Editor: Lithromantic
Bị Herinos ôm vào trong ngực, cho thấy rõ quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức nào. Nếu đổi lại là người khác, dựa theo tính cách được thiết lập sẵn, cậu hoàn toàn có thể lạnh mặt đánh rơi tay đối phương. Nhưng hiện giờ cậu đang giả vờ mình đã bị Herinos thôi miên, nên tất nhiên cậu sẽ không thể làm như vậy với “người bạn tốt” này của mình được.
Cho nên Kỷ Ninh chỉ đành show ra vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, đẩy tay Herinos đặt trên vai mình, nói: “Ở đây còn có người khác.”
“Tiền bối, vị tiên sinh này là?”
Cố Sâm mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi với Herinos. Nhìn vẻ mặt hắn Kỷ Ninh không đoán được cảm xúc của hắn là gì. Dù sao cũng từng làm Ảnh Đế, chỉ cần có yêu cầu, vẻ mặt Cố Sâm thể hiện ra từ trước đến nay đều rất hoàn mỹ.
“Ta là bạn của em ấy.”
Herinos nghe lời thả tay xuống, liếc Cố Sâm nhưng lại không trực tiếp nói chuyện với hắn, mà quay đầu cười hỏi Kỷ Ninh: “Kỷ Ninh, cậu ta là ai?”
“Cậu ấy là Cố Sâm, diễn viên cùng đoàn phim với em, đến đây giúp em phun thuốc.”
Kỷ Ninh giơ cánh tay bị thương của mình lên, cũng không nhắc tới chuyện vì cứu Cố Sâm nên mới bị thương, nói với Cố Sâm: “Anh ấy là bạn của tôi, Herinos.”
“Xin chào ngài Herinos.” Cố Sâm cũng không kiêng dè gì, thành thật nói: “Không biết Kỷ tiền bối có nói với ngài hay không, anh ấy vì cứu tôi nên mới bị thương. Vì vậy tôi đến đây giúp anh ấy phun thuốc cũng là việc nên làm, dù sao đây cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Thì ra là do cậu?”
Nghe thấy lời hắn nói, Herinos lập tức thu lại ý cười trên môi, ánh mắt thâm thúy, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu nghĩ rằng giúp phun thuốc là đủ để trả lại?”
“Tất nhiên là không.”
Cố Sâm lắc đầu, lời nói nhẹ nhàng và chân thành khiến người khác khó có thể ghét được hắn: “Sau khi quay phim xong, tôi sẽ cảm ơn Kỷ tiền bối thật chu đáo, vì vậy....”
Hắn nhìn về phía Kỷ Ninh, mặt mày lộ ra ý cười dịu dàng, chỉ vào thiết bị đầu cuối của mình nói: “Nếu tiền bối không ngại, tôi muốn trao đổi số thiết bị đầu cuối với anh, để thuận tiện cho việc chúng ta liên lạc sau này.”
“Ta thấy việc đó không cần thiết.”
Ánh mắt Herinos tối xuống, mặc dù vẫn đang là dáng vẻ con người, nhưng toàn thân lại toả ra khí lạnh:“ Em ấy không cần cậu cảm ơn, giữa hai người cũng không cần phải liên lạc với nhau nữa.”
“Tôi biết rằng việc bạn ngài bị thương do cứu tôi khiến ngài cảm thấy không vui, nhưng...” Cố Sâm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi muốn hỏi ý kiến của Kỷ tiền bối chứ không phải là của người khác.”
“Ồ?” Herinos cười khẽ giống như nghe được điều gì đó thú vị lắm: “Ta rất hiếm khi bị người khác phớt lờ...”
Vừa nói, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng đỏ sậm, khí chất cả người bắt đầu trở nên yêu dị.
“Cho dù có, bọn họ lúc sau cũng thường sẽ thay đổi lại suy nghĩ của mình——
“Đủ rồi. “
Đối mặt với bầu không khí không hiểu sao lại trở nên căng thẳng như vậy, Kỷ Ninh không còn cách nào khác, đành phải giơ cánh tay bị thương của mình lên lạnh nhạt nói: “Không ai giúp tôi phun thuốc à?”
“......”
Hai người lập tức im lặng.
“......Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
......
Kết quả cuối cùng chính là Kỷ Ninh và Cố Sâm trao đổi số liên lạc thiết bị đầu cuối. Sau khi Cố Sâm rời đi, Herinos giúp Kỷ Ninh phun thuốc.
Kỷ Ninh duỗi tay ra để cho Herinos xắn tay áo lên, sau đó một tay cầm tay cậu, một tay cầm bình xịt phun thuốc lên vết thương đã bắt đầu đóng vảy.
Herinos đã khôi phục lại dáng vẻ Ma cà rồng. Lúc này hắn cúi đầu làm cho mái tóc dài màu đen trượt xuống che khuất khuôn mặt, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve da thịt xung quanh vết thương. Vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm khiến Kỷ Ninh nghi ngờ có phải hắn định cắn một miếng hay không nữa.
Nhưng mà, Thân vương ma cà rồng lúc này có vẻ như không có ý định uống máu. Hắn phun thuốc xong, buông tay áo của Kỷ Ninh xuống rồi đứng dậy đi cất thuốc.
“Cảm ơn anh.”
Kỷ Ninh thử cử động cánh tay, không thể không nói thuốc ở thế giới tương lai thật sự rất thần kỳ. Nếu ở trong thế giới của cậu, vết thương nặng như thế chắc chắn phải khâu lại, nhưng ở đây chỉ cần phun thuốc vài lần là được.
Nghe thấy cậu cảm ơn, Herinos mỉm cười: “Em còn khách sáo với ta vậy à?”
“Lúc nãy anh muốn xuống tay với Cố Sâm à?”
Kỷ Ninh cũng không khách sáo với hắn, nhưng cậu đã nhìn thấy tia sáng đỏ trong mắt Herinos. Khi ở dáng vẻ con người, chỉ khi nào chuẩn bị sử dụng sức mạnh mới lộ ra như vậy.
Herinos lại im lặng
“Việc em cứu cậu ấy không liên quan gì đến cậu ấy cả. Nếu đổi lại là người khác, em cũng vẫn sẽ cứu.”
Mặc dù biết sẽ làm cho Herinos không vui, nhưng vì muốn có một lý do thích hợp Kỷ Ninh cần phải nói thế. Như vậy kể cả khi Herinos có cố ý nhắm vào Cố Sâm thì cũng sẽ không làm điều gì quá đáng cả.
Nếu Cố Sâm chết, hoặc Herinos thôi miên Cố Sâm sẽ không bao giờ yêu cậu, thì nhiệm vụ của cậu ở thế giới này đừng mơ đến việc hoàn thành nữa.
“Cậu ấy chỉ là một người bình thường, đừng sử dụng sức mạnh của anh lên người cậu ấy.”
Giọng điệu của Kỷ Ninh khi nói những lời này vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt Herinos và nói: “Herinos, em không muốn anh làm như vậy, bởi vì em thật sự coi anh là bạn của em.”
“...... Được rồi.”
Sau một lúc im lặng, Herinos thở dài, xoa tóc Kỷ Ninh nói: “Nếu em đã nói vậy, ta đồng ý sẽ không sử dụng sức mạnh lên người cậu ta.” Nói xong hắn dừng lại một lúc rồi mới nói thêm: “Điều kiện tiên quyết là cậu ta không tổn thương đến em.”
Kỷ Ninh cười nhẹ: “Cảm ơn anh, Herinos.”
Nhìn thấy Kỷ Ninh nở nụ cười với mình, Herinos ngẩn ra, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Kỷ Ninh, gối đầu lên vai cậu, nhỏ giọng thầm thì.
“Chỉ cần em còn ở đây là đủ rồi.”
“......”
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Ninh lại thấy hơi áy náy, bởi vì cậu cũng không nói thật với Herinos, thậm chí việc ở lại bên cạnh đối phương cũng chỉ là vì không muốn bị Hoắc Vô Linh giết mà thôi.
Nhưng năng lực của cậu chưa được mở phong ấn, lúc này cậu không còn cách nào để giữ an toàn cho mình cả. Cho nên dù có cảm thấy áy náy cậu cũng phải ôm thật chặt cái đùi Herinos này, về sau tìm cách bù đắp cho hắn là được.
Chẳng qua, Kỷ Ninh cũng không nói cho Herinos biết chuyện cậu đã gặp Hoắc Vô Linh ngày hôm nay. Bởi vì Herinos lúc trước không thấy được phần ký ức và hệ thống liên quan đến chuyện xuyên không, nếu bây giờ cậu nói ra sẽ khiến hắn nghi ngờ.
Xem ra chỉ có thể đợi đến lúc Hoắc Vô Linh xuất hiện lần nữa.
Nghĩ vậy, ngoài mặt Kỷ Ninh rất bình tĩnh diễn theo tính cách được thiết lập sẵn của thế giới này. Cho dù đang bị thương cậu cũng phải mở kịch bản lên để xem lại vai diễn của mình. Đến khi Herinos giục cậu nghỉ ngơi vì đã quá muộn, cậu mới tắt thiết bị đầu cuối và đi ngủ.
Là ma cà rồng, Herinos thật ra không cần ngủ vào ban đêm, chẳng qua hắn nói đã lâu không gặp Kỷ Ninh, định đêm nay sẽ ngủ lại đây nên mới dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu.
Ở khách sạn đều là giường cỡ lớn, cho dù hai người trưởng thành nằm trên đó cũng thoải mái. Trong ký ức do Herinos tạo ra, hai người họ thường xuyên ngủ cùng với nhau trên một cái giường, hơn nữa Kỷ Ninh cũng hận không thể ở bên cạnh Herinos 24/24 nên đương nhiên cậu sẽ không phản đối.
Đợi đến khi nghỉ ngơi, vết thương trên cánh tay Kỷ Ninh đã khỏi hẳn, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Mặc dù hôm nay Kỷ Ninh đã trải qua rất nhiều chuyện, thân thể cậu đã vô cùng mệt mỏi, nhưng có lẽ do tinh thần bị chấn động liên tục nên cậu lại không thấy buồn ngủ, nằm mãi cũng chưa ngủ được.
Cậu biết Herinos nằm bên cạnh cũng không ngủ mà vẫn luôn nhìn mình. Cho dù Kỷ Ninh đã quen đối mặt với mọi loại ánh mắt nhưng ở khoảng cách gần như vậy cậu vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực, cuối cùng đành phải bật chế độ Sleep để ép mình phải đi ngủ.
Nhưng ngay cả khi ở chế độ Sleep Kỷ Ninh cũng ngủ không yên.
Giấc mơ của cậu vô cùng hỗn loạn. Có những mảnh vỡ giống như thủy tinh đang lơ lửng trong bóng tối vô tận, những cảnh tượng được phản chiếu trên đó là tất cả thế giới Kỷ Ninh từng trải qua.
Cậu giống như đang ở bên trong kính vạn hoa. Xoay tròn theo thân ống, những mảnh vỡ này liên tục thay đổi sự kết hợp cùng hình dạng của chúng, phản chiếu ra những khuôn mặt và dáng vẻ khác nhau, Kỷ Ninh đứng trong bóng tối kinh ngạc nhìn những người đó.
Dần dần, những mảnh vỡ này từ từ hợp lại với nhau, những bóng dáng mờ ảo cũng hoà vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại hai người —
Hoắc Vô Linh, và Kỷ Ninh có thân thể trong suốt giống như một bóng ma.
Đây là thế giới của tiểu thuyết vô hạn lưu “Sát Thần”, khi đó Kỷ Ninh là một hồn ma được Hoắc Vô Linh lôi ra từ trong hố Quỷ. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là lúc Hoắc Vô Linh đến hố Quỷ để nhặt hồn ma về nuôi. Giữa vô số hồn ma thế nào lại chọn trúng Kỷ Ninh trong đó.
Khi đó, Kỷ Ninh vừa bước vào “Sát Thần”, bị mắc kẹt trong một đám hồn ma dày đặc, đến cả kẽ hở để quay đầu cũng không có. Thân thể cậu còn bị đám ma xung quanh điên cuồng xé nát, súyt chút nữa là chết trong cái hố quỷ quái này.
Cho đến khi Hoắc Vô Linh xuất hiện, toàn bộ hồn ma đều yên tĩnh lại, im lặng nhìn hắn.
Khi đó, Hoắc Vô Linh vẫn còn trẻ, hắn đứng ở không trung phía trên hố Quỷ, thong thả như đang đi dạo ngoài sân. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, lúc cúi đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khả ái, trên môi còn nở một nụ cười nhè nhẹ.
Vùng đất chết chóc này quanh năm bị bóng tối bao phủ, còn hắn lại giống như đang ngâm mình trong ánh sáng rực rỡ, làm cho toàn bộ hồn ma ở nơi này đều có thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Nói cách khác, hắn giống như ánh sáng.
Đám ma hệt như nhìn thấy thiên địch đáng sợ nhất của mình, vô thức cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại không dám nhúc nhích, giống như những bức tượng sứ màu trắng đứng ngây dại một chỗ.
Chỉ có Kỷ Ninh khi nhìn thấy thiếu niên này, biết hắn chính là Hoắc Vô Linh, trong lòng cậu tràn đầy vui sướng, lập tức vươn tay khát vọng nhìn hắn.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
“Em chọn tôi sao?”
Hoắc Vô Linh nắm tay Kỷ Ninh, cười khúc khích hỏi như vậy.
Trong sự yên tĩnh giữa hố Quỷ, bốn mắt họ nhìn nhau, có lẽ là trong một khoảnh khắc cũng có thể là rất lâu, Hoắc Vô Linh bỗng nhiên cười khẽ, từ từ kéo Kỷ Ninh ra từ giữa vô số hồn ma, để cậu đứng bên cạnh hắn.
“Vậy thì...Đổi lại, tôi cũng sẽ chọn em.”
Thiếu niên cười nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Hồn Ma, hôn lên trán cậu, nói:
“Hứa với tôi đừng phản bội tôi.”
......
“Crack—”
Hai cái bóng chồng chéo lên nhau giống như mảnh thủy tinh vỡ vụn, bức màn tối tăm bị xé rách lộ ra bên trong vẫn là bóng tối. Phía trong lộ ra khuôn mặt đã trưởng thành của Hoắc Vô Linh.
Áo sơ mi trắng như tuyết của hắn dính đầy máu, vết máu ở lồng ngực lại càng dày đặc, giống như một cái lỗ bị phá vỡ đang chảy ra rất nhiều máu tươi, chảy xuống tạo thành một vũng nhỏ dưới chân hắn.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Kỷ Ninh, đôi môi tái nhợt hơi hé ra, giọng nói đứt quãng đến mức không thể nghe thấy.
“......Tại sao”
“Em đã hứa rằng sẽ không phản bội tôi mà.”
“Em đã hứa rồi mà——”
“!!”
Kỷ Ninh đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy thở dốc liên tục. Herinos đang lim dim bên cạnh cậu mở mắt ra, thấy vậy cũng ngồi dậy theo, đỡ bả vai cậu hỏi: “Em gặp ác mộng à?”
“......”
Kỷ Ninh gật gật đầu, vẫn còn đang thở hổn hển. Herinos rót cho cậu một ly nước, cầm cho cậu uống xong mới nhíu mày hỏi: “Em mơ thấy cái gì mà sợ như vậy?”
“... Em mơ thấy ma.” Cả người Kỷ Ninh ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhấc chăn ra khỏi giường, nói với Herinos: “Em đi tắm trước, lúc sau sẽ nói chuyện với anh.”
Lúc này trời còn chưa sáng, ánh đèn cảm ứng được có người hoạt động, tự động bật lên ánh sáng mờ ảo nhè nhẹ, Kỷ Ninh đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Lúc này, đèn gương trước bồn rửa mặt đột nhiên sáng lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt gương, nhưng hình ảnh phản chiếu trên đó lại không phải Kỷ Ninh mà là bóng dáng của Hoắc Vô Linh.
Hoắc Vô Linh ở trong gương vươn tay về phía trước, đầu ngón tay xuyên qua gương chạm vào Kỷ Ninh, sau đó lập tức kéo cổ tay cậu lại.
“Ninh Ninh.”
Hắn mỉm cười.
“Tôi tới đón em về.”