn phải tiêm thuốc ức chế theo yêu cầu.
Không hiểu sao, bỗng nhiên Giang Diệc khá chờ mong kỳ phát tình đầu tiên.
Khi đó có lẽ Tư Kinh Mặc sẽ ở bên cạnh mình nhỉ?
Giang Diệc cẩn thận từng li từng tí dò xét Tư Kinh Mặc.
Đến lúc đó Tư Kinh Mặc sẽ làm sao ta? Giang Diệc nhịn không được nghĩ, có phải sẽ lấy thuốc ức chế ra đưa cho cậu như hôm nay không?
Nếu thực sự là như vậy........
Đệch!
Chắc chắn Giang Diệc sẽ mắng Tư Kinh Mặc là đồ hèn nhát!
Mẹ nó, mình đã đưa thịt tới tận miệng hắn, mà hắn còn không cắn, cái thứ gì vậy chứ.
Trong khoảnh khắc này, Giang Diệc đột nhiên hiểu được tâm tình của Hứa Hướng Dương khi đó.
Ừm, phải cắn.
Nhất định phải cắn!
Hết chương 60.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên tui thấy một Omega muốn bị cắn như vậy á.
Giang Diệc, cưng tỉnh táo lại điiii!
**Nhi: tuần này T7 hoặc CN up tiếp nha. T5, T6 bận mất rồi.