Editor: Lithromantic
Ý thức của Kỷ Ninh chìm trong bóng tối cùng với những tiếng gọi chồng chéo văng vẳng bên tai. Những tiếng gọi đó không xuất phát từ cùng một người hay chung một ngôn ngữ. Kỷ Ninh lúc thì nghe thấy tiếng của đàn ông lúc lại là của phụ nữ, người già và trẻ nhỏ xen lẫn với cả tiếng động vật gào thét, thậm chí còn rất nhiều âm thanh khác mà Kỷ Ninh nghe không hiểu.
Tất cả bọn họ đều đang khóc lóc, rên rỉ phẫn nộ mà gọi tên cậu. Kỷ Ninh nghe xong mà thấy lạnh thấu cả xương, cho dù có kháng cự thế nào đi chăng nữa thì linh hồn cậu vẫn không thể kiềm chế được mà bị hấp dẫn rồi cuốn vào trong đó.
Cậu muốn tiến lên một bước, nhưng thân thể lại đột nhiên ngã xuống, giống như từ trên không trung rơi xuống vực sâu vậy. Cậu cứ rơi mãi rơi mãi, rồi trước mắt bắt đầu hiện lên những hình ảnh mơ hồ.
Những hình ảnh đó cũng chìm trong bóng tối vô tận, có rất nhiều ngọn nến đang cháy tỏa ra ánh lửa xanh biếc, chiếu sáng xung quanh một chiếc tế đàn bằng xương khổng lồ.
Phía dưới tế đàn, xương của người và động vật được chất cao như núi. Tất cả chúng đều đang run rẩy và phát ra những âm thanh gì đó lúc có lúc không. Một lát sau, Kỷ Ninh mới phát hiện những âm thanh gọi tên cậu ban nãy được phát ra từ chính bọn chúng.
Sau đó, những hình ảnh bắt đầu lập lòe thay đổi chuyển đến trung tâm tế đàn. Giữa ánh nến xanh biếc, có một người đàn ông tóc bạc đang ngồi ở đó.
Ban đầu khi Kỷ Ninh nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Nhưng nhìn kỹ, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Nhưng trước khi hoàn toàn nhớ lại, người đàn ông tóc bạc giống như phát hiện ra gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu và nhìn về phía Kỷ Ninh. Ánh mắt của hắn vừa sắc bén lại lạnh lùng quét thẳng vào cậu. Nhưng ngay sau đó mọi hình ảnh và bóng dáng người nọ lập tức biến mất, chỉ còn mình Kỷ Ninh vẫn tiếp tục rơi xuống.
Không biết đã rơi được bao lâu, cuối cùng cậu cũng dừng lại rơi vào một nơi ngập tràn xương trắng. Cơ thể cậu nhẹ như đám mây, trôi lơ lửng trong không trung và không thể chạm tới bất cứ thứ gì cho dù là mảnh xương nhỏ nhất.
Giống như với tế đàn Kỷ Ninh nhìn thấy lúc nãy, điều khác biệt là lúc trước Kỷ Ninh giống như đang nhìn vào một bức tranh, còn bây giờ là cậu thực sự đã tiến vào bên trong bức tranh đó.
Đột nhiên có một sức mạnh vô hình đẩy cậu đến trước bàn đá giữa tế đàn. Lúc này người đàn ông tóc bạc đó đã không còn ở đây, thay vào đó là một người giống như đang ngủ say, yên tĩnh nằm trên đó.
Kỷ Ninh vô thức bước đến, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Nhờ ánh nến xung quanh cậu có thể thấy rõ ràng khuôn mặt người nọ.
Nằm trên tế đàn là một thiếu niên mặc đồ cưới màu đỏ tươi. Dung mạo cậu ta đẹp vô cùng nhưng khuôn mặt lại chẳng chút huyết sắc, không còn dấu hiệu của sự sống.
Khuôn mặt của cậu ta giống hệt với Kỷ Ninh.
✧◝(⁰▿⁰)◜✧
Trong bữa tiệc ăn mừng bộ phim đóng máy, Kỷ Ninh nhấp một ngụm rượu sau đó cơ thể nhanh chóng lảo đảo, ly rượu trong tay cũng lắc lư rồi rơi ra khỏi tay cậu.
Thấy cậu đứng không vững, Cố Sâm vội vàng đưa tay sang để giữ cậu lại, nhưng trước đó Herinos đã nhanh hơn một bước mà ôm Kỷ Ninh vào lòng, sắc mặt lo lắng nhìn cậu.
Thấy Kỷ Ninh đột nhiên ngã xuống, đạo diễn hơi hoảng hốt, ông cứ nghĩ do vết thương lúc trước chưa lành, nên mới vội vàng qua hỏi: “Tiểu Ninh bị sao vậy?”
“Em ấy không sao.”
Herinos vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Kỷ Ninh, nhìn một lúc hắn khẽ cười rồi nói: “Em ấy chỉ say rượu thôi. “
“Thật không?”
Đạo diễn thấy hơi khó tin. Vừa rồi Kỷ Ninh đã uống được chút rượu nào đâu, không chừng là vừa mới chạm vào đã bị dị ứng rượu rồi hôn mê ấy chứ.
Chẳng qua bạn của Kỷ Ninh đã nói như vậy, ông cũng không có lý do gì để không tin cả, bèn cười nói: “Vậy cậu chịu khó đỡ cậu ấy qua bên kia nghỉ ngơi một lát. Có cần tôi gọi người giúp không?”
Herinos mỉm cười, đang định uyển chuyển từ chối đề nghị của ông, lại nghe thấy Cố Sâm cười nói: “Để tôi giúp nhé?”
“...” Herinos im lặng nhìn hắn. Sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhướng mày đồng ý với đề nghị của Cố Sâm. Mỗi người đỡ một cánh tay của Kỷ Ninh dìu cậu tới khu nghỉ ngơi.
Khu vực nghỉ ngơi nằm giữa khu vực tiếp khách và khu vực ăn uống. Ở đó được bày rất nhiều ghế sô pha cùng bàn uống cafe, xung quanh để rất nhiều cây xanh. Mặc dù bên khu vực ăn uống rất ồn ào náo nhiệt nhưng bên này được lắp thêm các thiết bị hấp thu âm thanh nên có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Buông em ấy xuống.”
Herinos để Kỷ Ninh hơi ngả người dựa lưng vào sô pha khiến cậu ngủ được thoải mái hơn một chút.
Sau đó Herinos cũng ngồi xuống bên cạnh, dáng ngồi thong thả nhưng cũng không hề mất đi vẻ lịch sự. Rõ ràng là không có ý định quay lại đoàn làm phim nữa.
Cố Sâm đứng tại chỗ nhìn bọn họ, cũng không có vẻ gì muốn rời đi cả. Herinos liếc hắn một cái, nhếch khoé môi, thản nhiên nói: “Có ta ở đây chăm sóc Tiểu Ninh là đủ rồi. Cậu đi được rồi đấy.”
“Tiền bối có vẻ rất thân thiết với ngài Herinos thì phải.”
Cố Sâm giống như không quan tâm đến giọng điệu lạnh nhạt đuổi người của Herinos, sắc mặt của hắn vẫn rất nhã nhặn, cười nói: “Hai người là bạn bè nhiều năm rồi ư?”
“Cậu muốn nói gì?” Herinos cười hỏi.
“Chỉ là tôi thấy hơi ghen tị một chút thôi.” Cố Sâm nói tiếp: “Bởi vì tôi cũng muốn trở thành bạn bè thân thiết với tiền bối Kỷ Ninh.”
Đôi mắt của Herinos bắt đầu lạnh xuống.
Nụ cười trên mặt hắn cũng thu lại, thay vào đó là vẻ lạnh lùng dò xét từ trên cao xuống. Hắn quan sát Cố Sâm một lát, sau đó khẽ cười, nói: “Cậu cũng rất thẳng thắn.”
“Vì vậy, tôi hy vọng chúng ta có thể hoà thuận với nhau, bởi vì ngài cũng là bạn bè của tiền bối.” Cố Sâm nói: “Không biết ý ngài thế nào?”
“Cậu muốn làm bạn với chúng ta?” “Cũng được thôi.”
Herinos mỉm cười giống như tâm trạng đang rất tốt, nhưng rồi hắn bỗng nói sang chuyện khác: “Chỉ cần cậu không xen vào chuyện của ta là được.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng người về phía Kỷ Ninh rồi hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó quay đầu nói với Cố Sâm.
“Bởi vì ta chưa bao giờ chỉ muốn làm bạn với em ấy cả.”
“Cậu hiểu chưa?”
Đồng tử Cố Sâm bỗng dưng co rụt lại.
✧◝(⁰▿⁰)◜✧
Kỷ Ninh nhìn thấy thiếu niên có khuôn mặt giống hệt mình đang nằm trên bàn đá, rồi thêm cả bộ đồ cưới màu đỏ đang mặc trên người nữa. Đầu tiên còn hơi kinh ngạc, nhưng sau đó cậu lập tức nhớ lại được người đàn ông tóc bạc kia là ai.
Người kia tên là Ứng Thiên Thu, nam chính trong truyện Huyền Huyễn. Sở dĩ Kỷ Ninh không nhận ra hắn khi nãy là vì khi gặp cậu Ứng Thiên Thu vẫn còn là một thiếu niên. Khi đó tóc của hắn vẫn còn là màu đen, tính cách lại hướng nội rất dễ xấu hổ, so với bây giờ thì giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Nếu không phải nhìn thấy cơ thể mặc đồ cưới màu đỏ kia, chỉ sợ mất thêm nửa ngày nữa Kỷ Ninh cũng không thể nhớ ra được. Dù sao chỉ duy nhất trong thế giới Huyền Huyễn này cậu mới có cơ hội mặc nó -- Bởi vì thân phận của cậu ở thế giới này là người có hôn ước với Ứng Thiên Thu.
Nhưng làm sao cơ thể này lại ở đây? Lẽ ra nó không thể tồn tại chứ...
Kỷ Ninh cảm thấy nghi hoặc, bởi vì kết cục của cậu trong thế giới này vẫn thê thảm như trước. Cuối cùng, Ứng Thiên Thu tìm được cơ thể này ở đâu chứ?
[Đây không phải là cơ thể thật sự, mà là dùng vật liệu đặc biệt của thế giới này để tạo nên. ]
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong đầu Kỷ Ninh, là của hệ thống “Tương Lai”
Hiếm khi hắn chủ động liên lạc với cậu, mà thường tất cả đều là vì có chuyện quan trọng, nên Kỷ Ninh lập tức hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì rổi?”
[Linh hồn của cậu đang ở trạng thái tinh tế, bởi vì Ứng Thiên Thu đã thực hiện một nghi lễ huyết tế để chiêu hồn cho cậu, một phần linh hồn của cậu bị hút do nghĩ lễ, vì vậy cậu mới xuất hiện ở đây. ]
“Anh nói chiêu hồn?” Kỷ Ninh giật mình: “Nói vậy đây chính là thế giới của Ứng Thiên Thu?”
[Không sai, thế giới của Ứng Thiên Thu đang hợp nhất với thế giới của Cố Sâm, vũ trụ của hai thế giới bắt đầu giao thoa với nhau nên nghi lễ chiêu hồn của Ứng Thiên Thu mới có tác dụng, chẳng qua nó không được ổn định cho lắm. ]
“Vậy nó có ảnh hưởng gì đến tôi không?” Kỷ Ninh chỉ quan tâm đến trọng điểm.
[Trong trường hợp xấu nhất, linh hồn của cậu sẽ bị phân chia, cậu sẽ tồn tại ở hai thế giới cùng một lúc, tác dụng phụ có thể khiến cậu bị mất trí nhớ.]
Tương Lai nói tiếp: [Trong tình huống đặc biệt, tôi có thể xin cấp trên sửa chữa lại linh hồn cho cậu, chẳng qua xác suất linh hồn bị phân chia rất thấp. Tình huống cậu đang gặp phải là thần thức luân phiên giữa hai thế giới.]
[Hiện tại cậu chưa có cách nào để trở về. Mặt khác, linh hồn trong một thời gian dài không có cơ thể bảo hộ, sẽ nhanh chóng trở nên suy yếu, thậm chí có thể tiêu tán. Nên hy vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được một cơ thể để dung hợp vào.]
“Tôi hiểu rồi.”]
Kỷ Ninh gật đầu, ngược lại không hề hoảng hốt. Chỉ là cơ thể thôi mà, không phải ngay trước mặt đã có sẵn rồi sao. Chỉ cần cậu sử dụng luôn cơ thể Ứng Thiên Thu chuẩn bị sẵn này là được —— Về phần nên đối mặt với Ứng Thiên Thu thế nào, thì sau này rồi tính, cậu tin tưởng mình có thể xử lý tốt được.
Bọn họ còn chưa nói được bao nhiêu, Kỷ Ninh đã phát hiện ngón tay của mình trở nên trong suốt hơn một chút. Trường hợp có thể làm cho Tương Lai chủ động tìm tới cậu, quả nhiên đều là chuyện nguy cấp, tốc độ linh hồn suy yếu rõ ràng như thế này quả thật làm người lo lắng không thôi.
Phương pháp để linh hồn dung nhập vào cơ thể tất nhiên Kỷ Ninh biết rõ. Thực ra rất đơn giản, cứ tưởng tượng mình chui vào trong chăn là được rồi. Nhưng đến khi cậu đem tay mình chạm vào cơ thể này, lại phát hiện không vào được -- cơ thể này từ chối linh hồn cậu dung nhập vào.
[Cơ thể này vẫn chưa hoàn thiện, nên cậu không thể sử dụng được.] Tương Lai nói tiếp: [Cậu cần nhanh chóng tìm được một cơ thể mới ngay lập tức.]
“Đáng lẽ chuyện như vậy anh phải nói trước với tôi chứ!!”
Kỷ Ninh nghe xong liền bay vội xuống tế đàn, bắt đầu tìm kiếm một cơ thể thích hợp bên trong bóng tối. Nhưng phần lớn thi thể trên mặt đất đã hóa thành xương trắng, càng đi ra ngoài thi thể càng tươi mới, nhưng cũng đã không còn nguyên vẹn, Kỷ Ninh rõ ràng không thể chui vào được.
Càng tệ hơn chính là cái hang động này rộng lớn vô cùng, tuy rằng đường đi đơn giản nhưng Kỷ Ninh đi mãi cũng chưa ra được bên ngoài, mà linh hồn của cậu càng lúc càng trở nên trong suốt.
Cậu chạy hồi lâu, đã gần như không chống đỡ nổi nữa. Nhưng đúng lúc này lại phát hiện có một cơ thể hoàn chỉnh, đó là một con yêu thú lông tơ trắng như tuyết, bề ngoài đáng yêu vô cùng, trông có vẻ giống như một con nhung thú còn non.
Tình huống hiện tại không cho phép Kỷ Ninh chọn tới chọn lui, nên cậu nhanh chóng đưa tay chạm vào cơ thể con thú non màu trắng, sau đó toàn bộ linh hồn đều thuận lợi dung nhập vào.
Một lát sau, cậu từ từ mở mắt ra, chóp mũi ngửi thấy mùi xác chết thối rữa nhàn nhạt. Nhưng có lẽ đã trải qua xử lý đặc thù nào đó nên mùi này không nồng đậm cho lắm, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị hun cho ngất xỉu mất.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, quả nhiên là hai móng vuốt nho nhỏ màu trắng dính một ít máu. Cậu nâng lên nhìn, thấy bên trong còn có miếng đệm thịt màu hồng nhạt.
Tốt hơn là nên rời khỏi hang động này trước đã...
Kỷ Ninh dùng cơ thể thú non lảo đảo đứng lên, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng còn chưa đi được mấy bước, cậu đã “ríu rít” ngã xuống rồi bắt đầu lăn ra ngoài.
Kỷ Ninh lăn lộn đến mức sắp phun hết các thứ trong bụng ra, cuối cùng mới dừng lại. Sau đó cậu phát hiện có một đôi chân xuất hiện trước mặt mình.
Một đôi chân đi giày màu đen.