Ba giờ sáng.
Tưởng Thiên ném điện thoại xuống gối, mắng to: “Đúng là truyện nhảm mà!”
Nàng bấm vào giao diện trò chuyện trên điện thoại, nhắn tin phát tiết với nhóm bạn thân: “Truyện này cẩu huyết quá! Nữ chính sinh non bốn lần, bạch nguyệt quang đẩy nữ chính xuống cầu thang ba lần, có một lần trước mặt nam chính! Nam chính còn bảo vệ bạch nguyệt quang, mẹ nó! Loại truyện nhảm nhí này dựa vào cái gì nữ chính lại cùng tên với mình! Vì sao mình phải lãng phí thời gian để xem loại truyện rác rưởi này chứ, hiện tại mình chỉ muốn gửi lưỡi dao đến nhà tác giả!
Tưởng Thiên phát tiết một lúc rốt cuộc cũng thoải mái, chui vào ổ chăn cầm điện thoại, hung hăng ấn vào bìa truyện.
Tên truyện “Tình cảm bá sủng: Nữ hài đừng nghĩ trốn” bị ngón tay của nàng ấn trực tiếp xóa khỏi danh sách.
Tưởng Thiên nhìn chằm chằm điện thoại, vẫn cảm thấy khó chịu nên xóa luôn cả app.
Mẹ! Cái app rác rưởi này, đề cử truyện rác rưởi hơn hai nghìn chương, nữ chính sinh non, nam chính ngoại tình!
Ngay từ đầu, nàng bị dọa sợ bởi tình tiết nữ chính bị người hạ dược ở quán bar sau đó được nam chính cứu, hai người vì hiểu rõ tác dụng của thuốc nên đã lên giường. Cốt truyện này quá cũ, quá cẩu huyết!
Nàng đọc hơn hai nghìn chương chỉ muốn xem cảnh ngược nam chính, kết quả một chút cũng không có, đều là ép nữ chính phải cầu toàn vì nam chính vứt bỏ sự nghiệp, vì nam chính sinh non, vì nam chính chịu đựng cảnh mọi người chế nhạo.......
Đây thật sự là bộ truyện tuyệt vời nhằm khiến người đọc tức chết mà.
Có điều, nhân vật trong truyện mà Tưởng Thiên ghét nhất không phải nam nữ chính cũng không phải nữ phụ độc ác.
Những người này đều theo kịch bản, vừa ngốc lại xấu không tí đặc sắc. Ngược lại chị của nam chính, Thẩm Tích Nhược lại rất có tình người.
Người chị gái này vừa lên sàn đã hấp dẫn ánh mắt của Tưởng Thiên, soái khí lãnh khốc còn vô cùng xinh đẹp, giá trị nhan thuộc hàng cực phẩm, tài sản nhiều nhất lại là bá đạo tổng tài, nam chính kế thừa gia nghiệp, còn người chị thì tìm lối tắt ra ngoài mở công ty, không đến mấy năm địa vị đã ngang nam chính.
Đáng tiếc chị gái vừa đẹp lại tốt này sau khi gặp nữ chính thì luôn cố ý tác hợp nam chính cùng nữ chính, dùng hết mọi biện pháp điên cuồng trợ công cho em trai mình!
Tưởng Thiên vốn thích chị gái này, kết quả, chị gái lại là trợ công? Có lầm hay không? Chị gái à, chị không thấy ghê tởm sao, thật hết nói nổi, luôn miệng nói vì muốn tốt cho nữ chính, kết quả đẩy nữ chính vào lòng đứa em biến thái ngoại tình của mình?
Nàng thật muốn vỗ vai chị gái nói, cô tỉnh lại giùm tôi!
Tưởng Thiên trong lòng mắng Thẩm Tích Nhược rồi rơi vào mộng đẹp.
Nửa tỉnh nửa mê, nàng chợt thấy không đúng.
Nàng đột nhiên mở mắt, phát hiện mình không ở trên giường nhà mình.
Hơn nữa, nàng thấy, mình đang ngồi trên ghế nhỏ của một quán bar, trước mặt là ly rượu đã bị uống cạn.
Ồn ào chung quanh nháy mắt vang lên, tiếng vang đặc trưng của quán bar mạnh mẽ đánh vào đầu làm não nàng muốn nứt ra.
Trong đầu hiện lên một ít ký ức không thuộc về mình. Nàng nhanh chóng nhìn lại, tức khắc khiếp sợ mở to miệng.
Cái gì! Mình mình mình mình biến thành Tưởng Thiên kia?
Mình xuyên thành nữ chính Tưởng Thiên của bộ “Tình cảm bá sủng: Nữ hài đừng nghĩ trốn” sao?
Aaaaa! Chết mất thôi! Mình không muốn xuyên thành dạng nữ chính này đâu!
Tưởng Thiên hoảng loạn nhảy xuống ghế cao, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.
Nàng ôm đầu, mới nhớ đến tình cảnh hiện tại.
Lúc này, nữ chính Tưởng Thiên trúng gian kế của một người đàn ông trung niên, uống xong ly Cocktail, đầu choáng váng không ổn.
Kế tiếp sẽ là nam chính lên sân khấu, anh hùng cứu mỹ nhân, đánh ông kia một phen, sau đó lạnh nhạt bỏ đi.
Mà nữ chính.... nữ chính duỗi tay nắm chặt góc áo nam chính, cầu xin hắn cứu mình. Nam chính lập tức đem nàng đến khách sạn cứu giúp một phen, nữ chính một lần đã mang thai, sau khi biết chuyện, nam chính đã mang nàng về nhà, muốn nàng sinh con trước rồi sẽ cưới nàng làm vợ......
Aaaaaaa! Cẩu huyết quá! Cốt truyện sao có thể cẩu huyết như vậy!
Tưởng Thiên đè đầu, cũng không biết đau đầu vì cốt truyện quá cẩu huyết hay vì ly Cocktail bị hạ dược.
Vì sao! Vì sao không đến sớm một phút! Như vậy mình sẽ không uống ly rượu này, như vậy cũng thuận lợi trốn đi!
Đáng tiếc điều này không hợp với phong cách truyện cẩu huyết, tác dụng của tốc rất nhanh phát tác, Tưởng Thiên nhảy xuống ghế, bước chân lảo đảo suýt nữa quỳ trên đất.
Người đàn ông trung niên đáng khinh bên cạnh nàng cười, nói: “Cô gái.... cùng tôi về nhà, được không?”
Tưởng Thiên dùng hết toàn lực phun nước miếng về phía ông ta: “Cái khỉ!”
Nếu là nữ chính tuyệt đối sẽ không làm vậy nhưng Tưởng Thiên không phải, đến cũng đến rồi, đương nhiên phải vui vẻ một chút, giải quyết hết đám ngốc trong truyện!
Tuy hiện tại nàng không có điều kiện làm vậy.............
Tưởng Thiên lảo đảo ôm đầu chạy ra ngoài bar, người đàn ông trung niên oán hận bắt lấy tay nàng. Tưởng Thiên trực tiếp túm một bình rượu trên bàn bên cạnh đập thẳng vào ông ta, nhưng vì đầu quá mơ hồ mà đập vào tay ông ta.
Ông ta mắng “mẹ nó” rồi buông tay, ngay sau đó ấn Tưởng Thiên xuống.
Tưởng Thiên lớn tiếng kêu cứu:
“Cứu mạng! Giết người!”
Quán bar hỗn loạn, rất nhiều người đứng vây xem nhưng không ai đến.
Tưởng Thiên nhìn xung quanh, không nhìn thấy nam chính. Rốt cuộc nàng đọc truyện viết nam chính đẹp không giống người thường, chỉ là không viết diện mạo cụ thể.
Nàng đành phải gân cổ tiếp tục kêu, với lấy bình rượu trên bàn, loạng choạng đập vào người đàn ông trung niên.
Trong lúc hỗn loạn, bỗng có tiếng trong trẻo như xuyên thấu khói sương, rơi vào tai Tưởng Thiên: “Thả cô ấy ra!”
Là một giọng nữ trầm tĩnh, lạnh nhạt, vô cùng dễ nghe.
Sau đó, nghe thấy nam trung niên hét thảm một tiếng, cùng tiếng “ầm” vì nện thật mạnh trên đất.
Tưởng Thiên che huyệt Thái Dương nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông kia bị một mỹ nữ khí tràng cường đại ấn trên mặt đất đánh.
Mỹ nữ kia ra tay không chút lưu tình, bình rượu cùng gạt tàn trên bàn đều bị cô xem là vũ khí, đánh vào đầu người đàn ông.
Tưởng Thiên không khỏi thầm nói: “Đáng đánh!”
Người xung quanh ồn ào vây xem, tiếng nghị luận sôi nổi truyền đến:
“Mẹ nó đây là thế nào, mỹ nữ này đánh người cũng thật ác!”
“Dám đánh như vậy khẳng định có gia thế, không sợ gánh trách nhiệm.”
“Có phải ông này muốn lừa bán con gái nhà người ta không? Bị đánh cũng đáng.”
Tưởng Thiên lảo đảo tìm ghế ngồi xuống, thích thú nhìn mỹ nữ đánh người.
Mỹ nữ này nhìn thật đẹp, động tác đánh người lưu loát, tóc cùng góc váy bị vén lên, ánh mắt lãnh khốc, biểu tình hờ hững, môi đỏ như lửa tựa là một phong cảnh mỹ lệ.........
Đánh người đàn ông kia đến bầm tím, ngất xỉu, lúc này mỹ nữ mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên bị cô nhìn, bỗng chốc cảm thấy hồi hộp.
Mỹ nữ vuốt tóc mái ở Thái Dương, đi về phía nàng, ánh mắt nhu hòa, dùng giọng nói lạnh như băng hỏi: “Cô có sao không?”
Tưởng Thiên đang muốn trả lời không sao nhưng cốt truyện không cho nàng trả lời như vậy.
Nàng đang đứng vững lúc này bỗng mất ý thức, đột nhiên ngã quỵ.
Mỹ nữ váy đỏ nhanh chóng vươn tay, đỡ đầu nàng, không để nàng ngã quỵ lên mảnh thủy tinh vỡ trên bàn.
Diện mạo non nớt làm người trìu mến cùng thanh thuần của nữ hài, cứ như vậy không hề phòng vệ nằm trước mặt mỹ nữ váy đỏ.
Mỹ nữ nhíu mày, nâng hai tay của Tưởng Thiên, để đối phương ôm lấy cổ mình, bế Tưởng Thiên đang hôn mê lên, bước ra ngoài quán bar.
Lần thứ hai Tưởng Thiên tỉnh, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn.
Mà bên cạnh giường là mỹ nữ váy đỏ đang ngồi.
Tưởng Thiên sửng sốt, nhấc chân nhìn người mình, cũng may còn mặc quần áo.
Cho nên, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao người cứu mình không phải nam chính mà là một vị mỹ nữ? Cốt truyện bị trật sao? Vậy chẳng phải là muốn mình lấy thân báo đáp cho mỹ nữ lên giường sao?
Ai nha má ơi, sao lại thành như vậy..... Này thật đúng là...........
Quá tuyệt vời!
Tưởng Thiên cười híp mắt, nàng là cong!
Dù sao lên giường cùng mỹ nữ cũng sẽ không mang thai, không mang thai sẽ không sinh non, vậy không phải là quá sung sướng sao!
Hơn nữa thuốc trong người mình vẫn chưa hết, toàn thân vẫn còn rất nóng rực, dường như có trăm nghìn cây kim đang đâm vào người.
Không còn cách nào, thuốc trong truyện cẩu huyết chỉ có lên giường mới có thể hết tác dụng, đây là giả thiết.
Tưởng Thiên bò xuống giường, chớp mắt nhìn mỹ nữ: “Mỹ nữ...... Cảm ơn cô đã cứu tôi........”
Mỹ nữ váy đỏ quay đầu, nhàn nhạt nói: “Không có gì. Hiện tại có lẽ cô không sao rồi. Vậy tôi đi trước.”
Tưởng Thiên nằm trên giường lập tức phô bày kỹ thuật diễn phong phú của mình: “A! Tôi không ổn! Người tôi nóng quá! Tôi cần giúp đỡ!”
Ánh mắt mỹ nữ tối sầm, đi đến xem xét: “Cô........cần giúp gì?”
Tưởng Thiên liếm môi, nương theo dược tính, trực tiếp ôm cổ mỹ nữ, liếm vành tai cô nói: “Tôi..... rất khó chịu...........”
Mỹ nữ run rẩy một chút nhưng không từ chối.
Tưởng Thiên có được một đêm phiêu phiêu dục tiên.
Mỹ nữ váy đỏ vô cùng ôn nhu với nàng nhưng khi cần thô bạo lại không chút giữ lại, quả thực làm Tưởng Thiên vui sướng như tiên, nghĩ thầm chuyến xuyên thư này quả thật đáng giá!
Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh lại, phòng tắm tràn ngập sương mù cùng hơi nước.
Hẳn là vị mỹ nữ kia đang tắm.
Tưởng Thiên nhìn thoáng qua mớ hỗn độn trên giường, lúc này dược tính đã hết, lý trí đã về, nhớ đến đêm qua điên cuồng, cả người nàng lập tức không ổn.
Aaa, thật sự vì xuyên thư mà chỉ số thông minh cùng tâm đề phòng đều bị cuốn bay!
Hiện tại nên làm sao bây giờ, ăn sạch người ta..... Không phải, bị người ta ăn sạch, vậy mình có cần phụ trách không?
Mình vừa xuyên đến làm sao phụ trách đây?
Tưởng Thiên trần trụi xuống giường, lặng lẽ chạy đến túi của mỹ nữ váy đỏ.
Dưới túi là một hộp danh thiếp đơn giản, tinh xảo.
Tưởng Thiên mở hộp danh thiếp ra, nghĩ đến bản thân không thể vô lương tâm nên cần phải nhớ kỹ tên mỹ nữ, về sau có cơ hội đền bù cho người ta.
Sau đó, nàng hóa đá.
Danh thiếp viết hai hàng chữ chói lọi:
Chủ tịch tập đoàn kiêm người sáng lập giải trí truyền thông Khuynh Thành.
Thẩm Tích Nhược
Đây là..... chị của nam chính Thẩm Tích Nhược?
Là nhân vật Thẩm Tích Nhược mà mình ghét nhất?
Đầu óc Tưởng Thiên trống rỗng, đứng sững tại chỗ cầm danh thiếp nhưng một bức điêu khắc xinh đẹp.
Đúng lúc này, một giọng mát lạnh truyền đến: “Cô làm gì đó?”