Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 11: Chương 11




Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Có quá nhiều cạm bẫy, Úc Khải đã không biết phải mở miệng thế nào.

Cũng may lúc này nhiếp ảnh chụp ngoài lề đi tới.

Sau đó, Úc Khải chứng kiến cái gì gọi là một giây biến sắc mặt.

Cảnh đại ảnh đế mới vừa rồi còn cười đến không dừng lại được, dường như nháy mắt liền dừng, không chỉ dừng, còn lập tức khôi phục lại cái mặt thối "cao quý lãnh diễm" trước kia, khí chất lão đại full ——

Bắt chẹt!

Tuyệt cmn vời! Kịch đổi mặt Tứ Xuyên cũng không nhanh bằng ngài!

Úc Tiểu Khải trợn mắt há hốc mồm.jpg

Sau đó nhân cơ hội này mau chóng chuồn đi.

Cảnh Vân Trăn nhìn bóng dáng trơn như trạch của người mới, càng chắc chắn hơn, hừ lạnh một tiếng: "Tô Minh Hiên, chính là cậu ta, tôi chắc chắn."

"Thôi đi." Tô Minh Hiên căn bản không tin cái tên mắc chứng mù mặt Cảnh Vân Trăn này: "Người mới này ngoan như vậy, nhìn kiểu gì cũng không thể là loại sa điêu mà cậu nói."

"Không!" Cảnh Vân Trăn tuyệt đối không cho phép phán đoán của mình bị người khác nghi ngờ: "Tuyệt đối là cậu ta! Cậu cứ chờ đi!"

Khi mọi người quay VCR xong, cuối cùng Lâm Nghệ cũng tới.

"Hi, anh Cổ, anh Tô ~, chị Tình Tình, chị Tằng!"

Cô căn chuẩn thời gian, chạy chậm tới đây, tranh ngồi xuống trước bàn nhỏ trước Úc Khải một bước, chiếm cứ vị trí ban đầu của cậu.

Lâm Nghệ mặc một cái áo voan màu xanh nhạt, và một cái quần sooc cao bồi, giọng nói ngọt ngào đáng yêu.



Khiến mấy nhân viên nam nhìn chăm chú.

Ánh mắt Úc Khải xẹt qua đôi chân dài trắng nõn kia, lại chỉ muốn hỏi cô một câu, vừa mới vào xuân, cô không lạnh à?

Tiểu hệ thống: A, thẳng nam thối thây!

"Hôm nay thật sự rất xin lỗi, vốn dĩ có thể đến đúng giờ, là máy bay đến trễ!" Lâm Nghệ tiếp nhận túi nilon trợ lý đưa tới, bên trong đựng một hộp kim loại có nắp trong suốt: "Đây là bánh quy tự tay em làm, ăn rất ngon, mang cho mọi người nếm thử ~"

"Đây là Nghệ Nghệ tự làm?"

"Đúng vậy."

"Oa, em thật lợi hại nha!"

"Khà khà, em làm lâu rồi! Ăn rất ngon ~ đúng rồi, Cảnh ca đâu? không phải đã nói chờ em sao?"

"Cảnh ca và Tô ca hình như bị đạo diễn gọi đi làm gì đó." Người mẫu Tằng Hi có chút hâm mộ: "Tiểu Nghệ, quan hệ của bọn em tốt nhỉ?"

Có ai không biết chương trình tống nghệ này người có điểm xem nhất chính là Cảnh Vân Trăn? Có quan hệ tốt với hắn, liền chứng tỏ có màn ảnh và đề tài và nhiệt độ.

"Cũng không có ạ! Chỉ là lần trước khi đi thảm đỏ, anh ấy nếm thử bánh quy em làm, nói rất thích ~ cho nên lần này cố ý làm nhiều một chút."

Dù sao Cảnh Vân Trăn cũng không có ở đây, Lâm Nghệ tùy ý bịa ra một việc không tồn tại.

Nói xong quay đầu nhìn thấy Úc Khải bị đẩy ra ngồi ở một cái bàn nhỏ bên cạnh, âm dương quái khí tới một cậu: "Ai nha, là Úc Khải à, xin lỗi, tôi không biết cậu thật sự tới, tôi còn tưởng là tổ tiết mục trải chăn cho ngày cá tháng tư chứ! Cho nên làm thiếu một phần."

Bởi vì chương trình tống nghệ này là hình thức nửa livestream, cho nên mặc dù Lâm Nghệ muốn đối phó với Úc Khải cũng không dám làm quá mức rõ ràng trước màn ảnh, nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu quay thì khác.

Cô ả không chỉ muốn trào phúng Úc Khải, còn muốn cho những nghệ sĩ khác biết thái độ của cô.

Muốn lăn lộn trong cái giới này, đôi khi nhân mạch còn quan trọng hơn thực lực.

Một kẻ không có bối cảnh không tài nguyên so với người có mối quan hệ tốt với Cảnh Vân Trăn như cô, người có đầu óc đều biết nên đứng bên nào.

Đến lúc đó đạo diễn cũng sẽ không cho cậu ta màn ảnh.

Ai ngờ Úc Khải giống như không nghe thấy ẩn ý trong lời cô ả, không chỉ không tức giận, còn thờ ơ nói: "Không sao, tôi tự mình có mua rồi."

Cậu vừa nói như vậy, mọi người theo bản năng nhìn về hộp bánh quy ở trước mặt bàn cậu.

Sau đó đột nhiên phát hiện......khoan đã? Hai phần bánh quy này sao lại giống nhau như đúc từ bao bì cho tới hình dạng bánh quy thế?

Cổ Mạc ngẩn người, theo quán tính hỏi: "Trùng hợp như vậy? Hai người mua cùng một cửa hàng à?"

Hắn nói xong mới đột nhiên nhận ra, đúng rồi, vừa rồi Úc Khải nói cậu mua tới, nhưng Lâm Nghệ, không phải cô ta nói tự tay làm sao? Sao lại giống nhau i sì đúc vậy.

A này.



Cổ Mạc lập tức hiểu ra điều gì, hắn muốn nuốt lại những lời này, nhưng đã muộn rồi.

"......"

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

"Ha, ha ha......Đều nhìn làm gì? Tới, tôi nếm thử trước, nếm thử tay nghề của Nghệ Nghệ của chúng ta nào."

Hàn Tình vui tươi hớn hở muốn giảng hòa, vươn tay lấy bánh quy, không ngờ vừa chạm vào liền đẩy hộp từ trong túi ra ngoài, lộ ra phần keo dán bên mép đã bị xé rách.

"......"

Kỳ thật nếu là ở ngày thường bọn họ sẽ không chú ý tới, nhưng bởi vì có chỗ so sánh, đôi mắt liền không tự chủ mà nhìn qua.

"......"

Cố tình lúc này Cảnh Vân Trăn đã trở lại, hắn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm qua lại hai hộp bánh quy trên bàn, thuận miệng hỏi: "Mọi người làm gì thế? Tìm điểm khác nhau à?"

Có thể nói thêm dầu vào lửa!

Thấy sắc mặt Lâm Nghệ trở nên khó coi, có một nhân viên công tác không nhịn nổi, cười ra tiếng.

"Phốc."

Không khí càng xấu hổ.

"Cảnh ca!" Nhưng vẫn là Lâm Nghệ da mặt dày nhất, cô ả làm bộ không nghe thấy, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn ngọt ngào, dời đề tài, dùng một loại ngữ khí rất quen thuộc giữa hai người chào hỏi: "Cảnh ca! Lại gặp mặt rồi!"

Vốn dĩ cô cảm thấy mặc kệ nói thế nào, cô và Cảnh Vân Trăn đúng là từng gặp mặt một lần, ra vẻ trước mặt mọi người, không thể không cho cô ả mặt mũi được.

Nhưng đối với Cảnh Vân Trăn có chứng mù mặt mà nói, đừng nói là gặp mặt một lần, cho dù có gặp hai ba bốn năm lần, hắn cũng không nhất định có thể nhớ rõ.

Hơn nữa chứng mù mặt này của hắn, ngoài người vô cùng quen thuộc, ví như người lớn lên từ nhỏ với hắn Tô Minh Hiên và trợ lý, người đại diện ra, không mấy người biết.

Dù sao hắn là ảnh đế.

Hắn có mặt mũi.

Hắn có tay nải.

Cho nên bình thường trong loại tình huống này, hắn sẽ lựa chọn thành thật biểu đạt: "Cô là vị nào?"

Cô, là, vị, nào?

"Phốc." Lần này là Tằng Hi không nhịn nổi.

Là ai vừa rồi nói Cảnh Vân Trăn đang đợi cô?



Là ai vừa rồi nói Cảnh Vân Trăn thích ăn bánh quy cô làm?

Là ai nói bọn họ rất quen thuộc?

Khuôn mặt Lâm Nghệ đỏ bừng.

Úc Khải bên cạnh xem kịch đều xấu hổ thay cô ả mà dùng ngón chân moi ra một tòa lâu đài ảo tưởng.

Cho nên một bộ tổng hợp quyền cước này của Lâm Nghệ, không chỉ không có nửa điểm thương tổn tới Úc Khải, mà còn xới cả gốc gác của mình ra.

Hiện tại ai cũng có thể nhìn ra, cái bánh quy mà cô nói tự tay làm ra là mua, cô mặt dày muốn cọ nhiệt độ của Cảnh Vân Trăn, kết quả người ta căn bản không biết cô ả.

Lâm Nghệ chỉ có thể lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép: "Vậy, tôi đi thay quần áo hóa trang trước đây!" Xoay người hung hắng trừng mắt với Úc Khải đang "nhục thay người khác" một cái.

Cái thằng chết tiệt này, nhất định là nhìn thấy bánh quy cô đăng trên Weibo, cố ý chuẩn bị đúng không? Xem thường cậu ta rồi, cậu ta quả nhiên rất tâm cơ!

Thẩm Lâm nói không sai, cậu ta quả nhiên rất mưu mô!

"......"

Úc Khải tiếp thu ánh mắt oán hận của cô ả thở dài một hơi.

Lại xuất hiện! Cốt truyện vai phản diện độc ác có nằm cũng bị người ghi hận!

Hai mươi phút sau, thuyền nhỏ đến đảo Ngân Nguyệt, 《10 ngày của người giàu: Phong cách phố cổ 》 chính thức bắt đầu quay!

Bởi vì Đường Hân Nhiên nói, cậu có thể tự do phát huy, cho nên Úc Khải vốn tính toán dựa theo chế độ làm công ăn lương mỗi ngày đúng giờ tới địa điểm xác định lộ tí mặt trước màn ảnh, ổn định nhân khí, sờ cá vượt qua.

Nhưng cái kế hoạch làm công ăn lương này rất nhanh đã bị phá hủy.

Bởi vì, Cảnh Vân Trăn tới.

Hắn đi đôi giày đế đỏ của hắn tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.