(*Kabe-don là hành động đập tay “rầm” cái vào tường, các anh nam chính (hoặc công) hay làm để chặn nữ chính (hoặc thụ) không cho chạy nhé ^^*.)
Sở Phi Ly cõng cậu, bước chân vẫn vô cùng vững vàng. Thẩm Tử Sơ cảm thấy thật ngại, nằm úp sấp trên lưng anh mà tay chân luống cuống.
Bên tai là tiếng gió rít gào, thanh âm của Sở Phi Ly như thể sắp hòa tan trong đó.
Mãi tới khi họ vất vả vào tới trong xe, bật hệ thống sưởi lên mới xua tan được cảm giác buốt giá quanh mình.
Thẩm Tử Sơ không dám nhìn thẳng Sở Phi Ly: “Cậu biết thân phận của tôi từ bao giờ?”
“Khi cậu biến thành hình người lần thứ hai, nửa đêm bị cậu đánh thức nên tôi theo cậu vào nhà tắm.”
Thẩm Tử Sơ trợn mắt, thì ra anh đã biết thân phận của cậu sớm như vậy!
Hơn nữa sau đó còn xảy ra những chuyện kia… Thẩm Tử Sơ kêu lên: “Cậu biết thân phận của tôi mà còn làm chuyện ấy trước mặt tôi!”
Sở Phi Ly cười nói: “Tôi không biết xấu hổ.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Sở Phi Ly: “Mà ngày trước cũng từng làm thế trước mặt cậu rồi, còn gì để mất nữa đâu.”
Cho nên thật ra đây là bản tính của anh?
Thẩm Tử Sơ suýt chút bị chọc tức điên.
Sở Phi Ly áp sát: “Vốn dĩ tôi cũng rất giận, tự nhiên bị cậu thấy hết những chuyện tôi không muốn cậu thấy nhất.”
“Ví dụ…?”
Hiếm có một lần Sở Phi Ly nóng mặt, ho nhẹ một tiếng: “Ảnh… Video… Cả áo sơ mi nữa.”
Trình bày mấy hành động u mê đó mà nghe uyển chuyển ghê, mặt Thẩm Tử Sơ đen kịt.
“Thế sao cậu còn tiếp tục?”
Sở Phi Ly lộ vẻ khó xử.
Khóe môi Thẩm Tử Sơ giần giật: “Cai đi!”
Sở Phi Ly thở dài: “Không cai được.”
“… Sao mà không cai được, có gì khó đâu?”
Nghe cậu nói vậy, Sở Phi Ly nắm lấy tay cậu, đặt lên chóp mũi mình: “Tôi thích mùi hương trên người cậu, muốn sở hữu những đồ vật có mùi của cậu, thích giọng nói của cậu, vẻ ngoài của cậu. Nhiều thứ như thế đương nhiên tôi không cai được.”
Dứt lời, gương mặt anh gần như đã chìm trong mê say.
Thẩm Tử Sơ bị nóng muốn rụt tay về, mặt mày đỏ bừng, miệng lưỡi cũng tê dại: “Ý tôi là cậu phải cai cái tật thích thu gom đồ đi.”
“Không phải giống nhau cả à?”
“Không giống!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sở Phi Ly bỗng nở nụ cười: “Được rồi, về nhà đã.”
Trống ngực Thẩm Tử Sơ đập như sấm, không nhịn được liếm môi một cái, chẳng hiểu sao cảm thấy miệng mình khô rang.
Có lẽ tại hệ thống sưởi trong xe quá mạnh, khiến thân thể cậu cũng bắt đầu bốc lửa.
Suốt dọc đường đi, Thẩm Tử Sơ luôn bồn chồn không yên, mãi cho tới khi về đến nhà, hai người cùng nhau đi ngủ.
Chiếc giường vốn rất rộng, nhưng bởi được gói trong một lớp chăn, cậu cảm giác thật chật hẹp quá.
Sở Phi Ly vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm, chỉ cười ấm áp, không nói một lời. Cặp mắt đào hoa kia giúp khuôn mặt lạnh lùng của anh thêm mấy phần dịu dàng, được anh nhìn như vậy, Thẩm Tử Sơ thấy cơ thể mình cũng mềm đi.
“Ngủ đi! Nhìn tôi thế làm gì?”
Sở Phi Ly hơi nghiêng mình, thầm thì nói: “Cậu đẹp.”
Nhịp tim của Thẩm Tử Sơ tăng lên gấp bội, thoáng chốc không nói nên lời.
“Lúc cậu ở trong cơ thể người rõ ràng tai rất nhạy cảm, sao đến khi vào cơ thể mèo lại đổi thành đuôi nhạy cảm?”
Sở Phi Ly thề, câu hỏi này chỉ đơn giản là tò mò thôi. Nhưng khi anh vừa nói ra câu đó, gò má Thẩm Tử Sơ bỗng càng thêm đỏ, cặp mắt cũng gợn lên ánh sáng, tựa như một hồ thủy ngân đen.
Sở Phi Ly lúng túng muốn giải thích anh không có ý quấy rối tình dục, có điều Thẩm Tử Sơ lại cứ dùng thái độ nghiêm trang để nhìn anh: “Thì ra mấy lần trước cậu cố ý chọc tôi?”
Sở Phi Ly bị mê hoặc đến thất thần trong chốc lát, hành động theo phản xạ… khiến mọi chuyện bắt đầu lái sang hướng lưu manh.
“Chọc cái gì? Cậu không nói rõ ràng thì tôi không biết cậu đang ám chỉ chuyện gì cả?”
Thẩm Tử Sơ vừa thẹn vừa giận, há miệng một hồi mới ấp úng nói: “Thì là… chuyện cắn tai tôi.”
Một câu này tiêu tốn một núi công sức của cậu, những chữ khác đều mắc kẹt lại trong cổ họng, xấu hổ tới nói không nên lời.
“Ừ.” Sở Phi Ly quang minh chính đại thừa nhận.
Thẩm Tử Sơ trợn trừng mắt, nghĩ thầm quả thế!
“Lúc đó… Tôi nghĩ cậu cố ý lừa tôi, hơi cáu giận một chút.”
Thẩm Tử Sơ thoáng chột dạ, cậu không thể tiết lộ về hệ thống cho bất kỳ ai.
Nhắc đến trọng tâm câu chuyện ngày đó, đôi mắt Sở Phi Ly sáng lên: “Cậu còn chưa trả lời chuyện tôi nói hôm ấy.”
“Nói cái gì?”
Cậu ngẩn ngơ như thế khiến Sở Phi Ly muốn phì cười.
“Cậu quên rồi thì tôi sẽ nói lại lần nữa, nói đến khi cậu nhớ ra mới thôi.”
Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, nghiêm túc hướng vào cậu, dường như còn ẩn chứa cảm xúc muốn xâm lược.
Thẩm Tử Sơ tưởng rằng anh chỉ nói chuyện thôi, không ngờ anh lại ra chiêu “kabe-don” vây chặt cậu trên giường, dùng thân mình đè lên rồi cúi xuống bên tai cậu.
Toàn thân Thẩm Tử Sơ cứng đờ. Tư thế này khiến cậu có thể cảm nhận được chỗ nào đó cứng rồi: “Cậu làm gì thế?”
Sở Phi Ly đáp: “Dựng lại tình huống hôm nọ.”
Thẩm Tử Sơ run lên. Mẹ kiếp, lần trước cậu cũng cứng hay sao? Dựng cái gì hả?
Hô hấp của Sở Phi Ly nặng thêm, anh dốc sức kiềm chế bản thân, sợ mình sẽ gây ra chuyện vượt quá giới hạn.
Anh là một người đàn ông, đối tượng yêu thầm ngủ bên cạnh như thế sao anh có thể lãnh đạm được. Anh đâu có liệt dương.
Sở Phi Ly càng lúc càng ghé sát tai Thẩm Tử Sơ, thấy cậu bất an nhắm nghiền mắt, anh đột nhiên cảm thấy cậu như vậy đáng yêu vô cùng.
Anh rốt cục cũng nói ra lời ấy: “Anh thích em.”
Thanh âm này quanh quẩn trong tai Thẩm Tử Sơ, chui thẳng tới trái tim cậu.
Nhịp tim đập nhanh đến đáng sợ, khi cậu chầm chậm mở mắt ra, đối diện chính là đôi đồng tử lấp lánh ánh cười của Sở Phi Ly.
Cám dỗ đó khiến cậu thiếu chút thốt ra tiếng lòng của mình, nhưng một sợi dây lý trí cuối cùng đã ngăn cậu lại.
Cậu còn chưa tính sổ vụ anh đi mua ảnh của cậu từ tay Cao Hạo đâu!
Thẩm Tử Sơ hạ mi xuống, vẫn chưa đáp lại.
Sở Phi Ly cũng không ép cậu, chỉ phiền muộn thở dài: “Không muốn trả lời câu hỏi này thì anh đổi câu khác được chứ?”
“… Ừm.”
“Anh có thể theo đuổi em không?”
Thẩm Tử Sơ hơi nghẹn, bật ho khù khụ.
Chẳng lẽ câu này ít gây sốc hơn câu vừa nãy à?
Tuy vậy, cậu nhìn bộ dạng thấp thỏm của anh cũng mềm lòng, chần chừ một hồi rồi nhẹ giọng đáp: “Được.”
Chỉ một chữ đó lại khiến Sở Phi Ly lộ ra nụ cười rạng rỡ, quả thực y hệt một đứa trẻ.
Anh dịch chuyển thân mình, không đè lên Thẩm Tử Sơ nữa, chừa cho cậu một chút không gian. Nhưng vừa rồi tiếp xúc thân mật như vậy, bây giờ anh không thoải mái chút nào.
“Ngủ đi.”
Thẩm Tử Sơ thoáng nghi hoặc, anh mới cứng lên mà? Sao bây giờ trông cứ như chẳng có vấn đề gì thế, thực sự không sao hả?
Có điều hôm nay cậu bị ốm, sau khi uống thuốc thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến rồi. Ổ chăn quá ấm áp, cậu lại đang mệt mỏi, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Thấy cậu ngủ yên, Sở Phi Ly lúc này mới vất vả bò dậy khỏi giường.
Hiện giờ anh rất khó chịu, nhưng anh không muốn để lại bất kỳ ấn tượng xấu gì trong lòng cậu.
Khi định vào phòng tắm dội nước lạnh, anh chợt nhìn thấy bộ đồ Thẩm Tử Sơ thay ra.
Đó là đồ của anh, quần áo to rộng, cậu mặc trông không hợp chút nào.
Đôi mắt Sở Phi Ly tối đi, ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra.
Cổ họng anh cuộn lên, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Tử Sơ khi nãy. Đó là dáng vẻ anh chưa từng gặp, hâm nóng trái tim anh đến tan chảy.
Mặc dù anh biết cậu dễ mềm lòng, nhưng không ngờ cậu sẽ để lộ biểu cảm như vậy.
Liên tưởng kia khiến Sở Phi Ly càng thêm bứt rứt. Áo sơ mi trong tay còn vương hơi thở của cậu, anh áp nó lên mũi hít một hơi, ánh mắt cũng trở nên cháy bỏng.
Trái tim đập loạn, trên áo quả thật nhuốm mùi hương của Thẩm Tử Sơ, thậm chí còn hòa lẫn với mùi hương của chính anh nữa.
Sở Phi Ly nhẹ nở nụ cười: “Cũng đúng, dù sao đây cũng là áo của mình mà.”
Cứ vậy hồi lâu, sau đó anh lại dùng bộ đồ bọc lấy chỗ kia của mình, tựa như cách nó từng bao bọc da thịt của Thẩm Tử Sơ.
Nhịp thở của anh rối loạn, chỉ cần tưởng tượng đến điều ấy, khoái cảm tức thì không ngừng dâng lên.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng phóng ra.
Về phần tại sao không cậy mạnh ép Thẩm Tử Sơ giúp mình… Sở Phi Ly không khỏi cười khổ…
Rốt cuộc… Anh vẫn lo sợ.
…
Khi anh trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Thẩm Tử Sơ đang ngủ say sưa. Ánh mắt anh càng ôn hòa hơn, tiến tới nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lộ ra khỏi chăn, sau đó cũng ngủ cùng cậu.
Trong giấc mộng của Thẩm Tử Sơ, cậu biến thành con mèo nhỏ.
Mèo con lang thang trên đường phố vắng vẻ, sau đó nó không cưỡng nổi sự mê hoặc của đồ ăn, bị vài người lừa tới gần rồi trói lại đùa nghịch. Giữa mùa đông giá rét, nó bị trói lên cây cột không thể chạy thoát, đói đến sống dở chết dở.
Cuối cùng, Sở Phi Ly tình cờ đi ngang qua cứu nó.
Có hai người đã từng cho nó ăn, đối xử tốt với nó. Bọn họ thích nhau nhưng lại không cách nào thổ lộ, mãi vẫn không thể ở bên nhau.
Mèo con đã thấy hết tất cả. Sau khi chết, nó đã ra một quyết định.
Nó muốn cho hai người duy nhất trên đời từng đối xử tốt với mình cơ hội để bày tỏ tình cảm của bản thân, còn chuyện có chấp nhận hay không thì phải tùy vào bọn họ.
Vì thế, hệ thống mèo ngoan trọn đời xuất hiện.
Có lần chứng kiến Thẩm Tử Sơ muốn đánh ân nhân cứu mạng của mình, mèo con vừa đau lòng vừa sợ hãi, vậy nên mới phải gửi thông báo kia: [Đánh một cái trừ 10 điểm thân mật.]
Trời dần sáng, Thẩm Tử Sơ từ từ mở mắt.
Ở nơi sâu nhất trong trái tim cậu chỉ còn đọng lại hai cảm xúc…
Một, nỗi sợ hãi khi bị trói trên cây cột không thể chạy đi đâu, gần như chết đói.
Hai, ước mong được thấy hai người họ hạnh phúc.
Vẻ mặt Thẩm Tử Sơ vô cùng phức tạp. Ngày hôm qua cậu bỗng nhiên bị ốm, xem ra độ thân mật sắp đầy, hệ thống không gánh được nữa rồi.
Trong lòng cậu không dễ chịu chút nào. Cảnh trong mơ quá chân thực, khiến cậu không thể không tin.
Sở Phi Ly bên cạnh vẫn đang ngủ say, ánh sáng ấm áp mờ ảo từ chiếc đèn ngủ đầu giường phủ lên gò má anh, soi sáng gương mặt vương nét hạnh phúc nhẹ nhàng.
Chớp mắt ấy, thời gian cũng như chậm lại, yên tĩnh.
Thẩm Tử Sơ nhìn anh, tâm trạng tiêu cực bỗng tiêu tan đôi phần.
Cậu tiến lại, hạ vài chiếc hôn lên gò má ấy.
Không ngờ chuỗi nụ hôn vừa dứt, Sở Phi Ly đột ngột mở mắt ra.
“Em hôn trộm anh?”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Xong đời, bị bắt tại trận rồi.