Xe rất nhanh chạy đến trước cửa biệt thự sơn trang của Thẩm gia.
Người tham gia tiệc tối không phú thì quý, có thương nhân, còn có không ít minh tinh. Đây là trường hợp săn minh tinh, cũng là dịp để nhóm thương nghiệp có dã tâm trao đổi tin tức, nhiều hơn là phỏng đoán kế hoạch tiếp theo của Thẩm gia.
Tưởng Thiên từ xa thấy, trước cửa là một bác quản gia tóc bạc, nghênh đón khách nhân.
Xa hoa không thua gì những buổi lễ thảm đỏ long trọng, không ít minh tinh nữ mặc lễ phục xinh đẹp, cùng người nam mặc tây trang phẳng phiu đi vào, tất cả đều là những gương mặt tinh xảo.
Tưởng Thiên nhìn thấy cảnh này, tức khắc nuốt nước miếng, có cảm giác “đây là đâu, tôi là ai“.
Cũng may tài xế Thẩm gia được đào tạo tốt, vòng từ cửa qua, chiếc xe điệu thấp xuyên qua những chiếc xe xa hoa, tiến vào cửa sau biệt thự Thẩm gia, tiến quân thần tốc, trực tiếp đưa người vào biệt thự.
“Cô Tưởng, cô có thể xuống xe rồi.”
Tưởng Thiên nói cảm ơn sau đó xuống xe, quay đầu nhìn, chỉ thấy hộp quà lớn được một người làm lấy ra, ôm nó đi trước dẫn đường cho Tưởng Thiên.
Hào môn quả nhiên khác, nhiều người làm như vậy, không phải có chút lãng phí sao? Lát nữa mình có cần tip họ không?
Tưởng Thiên ngoài mặt trấn định, nhưng trong lòng hoảng loạn, tình huống này thật sự quá hoa lệ, tựa như trên phim làm nàng có chút sợ.
Người làm dẫn đường, đi qua một hành lang thật dài, đi đến một cửa phòng rất hoa mỹ, nhẹ nhàng gõ cửa. “Đại tiểu thư, cô Tưởng đến rồi.”
Tưởng Thiên rùng mình, nơi này là phòng của Thẩm đại tiểu thư cũng chính là Thẩm Tích Nhược?
Người làm cung kính đem hộp vào, lại cung kính rời khỏi.
Tưởng Thiên nuốt nước miếng, cẩn thận bước vào, khi phát hiện người làm phía sau đã rời đi, cửa đóng lại.
Nàng liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược ngồi trên sô pha, chỉ mặc một váy tơ lụa dài, giống như áo ngủ, phác họa đường cong xinh đẹp của chị.
Cổ thon dài, đường cong ưu nhã, xương quai xanh xinh đẹp, da thịt trắng nõn, phía trên là gương mặt thanh lãnh, đẹp như sơn gian minh nguyệt.
“Em đến rồi? Ngồi đi.” Thẩm Tích Nhược chỉ vào vị trí bên cạnh.
Tưởng Thiên kinh sợ bởi mỹ mạo của chị, ngơ ngác mở to miệng, mới ngồi xuống.
Thẩm Tích Nhược thấy nàng như vậy, mỉm cười: “Nơi này là phòng ngủ của chị, trang trí theo thẩm mỹ của ba chị, khác xa hoa.”
Tưởng Thiên nhìn xung quanh, chỉ thấy một chiếc ghế sô pha thật lớn cùng hai tủ quần áo mở ra, không thấy giường, nàng thắc mắc hỏi: “Kẻ có tiền như bọn chị không ngủ giường sao?”
Thẩm Tích Nhược cười ra tiếng, lấy một điều khiển trên sô pha, ấn về phía tường.
Trên tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, chậm rãi mở ra, bên trong cũng được trang trí như vậy chỉ là căn phòng lớn hơn. Trong phòng........ có một cái giường thật lớn.
Tưởng Thiên nhìn thoáng qua mỹ nữ mặc váy ngủ tơ lụa, nuốt nước miếng.
Trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch làm cả người nàng ngứa lên.
Lúc này, nàng chỉ có thể niệm chú: Đây là nữ phụ trợ công Thẩm Tích Nhược, không thể ngủ, ngàn vạn lần không thể ngủ!
Thẩm Tích Nhược giơ tay vuốt tóc, hỏi Tưởng Thiên: “Muốn vào xem một chút không? Chị vừa đổi một cái giường nước.”
Tưởng Thiên:!!!
Sao chị lại nói một câu không biết liêm sỉ như vậy! Sao có thể tùy tiện mời người khác vào phòng ngủ của mình! Chị không nhớ rõ ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ chị còn muốn lặp lại chuyện ngày đó? Vậy chị cũng......
Quá thích giúp đỡ mọi người rồi!
“Sao? Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, không kịp đâu.......”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu, hấp dẫn tầm mắt của Tưởng Thiên.
“Nhưng nếu chị đã nói vậy......thì cũng......”
Tưởng Thiên bị đôi mắt kia nhìn, nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy không giấu được lời trong lòng.
Cảnh báo! Cảnh báo! Phòng tuyến trong lòng sắp thất thủ! Muốn luân hãm!
Thẩm Tích Nhược bỗng bật cười, nói với Tưởng Thiên: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Thiên ngơ ngác: “Sao?”
Thẩm Tích Nhược: “Mặt em đang đỏ, mà tai cũng vậy.”
Tay trái của cô ôn nhu, mềm mại vuốt tai Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên cảm thấy tai mình sắp bị vuốt rơi+, trong lòng hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, bên ngoài không dám cử động.
Aaaa.........tay chị ấy mềm quá aaa........ chị ấy dưới ánh đèn thật đẹp huhuhu......mình muốn đè chị ấy xuống sô pha aaa..........ngay chỗ này mà làm gì đó aaaa.......
Thẩm Tích Nhược vuốt tai Tưởng Thiên, không biết nghĩ gì, ánh mắt có chút dao động.
Cô buông tay, nói: “Chị thay bên trong, em ở bên ngoài thay đi.”
Thẩm Tích Nhược nói xong, đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy một váy đen, đi vào phòng ngủ.
Tưởng Thiên nhìn bóng dáng yểu điệu của cô, nhìn cửa phòng dần khép lại, chỉ cảm thấy vừa rồi như giấc mộng đẹp.
Vừa rồi, không khí đó, hoàn cảnh đó, ánh đèn đó......
Còn có ánh mắt mê ly của Thẩm Tích Nhược như kích động tình cảm khó giải thích trong lòng, làm người khác khó có thể kháng cự, chỉ nghĩ sa vào muốn cùng chị.
Tưởng Thiên tự giễu cười: “Có lẽ Thẩm Tích Nhược là bẩm sinh biết diễn kịch.”
Đôi mắt nghiêm túc chăm chú nhìn người như vậy sẽ tạo nên cảm giác rất thâm tình.
Tưởng Thiên hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm tình của mình, xoay người lấy hộp lễ phục.
Nàng thay quần áo xong, nhìn mình trong gương, quả thực quá đẹp.
Không thể không nói, gương mặt dáng người của Tưởng Thiên rất tốt, không hổ là nữ chính, làn da mịn màng, dáng người mảnh khảnh mặc bộ váy trắng mỹ lệ như nước này cùng với đôi mắt sáng ngời thanh thuần nhìn thế nào cũng đẹp.
Chỉ một chữ: Tiên!
Tưởng Thiên trong lòng cảm khái.
Nàng đứng trước gương thưởng thức mình, vẫn chưa chú ý đến cửa phòng ngủ không biết khi nào đã mở ra.
Chờ nàng xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Tích Nhược đã ra đến, đứng đối diện nàng.
Hai người không che dấu được kinh diễm trong mắt nhau.
Thẩm Tích Nhược mặc váy đen hoàn toàn phác họa dáng người quyến rũ cùng khí tràng cường đại thần bí, vô cùng phù hợp với tướng mạo cao lãnh của cô.
“Váy này của chị......thật đẹp.” Tưởng Thiên kinh hô.
“Em đẹp hơn.” Thẩm Tích Nhược cười bước đến, tay không biết lúc nào đã có một vòng cổ.
“Đây là gì?” Tưởng Thiên chú ý đến vòng cổ trên tay cô, là một viên đá quý màu xanh biển, phối với kim cương vụn tinh lượng, vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Tích Nhược không đáp, đứng sau lưng nàng, đôi tay bỗng ôm lấy cổ nàng.
Cả người Tưởng Thiên tức khắc cứng lại, biết được Thẩm Tích Nhược muốn làm gì. Chị ấy muốn mang vòng cổ cho mình!
Chỉ nghĩ vậy thôi nhưng Tưởng Thiên đã cảm thấy không chỉ mặt mà cả cổ mình cũng đỏ.
Nàng ngửi thấy mùi hương thanh đạm của đối phương, không phải là từ nước hoa mà tựa như mùi hương do chính cơ thể Thẩm Tích Nhược.
Nàng cảm nhận được hô hấp rất nhỏ mềm ấm của Thẩm Tích Nhược ở cổ.
Khóe mắt nhìn thoáng qua Thẩm Tích Nhược cẩn thận đeo vòng cổ cho mình, ngón tay mảnh khảnh, điều chỉnh mặt trang sức sao cho ngay trước ngực mình. Sau đó, nàng cảm giác được, Thẩm Tích Nhược khép vòng cổ, dùng tay vuốt tóc nàng. Tay Thẩm Tích Nhược hơi lạnh chạm vào bả vai cùng cổ khiến bả vai của nàng khẽ run, trong người như có dòng điện lướt qua.
“Được rồi.” Thẩm Tích Nhược khẽ nói.
“Ân......” Tưởng Thiên ngoan ngoãn xoay người, đáp.
“Em xuống trước đi, chị cho người dẫn em xuống, chị còn chút việc gấp.” Thẩm Tích Nhược nói xong, vươn tay giúp nàng kéo tóc mai ra sau tai.
“Được......” Tưởng Thiên cảm giác mình thẹn thùng không chịu được.
Này thật sự quá mức, dáng vẻ Thẩm Tích Nhược vuốt tóc mình rất quen thuộc tựa như đã làm rất nhiều làm, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên........
Được rồi, lần thứ hai. Tính cả lần lên giường trước.
Tưởng Thiên được người làm Thẩm Tích Nhược gọi đến dẫn đi, không đi thảm đỏ, trực tiếp từ cầu thang xoắn ốc phòng chính xuống lầu.
Tiệc tối đã bắt đầu, rất nhiều người nổi danh giơ ly rượu sâm banh cùng nhau trò chuyện.
“Này, đó là ai?”
“Không ai gặp qua.....”
“Sao lại xuống từ phòng chính?”
Tưởng Thiên bị ánh nhìn của mọi người làm cho không thoải mái nhưng nàng vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống, khí thế như học sinh tiểu học kéo cờ.
Nàng bước xuống, lập tức đi xuyên qua đám người đang nhỏ giọng nói, đi đến bàn ăn.
Trên đường đến đây, nàng chưa ăn cơm chiều, nàng sắp đói chết rồi!
Nàng lấy một phần bánh sừng trâu, cố gắng giữ dáng vẻ thục nữ, ăn từng miếng nhỏ.
Lúc này, bỗng có một giọng truyền đến: “Chào cô, tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?”
Tưởng Thiên nuốt bánh xuống, bày ra nụ cười khiêm tốn, xoay người, thấy một mỹ nữ mặc lễ phục màu xanh trời, đang dùng ánh mắt bất thiện đánh giá mình.
Mỹ nữ này lớn lên khá giống mình..... Tưởng Thiên nhìn kỹ nàng, cười nói: “Có thể, tôi tên Tưởng Thiên, còn cô?”
Mỹ nữ mỉm cười, đáy mắt có ý cao ngạo ngầm, nói: “Tôi tên Tô Hương Tuyết, là diễn viên.”
Tưởng Thiên: “............Nghe danh đã lâu.”
Hai người bắt tay nhau.
Câu tiếp theo Tô Hương Tuyết nói là: “Mấy hôm trước tôi thấy cô trên hot search, hình như ghi là, cô có quan hệ với nhị thiếu gia Thẩm gia?”
Tưởng Thiên ngây người. Đây là câu hỏi gì vậy! Vì sao bạch nguyệt quang của nam chính lại trực tiếp như vậy? Không phải nên mở đầu vài câu sao? Hơn nữa, nam chính đang ở đây? Nhanh chóng đưa bạch nguyệt quang của anh đi đi, được không!
Tưởng Thiên nghĩa chính từ nghiêm vung tay nói: “Tôi với anh ta một chút quan hệ cũng không có.”
Tô Hương Tuyết cười lạnh nói: “Vậy sao cô lại từ trên lầu xuống? Trên lầu là phòng ngủ của A Chu.”
Tưởng Thiên cứng họng, cười khổ, không biết giải thích thế nào.
Không lẽ nói: “Tôi ngủ với chị anh ta cho nên tôi từ phòng chị ấy xuống!”