“Không thì sao nữa?”
Bác sĩ Lý vẻ mặt như thể hỏng mất trừng mắt nhìn cậu, bóng dáng trên bức tường không tự chủ được mà vươn ra tám cái xúc tu, nó kích động đến mức sắp lộ ra cả bản thể của bản thân.
“Lẽ nào chuyển biến tốt đẹp của anh, là dựa vào thực đơn canh gà mà tôi mỗi ngày đều lên mạng tìm kiếm?”
Tám cái xúc tu của con bạch tuộc cùng lúc “xoạt” chỉ về một bên.
Theo động tác của nó, ánh mắt Giản Tà nhìn qua giá sách trong văn phòng của đối phương.
Chỉ thấy bên trên đặt những cuốn sách với tựa đề: “Mẹo hay mỗi ngày: Dạy bạn ba bước để thoát khỏi âu lo”, “ Tự tạo niềm vui cho bản thân hết u buồn”, “ Cạm bẫy tâm lý học: Từ nhập môn đến xuống mồ”,.. Có thể thấy đối phương vì để đóng giả thành bác sĩ tâm lý của cậu mà trả giá bao nhiêu cần cù và cố gắng.
Cậu không khỏi cạn lời: “...”
Mặc dù nghe có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì...
Dường như mọi chuyện không phải là không có dấu vết.
Giản Tà sau mỗi lần hội chẩn luôn tinh thần khoan khoái, như thể gỡ xuống gánh nặng trên người, đây cũng là lý do mà cậu hết lần này đến lần khác tiếp nhận sự sắp xếp của khu phố đi tái khám. Nếu không thì với tính cách của cậu, lần đầu tiên không có hiệu quả thì sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Mà điều này hiển nhiên là không thể gán công lao cho những bát canh gà Bác sĩ Lý lâm thời học bù được.
Về kết luận này, bằng chứng có hiệu lức nhất chính là bản thân nó.
Nó cũng không thể tự làm bản thân vui vẻ trở lại, thả tám cái xúc tu làm một con yêu vật cấp A+. Vậy thì càng miễn bàn đến Giản Tà vẻ mặt không chút thay đổi và có chút nhàm chán.
Nếu dùng những suy nghĩ kỳ lạ để kết luận, cậu dùng cảm xúc sợ hãi của yêu vật làm thức ăn... Thì đã có mối liên hệ rồi.
“Chuyển biến tốt đẹp?”
Ngay lúc đó, Giản Tà bắt được một từ mấu chốt trong câu nó của đối phương: “Nếu tôi đã không có bệnh tâm lý, tại sao tôi cần có chuyển biến tốt đẹp?”
Dù rằng đây là một câu truy vấn đầy nghi ngờ, nhưng trong lúc đang đợi câu trả lời của đối phương thì đã tự mình suy đoán được nguyên nhân rồi.
So với đáp án đơn giản và ngắn gọn mà người ta nói cho cậu, Giản Tà càng tin vào sự phán đoán của bản thân.
Tai nạn xe cộ thảm thiết đã gây ra cái chết của cha mẹ, chỉ có mình cậu là còn sống như một kỳ tích.
Tấm thiệp vị đó ký tên trong món quà, kỷ niệm tròn một năm quen nhau.
Cậu dùng cảm xúc sợ hãi của yêu vật là thức ăn... Giống như yêu vật cấp A+, chỉ khác nhau là đối tượng bất đồng mà thôi.
... Vị này đang chăn nuôi bản thân.
Trong đầu Giản Tà hiện lên tư liệu cậu nhận được từ bên trong văn kiện mà Trình Lý gửi đến, bên trong có nói đến một loại trường hợp vô cùng khó có khả năng tồn tại.
Yêu vật cấp A+ có thể có năng lực điều khiển người chết, năng lực đó cho phép điều khiển cơ thể hoạt động, những tai nạn khủng khiếp trong nhà tang lễ đều liên quan đến “không thể giải thích”, “nghịch lý thường thức”, tất cả đều nằm trong phạm vi khả năng của chúng nó, miễn là kinh hoảng và sợ hãi, cảm giác vô cùng rối loạn.
Nhưng trong tư liệu không nhắc đến điểm người chết sống lại cũng có thể giữ được ý thức ban đầu của họ, dù sao yêu vật chỉ có ý nghĩ giết chóc, chưa hề có tiền lệ hồi sinh người chết.
Nếu tồn tại không thể nói rõ hiện tại đang trong cơ thể hắn thật sự...
Giản Tà không biết còn có điều gì mà vị này không thể làm được nữa không.
Nếu tác dụng phụ là cậu cần ăn cảm xúc sợ hãi của yêu vật.. vậy thì tác dụng phụ này cũng rất nhỏ.
[ Xem ra em đã suy nghĩ kỹ... Nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính xác.]
Dù chỉ có giọng nói hơi trầm, nhưng vẫn có thế mường tượng ra cảnh đối phương khoanh tay chống cằm, bộ dạng ngạo mạn trước chúng sinh, không chút để ý.
[ Không cần lo lắng, em vẫn còn là con người.]
vị này hơi cong khóe môi.
Phía sau gáy Giản Tà nổi da gà vì câu nói nhẹ nhàng này, cảm giác ngứa ngáy khiến cậu nhắm mắt theo bản năng, ôm lấy cánh tay đang lạnh lẽo. Vì thế cậu bỏ lỡ đồng tử thít chặt của Bác sĩ Lý, nó liên tục lùi về phía sau theo bản năng, bộ mặt hoảng sợ đó nhìn về phía sau lưng cậu, thân hình run rẩy.
Nó đang sợ hãi.
Yêu vật cấp A+ có năng lực mạnh mẽ đến biến thái chẳng sợ bất kỳ điều gì, dưới hoàn cảnh này cũng tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật sự là sợ đến mức lĩnh vực săn mồi của nó muốn nổ tung.
Đối phương ngay cả lĩnh vực cũng chưa thả ra, chẳng qua chỉ là dùng bóng dáng làm màu sắc tự vệ mà thôi!
Sự chênh lệch giữa chúng nó quá...
Tưởng chừng như sự khác nhau giữa con kiến và con voi vậy đó.
Mặc dù đang đứng chính giữa cơn lốc, nhưng Giản Tà không hề biết bản thân hiện tại nhìn như thế nào.
Cái bóng vốn như bình thường nằm trên mặt đất đã biến mất, chỉ để lại một sợi dây nhỏ màu đen liên kết với dưới đế giày của Giản Tà, thể hiện rõ ràng mối quan hệ hiện nay của hai người, vị này không thể rời khỏi thân thể của cậu, ít nhất là vào lúc này, chúng nó là sự tồn tại tà ác nào đó.
Dù đang là buổi chiều có mặt trời chiếu rọi, trong phòng lại nhanh chóng rơi vào âm u và lạnh lẽo, bóng dáng màu đen lại nổi lên, hợp thành một bóng người mơ hồ bằng sương mù.
Là một thiếu niên cuối cấp, chiều cao của Giản Tà đã đạt đến một mét bảy mươi lăm, cộng thêm cơ thể gầy yếu khiến cậu nhìn có vẻ cao hơn, dó đó có thể xem là dáng người cao gầy.
Mà hắc vụ nhân lại cao gần hai mét, cao đủ để ôm trọn thân thể của cậu, khiến hình ảnh người thiếu niên lộ ra chút nhỏ yếu.
[ Em không chết.] Thái độ của vị này lười nhác: [ Mà sau này em cũng sẽ không chết. Bởi vì tôi không đồng ý.]
Dù nghe như thể đối phương thờ ơ mà đồng ý, nhưng bởi thực lực quá cường hãn mà vị này phơi bày ra, cho người khác cảm giác an toàn rằng chắc chắn sẽ làm được.
Giống như Giản Tà có chết thực đi chăng nữa, vị này sẽ cướp cậu lại từ trong tay Tử Thần vậy đó...
Từ từ đã nào, về mặt nào đó thì bản thân vị này cũng giống Tử Thần đúng không? Rõ ràng ở bên cạnh cậu, vị này mới là người nguy hiểm nhất đúng không?
Giản Tà vừa tỉnh táo lại: “...”
A, suýt chút đã bị lừa rồi.
Đứng đối diện cậu là Bác sĩ Lý bị coi nhẹ, vừa sợ hãi trong lòng vừa không nhịn được mà chảy nước miếng vì Giản Tà.
Không có cách nào, đây là phản ứng tự nhiên của yêu vật.
Lúc nãy vì để tự vệ trước sự sợ hãi quá mức, nó đã thả lĩnh vực săn mồi ra theo bản năng, do đó gián tiếp khiến cho Giản Tà trước mặt nó ngửi càng thơm hơn.
Lại còn là hương vị khiến yêu vật cấp A+ cũng không nhịn được, tuyệt đối không phải vì tính tự chủ của nó yếu đâu.
“Tôi muốn ăn bạch tuộc nướng ớt.” Nhận thấy được ánh mắt chộn rộn của nó, Giản Tà mặt không đổi sắc nói: “Trưa nay không ăn cơm, nên ăn ngoài luôn cũng được.”
Hắc vụ đứng phía sau lưng cậu nghe thấy thế thì nghiêng đầu sang, nhìn yêu vật cấp A+ đang tạm thời duy trì hình người đứng trong phòng.
Nghe cậu nói thế khuôn mặt Bác sĩ Lý vặn vẹo, ngay lập tức tám cái xúc tu dưới cái bóng nó cuộn tròn lại, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm, nó đã run bần bật trốn dưới bàn làm việc, bị đụng vào đầu cũng không dám kêu đau. Nó vừa ôm miệng điên cuồng nuốt nước bọt, vừa khóc lóc thảm thiết nói: “Tôi không đói bụng... Bây giờ tôi là bác sĩ, có giấy phép hành nghề. Anh mà ăn tôi là phạm pháp, xã hội không cho phép hành động không có lý trí như thế...”
Nó thế mà chủ động buông tha cho thân phận yêu vật cấp A+, bắt đầu từ hôm nay làm người!
Giản Tà: “...”
Thật là có tính giác ngộ.
Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng cực kỳ đột ngột, động tác của cậu dừng lại, biểu cảm trở nên vi diệu một chút.
Ăn ngon.
... Quả thực là ăn rất ngon.
Trong mắt cậu, Bác sĩ Lý đang toát ra mùi thơm hơn rất nhiều so với bạch tuộc nướng ớt, khiến người ta muốn há miệng ăn luôn.
Sự sợ hãi của yêu vật, còn ngon hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Một lát sau không thấy động tĩnh gì, Bác sĩ Lý buông bàn tay đang ôm đầu xuống, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Giản Tà đang đứng trước mặt trắng trợn đánh giá nó.
“...”
Chờ một chút, cậu không được làm bậy đâu đấy!
*
Sáu giờ tối, trong khu phố đều là cư dân vừa ăn cơm xong, tập trung lẻ tẻ xung quanh dụng cụ tập thể dục nói chuyện phiếm.
Giản Tà đi ngang qua nhân viên bảo vệ đang trong cơn buồn ngủ lúc trời chiều.
Sau khi bắt nạt Bác sĩ Lý, Giản Tà rời phòng khám với tinh thần sảng khoái, đồng thời còn nhận được ánh mắt hoang mang của nhân viên lễ tân.
Hình như cô ấy muốn hỏi cậu chuyện gì đó, nhưng khi Giản Tà đi qua lại tự cúi đầu từ bỏ.
Gần một năm trở lại đây, đây là cuối tuần đầu tiên mà cậu được nghỉ ngơi.
Hôm nay và ngày mai cậu đều không phải đi làm.
Lúc đầu cậu đi làm thêm ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh vẫn rất tốt, nhưng không nghĩ đến hôm qua lại xảy ra chuyện liên quan đến mạng người.
Tuy rằng chuyện người chết không liên quan gì đến cậu cả, cậu chỉ là một người giao hàng đi ngang qua đó thôi, nhưng ông chủ dùng lý do đó khéo léo muốn Giản Tà nghỉ việc, nên bây giờ cậu thành người tự do tạm thời không có việc làm.
Nhưng cũng bởi chuyện này mà cậu được nhận nhiều thêm một tháng tiền lương, cho nên cũng không tính đặc biệt khó chịu.
[ Em rất cần tiền à?] Âm thanh của vị này mang theo chút nghiền ngẫm, không phân rõ là thực lòng hay là giả ý.
“Không cần.” Giản Tà dứt khoát cự tuyệt, nói lời chính nghĩa: “Làm thiếu niên đứng dưới lá cờ đỏ, tôi chỉ là nhiệt tình yêu thương lao động mà thôi.”
Cậu đương nhiên sẽ không tin tưởng vị này chỉ đơn thuần có ý tốt.
[...]
Ngay tại phía trước Giản Tà, một người cúi đầu nhìn điện thoại đi ngang qua người cậu, nhưng con chó đang đeo xích đi ở phía sau bất ngờ kêu nức nở, muốn sống muốn chết lăn lộn trên mặt đất không chịu đi, bị dây xích kéo cũng không muốn đến gần Giản Tà, bốn chân run rẩy như bị Parkinson.
Động vật nhỏ vô cùng mẫn cảm với ác ý từ con người.
Mà thực hiển nhiên là nó có thể cảm nhận được, phía sau lưng người xinh đẹp đang đứng đối diện có bóng dáng làm cho nó sợ hãi không ngừng được.
Thấy vậy, chủ nhân chú chó có chút xấu hổ mà liếc con chó, lại nhìn khuôn mặt càng thêm xinh đep quá mức của Giản Tà, càng thấy ngượng ngùng: “Xấu hổ quá người anh em.”
Giản Tà: “...”
Cậu thế mà lại bị chú chó dễ thương như vậy ghét bỏ.
Tuy rằng chủ nhân con chó là một thanh niên cùng tuổi, nhưng vẫn liếc nhìn khuôn mặt Giản Tà theo bản năng, hắn ta vừa cảm thán sự chênh lệch giữa người với người là quá lớn, vừa không nhịn được mà hỏi: “Anh cũng sống trong khu phố này à?Tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Bình thường giờ này tôi không có mặt trong khu phố.” Bời vì đi làm thêm.
“À...”
Mang theo tâm tình vô cùng phức tạp, sau lúc tạm biệt vẻ mặt nam sinh có chút suy tư, còn Giản Tà đi về hướng sảnh tòa chung cư của mình, dấu vết của mặt trời biến mất, hơi thở âm lãnh ẩm ướt nhanh chóng chiếm lấy không gian xung quanh, làm cậu lôi kéo áo khoác của mình.
Không rõ nguyên nhân, chỉ có duy nhất tòa nhà cậu sống luôn mát mẻ như vậy.
Cho dù là buổi trưa nắng nóng oi bức, chỉ cần đi vào nơi này, giống như là đi vào hầm băng vậy, thang máy cũ kỹ vẫn đang trong quá trình bảo trì.
Khoảng nửa tháng trước thang máy này đã như vậy rồi, nghe đâu là vì thiết bị bị lạc hậu. Nhưng trong tiềm thức Giản Tà cảm thấy đây không phải nguyên nhân chính mà nó không thể vận hành nữa, vì thi thoảng khi cậu về nhà muộn vẫn có thể nghe được âm thanh vận chuyển lên xuống của thang máy.
Nhìn lại thì thấy lá bùa màu vàng trên cửa thang máy, trên tờ giấy dùng mực đỏ viết dấu hiệu nhìn không rõ, có chút thấm người.
Bên cạnh bảng gọi thang máy, có dán một trang báo đen trắng giống như là thông báo tìm người thân, từ trang giấy ố vàng có thể thấy đã được nhiều năm rồi, khiến cho ảnh chụp bên trên mất đi màu sắc ban đầu, căn bản là không nhận ra được khuôn mặt người mất tích.
Giản Tà thu hồi tầm mắt.
Dù chuyện đó có khả nghi đi chăng nữa, nhưng trừ khi mấy chuyện phiền toái chủ động tìm đến, nếu không thì cậu đối với những chuyện đó chẳng quan tâm chút nào.
... Lại phải leo lên tầng mười bảy.
Thật ra Giản Tà đã từng nghĩ đến chuyện chuyển nhà, dù sao trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, cả gia đình bọn họ không sống ở khu phố bình thường này. Nhưng một phần tiền dùng để chi trả cho tang lễ, một phần tiền khác chia cho những người thân thích không biết tên, khoản tiền cậu được nhận cũng không còn lại bao nhiêu.
Mà căn nhà trước đây cậu sống không phải là trả tiền một lần, khoản phí cao phải trả mỗi tháng còn chưa có thanh toán xong, cho nên hiện nay đang được thế chập tạm thời cho ngân hàng.
Tuy rằng không rõ cha mẹ mua khi nào, nhưng sau khi chia thừa kế xong, cậu chỉ còn lại căn nhà này.
Vì không để tiêu hao thể lực quá mức, Giản Tà chậm rãi leo lên như là ốc sên bò, dùng thời gian gấp đôi so với người bình thường mới có thể đem chính mình dọn về đến nhà.
Song ngay khi cậu cầm chìa khóa muốn mở cửa, nhạy bén mà cảm nhận được một tầm mắt truyền đến từ phía sau.
Giản Tà ngừng lại, xoay người sang chỗ khác.
Đối phương dường như là bị động tác của cậu làm giật mình, cũng vội vàng xoay người, tai và cổ bởi vì ngại ngùng mà nổi lên màu hồng nhạt.
“Anh, anh hôm nay trở về sớm hơn...”
Nhận ra Giản Tà vẫn đang nhìn hắn ta, đầu của hắn ta càng cúi thấp hơn, đầu tóc rậm rạp che phủ hai tai, lầm bầm khẽ nói: “Xin lỗi, không nhịn được, tò mò...”
“Không có chuyện gì.” Giản Tà nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi dùng wifi của anh, cảm ơn.”
Đây là hàng xóm bị sợ giao tiếp của cậu, cùng là người tốt thường xuyên cho cậu dùng ké wifi.
Bình thường Giản Tà hiếm khi thấy hắn ta ra ngoài, giống như là không cần ra ngoài vận động hay đi dạo, phơi nắng. Mỗi lần gặp cậu, hắn ta sẽ ngượng ngùng co lại một thành một đống, cứ như là con nhím xù lông khi gặp được nguy hiểm, nhưng chỉ cần Giản Tà đưa tay ra chọc là lại biến thành cây xấu hổ.
“Không, không có vấn đề, cho anh dùng đó. Anh hôm nay vì, vì sao về nhà sớm...?”
Hàng xóm trắc trở nói chuyện, đặt đầu trên cửa, như con đà điểu chui vào trong cát, bởi vì câu trả lời ngoài ý muốn của Giản Tà mà xấu hổ đến mức đỏ mặt.
“Vì việc làm thêm bị hủy rồi.” Giản Tà thông cảm nói, có lẽ đây là sợ giao tiếp tình trạng nặng, biểu hiện cứng đờ khi nói chuyện với người lạ.
Đúng lúc này, chìa khóa đã tra cắm vào ổ, cậu xoay vòng ổ khóa mở cửa ra, vừa vặn không làm phiền người ta nữa: “Tôi vào nhà trước, tạm biệt.”
“Tạm, tạm biệt...” Hàng xóm chậm rãi nói.
Cửa khóa lại cùng với tiếng “Cạch”, hình dáng Giản Tà biến mất trong tầm mắt.
Mãi một lát sau, hàng xóm mới ngẩn đầu lên, chỉ thấy trên gương mặt thanh tú trong vài giây ngắn ngủi đã ửng đỏ.
Hai tay hắn run rẩy cầm chìa khóa, dùng thời gian thật lâu cũng không cắm vào ổ khóa được, cho đến lúc hít sâu vài hơi, tâm trạng bình tĩnh trở lại, mới lạch cạch lạch cạnh mở cửa nhà ra, lộ ra hoàn cảnh bên trong nhà.
Một mảnh tối đen. Dù là phòng khách cũng không có đèn.
Không chỉ là vấn đề không bật đèn, mà là cả căn phòng đều không lắp bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào cả, giống như người sống bên trong không cần ánh sáng vậy.
Gần như là trong khoảnh khắc đóng cửa lại, hàng xóm lập tức hòa tan.
Hòa tan đúng nghĩa đen.
Bởi vì thanh niên khuôn mặt thanh tú chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại một bãi dịch đặc sệt màu đen không rõ là chất lỏng gì, phát ra âm thanh lách cách lách cách từ trên mặt sàn.
“Vui quá, vui quá đi... Giản Tà yêu thích chúng ta...”
“Nhanh thôi, sẽ không cần tiếp tục đứng ngoài cửa đợi cậu ấy về nhà nữa.”
“Cậu ấy nhất định sẽ làm bạn với chúng ta...”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hàng xóm: Hiện tại nhanh chóng ra cửa thăng cấp wifi thành 5G!
Hết chương 11./.