Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 2: Chương 2: Nam chính truyện Vô Hạn Lưu đến (2)




Edit: Lithromantic

Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên đó, ngón tay Kỷ Ninh run lên, không nén được nỗi kinh sợ trong lòng, cả người hệt như bị bỏng, thẳng tay ném tờ báo ra ngoài.

Đây không phải vì cậu đang diễn, mà là phản ứng thật sự của cậu, bởi vì cậu biết rằng đây rất có thể không phải là hình chiếu ba chiều do đoàn làm phim tạo ra, mà là một thứ gì đó thực sự sắp xảy ra - Hoắc Vô Linh đến tìm cậu.

Hắn là một trong những mục tiêu Kỷ Ninh từng công lược, nhân vật chính trong tiểu thuyết vô hạn lưu “Sát thần“.

Vì vậy, Kỷ Ninh hiểu rất rõ tính cách của Hoắc Vô Linh, hiểu rõ che giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng của hắn là sự lạnh lùng và tàn nhẫn đến tột cùng, đồng thời cũng biết hắn căm ghét việc bị phản bội đến mức nào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trước khi rời khỏi thế giới đó, Kỷ Ninh lại phản bội Hoắc Vô Linh rồi hóa thành cát bụi mà chết. Có thể tưởng tượng được rằng nếu cậu bị Hoắc Vô Linh bắt được, kết cục của cậu sẽ còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Kỷ Ninh không hề chuẩn bị tâm lý trước, cũng không nghĩ ra được cách nào để thoát ra khỏi đây. Đây là một quyển tiểu thuyết giới giải trí có hệ số nguy hiểm rất thấp, nên tất cả những năng lực mà cậu có đều đã bị phong ấn. Trước mặt Hoắc Vô Linh, Kỷ Ninh không có một chút năng lực nào để phản kháng, thậm chí ngay cả đến việc chạy trốn cũng chỉ là một hy vọng viển vông.

Nhưng làm sao Hoắc Vô Linh lại tìm được cậu? Mặc dù hắn được Chủ Thần ban cho năng lực có thể xuyên qua nhiều thế giới khủng khiếp, nhưng rõ ràng “Sát thần” và “Trọng sinh tinh tế ảnh đế” vốn là hai thế giới khác nhau, lẽ ra hoàn toàn không thể nào liên hệ được với nhau chứ.

“Xoạt...”

Tờ báo nhẹ nhàng rơi xuống, vết đỏ tươi trên tấm ảnh đen trắng không ngừng lan ra, giống như máu đang chảy từ vết thương tràn ra khắp sàn nhà, khắp nơi đều là mùi máu tanh nồng.

Chỉ có Kỷ Ninh mới biết điều này khủng khiếp đến mức nào, những người khác chỉ cho rằng đây là do đạo diễn đột ngột sửa kịch bản. Cho dù thấy cậu lộ ra vẻ hoảng loạn kinh sợ, cũng chỉ nghĩ là đang quay phim.

Cố Sâm hơi nhíu mày, lúc nhìn vào tờ báo này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, giống như có thứ gì đó rất quỷ dị đang ngủ say bên trong.

Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đột nhiên vội vàng lùi về phía sau. Chàng trai trong bức ảnh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Kỷ Ninh.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất khỏi cáo phó mà không có bất kỳ báo hiệu trước nào cả.

“Xẹt-”

Tai nghe thu nhỏ bỗng phát ra một tiếng động chói tai, sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ, khiến mọi người không còn quan tâm xem có đang quay phim nữa hay không. Cậu cũng vội vàng tháo tai nghe ra, trong tai đau điếng.

“Cạch cạch..”

Sau đó liên tục có thứ gì rơi xuống sàn nhà, họ cúi người nhặt lên mới phát hiện đó là những chiếc camera giấu kín.

“Có chuyện gì vậy?”

Ngay cả tín hiệu đầu cuối cũng bị chặn nên hiện giờ không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Các diễn viên cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức dừng diễn xuất, quay sang hỏi nhau: “Có chuyện gì vậy?”

Bầu không khí ngày càng trở nên tệ hơn. Người đóng vai nữ chính tái mặt lẩm bẩm: “Có khi nào...thật sự....”

Giọng cô bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì có một bóng người trong suốt xuất hiện trước mắt cô.

Đó là một chàng trai tóc đen, dáng người cao gầy, làn da xanh xao ốm yếu, mặc chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, đường nét trên khuôn mặt rất tuấn tú. Hắn nhìn về phía cô cười cười, rõ ràng có vẻ rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy xung quanh hắn toát ra không khí u ám chết chóc, khiến cô cảm thấy cả người lạnh loát giống như bị một gáo nước đá dội vào người.

Là chàng trai trong bức ảnh...

Ý nghĩ này chỉ vừa xẹt qua trong đầu cô, nhưng ngay lập tức cô đã nhanh chóng ngã xuống đất hôn mê.

Không chỉ cô mà những người khác cũng như vậy, Cố Sâm ôm trán cố gắng chống đỡ cơn choáng váng, nhìn người tóc đen thêm vài lần, rồi không thể kìm được mà khép chặt đôi mắt của mình lại rồi ngã xuống.

Trong căn nhà cũ, chỉ còn Kỷ Ninh và chàng trai tóc đen đang đứng.

Hắn nhướn lông mày, khoé mắt cong lên, cười có vẻ rất vui sướng, hắn nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp, Ninh Ninh.”

Hoắc Vô Linh...hắn thật sự xuất hiện...

Người thật xuất hiện trước mặt còn khiến cậu bị choáng hơn lúc nhìn bức ảnh. Tim Kỷ Ninh đập thình thịch, lòng bàn tay túa mồ hôi, không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi theo bản năng của mình.

Hiện giờ có muốn giả bộ choáng váng hay làm như không quen biết Hoắc Vô Linh thì cũng muộn rồi. Những phản ứng ban nãy của cậu đều bị hắn nhìn thấy hết, rõ ràng cậu không giống với những người khác.

Điều này cũng đủ khiến cho nhiệm vụ của cậu thất bại và gặp nguy hiểm. Kỷ Ninh không muốn cứ ngồi chờ chết như vậy, cậu ép mình phải bình tĩnh lại. Đến khi nhìn về phía Hoắc Vô Linh, lại phát hiện thân ảnh của hắn trong suốt mờ nhạt, giống như không phải thân thể thật sự của chính hắn.

Đây chẳng qua chỉ là hình chiếu của Hoắc Vô Linh, bản thân hắn không thật sự xuất hiện ở thế giới này...

Biết được điều này, Kỷ Ninh thả lỏng một chút, cậu biết rằng với năng lực của Hoắc Vô Linh sẽ không duy trì được lâu. Hình chiếu này sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng với cậu vậy là đủ rồi, giờ chỉ cần kéo dài thời gian để không bị Hoắc Vô Linh giết trước là được.

“... Đã lâu không gặp. Sao anh tìm được tôi?”

Kỷ Ninh cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể, tránh chọc tức đến Hoắc Vô Linh.

“Đây là bí mật, nhưng em có thể đoán xem.”

Hình chiếu của Hoắc Vô Linh trở nên trong suốt hơn một chút, nhưng hắn có vẻ không vội vàng gì, giống như không có ý định giết chết Kỷ Ninh ngay lập tức, ngược lại còn mỉm cười đánh giá Kỷ Ninh, nói: “Xem ra em đang sống rất vui vẻ, nhưng...”

Khác với nụ cười dịu dàng, ánh mắt của hắn lạnh lùng tĩnh mịch, giống như thủy triều lạnh lẽo ẩn trong bóng tối.

Hắn thì thầm: “Tôi thì lại không vui, bởi vì khoảng thời gian vừa rồi tôi sống rất tệ, cực kỳ tệ.”

Kỷ Ninh rùng mình trong nháy mắt, thân ảnh mờ nhạt kia xuất hiện đột ngột trước mặt cậu, vươn ngón tay lạnh lẽo tái nhợt ra phác họa đường nét trên khuôn mặt Kỷ Ninh.

“Tôi biết là em chưa chết, em chỉ chạy trốn rồi bỏ rơi tôi mà thôi.”

“Sau khi em xé mất một nửa trái tim của tôi.”

“....”

“Ninh Ninh, em có vui không?” Tay của Hoắc Vô Linh dần dần trượt xuống, nắm lấy tay Kỷ Ninh rồi ấn nó vào ngực mình.

Cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng theo đầu ngón tay xâm nhập vào cơ thể của Kỷ Ninh, tay cậu không cảm nhận được nhịp tim của Hoắc Vô Linh, giống như Hoắc Vô Linh đã chết, và xuất hiện trước mặt cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một cái xác chết biết đi mà thôi.

“...”

Kỷ Ninh không trả lời, Hoắc Vô Linh nắm tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu, hắn vẫn chỉ mỉm cười nhìn cậu. Đến khi chỉ còn lại một dư ảnh mỏng manh trong suốt, hắn cúi người về phía trước hôn lên trán Kỷ Ninh.

“Hết thời gian rồi, lần sau tôi sẽ đến tìm em, Ninh Ninh. Hẹn gặp lại.”

“Ầm -”

Một cơn gió cuộn lên bên trong căn nhà, xé nát tờ báo dính máu và biến thành những mảnh giấy vụn, chậm rãi rơi xuống mặt đất giống như tuyết.

Hình chiếu của Hoắc Vô Linh biến mất hoàn toàn, Kỷ Ninh bỏ tay xuống, trên cổ tay cậu xuất hiện một dấu tay màu đen rõ ràng, chính là vị trí Hoắc Vô Linh vừa mới nắm lấy.

“...”

Cậu cúi đầu im lặng vài giây, đột nhiên hít sâu một hơi, rồi lập tức ngồi bệt xuống đất, thấp thỏm lẩm bẩm: “Giờ phải làm gì đây...”

Trải qua nhiều thế giới như vậy, một trong những nhân vật chính Kỷ Ninh không muốn ở chung nhất, Hoắc Vô Linh tuyệt đối nằm trong top 3, bởi vì tính cách của tên này quá vặn vẹo. Đối với món đồ chơi hắn yêu thích, hắn sẽ không giết chết ngay lập tức mà sẽ để cho đối phương dần dần rơi vào vực sâu tuyệt vọng, tra tấn từng chút một cho đến chết.

Mà bây giờ mục tiêu của Hoắc Vô Linh rõ ràng là cậu...

Kỷ Ninh túm lấy tóc mình, vẻ mặt tỏ ra chua xót.

Cho dù bây giờ muốn hối hận cũng đã muộn, cũng không phải cậu thật sự muốn phản bội Hoắc Vô Linh, mà do lúc đó cấp bậc quyền hạn của cậu không cao, nên không có sự lựa chọn nào khác. Vì để hoàn thành cốt truyện trong nguyên tác, cho nên cậu chỉ có thể phản bội Hoắc Vô Linh, sau đó lập tức biến mất.

Ngay cả bây giờ có gặp lại, cậu cũng không thể giải thích lý do phản bội với Hoắc Vô Linh, bởi vì quy tắc của người xuyên không là không được tiết lộ bất cứ điều gì về hệ thống cho các nhân vật trong tiểu thuyết.

Kỷ Ninh không thể tưởng tượng được lúc đó Hoắc Vô Linh đã tuyệt vọng và căm hận như thế nào khi bị chính người mình yêu phản bội và còn bị xé mất một nửa trái tim nữa.

Nếu cậu biết sẽ có ngày hôm nay, thì lúc đó cậu chắc chắn sẽ bịa ra một số lý do rồi. Nhưng giờ thì đã quá muộn, ai mà ngờ được Hoắc Vô Linh lại có thể tìm thấy cậu ở một thế giới khác chứ? Điều này vốn hoàn toàn không thể xảy ra được...

Kỷ Ninh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Cho dù Hoắc Vô Linh là nhân vật chính trong tiểu thuyết vô hạn lưu, có năng lực xuyên qua nhiều thế giới, nhưng đó là chỉ giới hạn trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng bây giờ hắn lại đuổi theo cậu đến tận đây, rốt cuộc là hắn đã làm cách nào?

Lần này chỉ là để xác định vị trí của cậu, lần sau có thể Hoắc Vô Linh sẽ xuất hiện trong hình dạng thật. Hơn nữa cho dù có thể trốn thoát khỏi lần đuổi giết ở thế giới này, nhưng lần sau liệu Hoắc Vô Linh có thể tìm được cậu hay không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỷ Ninh không tốt chút nào, định nói chuyện cùng hệ thống của mình, để hệ thống kiểm tra xem đang có vấn đề ở đâu.

Nhưng lúc này, mấy người ngất xỉu trên mặt đất đang có dấu hiệu tỉnh lại. Thấy vậy, cậu đành phải thay đổi trạng thái, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, giống như vừa tỉnh lại.

Người tỉnh dậy đầu tiên là Cố Sâm, hắn ngồi bật dậy, hơi cau mày vì khó chịu. Hắn nhìn xung quanh, thấy Kỷ Ninh cũng đã tỉnh, khàn giọng nói với cậu: “Vừa rồi...đã xảy ra chuyện gì?”

Kỷ Ninh giả vờ như khôg biết, cau mày rồi lắc đầu. Các diễn viên khác đã tỉnh lại cũng đang ngơ ngẩn, họ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ rằng tín hiệu không tốt, sau đó thì đột nhiên bất tỉnh.

Họ kiểm tra thấy tín hiệu thiết bị đầu cuối đã khôi phục trở lại, phát hiện thời gian trôi qua chưa được bao lâu, mới chỉ có bảy tám phút. Tín hiệu bên đoàn làm phim cũng bị ngắt, đạo diễn gọi liên tục cho họ trong tai nghe để hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra bên trong.

“Chúng tôi vừa gặp phải một chuyện rất kỳ lạ...”

Một nam diễn viên nhặt chiếc tai nghe rơi trên sàn lên báo cáo ngắn gọn với đạo diễn. Những người khác nhìn nhau, trong lòng đều có chút sợ hãi không biết có phải vừa rồi mình đã gặp phải một bóng ma thật sự hay không. Bỗng nhiên các thiết bị đầu cuối lần lượt phát ra những tiếng báo động.

“Là cảnh báo động đất!”

Mọi người nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, không để ý đến người khác nữa mà lao ra khỏi căn nhà.

Quang não phát ra cảnh báo động đất trước khi nó xảy ra một phút, đủ để cho họ chạy thoát. Nhưng lại có tình huống bất ngờ xảy ra, chỉ trong vài giây, mặt đất cùng các bức tường bắt đầu rung chuyển dữ dội.

“Ầm..ầm!”

Đồ đạc xung quanh liên tục rơi xuống, đồ thủy tinh bị vỡ tan tành, dây xích gỉ sét từ chiếc đèn cũ kỹ bằng pha lê treo trên cao cũng phát ra tiếng “cạch cạch”, rơi xuống phía Cố Sâm đang đứng bên dưới.

“Cẩn thận!”

Khi Cố Sâm ý thức được phía trên có vật nặng rơi xuống, trong lòng lập tức cả kinh, bỗng nhiên hắn cảm thấy có người đẩy hắn từ phía sau, khiến hắn tránh thoát được cái bóng đen đó.

Cố Sâm kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy chiếc đèn pha lê kia dán sát vào người Kỷ Ninh, đập mạnh vào sàn nhà, cột đèn sắt cắt qua cánh tay cậu lập tức khiến máu tươi chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.