Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Cảnh Vân Trăn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tới gần phòng bếp, chuẩn bị cho ướt át dụ hoặc.
Nhưng khi Cảnh Vân Trăn đi ngang qua hành lang soi qua tấm kính mới phát hiện một câu chuyện bi thương.
Hắn mặc một bộ hưu nhàn màu đen, nó ướt thì có ướt, nhưng căn bản không nhìn thấy gì!!!
Tức quá, Cảnh Vân Trăn dừng lại bước chân đang đi tới phòng bếp, mau chóng quay lại đi lật tủ quần áo của mình.
Phát hiện bên trong hoặc là quần áo sẫm màu hoặc là áo ngủ chiến đấu của hắn.
Ngày thường hắn rất ít khi ở bên này, cho nên không có nhiều quần áo lắm.
Khi hắn đang cảm thấy thất vọng, bế tắc, hắn tìm được một cái áo sơ mi màu trắng dưới đáy vali!
A ~ như này mới đúng chứ.
Úc Khải đang nghiên cứu làm món gì hoàn toàn không biết Cảnh Vân Trăn lại bắt đầu lên cơn.
Cậu lục tung căn bếp của nhà Cảnh Vân Trăn, phát hiện chỉ có thể dùng một câu để hình dung
—— "Không còn một mảnh"!
Vốn dĩ Cảnh Vân Trăn không biết nấu cơm, huống chi hắn cũng không thường xuyên ở nhà bên này, cho nên ngoài bột mì và trứng gà cùng nồi hấp hắn mới mua ra, thì hoàn toàn không có nguyên liệu và công cụ nấu ăn gì khác.
Trừ cái này ra, Úc Khải còn lật được mấy chai màu thực phẩm huỳnh quang, màu sắc bên trong sáng tới mức khiến người hít thở không thông.
Còn may hắn không cho mấy thứ này vào, nếu không chỉ sợ "cá mặn hò hét" sẽ trực tiếp thăng cấp thành "nhìn ngắm sao trời".
Thật không hổ là hắn.
Không còn cách nào, Úc Khải chỉ có thể dùng bột mì còn thừa lại làm một cái bánh nướng to, nếu không đủ no thì gọi thêm cơm hộp vậy.
Úc Khải vừa cho bột mì vào bát thủy tinh chuẩn bị nhào, một bàn tay từ phía sau liền vươn tới, nắm lấy mép bát thủy tinh: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi làm, cậu chỉ huy là được."
"Không cần......" Úc Khải không tin tưởng vào trù nghệ của Cảnh Vân Trăn cho lắm, đang định từ chối, kết quả Cảnh Vân Trăn trực tiếp cầm lấy bát bột mì.
Úc Khải quay đầu nhìn, lúc này mới nhận ra, không biết từ lúc nào Cảnh Vân Trăn đã thay một cái áo sơ mi trắng, còn mẹ nó ướt, ướt nữa!
Cổ áo hở lộ ra đường cong cơ ngực, lớp vải ướt dính sát vào da thịt, lớp vải mỏng ướt đẫm phác họa rõ ràng cơ bụng săn chắc.
So với lần trước thản nhiên nhìn nhau ở bể bơi, lần này lại nhiều thêm một chút phong vị, mang theo một loại gợi cảm lúc có lúc không, giá trị sắc khí tràn đầy.
Úc Khải:!!!
Úc Khải: "Áo, áo của anh sao lại bị ướt vậy?"
Cảnh Vân Trăn chớp chớp mắt, ra vẻ không để ý, thuận miệng nói: "Vừa rồi rửa tay mở nước lớn quá, không cẩn thận bị ướt."
Úc Khải: "Vậy sao không thay cái khác?"
"Không cần thiết." Cảnh Vân Trăn cố ý vô tình kéo áo một chút, lại khiến nó càng dính chặt hơn.
Cực kỳ tâm cơ.
"Mùa hè mà, khô nhanh thôi, tôi bắt đầu tiết kiệm năng lượng."
Thấy Cảnh Vân Trăn quay sang đối mặt với mình.
Úc Khải có chút không tiền đồ vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dáng vẻ phi lễ chớ nhìn, làm bộ ngắm cảnh.
Nhưng cậu phi lễ chớ nhìn có tác dụng sao? Cảnh lão cẩu tự mình sáp tới!
Người đàn ông bất ngờ tiến lại gần, tay phải còn vòng nhẹ qua eo cậu.
"Anh làm gì thế?"
"Cậu đừng nhúc nhích, tôi lấy bột lên men trong ngăn tủ."
"À......"
Sự chênh lệch về chiều cao khiến Úc Khải vừa vặn dán vào ngực Cảnh Vân Trăn, cách một lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng và sức mạnh, sự hoang dã và hormone bên trong nó.
Úc Khải đột nhiên có chút yếu ớt.
Gần quá, hiện tại chỉ cần Cảnh Vân Trăn cúi đầu, là có thể hôn lên trán cậu.
Ý nghĩ này vừa toát lên, Cảnh Vân Trăn thật sự liền chậm rãi cúi đầu.
Úc Khải:!!!
Đệt đệt đệt đệt đệt!!!
Đây là muốn bắt đầu sao? Đây là muốn bắt đầu sao? Đây là muốn bắt đầu sao?!
Úc Khải lại bắt đầu hình thức bình luận bay đầy não, gương mặt bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ tới tận mang tai.
Mắt thấy Cảnh Vân Trăn muốn hôn lên trán cậu, Úc Khải đột nhiên bừng tỉnh, khoan đã, làm bánh nướng áp chảo cần bột lên mèn làm gì!
Anh cái đồ chó má này, hư hỏng quá!
Cậu đột nhiên rụt người lại, lưng dựa vào ngăn tủ, một cái quay đầu + hất đuôi, trơn như trạch chạy thoát khỏi khe hở giữa Cảnh Vân Trăn và ngăn tủ.
"Anh nhào bột trước đi, em đi vào phòng vệ sinh!!"
Nhìn bóng dáng chạy mất dép của tiểu cá mặn, Cảnh Vân Trăn thu lại bàn tay căn bản không lấy thứ gì lại, đè chặt lồng ngực già đang đập loạn của mình.
Quá đáng yêu, chết mất thôi!
Làm sao bây giờ, thật muốn bắt nạt cậu.
Úc Khải vọt vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh tạt vào khuôn mặt đỏ bừng, lời lẽ chính đáng nói: "Ta hoài nghi anh ấy đang quyến rũ ta, nhưng ta không có chứng cứ!!"
Tiểu hệ thống lại lần nữa chuẩn xác bổ một đao:【 Này, cậu nghĩ nhiều rồi, đàn ông với nhau nhìn chút ngực trần là bình thường, ký chủ, cậu như vậy là trong lòng có quỷ. 】
Úc Khải ở trong lòng lớn tiếng hò hét: "Không có!!"
Không thể nào, cậu là đại thẳng nam còn thẳng hơn sắt thép!
Tiểu hệ thống phát ra nghi ngờ từ linh hồn: 【 Thật vậy sao? 】
Úc Khải có chút bi thương, cậu đứng trước gương nhìn nhìn thân hình thẳng tắp của mình.
Rõ ràng vẫn còn thẳng!
Cuối cùng, Cảnh Vân Trăn nhào bột thất bại, cuối cùng bọn họ vẫn phải gọi cơm hộp.
Ăn cơm xong, Úc Khải bắt đầu buồn ngủ, bị Cảnh Vân Trăn xách vào phòng ngủ ngủ, ngủ một giấc tới tận hoàng hôn.
Đường Hân Nhiên tới đón người.
"......"
Vào ngày thứ hai và ngày thứ ba, Úc Khải cũng không tới triển lãm khoa học công nghệ mà ngoan ngoãn ở khách sạn xem kịch bản, ý đồ bắt cóc cậu về nhà mình của Cảnh Vân Trăn thất bại.
Chỉ có thể cùng cậu ở khách sạn xem kịch bản.
Cảnh Vân Trăn một tay đỡ cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng ngoan ngoãn của Úc Khải, đang nghĩ xem phải dùng cách gì để quyến rũ con cá mặn nhỏ này, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
"Cảnh lão sư, ngài có muốn suy xét lại một chút về chương trình của chúng tôi không? Chúng tôi vô cùng chờ mong ngài có thể tới."
Chương trình gì? Trong lúc nhất thời Cảnh Vân Trăn không nhớ ra, lướt lên trên xem lịch sử trò chuyện mới nhớ được.
Chương trình này tên là《 Nhật ký sinh tồn của các diễn viên trẻ trên phim trường 》.
Đây là một gameshow khá hot gần đây, đã quay đến mùa thứ hai, đều mời những diễn viên trẻ sinh sau năm 2000, có người là tiểu sinh lưu lượng, có người là người nghiệp dư, bán nghiệp dư mới vào giới.
Các nghệ sĩ, biên kịch, đạo diễn nổi tiếng đóng vai trò là người cố vấn, giảng dạy cho các diễn viên, đồng thời nhận xét và chấm điểm diễn xuất cho các diễn viên.
Cuối cùng sẽ bình chọn ra "Nam diễn viên chính và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
Chương trình này khá hot, cho dù không đạt được nam nữ chính xuất sắc nhất, nhưng chỉ cần có thể tham gia chương trình là có thể được xuất hiện nhiều hơn và có nhiều cơ hội hơn.
Mùa trước có người vì tham gia chương trình này mà được đạo diễn lớn coi trọng.
Bởi vậy người muốn báo danh khá nhiều.
Khoảng ba tháng trước, vị đạo diễn này đã từng mời hắn, lúc ấy Cảnh Vân Trăn còn đang bận rộn quay《 Bạch Châu Lục 》, liền từ chối.
Hiện giờ chương trình còn một tuần nữa chính thức ghi hình, cư nhiên còn chưa từ bỏ ý định, lại chạy tới hỏi Cảnh Vân Trăn.
Nếu là ngày thường, có lẽ Cảnh Vân Trăn sẽ đi, hắn luôn có thái độ ủng hộ đối với những hạng mục bồi dưỡng người mới của giới giải trí.
Nhưng hiện tại không được, hắn phải quyến rũ Úc Khải!
Khó khăn lắm hắn mới đẩy được công việc của nửa tháng sắp tới, đi một quãng đường thật xa chạy tới nước Mil chính là vì quyến rũ tiểu cá mặn.
Sao có thể rời đi vào thời điểm mấu chốt này được chứ?
Cảnh Vân Trăn đang định từ chối lần nữa, lại nhìn thấy bên kia gửi tới một câu.
"À, Cảnh lão sư, chúng tôi cũng đã gửi lời mời tới đoàn đội của Úc Khải, bên kia trả lời có thể tới, ngài xem....."
Cảnh Vân Trăn không chút do dự xóa dòng chữ đang đánh dở trong khung thoại, sửa thành: "Được, tôi đi."
"Gửi hợp đồng chi tiết cho người đại diện của tôi."
Đàn ông đích thực có thể co có thể duỗi!
"Yes!" Wechat bên kia, trợ lý đạo diễn siết nắm tay: "Cảnh Vân Trăn đồng ý tham gia chương trình của chúng ta!"
Đạo diễn kinh ngạc: "Sao mà làm được vậy?"
Tiểu trợ lý thông minh đắc ý nói: "Tôi quan sát thấy Weibo của Cảnh Vân Trăn và Úc Khải thường xuyên tương tác, đoán ra quan hệ của bọn họ chắc chắn không bình thường, cho nên liền đi hỏi đoàn đội của Úc Khải trước, có được câu trả lời lại đi hỏi Cảnh Vân Trăn, quả nhiên......"
Thu phục Cảnh Vân Trăn!
"Nhưng mà đoàn đội của Úc Khải nói, lịch trình của cậu ấy hiện tại khá dày đặc, cần tới muộn ba ngày mới có thể tham gia chương trình, hơn nữa....."
"Không vấn đề!" Đạo diễn kích động trực tiếp ngắt lời hắn: "Chỉ cần bọn họ tới, bất cứ vấn đề gì đều không phải vấn đề! Chúng ta phối hợp với bọn họ!"
"Một khi có Cảnh Vân Trăn, không cần phải lo lắng về vấn đề nhiệt độ nữa!"
Nếu đã đồng ý với ekip bên kia, cùng ngày Cảnh Vân Trăn liền thu thập đồ đạc chuẩn bị về nước.
Nghĩ tới phải chia xa với tiểu cá mặn mấy ngày, Cảnh Vân Trăn vô cùng ưu thương, nhưng không sao, tiểu biệt thắng tân hôn!
Người đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất!
Hắn muốn mê hoặc Úc Khải đến thần hồn điên đảo!
Cảnh Vân Trăn đi rồi, Úc Khải ở lại nước Mil thêm hai ngày, ngày cuối cùng của triển lãm khoa học công nghệ, Úc Khải lại mang theo máy quay đi tới phòng triển lãm.
"Hi, chào mọi người, tôi là Úc Khải."
"Hôm nay là ngày cuối cùng của triển lãm khoa học công nghệ, ngoài triển lãm ra, còn tổ chức bình chọn sản phẩm công nghệ xuất sắc nhất, tổng cộng có 28 quốc gia dự thi, mỗi quốc gia có thể phái ra một công ty đại biểu tham dự, mọi người có chờ mong không?"
Tuy triển lãm khoa học công nghệ lần này có tổng cộng 186 quốc gia tham gia, nhưng có rất nhiều quốc gia nhỏ biết bản thân không có hi vọng, cho nên cũng không báo danh thi đầu bình chọn.
Mà trong 28 quốc gia này, tính cả nước Thiên Long, chỉ có 8 nước đến từ Đông đại lục.
Úc Khải là người có quốc gia ba ba chống lưng, cậu có cơ hội được ngồi ở hàng ghế đầu, có thể xem ở vị trí gần và phát sóng trực tiếp.
[ A a a a a, cuối cùng cũng bắt đầu rồi, kích động quá! ]
[Ta cảm thấy công nghệ thực tế ảo của chúng ta lần này rất có khả năng đạt giải!]
[Đúng đúng đúng! Ta cũng cảm thấy!!]
[Mấy ngày nay ta chưa bỏ buổi phát sóng trực tiếp nào, cũng xem khoa học công nghệ của nước ngoài, đều là loại bình mới rượu cũ, không có cái gì mang tính đột phá.]
[Cũng khó nói, nói không chừng có nước nào đó để lại hậu chiêu, không bày ra sản phẩm lợi hại nhất trong triển lãm.]
[Có lợi hại đến đâu cũng không thể lợi hại bằng công nghệ thực tế ảo của chúng ta được đúng không? Ta không tin!]
[Đất nước của ta, xông lên đi!!!]
Cư dân mạng lúc trước còn cảm thấy nước Thiên Long không quá có khả năng đạt giải, hiện tại đều tràn ngập lòng tin.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Úc Khải lại biết, sự tình chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Lần này trong tám vị giám khảo chỉ có một người là người Thiên Long, mặt khác đều là người Tây đại lục, bọn họ đều khinh thường Đông đại lục, chắc chắn sẽ thiên vị cho đất nước mình.
Nhưng bởi vì bình chọn công khai, hiện trường có truyền thông và blogger của các quốc gia, quần chúng vây xem đều nhìn, vẫn sẽ bận tâm tới thể diện, không tới nỗi quá mức không công bằng.
Huống chi, Úc Khải tin tưởng quốc gia ba ba, chắc chắn đã nghĩ phương án ứng đối rồi.
Rất nhanh, đúng 9 giờ sáng, cuộc thi bình chọn chính thức bắt đầu.
Công ty đầu tiên ra mắt đại chúng chính là công ty đa quốc gia Korsch ở Tây đại lục, thứ bọn họ triển lãm là một loại xe lăn trí năng có thể điều khiển bằng giọng nói, có thể tự động điều khiển, còn có thể tự động né tránh người đi đường và chướng ngại vật trên đường.
Phó chủ tịch Hiệp hội khoa học và công nghệ quốc tế khen ngợi: "Ý tưởng đổi mới vô cùng cần thiết, cái này là một loại phúc âm đối với người tàn tật, trước mắt không có xe lăn chạy bằng điện nào trí năng hơn cái này."
Sau đó cho một cái đánh giá cao.
Công ty thứ hai ra mắt là hàng xóm của nước Thiên Long, đều là quốc gia ở Đông đại lục - Nước Bắc Mạc.
Đoàn đội này mang một con mèo robot tới, một người phụ trách giảng giải, một người phục trách triển lãm con mèo robot này cho mọi người xem.
Kích cỡ của con mèo này không khác mấy so với mèo thật, dáng vẻ cũng rất đáng yêu, không chỉ biết kêu meo meo, còn biết lăn lộn làm nũng, chọc nó nó cũng sẽ làm ra phản ứng tương tự.
Nó còn có khả năng video call, có thể thông qua nó để chăm sóc người già và làm bạn với trẻ nhỏ từ xa.
Ý tưởng thiết kế là muốn cho những người bị dị ứng với lông động vật có một trải nghiệm hoàn mỹ về nuôi dưỡng thú cưng.
"Thú cưng là bạn đồng hành tốt nhất của gia đình, có thể trợ giúp con người giải tỏa nỗi cô đơn và làm phong phú thêm thế giới tinh thần....."
Đoàn đội này nói rất nghiêm túc, những những giám khảo Tây đại lục đó lại có chút thất thần, có người thậm chí còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Chờ tới khi đoàn đội nước Bắc Mạc nói xong, phó chủ tịch nhận xét: "Con mèo robot này của các vị rất đáng yêu, nhưng chúng tôi cho rằng sản phẩm này thực sự không thể được coi là công nghệ cao khiến người kinh hỉ, nước Hill lần này triển lãm mèo robot linh hoạt hơn, kết cấu phức tạp hơn, năng lực tính toán cũng cao hơn, cho nên thực xin lỗi."
Bọn họ cho một đánh giá tương đối thấp.
Nhưng khi nước Oran ôm bể cá lên, mang theo cá vàng robot của bọn họ đi lên, lại biển thành một kiểu tranh luận khác.
"Chúng tôi cho rằng đây là một thiết kế khoa học công nghệ vô cùng sáng tạo, hiện tại có chó robot, mèo robot, nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy cá robot, ừm, cái này thật sự rất tuyệt vời, quá sáng tạo."
Sau đó lại cho một đánh giá cao.
Trần trụi tiêu chuẩn kép.
[Đúng là quá đáng! Rõ ràng đều là công nghệ về thú cưng đồng hành, con cá này vừa nhìn đã biết là giả, còn không đáng yêu bằng mèo nhà người ta, lại còn không hoạt động?]
[Tuy nói ở trong nước, nhưng nó cơ bản không thể hoạt động, giống cá vàng ở chỗ nào. Thì ra cuộc thi bình chọn khoa học công nghệ là bình chọn ý tưởng chứ không phải kỹ thuật.]
[ Nói trắng ra là kỳ thị Đông đại lục chúng ta đúng không?]
[A a a a a, tức quá! Thương nước Bắc Mạc!]
Quần chúng vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp tức đến mức siết chặt nắm đấm.
[Aiz, kỳ thực bọn họ nói cũng đúng, kỹ thuật robot của Tây đại lục vượt xa Đông đại lục chúng ta rất nhiều, chủ yếu là lỗ hổng trong thuật toán, dù sao người ta cũng phát triển loại sản phẩm này trước, sớm hơn chúng ta rất nhiều năm.]
[Không sai, không chỉ có thứ này, vừa rồi nước Tụ Tinh triển lãm màn hình gập, ở Tây đại lục đã tiến vào giai đoạn người dùng trải nghiệm rồi.]
[Đông đại lục còn phải tiếp tục cố gắng!]
Tiếp theo, đám giám khảo Tây đại lục này thực hiện tiêu chuẩn kép đến cùng, đối với Tây đại lục, cho dù chỉ là một cái bút biết đổi màu cũng khen đến ba hoa chích chòe, nhưng vừa đến Đông đại lục, thì không chắc.
Đối với những nước ở Đông đại lục ngày thường coi bọn họ là anh trai mà nói, bọn họ vẫn sẽ tâng bốc vài câu, cho cái đánh giá không tồi, nhưng nếu quan hệ không tốt, vậy sẽ cho đánh giá không tốt.
Đoàn đội Đông đại lục tuy không cam lòng, nhưng so sánh về trình độ khoa học kỹ thuật đúng là không bằng người ta.
Thực lực không bằng người, còn có thể làm sao bây giờ chứ?
Khi bình chọn tới giai đoạn cuối, cuối cùng ba bốn đoàn đội đều đến từ Đông đại lục, thậm chí giám khảo còn lười xem.
Bắt đầu thảo luận chờ lát nữa kết thúc sẽ ăn gì.
"Buổi tối có tiệc ăn mừng."
"Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong?"
"Đương nhiên, lần này giải thưởng lớn nhất của triển lãm khoa học công nghệ chắc chắn vẫn là chúng ta."
"Nước các ông đúng là mỗi năm đều đạt giải, còn có cho chúng tôi đường sống nữa không?"
"Chậc chậc, quân sự của các ông có cho chúng tôi đường sống không? Mọi người giống nhau mà."
"Vậy trước tiên chúc mừng đoạt giải."
Giám khảo nước Mil cười đắc ý.
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, giám khảo nước Thiên Long không nhịn được hỏi một câu: "Các vị đã xem công nghệ thực tế ảo nước Thiên Long mang tới tham gia triển lãm lần này chưa?"
Người Tây đại lục nhất trí nhìn qua, có mấy người hờ hững nói.
"Chưa, tôi căn bản không đi tới khu triển lãm của Đông đại lục, đã ba năm tôi không đi qua rồi, bởi vì bọn họ chỉ biết làm ra mấy thứ không hề có hàm lượng kỹ thuật gì cả."
"Đúng vậy, ông xem thứ bọn họ mang tới dự thi lần này là biết, đều là sản phẩm đào thải chúng ta chơi dư lại."
"Tôi cảm thấy về sau có thể cấm Đông đại lục tham gia bình xét, thật là lãng phí thời gian, buổi tối tôi còn phải nhận phỏng vấn của truyền thông toàn cầu, thời gian của tôi rất quý giá."
"Thôi đi, nếu làm như vậy, đến lúc đó một đống mũi nhọn đến từ Đông đại lục lại tới vây quanh chúng ta, một đám phóng viên vô tri ngu xuẩn, phiền phức giống như ruồi bọ."
Còn có mấy người liếc mắt nhìn nhau, không hé răng.
Kỳ thực bọn họ đã đi xem qua khu triển lãm của nước Thiên Long, nhưng lại không lên tiếng.
Rất nhanh, 26 quốc gia đều triển lãm xong, cuối cùng còn lại hai nước, một là nước Mil, một là nước Thiên Long.
Các cư dân mạng thông minh đã đoán trúng, đúng là bọn họ còn có một sản phẩm công nghệ cao áp trục.
Dù sao cũng là chủ nhà, tổ chức triển lãm khoa học công nghệ ở trên địa bàn của mình, đương nhiên phải làm cho thật xinh đẹp để cho người ta kinh ngạc.
"Chào mọi người, đây là công nghệ hình chiếu thực tế ảo di động được phát triển bởi công ty Công nghệ Aosh chúng tôi."
Bảy tám người đẩy một cái bệ sân khấu lớn lên sân khấu, sau khi khởi động một bóng người xuất hiện ở trung tâm sân khấu.
Cư nhiên là ca sĩ thiên vương quốc tế quá cố!
Nhìn bằng mắt thường, hình dáng vị ca sĩ này không hề khác với người thật, từ chiều cao đến tượng mạo quần áo đều giống nhau như đúc, tay hắn ầm micro, trực tiếp cất tiếng hát.
Không chỉ hát mà còn nhảy, còn tự mang hiệu ứng và bạn nhảy, tiếng ca và dáng múa được khôi phục 100%! Hiệu ứng sân khấu tràn đầy!
Sau khi kết thúc bài hát và điệu nhảy, đám khán giả Tây đại lục đều kích động đứng lên vỗ tay.
"Quá tuyệt vời!"
"Thật không dám tin, không ngờ còn có thể gặp lại Nietzsch thiên vương!"
"Quá giống như thật, sự trôi chảy này, hiệu ứng sân khấu như vậy! Tôi thiếu chút nữa cho rằng Nietzsch sống lại!"
"Thậm chí tôi còn cảm thấy cuộc thi đấu này không cần tiếp tục nữa."
"Đúng vậy, thật không thể tin nổi, còn ai có thể vượt qua được nó chứ?"
[ ]
[Mỗi này? Mỗi này?]
[Nói thật, trước khi nhìn thấy công nghệ thực tế ảo của nước mình có lẽ tôi sẽ kinh ngạc cảm thán, nhưng lần này rõ ràng nước mình còn lợi hại hơn cái này 100 lần!]
"Tôi cho rằng vị trí số 1 có thể trực tiếp trao cho công ty Công nghệ Aosh của nước Mil, danh xứng với thực!"
Mắt thấy mấy vị giám khảo kẻ xướng người họa liền muốn trao danh hiệu quán quân cho công ty Công nghệ Aosh.
Chỉ có một vị giám khảo nữ duy nhất đến từ nước Thiên Long không thể nhịn được nữa mà đứng lên, cao giọng nói: "Thi đấu còn chưa kết thúc đâu, nếu thi đấu thì nên công bằng!"
Một ông già nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Cô là đang nghi ngờ Hiệp hội khoa học và công nghệ quốc tế chúng tôi không công bằng?"
Quả nhiên đúng là ruồi bọ khiến người chán ghét, nếu không phải ra vẻ mặt ngoài, bọn họ sẽ không cho người phụ nữ của nước Thiên Long này tiến vào hàng ngũ ban giám khảo đâu.
Đối mặt với đám người hùng mạnh của Tây đại lục.
Nữ giám khải bình tĩnh chỉnh sửa âu phục, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Không có, tôi chỉ cho rằng nếu là thi đấu bình chọn, phải để mỗi một đoàn đội đều có cơ hội triển lãm, nếu không sẽ không công bằng!"
[A a a, chị gái này ngầu quá!!]
[Chị gái, tặng máy bay!!]
[Tôi biết cô ấy!! Cô ấy là nữ chuyên gia công nghệ điện tử trẻ nhất ở nước ta, cô ấy đã thành lập công ty chế tạo máy bay không người lái lớn nhất ở nước ta! Cô ấy là một trong số rất ít các nhà khoa học nữ được mời tham gia Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Quốc tế, cô ấy thực sự tuyệt vời, trẻ trung và đầy triển vọng! ]
"Cô....." Lão già còn muốn nói gì, phó chủ tịch trừng mắt với lão một cái, lão chỉ có thể ngồi xuống.
Người dẫn chương trình nhanh chóng hòa giải: "Được, như vậy mời đoàn đội tiếp theo lên triển lãm đi."
Rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu trắng bước lên trên sân khấu, tay trái hắn cầm một phần tư liệu, tay phải cầm một cái bút hồng ngoại.
"Chào các vị giám khảo, chào các bạn đến từ các quốc gia trên thế giới, tôi tên Lý Minh, tôi đến từ Khoa học công nghệ Thiên Long của nước Thiên Long, tác phẩm mà chúng tôi mang tới dự thi là công nghệ thực tế ảo."
Người đàn ông trẻ tuổi ấn cái bút hồng ngoài trong tay, màn hình lớn phía sau xuất hiện ý tưởng thiết kế và video triển lãm.
Hình ảnh tinh xảo và chân thực thực sự khiến người khiếp sợ.
Mấy vị giám khảo luôn khinh thường Đông đại lục lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Đây là ý tưởng thiết kế?"
"Không!" Lý Minh trả lời chắc chắn: "Đã được làm ra."
"!!!!"
Mấy vị giám khảo khiếp sợ.
Lý Minh lộ ra nụ cười: "Nếu các vị đồng ý, có thể đi theo tôi đi tới phòng triển lãm của nước Thiên Long để tham quan, tôi đảm bảo vật thật sẽ càng kinh diễm hơn so với video."
Mấy vị giám khảo đang định gật đầu đồng ý, phó chủ tịch lại mở miệng: "Các anh phải đem tác phẩm dự thi tới đây mới đúng, chứ không phải để chúng tôi đi qua."
Lý Minh hơi sửng sốt.
"Mặc dù cuộc thi này không hạn chế chủng loại tác phẩm dự thi, nhưng có quy định rõ ràng là phải mang vật thật đến triển lãm, chỉ có ý tưởng thiết kế là không đủ để dự thi."
"Tôi nhắc lại lần nữa, nó cũng không phải ý tưởng thiết kế, nó đang ở....."
Lý Minh còn chưa nói hết, phó chủ tịch lại lần nữa ngắt lời hắn: "Cho dù nó thật sự tồn tại, nhưng từ bản vẽ ý tưởng thiết kế của các anh mà xem, nó chiếm diện tích rất lớn, vô cùng cồng kềnh hơn nữa không thể di động."
Mọi người đều biết, công nghệ thực tế ảo của Tây đại lục kỳ thực đã vô cùng hoàn mỹ, từ ba năm trước đã xuất hiện sân khấu thực tế ảo, phim thực tế ảo, nhưng vấn đề thiết bị quá khổng lồ, chiếm diện tích rất lớn vẫn chưa được giải quyết.
"Cho nên đồng dạng là công nghệ thực tế ảo, tôi cho rằng công nghệ hình chiếu thực tế ảo của công ty Công nghệ Aosh đã giải quyết được vấn đề cơ bản, nó nhỏ gọn và tinh xảo hơn, đây mới là khoa học công nghệ khiến người kinh diễm."
"Đúng vậy, loại trình độ rất thật này không là gì, khả năng tương tác cũng không có gì đặc biệt, các công ty khoa học công nghệ bình thường của Tây đại lục đều có thể làm ra."
Không sai, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết nước Thiên Long lần này mang tới một công nghệ thực tế ảo siêu mạnh, còn cạnh tranh với công nghệ thực tế ảo bọn họ chuẩn bị tham gia dự thi.
Cho nên vừa rồi cố ý không nói gì, sau đó chờ tới khi bọn họ triển lãm mới bắt đầu chèn ép bới bèo ra bọ.
Có mấy giám khảo bọn họ ở đây, từ ban đầu nước Thiên Long đã không có cơ hội để thắng.
[ ]
[Cái loại giám khảo rác rưởi gì vậy, đây là tiêu chuẩn ai đặt ra? Rõ ràng của nước mình lợi hại hơn!]
[Cạn lời, công nghệ thực tế ảo cư nhiên không phải so sánh xem ai thật hơn, ai càng rõ ràng hơn, mà là so sánh xem thiết bị của ai nhỏ hơn sao?]
[Hình chiếu thực tế ảo của bọn họ làm rất thật cũng chỉ là một cái bóng dáng, chúng ta 360 độ đều có thể xem! Như này thì có gì mà kinh diễm?!]
[A a a a a, đây là cố ý bới móc!! Giống như tiếng còi đen trong thế vận hội thể thao quốc tế trước đây, đám trọng tài chó má Tây đại lục đúng là cùng một giuộc!]
[A a a a a a, ta sắp tức đến chết rồi!!]
Úc Khải thấp giọng trấn an: "Mọi người đừng vội, tin tưởng quốc gia chúng ta, chúng ta tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát."
Quả nhiên, mặc dù phó chủ tịch nói như chém đinh chặt sắt, Lý Minh cũng không hề nao núng, bình tĩnh nói: "Tôi muốn hỏi một chút, các vị giám khảo cho rằng nguyên nhân chính mà công nghệ của Thiên Long chúng tôi thua công nghệ của Aosh là vì thiết bị quá lớn phải không?"
Phó chủ tịch gật đầu khẳng định.
"Được." Lý Minh mỉm cười gật đầu, hắn chậm rãi đi xuống đài, vươn tay về phía phó chủ tịch: "Vô cùng cảm tạ đánh giá của ngài."
Còn tưởng là bọn họ muốn nói cái gì nữa chứ?
Quả nhiên Đông đại lục đều là những kẻ hạ đẳng yếu đuối không dám biện giải.
Trong lòng phó chủ tịch càng thêm khinh thường, nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng chuyên nghiệp, ông ta đứng dậy lộ ra một nụ cười vô cùng trịnh trọng, gật gật đầu vươn tay ra.
Sau đó một màn khiến tất cả mọi người không ngờ tới xuất hiện.
Bàn tay ông ta vươn ra.....cư nhiên trực tiếp nắm vào không khí!
Cái này tới quá bất ngờ, cảm giác này giống như nhìn thấy quỷ, phó chủ tịch và người ở hai bên ông ta sợ tới mức đều nhảy dựng lên, bản thân ông ta lại càng trực tiếp cùng ghế dựa ngã lăn quay ra đất.
Quần thiếu chút nữa tụt ra, chật vật hỗn độn.
Phó chủ tịch được trợ lý nâng lên, vẻ mặt hoảng sợ đứng lên: "Cậu cậu cậu!"
Ông ta đột nhiên tỉnh táo lại: "Cậu không phải người thật?!"
"Không sai." Lý Minh mỉm cười trả lời khẳng định: "Tôi chính là tác phẩm khoa học công nghệ dự thi lần này, công nghệ hình chiếu thực tế ảo di động đến từ Viện Khoa học công nghệ Thiên Long."
Lý Minh đặc biệt nhấn mạnh chữ "di động".
Đây mới chân chính là công nghệ hình chiếu thực tế ảo di động! Của các người tính cái shit gì!