Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 46: Chương 46




Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Trợ lý:???

Kamen Rider và cá mặn vương???

Cái quỷ gì vậy!

Hắn đột nhiên đóng cửa phòng lại, xác nhận số phòng một chút, đúng vậy, không đi nhầm, nơi này chính là phòng của Úc Khải mà, hắn không gõ sai cửa.

Lại mở ra, trên giường vẫn là Kamen Rider và cá mặn vương.

???

Không không không, nhất định là không đúng chỗ nào rồi! Nhất định là không đúng chỗ nào rồi!

Trợ lý đóng cửa lại, hít sâu, lần này qua tận 10 phút mới lần thứ hai mở cửa, nhìn thấy hai người đã rời giường và ăn mặc bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

A, đúng rồi, đây mới là cách mở cửa chính xác sao!

Thiếu chút nữa cho rằng bản thân không thể quay về thế giới bình thường!

Nhưng mà.

"Cảnh ca, sao anh lại ở trong phòng của Úc Khải nhà chúng tôi vậy?"

Vì sao? Bởi vì ngày hôm qua sau khi cá mặn Úc Khải xoay người thất bại, cứ như vậy tiếp tục nằm.

Cậu là kiểu luôn thích nghi trong mọi hoàn cảnh như vậy đấy.

Sau đó Cảnh Vân Trăn mạnh mẽ lôi kéo cậu cùng nhau đấu địa chủ.

Cuối cùng Cảnh Vân Trăn cũng nghĩ thông suốt, cuối cùng hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Úc Khải, trong loại trò chơi vận khí này.

Úc Khải chính là King!

Cho nên hiện tại không cướp địa chủ, ôm chặt đôi chân cá mặn to bự của Úc Khải, cùng cậu đi đánh người khác!

Ai ~ lại nói, trải nghiệm trò chơi này được nâng cấp lên rất nhiều.

Cuối cùng Cảnh Vân Trăn cũng có loại cảm giác, là hắn đang chơi game chứ không phải game đang chơi hắn.

Để cảm ơn Âu hoàng Úc Tiểu Khải dẫn hắn bay. 

Hắn đã mở ra kho trò chơi của mình, trong một đống thời trang hoành tráng sáng đến chói mắt lựa chọn mười mấy bộ, xoẹt xoẹt tặng cho Úc Khải.

Khi Úc Khải mở ra hộp quà tặng, hai mắt thiếu chút nữa bị mù.

Úc Khải: "......Anh, anh làm gì vậy?"

Cảnh Vân Trăn cầm lấy di động của Úc Khải, thay quần áo cho nhân vật của cậu, vừa đổi vừa bắt bẻ: "Chậc chậc, cậu nhìn cậu xem, tốt xấu cũng là minh tinh sắp có hàng triệu người hâm mộ, thế mà nhân vật lại cơ bản nhất như vậy, mặc áo chữ T màu trắng, dép lào? Không có trang bị, không có khuôn mặt."

Sau đó xoẹt xoẹt trong lên các loại quần áo phát sáng lên nhân vật của Úc Khải, còn giống như đang chơi Kỳ tích x Ấm áp, rất nhẫn nại mặc thử từng bộ một.

Cuối cùng lựa chọn ra một bộ hoàn mỹ nhất.

Úc Khải: "......"

Giây phút cầm lại di động, Úc Khải lần thứ hai thiếu chút nữa bị chói mù, cậu cảm thấy may mắn vì có thói quen đăng ký trò chơi không sử dụng tên thật, nếu không có lẽ cậu lại phải ngay lập tức tìm một tinh cầu nào đó để xuyên lại.

Đồng thời cậu cảm thấy nick name trong game của mình được thay đổi.

Cậu vĩnh viễn đừng mơ tưởng biết được Cảnh Vân Trăn suy nghĩ cái gì.

Vì thế cùng ngày, người chơi khác click mở bảng xếp hạng sức chiến đấu thời trang trong game, thấy hai cái —— Siêu Xayda da đen cưỡi rồng đạp lên Cân Đẩu Vân?!

Tài khoản ở vị trí cao nhất kia bọn họ đã quá quen, một siêu cấp thổ hào có thẩm mỹ vô cùng mê mang, kỹ thuật chơi game còn ăn hại tới mức xứng danh cuồng ma cướp địa chủ.

Còn tài khoản mới xuất hiện kia, liền xếp vị trí thứ hai, phong cách ăn mặc quần áo rất giống với tài khoản đứng đầu.

Cư dân mạng cảm thấy nghi hoặc.

Gì vậy, trang phục tình lữ?

Rốt cục là thẩm mỹ của thổ hào đều kỳ quái như vậy sao? Hay là nói chỉ có người có thẩm mỹ kỳ quái như vậy mới có thể trở thành thổ hào?!

Lại nhìn tiếp, tên của thổ hào số 2.

"Đàn ông khó hiểu."

Khó trách, thì ra không chỉ là trang phục tình nhân, mà còn cả tên tình nhân!

Cho nên, đây là câu chuyện tình yêu giữa hai người Xayda?!

Cuối cùng, hai vị "Xayda thổ hào", đánh một hồi liền mệt mỏi, sau lại cứ như vậy trực tiếp lăn ra ngủ.



Dù sao lúc trước cũng không phải chưa từng ngủ qua, trước lạ sau quen!

Da mặt dày vô đối Cảnh Vân Trăn chống lại ánh mắt tràn ngập bát quái của trợ lý, bình tĩnh rửa mặt xong: "Tiểu cá mặn, tôi đi hóa trang, lát nữa gặp ở phim trường."

"Được."

Vì thế Úc Khải cải trang xong liền đi tới phim trường trước.

Trước khi Cảnh Vân Trăn tới, Úc Khải quay một cảnh của cậu với người khác trước.

Cảnh này là vai chính phát hiện thân phận thật sự của La Hải, một kẻ đóng giả thành người tốt trà trộn vào bên người bọn họ, tách ra truy tung hắn.

Tiểu sư đệ lần đầu tiên gặp La Hải,

Đối phương là Tưởng Hoa.

Khi Úc Khải thấy y liền sửng sốt một chút, trí nhớ của cậu tốt, nhớ ngày hôm qua trong group thông báo diễn viên đóng vai "La Hải" cũng không phải y, mà là một diễn viên khác.

Nhưng cậu cũng không để ý, dù sao diễn với ai cũng là diễn.

Tưởng Hoa tự nhận là đẹp trai mà vuốt tóc mái, lại đây muốn tỏ vẻ anh em tốt với Úc Khải, ngữ khí thân thiết nói: "Hi, anh Úc, không ngờ hai anh em chúng ta còn có thể diễn chung với nhau!"

Úc Khải không quá thích gần gũi với người xa lạ cho lắm, lui nửa bước né tránh, ngoài miệng lễ phép nói: "Xin chỉ giáo nhiều hơn."

Trong lòng lại có chút cạn lời.

"Hệ thống, rất quen với y sao?"

Tiểu hệ thống lại mở ra hình thức giúp người lười bổ sung cốt truyện:【 Rất thân với nguyên chủ, nguyên chủ coi y là bạn, chuyện gì cũng nói với y, y cũn coi là một nhân vật phản diện pháo hôi, trong cốt truyện cũ, khi y nhìn thấy Úc Tinh Thần và Ngụy Trạch cấu kết làm bậy mập mờ, còn được toàn bộ đoàn phim cưng chiều, bênh vực cho nguyên chủ, cố ý nghĩ cách chỉnh y, đương nhiên, cuối cùng bị hộ hoa sứ giả tiêu diệt. 】

Nhưng hiện tại xem ra, y rốt cục là thật sự giúp nguyên chủ hay chỉ đơn giản là ghen tị thì không rõ lắm.

Một đoạn diễn cảnh võ thuật này này ngày hôm qua Úc Khải đã luyện tập nhiều lần, hôm nay bố trí đi vị và ánh đèn xong liền đi vào vị trí.

Vốn dĩ rất hoàn mỹ, kết quả đến một bước cuối cùng.

Đạo diễn lại hô "Cut!"

Đạo diễn: "Người bên trong kia, Úc Khải đã vung tay ra, ngã đi! Cậu đứng thất thần ra đó làm gì? Làm lại lần nữa!"

Quay lần thứ hai, kết quả Tưởng Hoa không chỉ không ngã xuống, còn cầm lấy vũ khí, hô to một tiếng nhằm về phía Úc Khải.

Đạo diễn:???

Đạo diễn: "Cut!"

Đạo diễn: "Cậu làm trò gì vậy?!"

Tưởng Hoa dừng lại, khụ khụ hai tiếng, nghiêm trang nói: "Đạo diễn, tôi cho rằng nhân vật này của tôi sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy. Tuy La Hải là một nội gián nho nhỏ, nhưng dù sao hắn cũng là nội gián có khát vọng, hắn không chỉ giỏi ngụy trang, còn có rất nhiều kỹ thuật phòng thân, không nên bị đánh bại ngay như vậy."

Tưởng Hoa đã sớm muốn nói ra những lời này để đạo diễn phải lau mắt mà nhìn y, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đương nhiên muốn biểu hiện ra.

Một nhân vật phụ nhỏ bé thì sao? Ai có thể diễn sinh động được như y? Đây mới là một diễn viên giỏi cần phải có! Mấy lưu lượng tiểu thịt tươi đó có là gì?

Thế nào? Chắc chắn đạo diễn sẽ rất tán thưởng y đúng không?

Tưởng Hoa đắc ý dào dạt ngẩng đầu, lại phát hiện đạo diễn đã hết chỗ nói rồi.

Đạo diễn thưởng thức y? Thưởng thức cái búa ấy.

Một vai phụ nhỏ, người mạnh mẽ đào sâu làm gì, mạnh mẽ thêm diễn cho mình cái gì?

"Cậu làm cái gì vậy? Rốt cục cậu có diễn được không, không được thì thay người khác!"

"Có thể có thể có thể! Thực xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi đạo diễn, là tôi diễn quá nhập tâm!!" Nghe được lời này, Tưởng Hoa lập tức câm miệng, nhưng trong lòng lại cực kỳ bất mãn.

Dựa vào đâu Úc Khải đào sâu lại được khen, y thì bị mắng?

Tưởng Hoa oán hận nhìn Úc Khải vừa nghỉ ngơi liền có người tới đây đưa nước cho cậu, bổ trang giúp cậu, kiểm tra dây thép trên người cậu.

Một người ba trợ lý, còn có bốn năm vệ sĩ, phô trương còn lớn hơn cả ảnh đế người ta, làm trò gì thế?

Sợ người khác không biết sau lưng ngươi có kim chủ à?

Một lần nữa quay lại cảnh này, Tưởng Hoa không dám ra vẻ nữa, ngoan ngoãn diễn xong, đạo diễn hô Cut, khen ngợi: "Tiểu Úc, không tồi, cảnh võ thuật này của cậu diễn không tồi, rất đẹp mắt."

Đẹp mắt? Có cái gì mà đẹp? Xua xua tay vẫy vẫy kiếm cũng gọi là đẹp? Để y đánh, chắc chắn y sẽ đánh tốt hơn Úc Khải.

Đạo diễn không nhìn thấy tư thế té ngã của y chuyên nghiệp như thế nào sao? Úc Khải có thể ngã được như vậy sao?

Tưởng Hoa càng nghĩ càng cảm thấy ghen tị.

Rõ ràng ngay từ đầu đều vô danh, rõ ràng năm trước còn không biết người này là ai? Dựa vào đâu Úc Khải có loại vận khí này? Hiện tại không chỉ nổi tiếng, người trong đoàn phim còn coi cậu như đại gia mà phủng.

Còn y thì sao? Không người hỏi thăm, ngay cả đạo diễn cũng không thèm nhớ tên của y, mở miệng gọi liền là "người kia".

Quan trọng nhất là, lúc trước còn nói cái gì mà anh em tốt, sau khi nổi tiếng liền không trả lời tin nhắn của y, còn làm bộ không quen biết y, giả vờ giả vịt!

Cái thứ gì vậy!

Tưởng Hoa càng nghĩ càng giận, lúc nghỉ ngơi lấy ra di động, đây là một group nặc danh để diễn viên quần chúng giao lưu mà y tạo ra, chia sẻ tài nguyên và phun tào phát canh gà.

"Tôi thực sự phục, lưu lượng tiểu thịt tươi rất hot gần đây, kỹ thuật diễn, tác phẩm, năng lực, cái gì cũng không có, cả đoàn phim còn nâng cái chân thối của cậu ta, trâu bò nha."

"Ai thế?"

"Tiểu thịt tươi nào vậy?"

Vừa nghe đã có người phun tào, đám quần chúng bát quái lập tức trở nên sinh động.

"Quay có một cảnh mà làm như kinh lắm vậy, không tôn trọng bạn diễn thì cũng thôi, diễn viên khác muốn bắt tay với cậu ta, cậu ta cũng coi như không nhìn thấy, không có việc gì liền ngồi chơi, cũng không xem kịch bản, mang theo bảy tám người vào phim trường, một người bổ trang, một người đưa nước, một người quạt, còn hai người ngồi xổm trên mặt đất đi giày cho cậu ta, chỉnh vạt áo cho cậu ta, quay phim cổ trang thôi có cần phải như thế không? Không biết là có địa vị lớn cỡ nào, tôi thấy ảnh đế người ta cũng không phô trương lớn như cậu ta."

"Đạo diễn cũng vậy, đối với những người khác thì quát mắng, đối với cậu ta thì cung cung kính kính, chậc chậc chậc."

Tưởng Hoa cũng không nói là ai, chỉ liên tiếp thêm mắm dặm muốn phun tào, thành công khiến quần chúng ăn dưa tò mò, đữa tới vô số người suy đoán.

Kỳ thực cho dù y không nói rõ là ai, nhưng người khác cũng có thể đoán được.

"Lưu lượng tiểu thịt tươi gần đây rất hot", "không có tác phẩm tiêu biểu", "Không tôn trọng tiền bối", "Nhiều trợ lý", "Phim trường cổ trang".

Phù hợp những điều kiện này, ngoài Úc Khải thì còn là ai?

Nhắc tới cậu, những con gà ghen tị khác trong group cũng nhúc nhích.

"Phô trương lớn như vậy?"

"Có kim chủ đúng là khác."

"Mặt cậu ta cũng bình thường thôi, một đám liền tâng bốc thần nhan, tôi cảm thấy còn không đẹp bằng người trong group chúng ta nữa."

"Gương mặt kia của cậu ta vừa nhìn là biết động qua dao kéo, cũng không biết chỉnh ở đâu, chỉnh tự nhiên như vậy."

Tưởng Hoa cũng trả lời: "Cậu ta may mắn thôi, nếu tôi có thể gặp được Cảnh Vân Trăn còn đến lượt cậu ta sao?"

Đang nói, Cảnh Vân Trăn tới.

Lại tạo nên một trận oanh động.

"A a a a a, Cảnh ca cổ trang thật là tuyệt!"



"Má ơi, nam thần của tôi thật sự quá đẹp trai!!"

"Hu hu hu, tôi cư nhiên có thể nhìn thấy Cảnh Vân Trăn gần như vậy, tôi có chết cũng không hối tiếc!!"

Người đàn ông mặc trường bào màu xanh lam, tóc đen cao cao dựng thẳng lên, phát quan buộc tóc màu bạc, tay trái cầm kiếm.

Dáng người móc treo quần áo ngang ngửa siêu mẫu quốc tế lại một lần nữa bày ra ưu thế cực hạn, rõ ràng diễn viên cùng một môn phái đều mặc quần áo giống nhau, chỉ có hắn xuất sắc tới mức khiến người nhìn qua một cái là có thể thấy.

Không chỉ có ngũ quan anh tuấn và dáng người xuất sắc, còn có khí chất ngời ngời của hắn nữa.

Bất luận đứng ở đâu, hắn đều là vai chính trời sinh.

Đại sư huynh thanh lãnh soái khí trong tiểu thuyết dường như sống lại.

Cảnh Vân Trăn tiếp thu ánh nhìn chăm chú của mọi người, khi phát hiện ra Úc Khải cũng đang nhìn hắn, hắn đắc ý nhướng một bên lông mày, bàn tay đeo găng tay lập tức rút ra thanh kiếm bên hông, múa may thanh kiếm đầy soái khí một cái, sau đó cạch thu vào vỏ kiếm.

Một ra một thu, dứt khoát lưu loát.

Lại dẫn tới tiếng thét chói tai liên tục.

Ngầu lòi!

Khi ánh mắt của Cảnh Vân Trăn đảo qua, Tưởng Hoa nhanh chóng cúi đầu sửa sang lại kiểu tóc của mình một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi xuống ở cách đó không xa.

Lập tức nhận ra đây là một cơ hội.

Ngay cả loại người như Úc Khải còn có thể ôm được đùi Cảnh Vân Trăn, dựa vào đâu y lại không thể?

Y tự nhận là vừa đẹp vừa có tình thú hơn Úc Khải nhiều.

Hiện tại, hiện tại cuối cùng y cũng có cơ hội này.

Vì thế y ôm kịch bản đi tới cạnh Cảnh Vân Trăn, cố ý hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Ừm, Cảnh ca, chào ngài, tôi tên Tưởng Hoa, là diễn viên đóng vai La Hải, lát nữa chúng ta sẽ có một cảnh diễn chung, tôi muốn tham thảo với ngài một chút."

Lúc trước y xem qua《10  ngày của người giàu 》, biết Úc Khải ở trong chương trình biểu hiện, thanh âm mềm, nói chuyện nhẹ, có lễ phép.

Giống như một bông hoa trắng ngây thơ vô tội.

Cảnh Vân Trăn thích loại hình như này?

Ai mà không biết giả vờ chứ?

"......"

Nhưng mà, Cảnh Vân Trăn đang xem Úc Khải diễn, căn bản không nghe thấy giọng nói nhỏ như vậy.

Vì thế Tưởng Hoa hơi đề cao âm lượng một chút, lại nói: "Cảnh lão sư, chào ngài, tôi......"

Cuối cùng lần này cũng khiến hắn chú ý tới.

Nhưng người đàn ông trực tiếp ngắt lời y: "Suỵt, đang quay đấy, đừng lên tiếng."

Hiện trường thu âm không sạch sẽ, sẽ tăng lượng công việc cho hậu kỳ, cho nên các diễn viên và nhân viên công tác ở hàng đầu sẽ cố gắng hết sức không phát ra âm thanh.

Úc Khải đang quay một cảnh đánh nhau.

Vì phải dùng dây thép treo lên cao, để tiết kiệm thời gian và chi phí, cho nên liền quay luôn hai cảnh đánh nhau tiếp theo trong phân đoạn này một thể.

Bởi vì hai động tác đó tương đối đơn giản cộng thêm có cận cảnh, nên không thể dùng diễn viên đóng thế.

Động tác thứ nhất Úc Khải nhẹ nhàng hoàn thành, động tác thứ hai thì hơi khó khăn một chút, cậu phải bay xuống từ cửa sổ tầng hai. 

Tuy Úc Khải đã được huấn luyện qua, nhưng lần đầu tiên bay không nắm chắc trọng tâm, động tác không tiêu chuẩn, lại bay thử lại lần hai, lần ba.

Úc Khải hết sức chăm chú bay được một nửa, kết quả có một con mèo hoang không biết từ đâu tới đột nhiên từ phía trên nóc nhà chạy tới, lao thẳng về phía Úc Khải.

Úc Khải không hề chuẩn bị tâm lý, muốn tránh đi, nhưng ở giữa không trung căn bản không điều chỉnh được thân thể, theo bản năng mà ngả ra sau, kết quả chân mắc vào một sợi dây thép đang kéo lên trên.

Vì thế thân thể liền lộn ngược đầu cắm xuống đất!

"Úc Khải!" Cảnh Vân Trăn lập tức đứng lên xông tới.

Vị trí hắn đứng cách Úc Khải một tòa núi giả, một tay hắn chống lên tảng đá, trực tiếp nhảy qua, sau đó mượn lực ở một thân cây, lập tức liền tới trước mặt Úc Khải, trước khi đầu cậu đụng xuống mặt sàn, liền tiếp được cậu, bắt lấy vạt áo màu lam ôm Úc Khải vào lòng xoay vài vòng, vững vàng đỡ cậu đáp xuống đất.

Tốc độ còn nhanh hơn vệ sĩ nửa giây!

"Úc Khải!"

"Úc Khải, cậu sao rồi?!"

"Cậu không sao chứ?!"

"Chân có bị thương không? Đụng vào chỗ nào? Có đau không?"

Úc Khải bị dọa đến quá sức, mặt mũi trắng bệch, khi nhân viên công tác cởi bỏ dây thép trên người cậu, chân cầu mềm nhũn ngã vào lòng ngực người đàn ông, qua hồi lâu mới ngẩng đầu gật gật nói: "......Không có việc gì......không có việc gì, tôi không bị thương."

Nhìn thấy Úc Khải không sao, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chết tiệt, dọa chết tôi, mèo hoang ở đâu ra, sao vừa rồi lúc thanh tràng không thấy nó?"

"Có lẽ là ở trên nóc nhà, không nhìn thấy."

"Còn may Cảnh ca rất nhanh."

"A a a, Cảnh ca vừa rồi thật ngầu quá đi mất!"

"Mắt tôi còn chưa kịp chớp anh ấy đã tới rồi."

"Có phải Cảnh ca thật sự biết khinh công? Quá đẹp trai!"

"Đều nói Cảnh ca quay cảnh võ thuật không cần thế thân, thì ra là sự thật, quá mạnh."

Úc Khải được Cảnh Vân Trăn đỡ về khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế.

"Cậu ngồi nghỉ một lát." Cảnh Vân Trăn đưa bình nước của mình cho Úc Khải: "Uống nước."

"Vâng, cảm ơn anh." Úc Khải cầm cốc nước ấm nói lời cảm ơn.

Tuy không bị thương, nhưng dù sao cũng đột ngột bị ngã xuống giữa không trung, nếu đầu rơi xuống đất thì cậu toi đời rồi.

"Anh Úc, anh Úc, anh không sao chứ?!"

Khi tâm trạng Úc Khải bình ổn lại một chút, khuôn mặt đầy dao kéo kia đột nhiên sáp tới gần.

Tưởng Hoa vẻ mặt quan tâm cầm lấy cốc nước dùng một lần từ trên tay trợ lý của Úc Khải, đưa cho cậu: "Anh Úc, anh uống cốc nước này đi, là nước ấm, không nóng."

"Được." Đúng là Úc Khải muốn uống nước, Cảnh Vân Trăn vừa rồi đưa cho cậu bình giữ ấm, nước còn có chút nóng, cho nên đặt xuống trước, uống nước mà Tưởng Hoa đưa cho.

Cảnh Vân Trăn:?

Tưởng Hoa cảm giác được ánh mắt đánh giá y của Cảnh Vân Trăn, lập tức hiểu ra, mình đã thành công khiến lão đại chú ý.

Y cố tình làm như vậy, chính là muốn mượn cơ hội quan tâm chăm sóc Úc Khải, để Cảnh Vân Trăn chú ý tới y, hơn nữa nhận ra y dịu dàng lương thiện và tỉ mỉ.

Bởi vậy y cũng không vội vàng đáp lời Cảnh Vân Trăn, ngược lại tiếp tục lộ ra quan tâm với Úc Khải.

"Anh Úc, anh thật là, việc gì phải chuyên nghiệp như vậy? Loại cảnh quay như này dùng đóng thế là được, bị ngã thì phải làm sao?"

"Bây giờ anh không giống như trước, nếu chẳng may bị ngã một chút thì sao?"



"Có phải bị dọa sợ rồi không? Ngoan, sau này để diễn viên đóng thế là được."

Cảnh Vân Trăn:???

Người này ai vậy? Sao có vẻ quen thuộc với Úc Khải như vậy? Bọn họ có quan hệ gì?

Cảm giác được ánh mắt ngày càng "nóng rực" của Cảnh Vân Trăn, Tưởng Hoa đúng lúc ra tay, lộ ra một cái nụ cười xán lạn nhất, tự giới thiệu nói: "Cảnh ca, chào anh, em là bạn tốt của Úc Khải, bọn em đã quen biết hơn một năm, em tên Tưởng Hoa, vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh cứu anh Úc, làm em sợ muốn chết, còn may không không có việc gì."

Tưởng Hoa vươn tay về phía hắn.

"Chào cậu." Cảnh Vân Trăn mặt không đổi sắc, thậm chí mang theo vài phần ý cười mà dùng bàn tay đeo găng tay nắm lấy tay Tưởng Hoa.

Nhân vật đại sư huynh có một bàn tay vì trúng độc, màu da đen tím, cho nên ngày thường sẽ đeo găng tay che giấu, mà găng tay còn ẩn giấu cơ quan, có thể lấy mạng người vào thời khắc mấu chốt.

Hấp dẫn.

Tưởng Hoa tự cho là thành công gợi lên sự hứng thú của lão đại, chớp chớp mắt, ngón tay hơi cong, vốn muốn cào vào lòng bàn tay đeo găng tay của Cảnh Vân Trăn, kết quả y còn chưa kịp hành động, một trận đau nhức đột nhiên truyền đến.

Fuck fuck fuck fuck!

Tưởng Hoa đau đến mức thiếu chút nữa hét lên một tiếng.

"Không, không cần cảm ơn......quan hệ của em và anh Úc tốt như vậy, nên làm, đều là nên làm....." Y cắn răng cố lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, thậm chí không quên vứt mị nhãn với Cảnh Vân Trăn.

Dừng ở trong mắt Cảnh Vân Trăn bỗng nhiên khiến hắn có loại cảm giác bị khiêu khích, hắn càng thêm khó chịu.

Thiếu chút nữa không nhịn được bóp gãy tay người này.

Tưởng Hoa thu tay lại, một bên thầm nghĩ sao lão đại lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, một bên vẫn cố giữ vẻ dịu dàng tỉ mỉ tiểu bạch hoa, lại mềm mại hỏi Úc Khải: "Anh Úc, anh tốt hơn chút nào chưa?"

Úc Tiểu Khải uống hai ngụm nước, trấn án trái tim nhỏ đập thình thịch hoảng sợ của mình, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Tuy con hàng này lúc trước âm dương quái khí, nhưng dù sao cũng là bạn của nguyên chủ, thoạt nhìn có vẻ thật sự rất sốt ruột, cho nên Úc Khải cũng không nghĩ nhiều, lễ phép mà cảm ơn.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Tưởng Hoa thuận thế ngồi bên cạnh cậu, thành công chen vào khu nghỉ ngơi của đám diễn viên chính.

"Anh Úc, anh nghỉ ngơi một lát đi, vừa rồi có phải rất sợ hãi đúng không? Đừng sợ, không sao đâu, Cảnh lão sư cũng ngồi xuống đi? Có thể ngồi bên cạnh em."

Cảnh Vân Trăn:?

"Dù sao cảnh tiếp theo là Trang lão sư và Văn lão sư, chúng ta xem là được."

Cảnh Vân Trăn:??

"Anh nếu không thoải mái liền nói cho bọn em biết, em và Cảnh ca sẽ tìm bác sĩ cho anh càng sớm càng tốt."

Cảnh Vân Trăn:???

Người này làm sao thế, vì sao một đống tuổi còn gọi Úc Khải là "anh Úc", còn cứ sáp lại gần tiểu cá mặn.

Còn chưa nói hết, Tưởng Hoa đột nhiên á một tiếng.

Úc Khải:?

"Vừa rồi thấy anh Úc té ngã, em quá sốt ruột, lúc chạy tới cũng ngã một cái, mắt cá chân hình như hơi sưng...." Y lại cố tình nhìn Cảnh Vân Trăn một cái, ẩn nhẫn nói: "Nhưng em không sao, lát nữa tự mình về là được."

Bị thần kinh à? Quần áo sạch sẽ như vậy, cố nói mình bị ngã? Coi hắn là thằng ngu à? Sưng cái rắm ấy mà sưng? Cái tên ngu ngốc Úc Khải ngày cư nhiên còn coi là thật mà nhìn xem.

Cảnh Vân Trăn trong lòng vô cớ khó chịu một trận, cực kỳ không vui!

Hắn không thể nhịn được nữa hỏi trợ lý bên cạnh: "Cái người kia là có ý gì?"

Ha ha, còn có thể là có ý gì chứ? Dựa vào Úc Khải muốn thông đồng hắn thôi, xem cái cách liếc mắt đưa tình này đi, hai mắt đều chớp đến chuột rút rồi.

Ngày thường người khác muốn thông đồng Cảnh Vân Trăn, không phải hắn đều có thể nhìn ra sao? Sao lần này thủ đoạn cấp thấp như vậy cũng không nhìn ra?

Trợ lý ghé sát vào hắn, thấp giọng nói: "Tất nhiên rồi Cảnh ca, muốn ôm đùi giống như những người trước kia, đây là đóa bạch liên hoa, y thích....."

Chữ "anh" còn chưa nói ra.

Sắc mặt Cảnh Vân Trăn đã thay đổi, hoàn toàn không nghe vào câu nói kế tiếp.

A, hắn biết ngay mà, hắn đã nói sao người này cứ thích sáp tới gần mặt Úc Khải như vậy, lúc nói chuyện với hắn còn thường thường nhìn hắn một cái.

Quả nhiên là đang khiêu khích hắn.

Đóa bạch liên hoa này cư nhiên muốn câu dẫn Úc Khải!!!

Đóa bạch liên tâm cơ!!!

Chờ xem, hắn phải câu lại tiểu cá mặn của hắn trở về.

Cảnh Vân Trăn thuận thế ngồi xổm trên mặt đất, bắt lấy cánh tay Úc Khải, kéo lại ánh mắt của cậu, sau đó ủy khuất oán giận nói.

"Tiểu Khải, tôi cũng đau."

Bí: Bạch liên bông vs Điêu thuyền, bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.