Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 82: Chương 82: Giang Diệc ở một mình hắn không yên tâm




Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

**************

Giang Diệc cau mày, trước khi đi ra ngoài đã gọi lại cho Giang Húc lần nữa nhưng bên kia vẫn không bắt máy.

Là do quá bận ư?

Nhưng dù cho có bận đến đâu thì cũng không thể lâu như vậy mà không có tin tức gì đúng không?

Hay là công ty bên kia đã xảy ra vấn đề gì lớn?

Trong lòng Giang Diệc lo sợ bất an, nhưng vì không muốn khiến cho Tư Kinh Mặc và lão Giả lo lắng, nên trên đường đi cậu không biển hiện ra ngoài.

Mãi đến khi vào trường thi, Tư Kinh Mặc mới hỏi Giang Diệc: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Diệc cắn răng, biết là không thể gạt được Tư Kinh Mặc. Suy nghĩ một hồi mới nhẹ giọng nói với Tư Kinh Mặc: “Thi xong cậu chờ tớ một lát.”

Không thể liên lạc với Giang Húc ở bên kia được nhưng giờ Giang Diệc không thể chạy về xem thử. Càng nguy hiểm hơn là cậu sắp đến kỳ phát tình.

Đây là lần đầu tiên Giang Diệc gặp phải chuyện này, cần phải có người ở bên cạnh. Nếu như Giang Húc không thể tới, như vậy người duy nhất mà Giang Diệc tin tưởng chỉ có Tư Kinh Mặc.

Ánh mắt Tư Kinh Mặc bỗng chuển động, khẽ gật đầu: “Được.” Tư Kinh Mặc không hỏi Giang Diệc gì nữa chỉ nói 'thi tốt' rồi đi vào phòng thi của mình.

Giang Diệc nhìn bóng lưng của Tư Kinh Mặc, không biết vì sao, cậu có một loại trực giác rất mãnh liệt.

Chắc chắn Tư Kinh Mặc đã biết.

Tiếng chuông vang lên, Giang Diệc tạm thời đè nén nỗi u uất lộn xộn trong lòng xuống, chuẩn bị tập trung làm bài thi.

Cậu đã vì cuộc thi này mà tiêm thuốc ức chế rồi, chẳng lẽ còn không lấy được giải nhất?

Giang Diệc hít sâu một hơi, con mắt hơi nhắm lại, lúc mở mắt ra thì tất cả tạp niệm trong lòng đã biến mất 7 8 phần.

Hiếm khi Giang Diệc và Tư Kinh Mặc không nộp bài sớm, dù đã làm bài xong từ lâu, nhưng Giang Diệc vẫn kiểm tra tỉ mỉ bài thi của mình nhiều lầu, mãi đến khi giáo viên yêu cầu mọi người ngừng bút thì cậu mới thả bút trên tay xuống.

Vừa ra khỏi trường thi, Tư Kinh Mặc đã đứng chờ ở bên ngoài

Dáng người của nam sinh rất đẹp, cộng với gương mặt anh tuấn, càng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, ngay cả giáo viên coi thi cũng nhìn Tư Kinh Mặc một lát rồi mới rời đi.

Giang Diệc đi ra khỏi phòng học thì trông thấy một màn này thì trong lòng khó chịu.

Giang Diệc bước nhanh về phía trước, trước mặt bao người đưa tay mình ra cho Tư Kinh Mặc.

Ánh mắt Tư Kinh Mặc lóe lên ý cười, không nắm lấy tay Giang Diệc, mà giang tay ra ôm cậu vào lòng.

Giang Diệc sửng sốt trong chớp mắt, vội vàng đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy! Nhiều người như vậy mà!”

Sau khi đẩy Tư Kinh Mặc ra, Giang Diệc liếc nhìn bên cạnh. Trông thấy một màn này, những người đã rất kích động trước đó bắt đầu dẹp tâm tư của mình.

Hai người Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đứng bên cạnh nhau, phải gọi là cảnh đẹp ý vui. Càng quan trọng hơn là, ai cũng chú ý tới. Lúc Omega kia chưa tới đây, Alpha đứng trên hành lang này toát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Nhưng trong khoảnh khắc Omega này xuất hiện trong tầm mắt hắn, tựa như mùa xuân se lạnh gặp mùa hè nắng ấm, băng tuyết bị hòa tan trong chớp mắt rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Còn Giang Diệc thì không chú ý đến điểm này, cậu chỉ phát hiện ánh mắt nhìn Tư Kinh Mặc đã ít đi rất nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Sau khi thi xong, theo lý thuyết thì Giang Diệc và Tư Kinh Mặc sẽ theo lão Giả về trường, nhưng trường học đặc cách cho hai người họ nghỉ, cộng thêm tình huống của Giang Diệc đặc thù, thế là người trở về chỉ có lão Giả và giáo viên trong trường.

Không biết Giang Húc có đến được hay không, nhưng vì trấn an lão Giả, Giang Diệc chỉ có thể nói Giang Húc có thể đến, lão Giả mới yên lòng rời đi.

Đợi đến khi lão Giả rời đi, Giang Diệc mới lên xe đến bệnh viện với Tư Kinh Mặc.

“Phải nằm viện à.” Dù Tư Kinh Mặc đang hỏi Giang Diề, nhưng trong giọng nói không có chút nghi vấn nào.

Giang Diệc biết, ngày hôm qua Tư Kinh Mặc đã biết cậu nói dối rồi.

“Ừ.” Giang Diệc nhìn chằm chằm vào đôi mắt tĩnh lặng của Tư Kinh Mặc, quyết định cứ thẳng thắn để còn được khoan hồng.

Giang Diệc thuật lại đơn giản lời bác sĩ nói hôm qua cho Tư Kinh Mặc, cậu cũng nói với Tư Kinh Mặc là giờ mình không thể liên lạc với Giang Húc.

Nghe đến đây thì Tư Kinh Mặc nhíu mày lại: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Giang Diệc cũng không rõ lắm, vừa rồi Giang Diệc có gọi lại cho Giang Húc, nhưng bên kia tạm thời không có người nghe.

Quả nhiên giống như lời bác sĩ kia đã nói, vừa qua giữa trưa, trên người Giang Diệc tỏa ra mùi tin tức tố nhàn nhạt.

Đợi đến khi Giang Diệc và Tư Kinh Mặc xuống xe, mùi tin tức tố càng đậm hơn. Không do dự nữa, Tư Kinh Mặc che chở cho Giang Diệc đi vào bệnh viện làm thủ tục.

Bác sĩ hôm qua khám bệnh cho Giang Diệc biết hôm nay Giang Diệc sẽ đến, nên đã sắp xếp xong từ trước, Giang Diệc vừa đến bệnh viện đã bị y tá dẫn đến phòng cách ly.

Dù là người luôn bình tĩnh như Giang Diệc, thì đến lúc này cũng sẽ thấy luống cuống, quay đầu lại nhìn Tư Kinh Mặc, trong mắt còn chứa sự bối rối.

Tư Kinh Mặc nhìn mà tim đau nhói, nhịn không được mà bước về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nói khẽ: “Không sao đâu, tớ sẽ ở bên ngoài với cậu.”

Sao Giang Diệc không căng thẳng được chứ, nhưng sau khi nghe Tư Kinh Mặc nói vậy thì cậu bình tĩnh một chút.

Y tá thấy vậy thì cười trêu ghẹo: “Ôi, có bạn trai mà còn phải tới bệnh viện hả?”

Mặt Giang Diệc ửng đỏ.

Giọng Tư Kinh Mặc rất nhẹ: “Chúng tôi còn nhỏ.”

Y tá gật đầu: “Là rất nhỏ.” Vô cùng đồng ý với Tư Kinh Mặc. “Tôi đã gặp quá nhiều thanh niên giống như các cậu rồi, ỷ vào lúc đó mình rất thích sau đó lại thành người hối hận, chỗ nào cũng có. Các cậu thận trọng một chút là tốt.”

Tư Kinh Mặc gật đầu, đáp lời.

Vẻ mặt Giang Diệc khá phức tạp, thật ra cậu sẽ không hối hận, nhưng mà......

Y tá không cho hai người thời gian nói chuyện phiếm nữa, thúc giục Giang Diệc mau đi vào.

Trước khi đi vào, Giang Diệc đưa điện thoại của mình cho Tư Kinh Mặc: “Hẳn là ba tớ sẽ gọi điện lại cho tớ, đến lúc đó Tư ca cậu......”

“Yên tâm đi.” Tư Kinh Mặc biết Giang Diệc định nói gì, nhận điện thoại trên tay cậu, ngón tay cào cào lòng bàn tay Giang Diệc. “Đừng lo lắng.”

Giang Diệc rút tay lại rồi trừng Tư Kinh Mặc. Chỉ là cái nhìn này của cậu chẳng có miếng sát thương nào.

Thuốc ức chế dần dần mất đi tác dụng, mùi hương tin tức tố ngọt ngào của Omega càng thêm dày đặc trong không khí. Bên trong đôi mắt hạnh của Giang Diệc như cất giấy một vũng nước, nhiều thêm một tia mềm mại.

Ánh mắt Tư Kinh Mặc trở nên dịu dàng hơn: “Tớ sẽ luôn ở đây chờ cậu.”

Giang Diệc gật đầu, cẩn thận đi theo y tá vào phòng cách ly.

Omega phát tình là chuyện lớn, bệnh viện cũng không thể qua loa, hơn nữa tình huống của Giang Diệc rất đặc biệt, vì để tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không cho phép bất kì Alpha nào đến gần tầng này. Tất cả y tá trong phòng cách ly đều không phải Omega, mà là Beta, không bị tin tức tố ảnh hưởng.

Thân phận của Tư Kinh Mặc đặc thù, nên y tá không yêu cầu hắn rời đi, tạm thời để hắn đợi ở ngoài.

Nói là ở bên ngoài chờ Giang Diệc, nhưng tình huống bên trong như thế nào thì Tư Kinh Mặc cũng không rõ lắm.

Không chỉ không rõ lắm, thậm chí hắn còn không thể thấy Giang Diệc qua kính thủy tinh.

Giờ Giang Diệc không có điện thoại, Tư Kinh Mặc không thể gửi tin nhắn cho cậu được.

Đột nhiên, Tư Kinh Mặc cảm thấy hối hận, hắn không nên nhận điện thoại của Giang Diệc mà nên để cậu cầm. Chí ít như thế hắn sẽ biết được tình hình của Giang Diệc ở bên trong, chứ không phải là ngồi ở ngoài suy đoán lung tung như bây giờ.

Tư Kinh Mặc không biết hắn đã ngồi ngoài hành lang bao lâu, trong lúc đó có y tá đi ra đi vào, trông rất vội vàng nên Tư Kinh Mặc không tiện đến hỏi.

Chờ đến khi sắc trời bên ngoài dần tối, điện thoại Giang Diệc đưa cho Tư Kinh Mặc mới sáng lên, trên đó chỉ có một chữ rất ngắn gọn-- Ba.

Tư Kinh Mặc hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại.

Không đợi người ở đầu dây bên này lên tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói mang ý trêu tức: “Ôi chao, sao con trai bảo bối của ba gọi cho ba nhiều thế này, nhớ ba à? Thi thế nào rồi?”

Giọng điệu của Tư Kinh Mặc rất bình tĩnh, nói khẽ: “Chú, cháu là Tư Kinh Mặc.”

Đối phương sửng sốt một lát.

Hồi lâu sau, Giang Húc nói với giọng khó mà tin được: “Tư Kinh Mặc? Bạn trai nhỏ của Giang Diệc á hả?”

Tư Kinh Mặc nhíu mày, hắn không thích cái từ 'nhỏ' này, nhưng cũng không thể phản bác.

Hắn trầm giọng đáp lời.

Giang Húc nghe vậy thì nổi giận ngay: “Sao điện thoại của Giang Diệc lại ở trong tay cậu? Thằng bé ở cùng với cậu? Trước đó hai đứa đã làm gì rồi? Đưa điện thoại cho nó.”

Đối mặt với lời chất vấn của Giang Húc, Tư Kinh Mặc vẫn khá bình tĩnh: “Cháu và Giang Diệc đang ở cùng nhau, nhưng chỉ sợ giờ cậu ấy không thể nhận điện thoại......”

“Cái gì?” Giang Húc cao giọng cắt ngang lời Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc tiếp tục nói: “Giờ cậu ấy đang ở trong phòng cách ly, kỳ phát tình của cậu ấy đến.”

Trong nháy mắt Giang Húc không bình tĩnh nổi nữa: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao giờ mới nói với tôi!”

Tư Kinh Mặc: “Hôm qua cháu cùng cậu ấy đến bệnh viện một chuyến, khi trở về cậu ấy gọi cho chú mãi mà không được, cậu ấy đã tiêm thuốc ức chế, sáng nay thi xong thì đến bệnh viện.” Dừng lại một chút, Tư Kinh Mặc mới nói tiếp. “Từ giữa trưa đến bây giờ cậu ấy vẫn luôn ở trong phòng cách ly......”

“Ở thành phố A à?” Giọng điệu của Giang Húc nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tư Kinh Mặc: “Vâng, ở bệnh viện trung tâm thành phố A.”

Giang Diệc trầm giọng nói: “Làm phiền cậu chăm sóc cho thằng bé trước, tôi sẽ đến ngay đây.”

Tư Kinh Mặc gật đầu: “Không sao ạ.”

Giang Húc khá tự trách: “Là lỗi của tôi...... Hôm qua tôi không nên để điện thoại ở nhà.”

Tư Kinh Mặc không hiểu cho lắm.

Giang Húc thở dài, sau khi biết Tư Kinh Mặc không giậu đổ bìm leo, thái độ và giọng điều của ông với hắn tốt lên rất nhiều. Không biết ông nghĩ gì, hiếm khi giải thích một câu: “Tối qua bà nội thằng bé bệnh nặng, hôm nay đã qua đời, chuyện này cậu đừng nói với nó, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

Trong mắt Tư Kinh Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, thấp giọng đáp lời.

Giang Húc cúp điện thoại, Tư Kinh Mặc cúi đầu, sau khi tắt giao diện trò chuyện thì màn hình chờ hiện lên, trên đó là ảnh chụp chung của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ở lần đi chơi công viên lúc trước.

Ánh mắt Tư Kinh Mặc rất dịu dàng, không nhịn được mà duỗi tay ra vuốt ve tấm ảnh hai lần.

Giờ ngay cả cơ hội nhìn Giang Diệc hắn cũng không có, sao mà nói chuyện này cho Giang Diệc được chứ?

Điều duy nhất mà Tư Kinh Mặc muốn cảm khái chính là tạo hóa thật trêu ngươi.

Giang Diệc đã nói rất rõ với Tư Kinh Mặc về nguyên nhân mà Giang Húc và Tống Nhân ly hôn, mặc dù ý nghĩ này không tốt lắm, nhưng giờ khắc này Tư Kinh Mặc vẫn không nhịn được mà nghĩ tới.

Nếu như Tống Nhân nhẫn nhịn thêm chút nữa, chờ đến bây giờ, thì có phải tình huống sẽ thay đổi hay không?

Và lúc này đây, Giang Diệc cũng sẽ không phải ở một mình trong phòng cách ly?

Chí ít sẽ có Tống Nhân ở bên cạnh cậu ấy.

Nặng nề hít vào một hơi, Tư Kinh Mặc cố ép mình không nghĩ đến nữa.

Sắc trời dần tối, hắn lấy điện thoại ra đặt thức ăn bên ngoài, nghĩ nghĩ một hồi, hắn đứng thẳng dậy, hỏi y tá vừa bước ra.

Y tá dừng chân, hiểu được ý Tư Kinh Mặc, cô nhíu mày đáp: “Tạm thời thì không cần, giờ người bệnh đang trải qua kỳ phát tình đầu tiên, lúc này cậu ấy không có tâm trạng để ăn gì đâu. Muốn cho cậu ấy ăn gì thì đợi đến ngày mai đi.”

Sóng ngầm trong mắt Tư Kinh Mặc phun trào, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Y tá khoát khoát tay, đang chuẩn bị đi, hình như nhớ đến gì đó, quay đầu lại nói với Tư Kinh Mặc: “Đúng rồi, ngày mai cậu quay lại cũng được, chúng tôi dự đoán giữa trưa mai sẽ kết thúc đợt phát tình đầu tiên.”

Tư Kinh Mặc gật đầu rồi nói cảm ơn thêm lần nữa, nhưng hắn không có ý rời khỏi đây.

Hắn không yên tâm khi để Giang Diệc ở một mình.

Hết chương 78.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.