Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Mà chiếc xe thể thao kia bởi vì tốc độ quá nhanh, ngay khoảnh khắc đầu xe va chạm vào xe bảo mẫu, cả chiếc xe bị lật đập mạnh xuống nóc xe bảo mẫu.
Cảnh Vân Trăn còn ở trong xe!
"Cảnh Vân Trăn!!!"
Giây phút này, đồng tử Úc Khải co rụt, chỉ cảm thấy máu trong người như bị đông lại.
Mẹ Úc cũng ngây ngẩn cả người: "Tiểu Khải......"
Úc Khải không để ý tới điều gì, xoay người chạy trở về.
Vệ sĩ xung quanh cậu vọt trước một bước tới bên cạnh chiếc xe bảo mẫu kia kéo cửa xe ra.
"Cảnh tiên sinh! Cảnh tiên sinh!!"
"Cậu ấy ở phía sau, mau kéo cậu ấy ra, mau!"
Khi Cảnh Vân Trăn được kéo ra, cánh tay đang chảy máu, hai mắt nhắm nghiền, lâm vào hôn mê.
"Anh!" Vừa nhìn thấy máu, Úc Khải bị dọa tay chân mềm nhũn, kinh hoảng thất thố nâng Cảnh Vân Trăn lên, ôm mặt hắn, không ngừng gọi tên của hắn: "Cảnh Vân Trăn, anh mau tỉnh! Anh mau tỉnh! Anh!"
"Bác sĩ, bác sĩ đâu!"
Hai vị bác sĩ luôn ở bên cạnh đợi lệnh đã xách theo hòm thuốc vọt tới.
Úc Khải hoảng loạn buông Cảnh Vân Trăn ra, giúp bác sĩ đặt hắn nằm xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Anh! Không sao đâu, anh sẽ không sao đâu, sẽ không chết, sẽ không chết......"
Hai vị bác sĩ đã ở tại chỗ, đang định quan sát các dấu hiệu sự sống của Cảnh Vân Trăn, Cảnh Vân Trăn lại đột nhiên mở mắt, lộ ra nụ cười tươi xán lạn với Úc Khải: "Tiểu cá mặn, khóc gì chứ? Anh đây còn chưa chết đâu!"
"Anh!?" Úc Khải vừa mừng vừa sợ.
Cảnh Vân Trăn ngồi dậy vươn tay xoa bóp mặt cá mặn, dùng ngón tay lau đi nước mắt tràn ra nơi khóe mắt: "Anh không sao, chút thương tích nhỏ này có là gì? Chọc em cho vui thôi."
Khi xe bảo mẫu bị va chạm đã lập tức bắt ra túi khí an toàn, nhưng mà Cảnh Vân Trăn không thắt đai an toàn hơn nữa không hề chuẩn bị tâm lý, cơ thể đụng mạnh sang bên cạnh, nhưng cũng may tốc độ phản ứng rất nhanh, lập tức ôm lấy đầu.
Nhưng cánh tay lại bị sượt qua giá đỡ máy tính bảng vừa được mở ra phía sau chiếc ghế trước mặt.
Bởi vì là kim loại, cho nên cánh tay Cảnh Vân Trăn bị đâm một lỗ, nhưng kỳ thực miệng vết thương không sâu lắm, chỉ vì chảy máu nên nhìn đáng sợ.
"Ô, thật tốt quá!" trái tim đang treo lơ lửng của Úc Khải lúc này mới trở lại vị trí, nhào vào trong ngực Cảnh Vân Trăn ôm chặt lấy hắn.
"Cậu bé ngốc." Cảnh Vân Trăn cười vỗ vỗ vai Úc Khải: "Anh đây là người từng tham gia quân ngũ, nào có dễ chết như vậy ~"
Hắn đang cười, người trong lòng ngực lại đột nhiên mềm xuống, Úc Khải chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên ôm lấy đầu, cơ thể run rẩy kịch liệt.
"Tiểu cá mặn?" Cảnh Vân Trăn mới đầu còn tưởng Úc Khải đang trêu đùa cùng hắn, cười nói: "Em sao thế? Người bị đâm là anh mà, sao em lại bị đau? Em không được rồi, diễn hơi lố rồi đấy....."
Nói được một nửa, Cảnh Vân Trăn mới phát hiện có gì đó sai sai, Úc Khải giống như không diễn, vẻ mặt của cậu thoạt nhìn thật sự rất thống khổ.
Giờ phút này, hình ảnh nào đó trong ký ức sâu thẳm của Úc Khải giống như lại lần nữa bị đánh thức.
Tiếng phanh xe khẩn cấp, ầm vang rơi xuống vách núi, cửa kính vỡ nát, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo chảy đầy máu.
Mưa to ào ào trút xuống mặt đất, kẹp ở trong đó là tiếng thở dốc thống khổ.
"Tiểu Khải......Ba mẹ yêu con.....phải.....phải sống thật tốt......"
"A a a a......" Hai tay Úc Khải ôm chặt lấy đầu, cả người gục xuống, phát ra tiếng kêu vô thức: "Đau quá.....đau quá......anh, đau quá.....cứu em......cứu em......"
"Tiểu cá mặn!" Cảnh Vân Trăn không để ý đến bác sĩ đang xử lý miệng vết thương trên cánh tay mình, đột nhiên thu tay lại, vội vàng ôm lấy Úc Khải: "Cá nhỏ, cá nhỏ, em sao thế? Em đừng làm anh sợ, bác sĩ, mau xem cho cậu ấy! Mau xem!"
Bác sĩ hỏi: "Úc Khải, cậu bị sao vậy? Đau ở đâu?"
Nhưng Úc Khải lại không trả lời, cậu cũng không biết mình đau ở đâu, cậu giống như bị rơi vào một vũng bùn sâu không thấy đáy, cả người bị nắm lấy không ngừng rơi xuống, bị ép cho cơ hồ không thở nổi.
Cả người rất khó chịu, chỉ có thể vô thố ôm lấy đầu mình.
Nhưng trong vô thức, cậu lại cảm giác được có người đang ôm chặt cậu trong lồng ngực, ngăn cản cậu tiếp tục rơi xuống.
Cái ôm kia rất có lực, rất ấm áp, khiến cậu an tâm hơn rất nhiều.....
Vì thế rất nhanh, Úc Khải lâm vào hôn mê.
*
Tới khi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Khi cậu mở to hai mắt, lại đang nằm trên giường bệnh, đầu giường có hai bác sĩ đang đứng, bên cạnh còn có Cảnh Vân Trăn và Đường Hân Nhiên.
Thấy cậu tỉnh lại, toàn bộ người trong phòng bệnh đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu cá mặn, em cảm thấy thế nào?"
Cảnh Vân Trăn tới gần Úc Khải, thấy cậu khó chịu chớp chớp mắt, vội vàng vươn tay vén tóc mái trên trán cậu ra.
"Em không sao, chỉ có hơi khát nước....."
Cái loại cảm giác dường như hít thở không thông ngày hôm qua đã biến mất, hiện tại cả người vô lực mềm nhũn, cổ họng khát khô.
Đường Hân Nhiên xoay người cầm cốc nước ấm tới đây, Cảnh Vân Trăn đỡ Úc Khải lên, đút cậu uống một chút.
Úc Khải uống xong, bác sĩ lại làm kiểm tra cho cậu một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì, Úc Khải mới ngồi dậy.
Lúc này mới phát hiện, không phải mình đang ở bệnh viện, mà là ở trong căn cứ bí mật, giường bệnh cậu nằm cũng không phải giường bệnh bình thường, mà là giường bệnh công nghệ cao kiểu mới nào đó.
Khi Úc Khải hôn mê, bác sĩ kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ thân thể cho cậu, từ tay chân cho tới đại não đều kiểm tra một lượt, tuy xác định cậu không bị thương.
Nhưng dù sao trong đầu Úc Khải có một cái hệ thống ngoài hành tinh, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại chưa kiểm tra được sự tồn tại của nó, cho nên không ai biết có thể do cái hệ thống này làm cho hôn mê hay không.
Đã xảy ra chuyện gì? Cái hệ thống kia có thể đột nhiên xảy ra bug hay không? Úc Khải có thể tỉnh lại được không?
Mỗi người đều lo lắng đề phòng.
Hiện tại nhìn thấy Úc Khải không sao, đều thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đặc biệt là Cảnh Vân Trăn, cả đêm không ngủ, thậm chí còn không dám chớp mắt nhiều vài cái, nhìn chằm chằm cậu và dụng cụ bên cạnh cậu, sợ nó đột nhiên liền ngừng.
Vậy có khả năng hắn sẽ phát điên.
Tiểu hệ thống nghe xong còn rất ủy khuất:【 Ta mới không xảy ra loại bug cấp thấp này đâu! 】
Sao cứ hay ném nồi lên trên người nó vậy!
Úc Khải cũng thấy tơ máu trong mắt Cảnh Vân Trăn, vươn tay cầm tay Cảnh Vân Trăn, chạm nhẹ vào cánh tay hắn, đau lòng nói: "Anh, anh sao rồi? Vết thương còn đau không?"
Cảnh Vân Trăn: "Anh không sao, em yên tâm, chiếc xe kia của em rất kiên cố, có thể so với xe thiết giáp, bãi đỗ xe có sụp nó cũng sẽ không có việc gì."
Quốc gia ba ba luôn luôn coi trọng sự an toàn tính mạng của cá mặn, ngay cả vệ sĩ cũng trang bị súng, chiếc xe sắp xếp cho Úc Khải đương nhiên cũng phải vũ trang đến tận răng.
Chiếc xe bảo mẫu này mặt ngoài nhìn không khác gì những chiếc xe bảo mẫu khác, nhưng trên thực tế, toa xe của nó được chế tạo từ tài liệu đặc thù, kính cũng thuộc cấp bậc quân dụng, không chỉ phòng đâm, còn chống đạn.
Có thể chịu được lực va chạm cực lớn.
Đừng nói chỉ là một chiếc xe thể theo bình thường, cho dù là hai cái xe tải cũng không thể đâm nó tan thành từng mảnh được.
Cho nên chiếc xe thể thao kia không chỉ bị đâm bẹp đầu, mà còn bị lật, trong khi đó xe bảo mẫu của bọn họ chỉ bị xước chút sơn bên ngoài mà thôi, mui xe không hề biến dạng chút nào.
Nếu không phải lúc trước Cảnh Vân Trăn đặt máy tính bảng lên giá sau đó quên thu giá lại, hắn căn bản sẽ không bị thương, một chút vết thương nhẹ cũng sẽ không.
Úc Khải: "Rốt cục là ai đâm anh?"
Sao lại có người lái xe nhanh như vậy trong bãi đỗ xe ngầm? Hơn nữa xe của bọn họ cũng không ngáng đường, thành thành thật thật dừng ở chỗ đỗ, chỉ cần không mù đều không thể đụng tới được.
Đường Hân Nhiên: "Là Úc Tinh Thần."
Úc Khải: "?!"
Đường Hân Nhiên: "Bọn chị xem qua camera giám sát, y cố ý."
Úc Khải kinh ngạc: "Cậu ta điên rồi?!"
Lúc ấy Cảnh Vân Trăn và Úc Khải chân trước vừa mới đi, Úc Tinh Thần liền đi ra theo.
Ánh sáng trong gara lờ mờ, cũng rất nhiều xe, rất ảnh hưởng tầm mắt, khi Úc Tinh Thần đuổi xuống, thấy hai người đi tới chỗ đỗ xe, cho rằng bọn họ đều lên xe.
Để không làm người khác chú ý, ngay từ đầu, tốc độ y lái cũng không nhanh, chờ tới gần, đột nhiên tăng tốc!
Úc Tinh Thần một chân nhấn chân ga hết cỡ, khi đó y đã hoàn toàn mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn đâm chết Úc Khải và Cảnh Vân Trăn!
Không tiếc trả giá tất cả!
Nếu y không sống được, Úc Khải và Cảnh Vân Trăn cũng đừng nghĩ sống!
Chiếc xe thể thao kia của y là loại xe hàng đầu thế giới, tính năng rất tốt, gần như ngay lập tức xuất phát có thể đạt tốc độ nhanh nhất, nếu đổi thành xe bình thường, y đâm như vậy, nhất định hai xe đều xe hỏng người vong.
Đáng tiếc y không nghĩ tới chính là.
Úc Khải căn bản không ở trên xe.
Càng không nghĩ tới chính là, chiếc xe kia của Úc Khải có thể so sánh với xe thiết giáp, còn cứng hơn cả vách tường của bãi đỗ xe, không khác gì lấy trứng trọi đá.
Cảnh Vân Trăn cũng chỉ bị thương nhẹ, còn y là trực tiếp đụng vỡ đầu chảy máu, cộng thêm hủy dung.
Hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện.
Đương nhiên, bị thương cũng không có nghĩa là có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Đường Hân Nhiên: "Chờ y tỉnh lại, chúng ta sẽ thẩm vấn y."
Úc Khải không còn gì để nói: "......"
Bản thân không muốn sống nữa thì cũng thôi, còn muốn giết chết bọn họ.
Đây đâu phải văn nam chính vạn người mê chứ! Căn bản chính là nam chính bị tâm thần!
Đây rốt cục là loại tiểu thuyết gì vậy? Hệ thống đâu? Cậu muốn đánh giá kém!
Hệ thống:【......】
Hệ thống run bần bật, không dám hé răng!
Úc Khải chỉ có thể đau lòng sờ sờ cánh tay Cảnh Vân Trăn.
"Không sao, miệng vết thương nhỏ như vậy, cũng không đau, ngày mai là có thể lành lại." Cảnh Vân Trăn an ủi xoa xoa đầu Úc Khải: "Nhưng còn em——" chuyện gì xảy ra?
Nói đến một nửa, Cảnh Vân Trăn nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Úc Khải khi đó.
Có chút không dám nhắc lại.
Lời sắp nói ra, lại cứng rắn sửa lại.
"Có đói bụng không, muốn ăn gì? Bánh dâu tây? Dâu tây đại phúc? Salad dâu tây?"
Lần đầu tiên Úc Khải nhìn thấy một người cuồng bá khốc huyễn ngông nghênh cợt nhả hết bài này đến bài khác như Cảnh Vân Trăn đột nhiên có dáng vẻ cẩn thận như vậy, cư nhiên không nhịn được bật cười ra tiếng.
Khiến Cảnh đại ảnh đế tức giận, phẫn nộ nhéo vành tai Úc Khải: "Tiểu cá mặn, em thật vô lương tâm! Em cư nhiên còn cười! Em thiếu chút nữa dọa chết anh đấy có được không?"
"Rõ ràng là anh làm em sợ trước!"
"Anh đã lập tức mở to mắt, em thì hôn mê cả đêm đấy!!!"
Khi Cảnh Vân Trăn nói những lời này, trong phẫn nộ còn mang theo một chút ủy khuất.
Úc Khải cảm thấy vẻ mặt của hắn lúc này rất giống như một con chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi.
Lập tức bị chọc trúng điểm cười, cười lớn tiếng hơn, nhào vào lòng Cảnh Vân Trăn, trực tiếp cười đến phát nấc.
Cảnh Vân Trăn tức giận rồi! Nhưng hắn làm sao được?
Tiểu cá mặn mình thích mà, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Khi người trong phòng bệnh đều đi ra ngoài, Úc Khải mới dừng cười, cậu ngồi dậy được Cảnh Vân Trăn đút cho mấy ngụm nước.
Sau đó lại bò vào trong lòng Cảnh Vân Trăn, thuần thục hóa mình thành cá mặn nằm liệt, cậu nằm liệt một lát, đột nhiên nói: "Anh, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé?"
Cảnh Vân Trăn: "Được."
"......Thật lâu thật lâu trước kia." Úc Khải dùng một lời dạo đầu không mấy hấp dẫn: "Có một đứa bé trai, khi còn nhỏ cậu ấy rất may mắn, bởi vì sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và giàu có, ba là viện sĩ viện khoa học, mẹ là giáo sư toán đại học, ba mẹ cậu bé ấy rất bận, thường xuyên không về nhà, đại đa số thời điểm đều do bảo mẫu chăm sóc cậu bé ấy."
"Nhưng cậu bé ấy có thể cảm nhận được ba mẹ rất yêu cậu ấy, bởi vì bọn họ có bận rộn thế nào cũng sẽ dành thời gian làm bạn với cậu, dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi, làm đồ chơi với cậu bé, dạy cậu bé học toán."
"Đứa bé ấy trời sinh có trí nhớ rất tốt, có được khả năng nhìn thấy là không bao giờ quên, cực kỳ mẫn cảm với con số, ở trong mắt cậu ấy con số không phải một đám ký hiệu cứng nhắc, mà là những tiểu tinh linh có sức sống màu sắc phong phú, cậu bé ấy đã từng rất thích những người bạn này."
"Cho đến một ngày......một tháng trước sinh nhật 6 tuổi của cậu bé, đột nhiên đã xảy ra một tai nạn bất ngờ, tai nạn xe đã cướp đi cha mẹ cậu bé, cướp đi mọi thứ của cậu bé."
Nghe thấy mấy lời này, Cảnh Vân Trăn hơi sửng sốt, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng hắn không hề nói gì, tiếp tục yên tĩnh nghe Úc Khải kể tiếp.
"Lúc ấy cậu bé mới biết rằng, đôi khi trí nhớ quá tốt cũng không phải một chuyện tốt......"
Ví dụ như hiện tại, Úc Khải vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đó.
Trời mưa rất lớn, đường núi khó đi.
Bọn họ lăn xuống vách núi, ô tô biến dạng, đều bị kẹt ở trong xe, cứu hộ tới rất chậm, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn.....nhìn ba mẹ dần dần tắt thở.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ dáng vẻ cố gắng hô hấp gắt gao ôm chặt cậu vào lòng để bảo vệ của mẹ trong lần nói chuyện cuối cùng.
Nhớ rõ thân thể của bà dần dần trở nên lạnh lẽo cứng đờ.
Đó là lần đầu tiên cậu đối mặt với cái chết.
Đối tượng là ba mẹ của mình.
Cậu khi ấy mới 6 tuổi.
Từ đó về sau, việc xảy ra ngày hôm đó, liền trở thành ác mộng mà cậu không thể thoát khỏi.
||||| Truyện đề cử: Quyến Rũ Đến Điên Dại |||||
Vốn dĩ cậu cho rằng hơn 20 năm, những việc đó đều đã trôi qua, không còn quan tâm nữa, nhưng ngày hôm nay khi nhìn thấy Cảnh Vân Trăn gặp tai nạn xe, từng hình ảnh trong quá khứ lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
Úc Khải: "Cửa kính vỡ vụn, xe ô tô bị đè biến dạng, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của ba mẹ trước khi chết....."
Thế cho nên, biết rõ Cảnh Vân Trăn bình an không có việc gì, nhưng cơ thể vẫn đột nhiên rơi vào loại hoàn cảnh tuyệt vọng bất lực này.
Ánh mắt Úc Khải không có tiêu cự, lại có chút run rẩy.
"Đừng nói nữa." Cảnh Vân Trăn đột nhiên ngắt lời cậu, dùng tay che lại hai mắt cậu, giọng nói dịu dàng chưa từng có: "Đừng nghĩ nữa, bảo bối, đều qua rồi."
".......Ừ." Úc Khải nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, Cảnh Vân Trăn lập tức trả lại lực độ gấp đôi, gắt gao nắm lấy tay cậu, giống như muốn truyền hết lực lượng của mình cho cậu.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Từ sau khi xảy ra chuyện này, người trong gia tộc đều rất quan tâm tới cảm xúc của cậu, họ hàng thân thích không có ai đề cập tới, Úc Khải cũng không nói cùng bất cứ người nào.
Bởi vì nói một lần khổ sở một lần.
Chỉ có thể hoàn toàn chôn nó trong đáy lòng.
Nhưng không ngờ hôm nay sau khi nói ra với Cảnh Vân Trăn, đáy lòng cậu lại bình tĩnh rất nhiều.
Thật giống như, cuối cùng cậu cũng tìm được thứ thuộc về mình.
Cảnh Vân Trăn đặt nốt bàn tay còn lại lên tay Úc Khải, bao bọc tay cậu ở bên trong, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Tiểu cá mặn, em yên tâm, anh sẽ không."
"Anh sẽ luôn cùng em."
"Cùng em cả đời."
Sau đó ngón tay Úc Khải đột nhiên thấy lạnh.
Một chiếc nhẫn đeo lên ngón tay cậu.
Úc Khải cúi đầu, cậu phát hiện trên ngón giữa tay trái của mình ——
Nhẫn......nhẫn ngọc ban chỉ.
Úc Khải:?