Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 13: Chương 13: Nam chính truyện Huyền Huyễn đến (3)




Editor: Lithromantic

Căn phòng chìm vào im lặng, Kỷ Ninh vì say rượu nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra vào tối qua. Nhưng khi nhìn thấy Cố Sâm và Herinos im lặng như vậy, cậu cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ nên cũng hơi thắc mắc.

Nhưng Herinos đã nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, hắn cong môi nói với Cố Sâm: “Tất nhiên là ta không muốn Tiểu Ninh có chuyện gì rồi, ta sẽ chăm sóc em ấy. Cậu còn muốn nói gì nữa?”

Mặc dù vẫn đang tươi cười nhưng thái độ của Herinos lại cực kỳ lạnh lùng. Cố Sâm thấy vậy thì cũng không nói gì nữa, hắn gật đầu nói thêm lần nữa với Kỷ Ninh: “Vậy em đi trước, anh giữ sức khỏe nhé. Từ giờ trở đi, khi nào có thời gian em sẽ liên lạc với anh và mời anh đi ăn tối.”

“Được.”

Kỷ Ninh khẽ gật đầu, dừng một chút rồi lại nói thêm: “Sau khi trở về, nhớ làm việc chăm chỉ. Hẹn gặp lại cậu trên phim trường trong tương lai.”

Trái tim Cố Sâm bỗng trở nên ấm áp hơn khi nghe thấy những điều này. Bởi vì lúc Kỷ Ninh nói điều đó, vẻ mặt của cậu hơi mất tự nhiên. Dù sao với tính cách lạnh lùng của cậu, có lẽ hiếm khi tỏ ra dịu dàng như vậy trước mặt người khác.

Điều này có nghĩa là hắn và Kỷ Ninh đã thân thiết với nhau hơn một chút đúng không?

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng đã khiến đám mây nặng nề trong lòng Cố Sâm từ tối qua lập tức bay mất, khuôn mặt hiện lên ý cười dịu dàng, hắn gật đầu nói: “Cảm ơn anh, nhất định em sẽ làm việc thật chăm chỉ.”

“Tốt hơn là vậy.”

Nhưng ngay sau đó, Kỷ Ninh lập tức gạt đi vẻ mặt mất tự nhiên, cậu hơi nâng cằm lên, nhìn Cố Sâm nói: “Nếu cậu làm tổn thại đến thanh danh của Cố ảnh đế thì tôi cũng sẽ khôn giúp cậu được.”

Cố Sâm sửng sốt: “Cố ảnh đế? Anh, anh là...”

“Tôi là fan hâm mộ của Cố Sâm.” Kỷ Ninh không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức, nhưng sau đó cậu lại nói một cách phũ phàng: “Tất nhiên không phải tôi đang nói cậu, người tôi nói đến là Cố Sâm của một trăm năm trước.”

“... Em hiểu rồi.” Cố Sâm trầm ngâm trả lời, sau đó mỉm cười nhìn Kỷ Ninh: “Có vẻ như em và anh có chung sở thích đó. Thật ra, em cũng là một fan của Cố ảnh đế. Em đã từng xem tất cả các bộ phim của anh ấy.”

Thái độ của hắn tự nhiên đến nỗi Kỷ Ninh không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần -- không hổ danh là một trong những ảnh đế nổi tiếng nhất trong lịch sử điện ảnh. Ngay cả khi tự nhận là fan của chính mình, vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng tự nhiên và chân thật, không hề nhìn thấy một chút bối rối nào cả.

Mặc dù Kỷ Ninh đang nói dối bản thân mình là fan của Cố Sâm. Nhưng cậu biết mọi chuyện liên quan đến Cố Sâm, nên mới nói như vậy trước mặt hắn.

Là nam chính trong “Trọng sinh tinh tế ảnh đế”, Cố Sâm sống lại ở một trăm năm sau tại chính thế giới của mình. Vậy nên ở thời đại này, ai cũng đã từng nghe thấy tên Cố Sâm và đã xem các bộ phim của anh ấy.

Một trăm năm trước, Cố Sâm là nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất thời điểm đó, anh được ca ngợi là cực kỳ có tài năng trong lĩnh vực nghệ thuật. Trước khi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, anh đã giành được rất nhiều danh hiệu và giải thưởng, những thành tựu của anh đã vượt qua cả những người đi trước và đồng thời trở thành một đỉnh cao không thể vượt qua cho các thế hệ sau này.

Mà cái chết sớm của Cố Sâm cũng làm cho cuộc đời huy hoàng của anh thêm huyền thoại. Trong thời đại cả trăm năm sau, các bộ phim của anh vẫn được mọi người yêu thích. Cố Sâm từng đạt được “Giải thưởng Violet” - Danh hiệu cao quý nhất trong ngành điện ảnh.Thậm chí hệ thống phim ảnh ngày nay cũng vì Cố Sâm mà thay đổi rất nhiều.

Tất nhiên, khi viết cuốn sách này tác giả muốn cho Cố Sâm vượt qua những thành tựu kiếp trước của mình sau khi sống lại. Nhưng trước lúc đó, Cố Sâm sẽ bị kiếp trước của mình làm cho mắc kẹt và gặp nhiều rắc rối.

Sau khi sống lại, Cố Sâm là một ngôi sao tuyến mười tám cùng tên, thậm chí đến cả ngoại hình cũng có vài phần giống Cố Sâm kiếp trước.

Ngoại hình của hắn hơi giống với Cố ảnh đế và tên cũng vừa vặn y hệt. Điều này khiến cho lúc mới ra mắt đã gây ra không ít tiếng vang. Tất cả mọi người đều chú ý tới hắn, nhưng màn trình diễn của hắn lại không thể so sánh với danh tiếng mà hắn mang theo, nên đã khiến mọi người thất vọng.

Sự chú ý và kỳ vọng của mọi người dành cho nguyên chủ lúc đầu dần biến thành sự căm ghét và ác ý, chẳng mấy chốc hắn không nhận được bất cứ tài nguyên nào cả, công ty cũng không giữ nổi hắn. Chỉ trong một đêm, hắn đã bị bức đến đường cùng.

Nguyên chủ tuyệt vọng đã lựa chọn cách tự sát để kết thúc cuộc đời mình, ngay sau đó Cố ảnh đế sống lại rồi bắt đầu tạo ra cuộc đời huy hoàng hơn cả kiếp trước - Đây là cốt truyện chính của “Trọng sinh tinh tế ảnh đế“.

Có hiểu biết về bối cảnh nguyên tác cộng với kinh nghiệm phong phú của Kỷ Ninh, ngay từ ban đầu cậu đã lập xong kế hoạch để theo đuổiCố Sâm - Cậu sẽ giả vờ làm fan của Cố ảnh đế. Đối với Cố Sâm hiện tại thì lạnh lùng đồng thời tỏ rõ thái độ cuồng nhiệt đối với Cố ảnh đế, lấy sự tương phản để giành được hảo cảm từ Cố Sâm.

Kỷ Ninh muốn dần dần tạo nên hình ảnh fan cuồng của mình, nên bây giờ cậu mới tiết lộ thông tin này cho Cố Sâm.

Vì vậy, ngay sau khi Cố Sâm nói hắn cũng thích Cố ảnh đế, Kỷ Ninh lập tức tỏ ra thích thú và hỏi: “Cậu thích nhất bộ phim nào--”

Nhưng giống như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cậu trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Cậu thích anh ấy, nếu thích anh ấy thì đừng có thể hiện tệ như trước đây nữa.”

Cậu đang ám chỉ đến màn trình diễn kém cỏi của nguyên chủ trước đó.

“Được, em hứa với anh.”

Cố Sâm mỉm cười và gật đầu, nhớ lại lần Kỷ Ninh chủ động nói chuyện với hắn khi đứng một mình lúc trước.

Hóa ra việc cậu nói chuyện với hắn là xuất phát từ việc thích mình của kiếp trước, đúng không?

Mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều không thích hắn, thậm chí Kỷ Ninh đã từng không thích hắn, nhưng ít nhất bây giờ cậu vẫn sẵn lòng ủng hộ một người mới vì hơi giống với thần tượng của mình.

Hắn không ngờ Kỷ Ninh lại thật sự thích mình....

Trái tim của Cố Sâm đột nhiên trở nên mềm mại, trong lòng tràn ngập vui sướng, ngay cả đôi mắt cũng nhuộm đầy ý cười.

Đây có lẽ là tin tốt nhất mà hắn nghe được từ sau khi sống lại.

......

Cố Sâm rời đi, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Ninh và một người đang cực kỳ không vui - Herinos. Đợi một lúc, tài xế của Kỷ Ninh đến khách sạn đón cậu, sau đó dùng máy bay tư nhân đưa cậu về căn biệt thự mà cậu đang sống một mình.

Herinos cũng đi cùng, dù sao trước đó hắn đã nói sẽ ở cùng Kỷ Ninh một thời gian, nên bây giờ đương nhiên sẽ đi theo Kỷ Ninh về nhà.

Kỷ Ninh liên lạc với người đại diện của mình trên máy bay, nói cậu sẽ nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian. Trong thời gian đó, cậu sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động nào cả.

Suy cho cùng, cậu đến thế giới này là để theo đuổi Cố Sâm, nên cậu không có tham vọng gì, cũng không muốn tham gia hoạt động hay bộ phim nào mà không liên quan đến Cố Sâm cả. Về phần người đại diện, anh ta là cấp dưới của cha Kỷ Ninh, nên chưa bao giờ phản đối bất kỳ quyết định nào của cậu.

Về đến biệt thự cũng không có gì làm, vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa mới có cơ hội hợp tác với Cố Sâm trong một bộ phim. Mấy ngày nay Kỷ Ninh sống cực kỳ yên ổn, về cơ bản đều ở trong biệt thư xem phim của Cố ảnh đế.

Hầu hết các bộ phim hiện nay đều là phim ảnh ba chiều, có thể khiến khán giả dễ đắm chìm vào trong không khí hơn. Tuy nhiên, những bộ phim của Cố Sâm đóng kiếp trước đều là phim cách đây 100 năm, khi đó vẫn chưa có công nghệ ảnh ba chiều, nên chỉ có thể xem qua màn hình.

Trong biệt thự, Kỷ Ninh ngồi dưới đất, trong tay cầm một quyển ghi chú nhỏ, nghiêm túc nhìn màn hình trên vách tường. Thỉnh thoảng lại ghi chép một ít chi tiết, có khi đến những tình tiết đặc sắc, cậu còn xem đi xem lại nhiều lần rồi lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

“Em thích diễn viên này lắm à?”

Herinos ngồi cạnh Kỷ Ninh vui vẻ hỏi.

Thậm chí hắn còn ngồi ngược lại với Kỷ Ninh, để khỏi phải nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình —— Có một Cố Sâm suốt ngày xoay quanh bên cạnh Kỷ Ninh đã đủ khiến hắn chán ghét rồi. Giờ lại thêm một Cố Sâm khác, hơn nữa Kỷ Ninh lại còn rất thích.

“Sao lại không thích được chứ? Anh ấy là diễn viên tài năng nhất mà em từng biết đó.”

Kỷ Ninh trả lời Herinos, những lời đó của cậu không phải là nói dối. Cố Sâm quả thật là một người có tài năng tuyệt vời, cậu đã xem nhiều phim của Cố Sâm và học hỏi được rất nhiều điều từ đó.

Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Xét cho cùng, thời gian cậu diễn xuất còn lâu hơn bất kỳ diễn viên nào. Mỗi một thế giới đều sắm một nhân vật riêng biệt, thời gian làm nhiêm vụ cũng rất dài, thậm chí ở thế giới tu chân còn kéo dài tới tận hàng trăm năm.

Thân vương Ma cà rồng mím môi định nói gì đó thì người máy quản gia trong biệt thự đột nhiên bước vào thông báo: “Bên ngoài có khách đến thăm, có được phép vào không?”

Ai đến nhỉ? Có ai thông báo với cậu sẽ đến đây đâu.

Kỷ Ninh ra lệnh cho người máy mở hình ảnh trước cổng biệt thự để xem khách đến là ai, nhưng không ngờ ngoài cổng lại vắng tanh không một bóng người.

“Bên ngoài có khách đến thăm, có được phép vào không?”

“Có được phép vào không?”

Người máy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, giọng nói máy móc vang vọng trong biệt thự trở nên vô cùng quỷ dị.

Rõ ràng là không có ai, nhưng tại sao lại cứ liên tục thông báo như vậy? Người máy bị trục trặc, hay là...

Kỷ Ninh đột nhiên có linh cảm không tốt, Herinos cũng cảm nhận được rồi lập tức đứng lên. Hắn thay đổi dáng vẻ, đôi mắt đỏ sẫm lóe lên một tia sáng, lộ ra khí tức nguy hiểm.

Người máy đột nhiên cong khóe miệng, sau đó một giọng nam dịu dàng vang lên.

“Tôi tới gặp em, Ninh Ninh, em không mời tôi vào trong sao?”

“Cạch” một tiếng, cửa nhà mở ra, một luồng khí lạnh lẽo từ bên ngoài tràn vào. Ngay sao đó một đôi giày da màu đen bước vào cửa.

Bóng dáng của Hoắc Vô Linh xuất hiện bên ngoài, khuôn mặt của hắn vẫn đẹp đẽ như trước. Đôi mắt thâm thúy, nước da tái nhợt, so với lúc trước thì có sức sống hơn một chút.

Nhưng cái bóng của hắn chiếu trên mặt đất lại là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Đó không phải là bóng của một con người, mà là rất nhiều thứ gì đó khủng khiếp đang chậm rãi nhúc nhích.

Lần này không phải là hình chiếu nữa mà là bản tôn Hoắc Vô Linh thật sự đến!

Ngay khi nhận thấy luồng khí này, Kỷ Ninh lập tức trốn ra phía sau Herinos. Cậu nhìn một lúc lâu rồi xác định đây chính là bản tôn Hoắc Vô Linh.

Herinos nhìn Hoắc Vô Linh chế nhạo, nói: “Khách không được mời tất nhiên sẽ không chào đón.”

“Vì vậy...”

Hoắc Vô Linh cười gật đầu, sau đó lại nhanh chóng cắt lời: “Nhưng ta đang hỏi Ninh Ninh, chứ không phải ngươi.”

Một giây sau mái nhà bỗng nhiên nứt ra, một dòng máu chảy như suối từ vết nứt đổ xuống đỉnh đầu Hoắc Vô Linh.

Herinos giơ tay lên điều khiển dòng máu tấn công Hoắc Vô Linh. Ngay khi máu chuẩn bị chạm vào vai hắn, cả người hắn đột nhiên vỡ vụn hóa thành hình dạng ác quỷ, sau đó biến thành làn khói kèm theo tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất khỏi căn phòng.

“Thật là nguy hiểm nha, không chào hỏi trước sao?”

Hoắc Vô Linh đứng bên cạnh bàn cà phê, nhìn về phía Herinos và Kỷ Ninh đang trốn phía sau, ra hiệu cười nói: “Ninh Ninh, lại đây với tôi, tôi sẽ không làm em bị thương đâu.”

Kỷ Ninh đứng yên một chỗ, hoàn toàn không tin lời của Hoắc Vô Linh chút nào. Hoắc Vô Linh bảo không làm cậu bị thương? Nếu vậy nhất định là sẽ giết chết cậu ngay lập tức, chứ ngoài ra không còn khả năng nào khác cả.

“Tôi rất buồn đấy, Ninh Ninh, em không còn nghe lời tôi nữa rồi.”

Nụ cười của Hoắc Vô Linh biến mất dần dần, vẻ mặt trở nên vô cảm, đôi mắt sâu thăm thẳm.

“Vốn còn muốn lưu lại thân thể của em, nhưng em đã không ngoan ngoãn như vậy. Tôi sẽ phá hủy em, coi như trừng phạt.”

Rất nhiều thứ quái dị bò ra khỏi cái bóng của hắn, tạo thành một vòng tròn bao vây lấy Herinos và Kỷ Ninh.

“Chỉ cần em chết rồi biến thành hồn ma. Em sẽ quay lại về bên tôi, em nói có đúng không?”

Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Ninh: Có cái rắm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.