Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 60: Chương 60: Mọi Người Đều Biết Là Chuyện Tốt!!!




Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

**************

Giang Diệc khá kinh ngạc, bước một bước dài tới chỗ máy tính, đăng nhập vào diễn đàn mà cậu chỉ mới đăng nhập vào một lần duy nhất.

Giang Diệc gần như không cần phải tìm, bài viết nói về cậu và Tư Kinh Mặc nổi lên ngay trang đầu.

Tiêu đề còn rất bùng nổ —— Giáo thảo và học sinh mới chuyển đến là AA yêu nhau, chuyện này là thật đấy, hôm nay rất nhiều người của ban một thất tình!

Nhấn vào tiêu đề, người đăng bài là người ở lầu một ——

Hôm nay tôi họp lớp với bạn cấp hai ở KTV XX, đây là ảnh đã chụp được【 Ảnh 】, sau đó đây là vòng bạn bè của rất nhiều bạn học ban một 【 Ảnh 】.

Giang Diệc nhấn vào để xem, mới phát hiện đó là ảnh cậu và Tư Kinh Mặc nắm tay bị người khác chụp lén.

Ảnh chụp không quá rõ, hẳn là được chụp trong lúc bối rối, những nơi khác thì khá méo mó, nhưng chỉ nhìn lướt qua là đã có thể thấy rõ mặt của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc và đôi tay đang nắm lấy nhau của họ.

Ánh mắt Giang Diệc hơi tối lại, cau mày, lướt xuống chút nữa, phía dưới là một số screenshots vòng bạn bè đã được làm mờ đi.

Mặc dù ảnh đại diện đã được làm mờ đi nhưng Giang Diệc vẫn nhận ra đó là ai. Những người này đều có trong danh sách bạn bè trên wechat của cậu, bài viết của mọi người đều dùng ẩn ý, không có cố ý chỉ ra là ai mà chỉ la hét nói đã thất tình.

Thậm chí ban đầu khi nhìn thấy nó Giang Diệc đã nhấn thích hết tất cả.

Ai có thể ngờ được, mấy thứ trong vòng bạn bè này, đều có thể bị người ta chụp màn hình rồi đăng lên diễn đàn?

Giọng của Trương Dương truyền tới từ đầu dây bên kia: “Diệc ca, cậu còn nghe đó không? Tớ vừa mới gọi điện cho Tư ca, nhưng không có người bắt máy nên tớ mới gọi cho cậu.”

Giang Diệc hoàn hồn trong nháy mẳ, lên tiếng hỏi: “Tư Kinh Mặc không nhận cuộc gọi của cậu?”

Trương Dương trả lời: “Ừ, trong nhóm lớp đang loạn cả lên kìa, tất cả mọi người đều xin lỗi, những người đăng bài trên vòng bạn bè đã xóa rồi......”

Giang Diệc: “Để tôi gọi cho Tư Kinh Mặc trước đã, các cậu đừng vội.”

Làm sao mà Trương Dương không vội được: “Nhưng mà......”

“Không sao đâu.” Giang Diệc nói một cách chắc chắn.

Chuyện này thực sự quá bất ngờ, Giang Diệc không hề nghĩ tới, ngày đầu tiên mình và Tư Kinh Mặc ở bên nhau đã ồn ào đến mức toàn trường đều biết.

Tuy rằng có phần đột ngột, nhưng Giang Diệc không quá coi trọng chuyện này. Cậu làm việc gì cũng nghĩ đến làm sao để cho bản thân thấy vui, đứng ở góc nhìn của Giang Diệc, ngoại trừ có một ít hiểu lầm bên ngoài gây khó chịu ra thì cậu cũng không quá quan tâm.

Dù sao, cứ công khai thế này cũng tốt, miễn cho một đống Omega, kẻ trước bị từ chối kẻ sau tiến lên tỏ tình với Tư Kinh Mặc.

Lần này tình cờ được công khai, nên Giang Diệc không cần phải lãng phí thời gian vào việc này nữa.

Tiếp tục trấn an Trương Dương thêm vài câu, thì Giang Diệc cúp điện thoại.

Cậu tiếp tục lướt trang web, hai mươi bài viết ở đầu trang, có mười chín cái là đang thảo luận chuyện hôm nay là thật hay giả, còn một bài viết là nội quy.

Giang Diệc nhấn vào xem lần lượt từng cái, mãi đến khi nhấn vào bài viết cuối cùng——Alpha và Alpha thật sự có thể yêu đương à?

Nghĩ đến chuyện mà Hứa Hướng Dườn đã nói với mình lúc trước, Giang Diệc cảm thấy trái tim mình co rút lại còn hơi đau đớn. Biết rõ mình là Alpha mà Tư Kinh Mặc vẫn thích mình mười hai năm.

Thích chính là thích, giới tính không quan trọng.

Giang Diệc hít một hơi thật sâu, đôi mắt hơi đỏ, lần đầu tiên đăng một bài viết lên diễn đàn của Nhất Trung—— Tôi là Giang Diệc, mấy người đều là Alpha, cả nhà mấy người đều là Alpha, tôi là một Omega, không tin thì đến ngửi này?

Bài viết mới đăng chưa được vài giây đã có một bình luận.

Giang Diệc tải lại trang để xem.

Một giây trước, Tư Kinh Mặc bình luận: “Ai dám?”

Khóe miệng Giang Diệc vểnh lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra. Giống như tâm linh tương thông, lúc này Tư Kinh Mặc gọi điện thoại đến.

“Này?” Giang Diệc nhấc máy. “Cậu biết chuyện à?”

“Ừ.” Tư Kinh Mặc ở đầu dây bên kia trầm giọng đáp. “Lúc tớ lên diễn đàn xem thì thấy bài viết của cậu.”

Giang Diệc cười: “Tớ không giận đâu. Haizzzzz, cậu nói xem mấy người kia có nhàm chán quá không?”

Giọng Tư Kinh Mặc rất thấp: “Nhàm chán.”

Giang Diệc nhạy bén nhận ra có điều khác thường: “Cậu sao vậy?”

Tư Kinh Mặc ở bên kia im lặng thật lâu không nói.

Chân mày Giang Diệc cau lại: “Tư ca? Sao cậu không nói chuyện?”

Một lát sau, dương như Tư Kinh Mặc mới hạ quyết tâm, mở miệng hỏi: “Cậu..... không thấy buồn ư?”

Giang Diệc suy nghĩ một lát: “Ban đầu thì có hơi không vui, dù sao đây cũng là chuyện của tớ và cậu mà lại bị đem lên diễn đàn như vậy. Nhưng giờ nghĩ lại thì thấy điều này rất tốt.”

“Rất tốt?” Tư Kinh Mặc có vẻ kinh ngạc, nhưng khó hiểu nhiều hơn.

Giang Diệc khẽ 'hừ' một tiếng: “Đúng vậy đó, giờ học sinh cả trường đều biết chuyện này, không phải rất tốt à? Sau này cuối cùng cũng không cần phải lo có người lén tỏ tình với cậu sau lưng tớ rồi!”

Nói xong, dường như Giang Diệc còn rất vui, nhịn không được cả người nhẹ nhàng lắc lư.

Còn Tư Kinh Mặc ở bên kia thì ngây người, sau khi biết chuyện này Tư Kinh Mặc hiếm khi thấy bối rối.

Vất vả lắm mới tỏ tình thành công với Giang Diệc, Tư Kinh Mặc còn chưa kịp nghĩ ra kế hoạch tiếp theo cho chuyện này, thì hắn biết chuyện của hai người đã bị đăng lên diễn đàn.

Trong nháy mắt đó, Tư Kinh Mặc suy nghĩ rất nhiều.

Trong đó cân nhắc nhiều nhất là suy nghĩ của Giang Diệc.

Hắn lo là liệu Giang Diệc có vì chuyện này bị lộ ra ngoài mà thấy nản lòng không.

Sợ đến mức Tư Kinh Mặc không dám chủ động liên lạc với Giang Diệc.

Ngay cả khi Trương Dương gọi tới Tư Kinh Mặc cũng coi như không thấy.

Mãi đến khi nhìn thấy bài viết của Giang Diệc.

Bất kể là ngoại hình hay tính cách của Giang Diệc đều lộ ra chút khí chất kiêu ngạo. Lần này tên trên diễn đàn gần như cậu không nghĩ kĩ đã dùng tên thật của mình.

Tư Kinh Mặc liếc mắt đã thấy bài viết này.

Trong nháy mắt đó, vô số cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng Tư Kinh Mặc, từng cơn sóng liên tiếp, gần như nuốt chửng hắn.

Không cần phải do dự nữa, sau khi Tư Kinh Mặc bình luận bài viết thì gọi cho Giang Diệc luôn.

Giọng điệu của Giang Diệc thoải mái hơn nhiều so với hắn nghĩ, Tư Kinh Mặc thừa nhận, vào thời khắc ấy, trái tim treo lơ lửng của hắn mới được trả về chỗ cũ, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều.

Đôi mắt nóng lên, Tư Kinh Mặc gục đầu xuống giọng khàn khàn: “Ừ, chuyện này đúng thật là một cách tốt, cũng sẽ không có ai dám theo đuổi cậu nữa.”

Giang Diệc nghe ra có điều không đúng, nhưng cậu không tiếp tục gặng hỏi, chỉ 'hừ hừ' hai tiếng.

Đột nhiên Tư Kinh Mặc sửng sốt vô thức hỏi: “Cậu biết có người tỏ tình với tớ à?”

Giang Diệc lập tức phủ nhận: “Không biết!”

Tư Kinh Mặc: “Là lần Thịnh Thi à?”

Giang Diệc: “......”

Con mẹ nó sao hắn đoán được thế?

Giang Diệc không nói gì, vốn trong lòng Tư Kinh Mặc không chắc lắm nhưng giờ xem ra là đúng thật.

Thiếu niên ở đầu dây bên kia hạ giọng cười khẽ, nghe có vẻ tâm tình rất tốt.

Vành tai của Giang Diệc ửng đỏ, thẹn quá hoá giận: “Cậu cười cái gì chứ!”

Tư Kinh Mặc không nói gì, nhưng một tiếng cười khẽ khác lọt vào tai Giang Diệc.

Lần này Giang Diệc thực sự khó chịu: “Cậu còn cười nữa à?”

Cuối cùng Tư Kinh Mặc mới chịu nói chuyện, chỉ là trong giọng nói còn xen lẫn ý cười: “Tại tớ đang vui.”

“Vui vì tớ ăn dấm?” Giang Diệc liếc mắt một cái, nhưng nghĩ lại thì tò mò hỏi. “Nhưng mà sao cậu lại biết?”

Tư Kinh Mặc nói: “Người tỏ tình với tớ gần đây chỉ có Thịnh Thi thôi, cộng thêm phản ứng của cậu thời gian trước, rất dễ đoán.”

Giang Diệc nghe vậy thì chậc chậc hai tiếng: “Không hổ là hạng nhất toàn khối, đến cái này cũng đoán ra được.”

Tư Kinh Mặc nghe ra giọng điệu trào phúng của Giang Diệc, cười vuốt lông: “Nhưng mà tớ cũng có điều không rõ.”

“Cái gì?” Giang Diệc hỏi.

“Sao cậu lại biết?” Tư Kinh Mặc hỏi. “Lúc ấy hẳn không có người khác ở đó, hay là nói, cậu vốn ở bên cạnh nhà vệ sinh?”

Giang Diệc đã sớm biết sau khi Tư Kinh Mặc đoán được cậu đang nói tới ai, kể cả khi cậu không tự nói ra, Tư Kinh Mặc cũng có thể tự phân tích được.

“Cái này mà cậu còn không biết à?” Giang Diệc lại hừ một tiếng.

Tư Kinh Mặc đơ ra một hồi mới run run hỏi lại: “Cho nên, thật sự là vậy à?”

Giang Diệc nói: “Chứ còn gì nữa? Nhưng mà tớ cũng phải cảm ơn Thịnh Thi, nếu không phải là cô ấy, tớ đâu có phát hiện mình thích cậu.” Vết đỏ lan lên lỗ tai Giang Diệc, cậu không thấy ngại ngùng xíu nào. “Mà may là phát hiện ra sớm.”

Trong ngực Tư Kinh Mặc tràn đầy loại cảm xúc không thể hiểu được, chiếm hết tất cả các xúc khác. Tin tức tố không khống chế được mà tràn ra lần nữa, Tư Kinh Mặc phải hít sâu mấy lần mới có thể đè loại tâm tình này xuống.

Lời nói của Giang Diệc đã hoàn toàn xoa dịu được sự lo lắng của Tư Kinh Mặc.

“Không sao.” Giọng Tư Kinh Mặc khàn khàn.

Giang Diệc: “Không sao cái gì?”

“Cho dù cậu không phát hiện ra cũng không sao.” Tư Kinh Mặc bổ sung một câu hoàn chỉnh. “Tớ thích cậu, nên dù cậu có phát hiện ra hay không tớ đều sẽ cho cậu biết.”

Mặt Giang Diệc đỏ lên: “Tự tin vậy à?”

Tư Kinh Mặc lắc đầu, không nói gì.

Giang Diệc biết Tư Kinh Mặc có ý gì, nếu như cậu không nhận ra tình cảm của mình thì Tư Kinh Mặc sẽ tiếp tục chờ.

Chờ đến một ngày nào đó, Giang Diệc nảy sinh tình cảm với Tư Kinh Mặc, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh mình lần nữa.

Trái tim không kìm được mà bắt đầu đau đớn, Giang Diệc rất muốn hỏi vì sao nhưng đến cuối cùng vẫn chọn không hỏi ra.

Nói chuyện với Tư Kinh Mặc thêm vài câu thì Giang Diệc cúp máy.

Từ đầu đến cuối hai ngưòi đều không quá quan tâm đến chuyện trên diễn đàn, còn cảm thấy chuyện này khá tốt.

Nhưng đây chỉ là bọn họ nghĩ thế thôi, chuyện Giang Diệc và Tư Kinh Mặc bị tung lên diễn đàn đã đẩy sự việc đến một cao trào khác.

Không đợi chuyện này qua mấy ngày, ngày hôm sau Tư Kinh Mặc và Giang Diệc đã nhận được tin nhắn từ lão Tư.

Dù chỉ là hỏi thăm đơn giản, nhưng hai người đều có cảm giác sẽ không dừng ở việc chào hỏi đơn giản như vậy.

Cùng ngày tất cả cái bài viết có liên quan trên diễn đàn bị xóa sạch, tài khoản của học sinh gây ồn ào nhất trên trang đầu bị khóa, tài khoản mới của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cũng dính đạn nốt.

Sáng sớm hôm sau, Giang Diệc đến trường còn chưa gặp được Tư Kinh Mặc, đã bị lão Từ đứng canh ngay cửa phòng học gọi vào văn phòng.

Cửa mở ra, Tư Kinh Mặc đang ngồi trên ghế, thấy được Giang Diệc thì mắt sáng rực lên.

“Đã ăn sáng chưa?” Giọng điệu Tư Kinh Mặc vẫn như cũ.

Giang Diệc cố đè nén vui sướng trong lòng bước nhanh về phía trước gật đầu: “Tớ ăn rồi, cậu thì sao?”

“Khụ khụ!” Lão Từ nặng nề ho hai tiếng, trừng mắt nhìn hai người. “Hai trò coi đây là nơi nào hả? Còn dám nói chuyện yêu đương?”

Mặt Giang Diệc ửng đỏ, nhìn sang chỗ khác.

Hiếm khi thấy Tư Kinh Mặc xấu hổ, không nói gì nữa.

Lão Từ đóng cửa lại, ánh mắt lướt qua hai người, hừ một tiếng: “Hai người các trò, lớn gan quá nhỉ. Yêu sớm thì cũng thôi đi, còn dám thừa nhận!”

Giang Diệc hạ giọng: “Thì vốn là thật mà.”

Lão Từ nghiêm nghị: “Cái gì?”

Giang Diệc ho nhẹ một tiếng: “Không có gì ạ.”

Lão Từ trừng mắt hai người, trong lòng rất là bất đắc dĩ, ông ngồi xuống ghế, trông có vẻ rất hung ác.

Ngay lúc Giang Diệc nghĩ lão Từ sẽ nổi trận lôi đình, lão Từ đã đau đầu nói: “Các trò đúng là biết tìm thêm việc cho tôi! Không thể yêu đương vụng trộm được à? Còn nhất định phải ồn ào cho mọi người cùng biết?”

Giang Diệc: “Dạ?”

Hết chương 56.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.