Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 9: Chương 9: Lớp trưởng




Thay quần áo xong, Giản Tà ngồi vào bàn học.

Trong giai đoạn cuối cấp quan trọng ảnh hưởng đến nhân sinh sau này, bất kể là bài tập hay là nội dung học tập đều nặng nề hơn so với trước kia.

Cậu cầm lấy chiếc cặp đang treo trên lưng chiếc ghế tựa, vừa mới lấy ra bài tập cuối tuần và bóp bút, đột nhiên con búp bê vải ở đầu giường lọt vào trong ánh mắt cậu.

“...”

Biến hình luôn rồi.

Khuôn mặt thảm quá.

Cậu nhớ mang máng đây là quà của một bạn học nào đó tặng cho cậu, lúc đó cậu vội vã về nhà nên tiện tay nhận, còn nói tiếng cảm ơn, thuận tay đặt ở đầu giương rồi không để ý đến nữa.

Cũng không biết làm sao lại chọc vị kia.

Trong lòng cậu nhanh chóng hiện lên suy nghĩ này, rồi lắc lắc đầu, lấy chiếc bút đựng trong bóp ra làm bài tập.

Không đợi cậu đắm chìm trong biển đề bài, Giản Tà nhận được một tin nhắn.

- -- Trình Lý gửi.

Tối qua khi đưa cậu về, Giản Tà đưa số Wechat của mình cho Trình Lý, để sau này có chuyện gì thì liên lạc thuận tiện hơn.

Cậu mở tin nhắn, nhìn thấy đường dẫn của một trang web, thoạt nhìn có chút giống như là trang web lừa đảo, thế nên, cậu không nhấn vào luôn mà là cẩn thận gửi tin nhắn cho Trình Lý.

Giản Tà: <Đây là cái gì?>

Trình Lý rất nhanh đã trả lời: <Tờ khai cá nhân.>

Hình như thấy Giản Tà lâu quá không trả lời tin nhắn, hắn ta lại gửi tiếp một tin: <Điền một chút thông tin về nhân thân, tiểu sử để làm điều tra cơ bản trước khi tiến hành thí ngiệm. Sáu hiểm một kim*, phúc lợi rất tốt.>

*Sáu hiểm một kim được hiểu là các chế độ đãi ngộ mà công ty đưa ra cho nhân viên khi ký hợp đồng lao động. Có năm loại bảo hiểm là: bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và bảo hiểm thai sản. Còn kim đề cập đến quỹ hỗ trợ nhà ở.

Còn về chuyện nhiều ra một hiểm đại biểu cho điều gì, tất cả mọi người ai cũng hiểu.

Điều tra viên là nghề nghiệp có mức nguy hiểm lớn, bảo hiểm nhân thọ cho các trường hợp bất ngờ là điều hiển nhiên được tính đến.

Trình Lý vốn đang chờ đối phương tiếp tục trả lời tin nhắn, nhưng lúc sau, Giản Tà bất ngờ thay đổi đề tài, hỏi một vấn đề làm hắn ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Giản Tà:

Vấn đề này, đã khiến Trình Lý lâm vào trầm tư, hắn ta nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm di động.

Hắn ta nghĩ đến những tài liệu mình đã đọc trước đây.

Những con yêu vật đó đã xuất hiện bằng cách nào?

... Dường như đây là vấn đề đã từng nảy sinh liên quan đến một trò chơi nào đó.

Chỉ có người trong trạng thái sắp chết mới có thể tham gia trò chơi đó, giống như trong truyền thuyết sau khi chết mới có thể đi đến mười tám tầng địa ngục.

Ở đó, Diêm Vương Điện sẽ tiến hành xét xử dựa trên các hành vi phạm tội khi còn tại thế của quỷ hồn, mà trong trò chơi lại dựa vào các thủ đoạn tra tấn, chia trò chơi thành mười tám khu khác nhau, để người chơi tiến hành giết các yêu vật tương ứng với khu vực đó.

Chỉ có rất ít người chơi có thể thông qua thử thách.

Mà hiện tại, những sinh vật chỉ có ở địa ngục đó, bởi vì những nguyên nhân không rõ mà xâm nhập vào thế giơi thực.

Có điều là dường như quy tắc trong trò chơi vẫn còn có hiệu lực, đây cũng là lý do vì sao mà chỉ có người sắp chết mới có thể có được cái loại năng lực gọi là linh cảm ấy. Dù sao nếu các quy tắc mà mất đi hiệu lực thì tất cả bọn họ đều đã bị cuốn vào trong trò chơi đó.

Mặt khác, cấp bậc của Trình Lý không đủ, không thể tìm được các tài liệu cao cấp hơn.

Nhưng hắn ta nhìn thấy chữ “Mười tám ác” xuất hiện rất nhiều lần trong bản ghi chép về trò chơi điên cuồng ấy, giống như đó là một sự tồn tại khủng bố.

Mười tám ác, dựa theo tên gọi này, có khả năng ám chỉ đây là hung thần ác quỷ mà mười tám tầng đại ngục đều không thể dung nạp được.

Nghe nói vị đó là chúa tể của địa ngục.

Loại Tà thần này sau khi hiện thế, chỉ sợ ngay cả yêu vật được Cục xếp hạng A+, trước mặt kẻ đó cũng chỉ như mấy đứa nhóc con, không đáng kể.

Nhưng đây cũng chỉ là một loại truyền thuyết mà thôi, hắn ta không dám nghĩ đến hậu quả sau khi kẻ như vậy thật sự hiện thân.

Lâu sau đó, Giản Tà cuối cùng cũng nhận được tin nhắn mà Trình Lý đắn đo mãi.

<... Anh không biết nữa.>

Xem ra là hắn ta không muốn đưa ra kết luận cụ thể.

Giản Tà chau mày.

Nhưng không đợi cậu đưa ra cái nhìn của bản thân, Trình Lý đã gửi cho cậu thêm một tin nhắn, mà lần này còn có tệp gửi kèm, trong quá trình tải rất tốt dung lượng, cậu ban đầu không nhìn thấy.

May mà mạng wifi nhà hàng xóm của cậu vẫn ổn, nếu không tiền của cậu chắc trả hết cũng không đủ cho đống dung lượng đó.

< Đây là một chút tư liệu về yêu vật, nếu chú cảm thấy hứng thú thì có thể đọc trước.>

Trong khi cậu nhìn chằm chằm tin nhắn đó, trên màn hình điện thoai bỗng nhiên xuất hiện cuộc gọi đến, đánh gãy quá trình đợi tải văn bản nhàm chán của cậu, bàn tay đang xoay bút của Giản Tà ngừng lại, híp mắt nhìn màn hình điện thoại.

Lúc nhìn thấy tên người gọi cậu đã giật mình mà buông cây bút trong tay ra, nhận điện thoại.

Ngoại trừ Quản lí nhà hàng và siêu thị cậu đi làm và Trình Lý của Cục Quản lý Siêu nhiên ra, số điện thoại của cậu chỉ có hai người biết.

Một người là Chủ nhiệm lớp, cho cô ấy số Wechat tiện liên hệ với cậu, cũng tiện cho Giản Tà mỗi khi muốn xin phép đột xuất.

Còn một người khác là lớp trưởng, vì một số chuyện trong lớp mới có số Wechat của cậu.

Giản Tà sẽ không tùy ý cho người khác số Wechat của mình, dù không ít người hỏi cậu, còn về chuyện tại sao lớp trưởng lại có, là bởi vì khi Giản Tà chuyển trường trùng hợp là đợt bầu nhiệm kỳ mới của cán bộ lớp.

Dù cậu không có hứng thú với các Cán bộ trong lớp, nhưng vẫn dưới sự bầu chọn của các bạn trong lớp mà được chọn làm Cán bộ Văn nghệ.

Được cái dù có là trường cấp ba có bầu không khí học tập không căng thẳng như trường tư nhân, cuối cấp rồi thì vẫn khác, chú trọng đến chuyện học tập và bài vở hơn, thế nên ngoại trừ chuyện bị kéo vào nhóm Cán bộ ra, việc Giản Tà có làm Cán bộ Văn nghệ hay không thì cũng chỉ là một cái danh hiệu thôi.

Mà lúc này Lớp trưởng đang gọi điện thoại cho cậu.

Thật ra bình thường bọn họ cũng không trao đổi gì nhiều, đối phương hình như là người đam mê với việc học tập, là học sinh chăm chỉ số một số hai trong lớp, trong thời gian học tập cũng ít khi rời đi vị trí, rất chịu khó.

Nhưng có chuyện tàn nhẫn là, dù có chăm chỉ như vậy, thành tích học tập của hắn ta cũng chỉ được nửa lớp đổ xuống mà thôi.

Dù Giản Tà rất nhanh nhận cuộc gọi đó, nhưng ngoài tiếng kêu lẹt xẹt trong điện thoại ra, bên kia đầu tiên không truyền đến bất kỳ âm thanh nào.

“Xin chào?”

Không nhận được câu trả lời, Giản Tà lấy điện thoại từ bên tai xuống, nhìn thoáng qua phía trên màn hình.

Sóng của cậu đầy vạch, như vậy tức là đầu bên kia có vấn đề.

“Có chuyện gì không?”

“...”

Sau một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hít sau khi giận dữ cũng tiếng vải ma sát vào nhau: “Giản Tà, sau bốn giờ chiều này mai bạn có rảnh không?”

Giọng nói của Lớp trưởng có chút nhỏ, như thể đang cố ý bịt loa lại, phòng bị điều gì đó.

“Có.” Giản Tà kiểm tra một chút thời gian biểu của bản thân, buổi tối phải đi làm: “Đội ngũ cán bộ lớp có chuyện gì à?”

“... Ừ, coi như là hoạt động tập thể.” Lớp trưởng thở hổn hển, ngữ khí cứng ngắc: “Vì chuyện giáo viên Tiếng Anh bị ngã cầu thang, hiện đang nằm viện. Tớ định tập hợp cán bộ lớp cùng nhau đi thăm giáo viên một chút, mang theo bó hoa tặng thầy.”

Dù Giản Tà không muốn gặp kẻ tiểu nhân lúc nào cũng làm khó cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy việc hắn ta ngã cầu thang có liên quan đến mình, đây là trực giác mách bảo.

... Vẫn nên đến xem một chút.

Vì vậy lời từ chối đã đến bên miệng lại ngừng lại.

“Được. “ Giản Tà nói: “Ngày mai tập trung ở đâu?”

“Gặp ngoài cổng bệnh viện được không?” Lớp trưởng gượng gạo nói: “Bạn nhất định phải đến đấy!”

Giản Tà “ừ” một tiếng.

Đợi thêm một chút mà không thấy đối phương nói thêm gì, cậu lễ phép nói tạm biệt, rồi cúp điện thoại.

Vừa lúc đó văn kiện Trình Lý gửi cho cậu cũng tải xong rồi, Giản Tà nhấn mở ra xem.

...

Bên tai truyền đến tiếng cúp máy tút tút.

Lớp trưởng vừa thở dài một hơi, cửa phòng ngủ lại bị người khác đẩy mạnh vào trong, là hắn ta sợ hãi.

Trong giây lát, căn phòng tối không kéo rèm, không bật điện bị chiếu sáng bởi ảnh đèn phát ra từ phòng khách.

Mà ánh sáng vốn màu vàng ấm áp, kéo dài bóng hai người đứng ngoài cửa, bóng dáng dài và gầy như bóng ma đè lên chăn bông, khiến người ta sợ hãi.

Lớp trưởng dùng chăn bông che toàn bộ cơ thể, dù có đang quay lưng ra cửa, hắn ta vẫn có thể cảm giác được hai tầm nắt đọc địa như rắn rết đang nhìn hắn ta chằm chằm.

Hai tay đang nắm lấy điện thoại di động của hắn ta bất lực mà run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy, hai chân chết lặng, mất đi tri giác.

“Thần Thần, là bạn học của con đúng không?”

“Có phải là bạn học không?”

Hắn ta càng chúi đầu vào chăn.

Không hề có động tĩnh.

Bọn nó vẫn chưa rời đi.

Lớp trưởng cắn môi, nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Đúng, đúng thế. Chúng con định đi bệnh viện thăm giáo viên Tiếng Anh.”

Giọng nữ: “Chú ý an toàn.”

Giọng nam liền bắt chước theo, đến cả âm điệu cũng bắt chước: “Ha, ha... Chú ý an toàn.”

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Nhưng lớp trưởng không dám quay đầu nhìn một cái, hắn ta thậm chí còn không dám thở ra, không khí hít vào phổi làm cho người ta buồn nôn.

Hắn ta biết rõ ác mộng đó là gì... Mùi hôi thối theo hai cỗ thi thể đến gần mà càng ngày càng nồng nặc, âm thanh lách cách đồng thời truyền đến, đó có thể là âm thanh thi thủy hôi thối và tanh tưởi rơi theo bước chân trên nền nhà. cũng có thể là tiếng giòi bọ giãy dụa khi rơi xuống nền.

Nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, lặng im là rơi xuống dưới, suy nghĩ hối hận, oán hận bao phủ lấy hắn ta.

Nếu không có... Thì tốt rồi...

Mùi thối dừng ở bên ngoài chăn, bàn tay thi thể trắng mịn ngập tràn du thi ôm nhu vuốt ve phần tóc lộ ra ngoài của lớp trưởng, khiến người ta sợ đến ngất đi.

“Bạn học của con.. có người tên là Giản Tà không?”

*

Ba giờ chiều, chẳng có mấy ai đi ngoài đường, có thể là không muốn đi lại dưới trời nắng to.

Trong sảnh phòng khám tâm lý, Giản Tà ngồi đó gọi điện thoại, đầu kia vẫn không nhấc máy.

Cậu lấy mấy viên thuốc trong bình nhỏ ra nhai nhai, vì ngủ muộn mà trên mặt mang theo vẻ thiếu ngủ, cảm nhận vị ngọt nhẹ tràn ra trong khoang miệng.

Nhai mấy viên, điện thoại vẫn như cũ hiển thị máy bận.

Giản Tà cất điện thoại đi, quen thuộc đi đến quầy lễ tân, đang có một người phụ nữ ngồi ở đó nhập dữ liệu.

“Chào chị.” Cậu gõ nhẹ trên mặt bàn, thu hút sự chú ý của cô ấy: “Chị cho em hỏi, Bác sĩ Lý hiện tại có ở đây không ạ?”

Người phũ nữ vốn đang vội vàng nhập dữ liệu có chút bực mình, vừa bị hỏi như vậy, nhất thời không kiên nhẫn quay đầu, khi thấy gương mặt của Giàn Tà thì giật mình.

... Không thể nào tức giận với khuôn mặt đẹp đến vậy.

Diện mạo của Giản Tà thuộc loại hình sạch sẽ ngăn nắp, cho dù là ở giữa buổi chiều oi bức, chóp mũi của cậu cũng chỉ có một chút mồi hôi, nhìn qua mát lạnh thoải mái, rất đẹp mắt.

Thực ra Giản Tà cũng không muốn đi ra phơi nắng giữa buổi chiều như vậy, nhưng lúc cậu làm xong bài tập thì cũng đã đến lúc này rồi.

“Em là bệnh nhân của ngài Lý.” Giản Tà nhẹ nhàng nói: “Em có việc muốn gặp ngài ấy.”

Trong phần tài liệu là Trình Lý muốn cậu điền có phần yêu cầu phải chứng minh tâm lý, điều này làm cho cậu nhớ đến kẹo vitamin trong túi áo của mình.

Vì thế, hiện tại cậu đang bình tĩnh đứng trước quầy lễ tân ở phòng khám tâm lý.

Còn nữa, có hai chuyện mà Giản Tà muốn làm rõ.

Người bác sĩ này tại sao lại sợ cậu? Và tập câu hỏi kia là thế nào?

Nghe cậu nói chuyện người phụ nữ này mới giật mình tỉnh lại, lúc nhìn về phía cậu sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.

“Bác sĩ Lý đúng không? Xin hỏi em đã hẹn trước chưa?”

Giản Tà bình tĩnh gật đầu, nói dối: “Đã hẹn trước rồi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bác sĩ Lý gặp nguy hiểm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.