Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Chỉ cần dùng một tháng, thứ hạng của Giang Diệc đã quay lại top 5 của lớp. Đến học kỳ 2 của lớp 12, tên của cậu lại xuất hiện sau tên của Tư Kinh Mặc.
Đối với việc này, bạn học ban một kiểu:
“Chẳng phải Giang Diệc đi học mỹ thuật hả?”
“Ờ, khoảng nửa học kỳ không lên lớp á.”
“Vậy các cậu nhìn nè, đây là thành tích mà con người thi ra được hả?”
Bạn học ban một đồng lọat yên lặng.
Bạn học lớp khác của Nhất Trung càng kinh ngạc hơn, đồng thời nói chuyện cũng to gan hơn.
“Tớ cảm thấy đây không phải là người.”
“Con người không làm nổi chuyện này đâu!”
“Này, than thở làm gì. Chúng ta chỉ thấy cậu ấy không lên lớp thôi, chứ có ai thấy lúc cậu ấy học chưa? Ở nơi mà chúng ta không nhìn thấy, chắc chắn là cậu ấy đã nỗ lực hơn bất kỳ ai. Thôi không nói nữa, tớ đi làm chén canh gà rồi ôn tập tiếp đây.”
“Tớ cũng đi!”
“Lớp 12 cố lên!”
“Thi đại học cố lên!”
............
Trong hai ngày diễn ra kỳ thi đại học, Giang Húc không đi làm mà đích thân đến Tấn Thành đưa đón Giang Diệc.
Lúc đầu Giang Diệc cảm thấy không cần phải làm rườm rà như vậy, nhưng Giang Húc không chịu nên cậu đành phải đồng ý.
Tư Nhiên vốn muốn bảo Tư Kinh Mặc về nhà để bọn họ chăm sóc cho hắn nhưng Tư Kinh Mặc đã từ chối.
Hai hôm thi đại học, Tư Kinh Mặc vẫn ở lại nhà Giang Diệc.
Giang Húc thì không nói gì nhiều, chỉ nói hai người cứ yên tâm mà thi là được, đừng có nghĩ đến chuyện khác.
Giang Diệc thấy thái độ của Giang Húc vẫn bình thường nên thở phào trong lòng.
Xem ra Giang Húc rất hài lòng với Tư Kinh Mặc, thế này là tốt rồi.
Hai ngày này, cả Giang Diệc và Tư Kinh Mặc không căng thẳng chút nào. Khi thi môn tiếng Anh cuối cùng, Giang Diệc nộp bài sớm rồi im lặng mỉm cười đứng ở cổng trường.
Ngay khi Tư Kinh Mặc đi ra khỏi tòa nhà dạy học thì thấy Giang Diệc, hắn bước nhanh tới ôm lấy Giang Diệc: “Tốt nghiệp rồi.”
Mắt Giang Diệc đột nhiên nóng lên, đây là cảm giác mà cậu chưa từng có khi chụp ảnh tốt nghiệp: “Tốt nghiệp rồi.”
Bảo vệ đang đi tuần tra dưới lầu, thấy hai người từ đằng xa, ra hiệu cho hai người, ý bảo hai người đi nhanh đi.
Đừng tưởng rằng thi đại học xong là có thể tùy tiện dính lấy nhau trong trường học! Còn ra thể thống gì nữa! Những học sinh khác còn đang thi đó!
Khóe miệng Tư Kinh Mặc cong lên, kéo Giang Diệc đi ra khỏi cổng trường.
Sau khi thi xong là liên hoan tốt nghiệp, Giang Húc đợi ở bên ngoài, thấy tâm trạng của hai người rất tốt thì nói với họ vài câu rồi đi trước.
Hai người đứng ở cổng trường đợi các bạn học cùng trường thi, sau khi mọi người tập hợp lại thì đến khách sạn liên hoan với nhau.
Lần liên hoan này náo nhiệt hơn những lần trước nhiều, món ăn được đưa lên bàn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nâng chén rượu lên, không ai có ý dùng bữa trước.
Hiếm khi lão Từ tham gia những buổi tụ hội thế này, cùng nâng chén lên với mọi người: “Chúc mừng tốt nghiệp!”
“Chúc mừng tốt nghiệp!”
Qua một vòng rượu, có nước mắt tràn ra trong mắt rất nhiều người.
Hôm nay không có ai bảo bọn họ uống ít đi nữa, tất cả mọi người đều không say không về. Tốt nghiệp trung học, tương đương với việc một nửa thanh xuân đã qua đi. Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người chính thức đường ai nấy đi, sau này cơ hội gặp nhau cũng ít đi rất nhiều.
Còn Giang Diệc thì không tham gia kính rượu từng người, cho dù cậu và Tư Kinh Mặc có ngồi im một chỗ, thì cũng có rất nhiều người đến mời rượu bọn họ.
Bất tri bất giác, hai người đã uống rất nhiều.
Lúc Trương Dương đến, trên mặt tất cả đã đỏ ửng vì say rượu.
Cậu ta loạng choạng ngồi xuống trước mặt Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ngồi xuống: “Tư ca, Diệc ca! Đến đây, chúng ta uống một chén nào!”
Giang Diệc không nhịn được nói: “Cậu uống ít thôi.”
Trương Dương lắc đầu: “Hôm nay là ngày cuối rồi, tớ phải uống nhiều một chút! Chỉ uống nhiều hơn chút thôi, mới có thể nhớ kỹ bạn học...... Hức...... Lớp chúng ta!”
Giang Diệc mỉm cười đầy bất lực, rồi rót đầy rượu cho mình và Tư Kinh Mặc: “Được, uống!”
Trương Dương bật cười: “Đúng, thế này mới giống anh em chứ!”
Chén rượu đụng nhau, bỗng nhiên hốc mắt Trương Dương nóng lên: “Chén đầu tiên này, tớ chúc Tư ca và Diệc ca tiền đồ như gấm.”
Dứt lời, Trương Dương ngửa đầu uống cạn.
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cũng nâng chén uống cạn.
“Chén thứ hai này, tớ chúc Tư ca và Diệc ca tình cảm càng lúc càng tốt, có thể nhanh chóng kết hôn! Kết hôn thì phải mời tớ, tớ nhất định sẽ đến!”
Giang Diệc nghe nói thế thì lỗ tai nóng lên, nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, thanh âm rất nhẹ, nhưng rất nghiêm túc: “Được, nhất định sẽ mời cậu.”
Ánh mắt Tư Kinh Mặc tối sầm trong nháy mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Diệc.
Giang Diệc cong môi lên.
Yết hầu của Tư Kinh Mặc lăn lăn, nếu không phải không đúng lúc, suýt chút nữa hắn đã cúi người hôn xuống.
Trương Dương nhìn hai người, trong mắt đều là sự hâm mộ.
Cậu khẽ rũ mắt xuống, nghĩ đến lời nói lúc trước của Phương Phàm, trái tim bỗng co rút đau đớn.
Mời xong ba chén rượu, Trương Dương lại đi mời rượu những bạn học khác.
Đêm đã khuya, Giang Diệc đã uống khá nhiều rồi, buổi liên hoan cũng đã đến hồi kết thúc.
Đến lúc chia tay, rất nhiều nữ sinh đã không thể ngăn được nước mắt, bình thường những nam sinh tự xưng là nam tử hán cũng đỏ mắt.
Chỉ là Giang Diệc không ngờ tới người khóc thảm nhất lại là Trương Dương.
Một đám người vây quanh Trương Dương, nhìn cậu ta ôm bình rượu khóc nức nở, lời an ủi đã đến bên miệng nhưng cuối cùng không nói ra được gì.
Có càng nhiều người vây quanh Trương Dương, rơi nước mắt.
Giờ này khắc này, tất cả ngôn ngữ đều mờ nhạt và yếu ớt
Mắt Giang Diệc cũng đỏ lên theo, tiến đến vỗ vỗ Trương Dương: “Bọn tôi đưa cậu về nhé?”
Trương Dương không nói chuyện, chỉ nghe được cậu ta đang thấp giọng khóc nức nở.
Giang Diệc đành nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc thở dài, đưa tay kéo Trương Dương lên, Giang Diệc tiến đến đỡ phụ.
“Bọn tôi đưa cậu ấy về, các cậu không cần phải lo.” Giang Diệc tạm biệt các bạn học.
Một đoàn người đỏ hồng mắt tiễn ba người ra cổng, trong lòng Giang Diệc cũng bùi ngùi mãi không thôi.
Giang Diệc biết địa chỉ nhà của Trương Dương, nên nói với tài xế đưa Trương Dương về nhà trước.
Trên đường về Trương Dương rất yên tĩnh, cậu ta không nói gì, ngẫu nhiên Giang Diệc nhìn sang chỉ thấy Trương Dương im lặng khóc.
Giang Diệc thở dài, không biết nên nói gì cho phải.
Xe dừng lại ở cổng biệt thự Trương gia, Tư Kinh Mặc mở cửa xe đưa Trương Dương vào.
Ba mẹ Trương không có ở nhà, chỉ có quản gia ra đỡ Trương Dương vào.
Giang Diệc xuống xe theo, nói với Trương Dương vài câu rồi chuẩn bị lên xe rời đi. Trước khi lên xe, Giang Diệc loáng thoáng nghe được bỗng nhiên Trương Dương gọi cậu ——
“Diệc ca, cậu nhất định phải ở bên Tư ca đó!”
Giang Diệc sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn Trương Dương, nghiêm túc gật đầu: “Cậu yên tâm, chắc chắn rồi.”
Trương Dương ngẩng đầu, nước mắt như hạt châu đứt đoạn rơi ra khỏi mắt cậu ta.
Giọng cậu ta run rẩy, đột nhiên nói một câu: “Tớ rất hâm mộ các cậu.”
Giang Diệc không hiểu.
Trương Dương mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tớ cũng rất nhớ Phương Phàm.”
Hết phiên ngoại 2.