Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 16: Chương 16: Lúc này, chỉ có chúng ta




“...!”

Thân thể Yêu vật va vào bức tường bê tông trong phòng khách, phát tiếng động trầm đục và vang vọng, gạch đá bắn tung tóe, trong chớp mắt nó xuyên qua tường của cả dãy phòng.

Bức tường của những căn phòng đó nối nhau đổ sụp “rầm rầm”, những món đồ trang trí trong phòng khách bị chấn động từ vụ va chạm làm cho xiêu vẹo.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã xuyên thủng qua năm hoặc sáu bức tường. Rồi va vào bức tường cứng rắn và dày dặn trong phòng khách, để lại vết lõm sâu hình con người, xung quanh dấu vết đó bắt đầu rạn nứt.

Đồng thời, nền phòng khách cũng phải chịu ảnh hưởng của cơn dư chấn.

Trong tiếng la hét thất thanh của lớp trưởng, sàn gỗ nứt gãy, mặt đất bên dưới sụp thành một cái hố sâu khoảng một mét.

Mảnh vụn của bức tường rơi trên mặt đất, nổi lên từng lớp tro bụi.

Từng đám từng đám bụi nhanh chóng bay bồng bềnh bên trong biệt thự, làm ánh sáng trong nhà trở nên mơ hồ, rất ảnh hưởng tầm nhìn.

Yêu vật bị sự va chạm này làm ngừng lại, không đến mức bị đánh bay ra khỏi biệt thự.

Mặc dù gắng gượng ngăn được lực tác động từ cú đánh đó, nhưng nó đã kêu lên đau đớn, ngã từ vết hõm trên tường xuống sàn nhà, yếu đuối nằm sấp trên đất đầu gục lên gục xuống.

Tay,chân và xương trên thân thể con người nó nhập vào đều bị dập nát, bây giờ nó chẳng khác gì con rối không có chút sức lực nào, nằm sõng soài trên sàn mặc người xâu xé.

Một người trưởng thành bình thường có 206 chiếc xương, dù trong tai nạn thảm khốc được sắp xếp đi chăng nữa, thì ít nhất vẫn còn tồn tại xương cốt.

Nhưng giờ đây, nó có thể cảm thấy được hộp sọ vỡ vụn, xương cột sống và các khúc xương sườn toàn bộ đều không còn tồn tại, trong khoảnh khắc bị đánh chúng đã hóa thành bột phấn, hòa vào mạch máu bên dưới lớp da, dẫn đến sự đau đớn dữ dội cho linh hồn tà ác đang chiếm lấy thân xác đó.

“...”

Là Yêu vật cấp A+ cực mạnh vậy mà có thể cảm giác được đau đớn...?

Linh hồn bị chấn động.

Hơn cả sự sợ hãi muộn màng, đầu óc nó trống rỗng, những chuyện xảy ra trước mắt đều vượt quá sức tưởng tượng của nó.

Sao có thể như vậy?

Nôn ra một ngụm máu đen hòa lẫn với nội tạng, nó cứ thế nhìn máu đang trào ra từ những kẽ hở trong bàn tay, chúng nó lộp độp lộp độp rơi trên mặt sàn, hòa vào tro bụi.

Vậy mà thân thể của nó lại biến thành một đống thịt nát.

Thế nhưng, sức mạnh kinh khủng khác biệt như vậy, chỉ là một cú đánh bình thường mà thôi.

... Nó đang đối mặt với sự tồn tại không rõ ràng nào đây?

Người đang đứng đó, thấy rõ toàn bị sự việc - Giản Tà, cuối cùng cũng hiểu, tại sao vị này lại nói với cậu mấy Yêu vật cấp A, cấp B không xứng để ra tay.

Nếu đã mạnh đến mức không thể xác định được bằng cấp độ hiện nay, thì Yêu vật cấp A+ cũng chắc chắn không thể chịu được cú đánh thứ hai của vị này.

Những cục đá bắn tung tóe, trong trung tâm sự việc, Giản Tà đứng đó, không rụng một sợi tóc, như là có lớp lá chắn vô hình ngăn cản tất cả năng lượng.

Dường như, những khí tức âm u vốn muốn đến gần gây tổn thương cho cậu cũng không thể, bị con người với vẻ ngoài vô cùng yếu đuối này cắn nuốt sạch sẽ. Điều này khiến cho Giản Tà bất ngờ nảy ra một suy nghĩ trong đầu, là một ý tưởng vô cùng mạnh dạn...

Không biết vị này có thể cho cậu cắn một miếng hay không.

Chưa biết được, dù vị này luôn tỏ ra khinh thường con người, nhưng trước mặt cậu rất dễ nói chuyện đúng không?

“...”

Bỗng nhớ đến chuyện vị này có thể nghe được những từ quan trọng trong suy nghĩ của mình, Giản Tà nhanh chóng cúi đầu, vờ vịt bỏ ý tưởng nguy hiểm đó đi.

Nên kiềm chế giấc mộng lớn này một chút.

Cậu cúi đầu, nhìn lớp trưởng vẫn ngồi dưới sàn: “Đó là thi thể cha mẹ bạn à?”

“Hức, ừ.”

Lớp trưởng trả lời chậm một chút, đến lúc này còn không có bình tĩnh lại, gật đầu thừa nhận theo bản năng.

Một lúc sau, hắn ta mới nhận ra bản thân đang nói chuyện với Giản Tà - người bạn học mình âm thầm chú ý đã lâu, hắn ta bất ngờ ngẩng mạnh đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giản Tà, bắt đầu lắp bắp nói: “Nhưng mà, không phải, nó, đó là thi thể cha mẹ tớ, nhưng không sao...”

Hắn ta biết Giản Tà có ý gì, dẫu sao con quái vật đang trốn bên trong thân thể của cha mẹ hắn ta, nói cách khác, thi thể cha mẹ hắn ta đã có thể bị nghiền nát từ lúc nãy luôn rồi.

Chỉ có điều trong hoàn cảnh cực đoan thế này, hắn ta không thể đưa ra yêu cầu quá cao được.

Giản Tà gật đầu, cố gắng không quay đầu lại nhìn đám khói đen bên người, dù cậu có thể cảm nhận được, đối phương đang điều khiển đám khói đó không nặng không nhẹ nựng má cậu.

Như là vị này đang yêu cầu cậu công nhận sự giúp đỡ của mình vậy.

Nhưng nói thật là... cậu thật sự không có cách nào để đáp lại lời nói lúc nãy của vị này.

Cách nói chuyện của người này luôn làm cho người ta hiểu lầm.

Giản Tà đang ngây người, nhưng trong cái nhìn của những người xung quanh, tư thế lúc này của hai người tương đối nguy hiểm.

Bất kể thế nào thì vị - đang lơ lửng không khí - này đá một cú kia đã đánh bay Yêu vật cấp A+, đang vây quanh phía sau lưng Giản Tà rất thân mật, khói đen hình răng cưa tiến sát đến cái cổ tinh tế và yếu ớt của con người, như thể sau đó sẽ lặng lẽ mà cắn đứt yết hầu của cậu.

Không trách ai được.

Trong mắt hắn ta, sau lưng Giản Tà gầy yếu bất ngờ xuất hiện quái vật khổng lồ, mà trong suốt quá trình này con quái vật đó chỉ nói hai câu mà thôi, lại cứ như vậy mà tuyên bố sự chiếm hữu của nó đối với cậu, hình dạng của nó bị che khuất bởi sương mù bay khắp nơi, lại cam đoan khả năng ôm Giản Tà vào trong ngực.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của lớp trưởng, Giản Tà không được tự nhiên mà xoay người... lại một lần nữa cố tình không để ý đến tư tưởng của làn khói đen.

Cậu xoay người nhìn Yêu vật đang chịu nỗi khổ bị hành hung nằm cách đó không xa, Yêu vật cấp A+ muốn sống không xong muốn chết không được, trong lòng cũng đang rớt mấy giọt nước mắt cá sấu.

[...]

Đối mặt với sự lảng tránh của cậu, vị này chỉ nheo mắt, hừ khẽ.

Không rõ là đoạn tương tác bình thường này chạm đến chỗ nào của Yêu vật cấp A+ kia, nó nhỏ giọng mắng.

Nó đã ngừng công kích rồi, chìm trong sự nản lòng rồi, trong tình trạng nửa vứt bỏ bản thân rồi, đến lúc này lại phục hồi tinh thần, miễng cưỡng ngẩng đầu, nó đấm vào mặt đất và hét lên giận dữ: “Được rồi, tôi thừa nhận hai người là chân ái, đã được chưa!”

...Đáng ghét, đừng có bày đặt trước mặt nó!

Giản Tà: “...”

Chân ái cái quái gì?

Chẳng lẽ Yêu vật như các người nói chuyện đều không đầu không đuôi như vậy à?

“Không lẽ mấy người cho rằng, chỉ có thế này?”

Yêu vật cấp A+ cười lạnh, thân thể đã nát bấy kia chẳng rõ tại sao lại trở nên trơn láng, uốn éo dựng người lên như rắn. Lớp da phồng lên như cái trống, rồi trong chớp mắt trở nên khô héo, biến thành tấm da người dơ bẩn mỏng manh và nhẹ nhàng, trong đôi mắt mất đi thần thái, dại ra nhìn về phía trước.

Đồng thời, đỉnh đầu thi thể nứt ra một đường, nhanh chóng xé ngang qua khuôn mặt, đi thẳng xuống bụng.

Cùng với đó là âm thanh bì bõm dơ dáy vang lên, bàn tay bẩn thỉu của Yêu vật chui ra từ trong bụng, thậm chí còn mang theo lớp màng dính nhớp, tanh hôi. Vì động tác thô bạo của nó, gan có mùi hư thối rơi ra, nhanh chóng, trong biệt thự ngập tràn mùi vị tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

Có thứ gì đó, đang trèo ra khỏi cơ thể.

Nhìn cảnh tượng ghê tởm này, lớp trưởng không chịu đựng được, xoay người quỳ trên mặt đất, “ọc” một tiếng, bắt đầu nôn không ngừng.

Trong lúc nôn mửa, ánh mắt hắn ta nhận ra Giản Tà vẫn đứng đó, đến ánh mắt cũng không thay đổi, nhìn kỹ, cậu dường như đang xem xét hành động của nó.

Hắn ta thật không nghĩ ra tại sao đến lúc này mà cậu vẫn bình tĩnh như thế...

Dù sao thì với hắn ta, Giản Tà với gương mặt xinh đẹp và thói quen giữ im lặng, là kiểu sẽ khổ sở khi nhìn thấy chó mèo bị bỏ rơi lang thang ven đường, nhìn thấy hình ảnh kích thích thế này, chắc chắn sẽ thấy khó chấp nhận hơn hắn ta.

Nào có nghĩ đến cậu thế mà dũng cảm nhìn cảnh tượng đó.

Lớp trưởng vốn bị dọa đến suýt ngất, lại sững sờ trước phản ứng bình tĩnh của Giản Tà, cố mở to mắt nghĩ lại xem có phải do tố chất tâm lý của mình quá kém hay không, ngay cả Giản Tà - thân thể không tốt, cơ thể gầy yếu - cũng không sánh bằng.

Nhưng sau đó, hắn ta trợn mắt nhìn một cảnh tượng khắc sâu đến mức muốn khắc vào DNA...

Giản Tà đứng cân nhắc một lúc cuối cùng cũng động.

Lớp trưởng đực mặt ra, tầm mắt không khống chế được nhìn hai cái đùi đang bước đi của cậu, sau đó đồng dạng nhìn về phía đối diện, vài giây sau, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra cậu muốn làm gì.

Cậu đi thẳng về phía Yêu vật cách đó không xa.

“...!”

Không hề biết nguy hiểm đang ập đến, Yêu vật cấp A+ sắp chui ra khỏi lớp da người còn cười lạnh.

Dù vị này rất mạnh, nhưng thế không có nghĩa là nó sẽ bó tay chịu trói.

Trước đó chỉ là nó bị hạn chế trong cơ thể con người, lại không có đề phòng, sức mạnh của nó còn chưa phát huy được một phần mười, hơn nữa phòng ngự không phải là thế mạnh của nó, nếu để bản thể của nó xuất hiện, một bước thôi là có thể giết được con người mà vị này đang ký sinh, không hẳn là không thể...

Bỗng nhiên, những ngón tay nhuốm máu đang duỗi ra của nó bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.

“Lách cách”

Kèm theo âm thanh giòn tan như là mưa rơi, suy nghĩ của nó bỗng vỡ ra.

Đầu óc trống rỗng, đến cả ánh mắt cũng nhanh chóng rơi vào hắc ám.

Cái gì?

Trên gương mặt vẫn là nụ cười tự mãn, nhưng đồng tử đã run lên.

Sức mạnh vốn tràn ngập trong cơ thể nó bốc hơi trong giây lát, nó hoảng hốt cố gắng tìm kiếm dấu vết của sức mạnh, lại phát hiện sức mạnh như cơn sóng đang đổ dồn về phía ngón tay đang tiếp xúc với nó. Nó không thể phản kháng lại cứ thể để mặc sự tồn tại đó ăn tươi nuốt sống.

Đồ ăn?

Nó bị coi là đồ ăn sao?

Chuyện này là không thể nào, cấp A+ là cấp Yêu vật cao cấp nhất trong chuỗi thức ăn, không có thứ gì có thể săn bắt nó, đó là sự sỉ nhục đối với Yêu vật cấp A+.

Nhưng quả thực nó đang từ từ bị nuốt chửng

Chẳng lẽ thứ không thể miêu tả kia, cấp bậc còn cao hơn so với Yêu vật cấp A+ sao...? Trong đầu nó không tự chủ được mà nảy ra suy nghĩ về cấp bậc của một Yêu vật chưa từng xuất hiện, từ khi sinh ra nó nghe nói chỉ có duy nhất một vị thủy tổ là có khả năng này, vì vậy nó đã bỏ qua chuyện này từ trong tiềm thức.

Chẳng lẽ...

“...”

Nghĩ đến điều này, nó sợ hãi hét toáng lên, dùng hết sức mở mắt ra muốn cầu xin được tha thứ, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt lại sững sờ.

Đó không phải là khói đen, vậy mà lại là con người yếu đuối từ đầu đến cuối bị nó coi thường.

?

Làm sao có thể? Nó trợn mắt nhìn, quên cả chuyện muốn nói.

Không lẽ nó đoán sai rồi, không phải là vị này điều khiển cậu, mà là con người nhỏ yếu này nắm quyền chủ động trong mối quan hệ của bọn họ?

Trên người Giản Tà mặc áo khoác thể thao, cánh tay tự nhiên buông thõng, những ngón tay sạch sẽ và tái nhợt ẩn trong ống tay áo.

Rõ ràng là vừa thu hồi động tác chạm vào nó, không thể là người khác được.

Còn làn khói đen kia đang chạm vào đầu ngón tay của cậu, không biết từ lúc một lớp khí đen đã bao phủ bên trên.

Nhưng dù có khó tin đến thế nào, nó cũng có thể cảm nhận được lúc nãy không phải vị này hấp thụ sức mạnh của nó, mà ngược lại... Bởi vì bàn tay cậu chạm vào nó nên khói đen cảm thấy rất không vừa lòng, vô cùng chiếm hữu muốn lau đi khi vị của nó.

Để ý đến tầm mắt của nó, Giản Tà nâng tay lên, nhìn nhìn lớp khói đen nổi trên tay mình, nhận ra chúng nó chia thành nhiều sợi trôi qua các kẽ ngón tay, lại có một sợi chậm chạp quấn quanh ngón áp út bàn tay phải của cậu.

Không rõ là vị này vô tình hay là cố ý nữa, giống như là vị này đang đeo nhẫn cho cậu vậy.

Cảnh này nhanh chóng khiến cho Giản Tà rơi vào ảo tưởng rằng cậu đã kết hôn sớm lúc nào không hay.

“Ban nãy rõ ràng cách một lớp quần áo là được.” Vị này vô cùng tàn bạo, khói đen lườm nó, nói như là bị xúc phạm: “Cũng không cần thiết phải đến gần như vậy.”

Yêu vật cấp A+: “...”

...Ha ha, quả nhiên.

Lúc nãy nó bị Giản Tà hấp thụ hết sức mạnh, đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa, lúc này nó đã biến thành con gấu bông vô hại như lúc ban đầu.

Đôi mắt cúc áo của con gấu bông nhìn Giản Tà như mắt cá chết.

Không còn lưu luyến gì với cuộc sống.

Mắt trái viết “Ngươi yêu đương với loại Yêu vật như thế mà còn có thể chiếm quyền chủ động, rất giỏi”, mắt phải thì “Chết tiệt, đừng có khoe khoang tỏ vẻ nữa!”

Giản Tà: “...”

Chuyện gì xảy ra, cậu có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đôi mắt nhựa của con gấu bông.

Giản Tà cúi đầu, nhìn mấy sợi khói đen đang quẩn quanh bên chân, bất ngờ trong đầu có một loại kích động, khiến cậu không chịu khống chế mà cúi đầu ngậm ngón tay của chính mình, thực hiện suy nghĩ “muốn thử cắn vị này một miếng” vẫn chộn rộn trong lòng.

Nếm được rồi!

... Nhưng lại giống như không nếm được gì.

Giản Tà giật mình một chút.

Đây rõ ràng là hơi thở của cậu, nói đúng ra, là chẳng có hương vị gì hết.

Nhạt như là đang uống nước sôi.

Nhưng trên đầu lưỡi vẫn có dư vị, có một hương thơm thoang thoảng, xen lẫn với một chút mùi máu tanh nhàn nhạt, như thể hai loại mùi hương quấn quýt hòa quyện vào nhau.

Vị rỉ sét che dấu mùi hương không biết tên, nó cũng hòa tan chất lỏng đặc sệt ấy, tạo thành một hỗn hợp với hương vị kỳ lạ.

[ Chuyện này không phải em đã biết từ lâu rồi sao?]

Vị này nhận ra chuyện Giản Tà đang để ý, vì cậu nếm được hương vị của hai người nên rơi vào hỗn loạn.

Con người luôn nghĩ rất nhiều, còn con người duy nhất mà vị này để ý thì vô cùng phòng bị.

[ Kể từ lúc em tỉnh lại, đã không còn tồn tại “em” hay là “tôi“.] Môi vị này cong lên, vui vẻ đưa ra tuyên bố: [Lúc này, chỉ có “chúng ta“.]

...

Đúng.

Với đáp án này, suy nghĩ cẩn thận, không phải là chuyện bất ngờ lắm.

Giản Tà suy tư không nói gì, sau đó cậu khom lưng, nhặt con gấu bông dơ bẩn đang nằm trên sàn nhàn, nắm trong tay cụ thể xem xét.

Khi cậu chạm tay vào, thân hình con gấu bông run rẩy một chút rồi bất động.

Không chết, nhưng cũng chẳng khác gì chết.

Vì Giản Tà có chút để tâm đến chuyện “Điều tra viên không có dụng cụ không thể giết được Yêu vật” mà Trình Lý nói lúc trước, cho nên khi nhận ra khi mình sắp nuốt sạch Yêu vật này, thậm chí còn định lau đi sự hiện diện của nó, cậu dừng lại.

Có thể bắt nó lại để nghiên cứu thêm.

Dù sao thì Yêu vật cấp A+ cũng không nhiều như rau cải, nhìn đâu cũng thấy. Nếu trước mắt đã có sẵn đối tượng thực nghiệm, cậu không nên lãng phí làm gì.

Tiếp đó, tay Giản Tà cầm con gấu bông, người không tập trung lắm xoay người lại, nhìn lớp trưởng cách đó không quá xa.

Hắn ta vẫn đang duy trì động tác như ban đầu của mình, như đã đần độn rồi.

Nhận ra cậu đang nhìn hắn ta chằm chằm, đồng tử của hắn ta cuối cùng cũng động đậy: “...”

Một lát sau, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo không rõ là muốn khóc hay là không muốn khóc, khó khăn nói: “Bạn học Giản Tà, bạn, bạn không sao là tốt rồi...”

Vừa nói xong, lớp trưởng cảm thấy đầu óc mình không ổn lắm, bởi vì nhìn qua thì Giản Tà chưa rơi một giọt mồ hôi nào.

Thậm chí trong suốt quá trình khuôn mặt cậu cũng không thay đổi chút nào.

Tầm mắt Giản Tà liếc qua thân thể lớp trưởng, không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ là nhìn qua quần áo có chút bẩn thỉu, chỗ đầu gối có chút vết trầy xước, có thể bị khi hắn ta ngã trên mặt đất vì bị Yêu vật cấp A+ đùa giỡn.

“Bạn ổn không?” Cậu quyết định hỏi thăm một chút.

Nghe thấy vậy lớp trưởng càng thêm căng thẳng, suýt chút nữa là cắn vào đầu lưỡi, nói năng không được lưu loát: “... Không, không sao.”

Vừa nói xong, trước mắt nhoáng lên, một cái bình nhỏ bị ném về phía hắn ta.

Lớp trưởng phản ứng chậm, nên không bắt được, chiếc bình thủy tinh rơi vào trong lồng ngực, hắn ta cúi đầu nhìn, nhận ra mấy viên thuốc nhiều màu sắc bên trong.

“Ăn viên màu cam đi.”

Khuôn mặt lớp trưởng lúc này cười còn khó coi hơn cả khóc.

Dù chỉ là kẹo vitamin, nhưng Giản Tà cảm thấy ăn kẹo có tác dụng giữ bình tình, có thể giúp hắn ta bớt căng thẳng.

“Có phiền không nếu tôi mang nó đi?”

Nhìn lớp trưởng ngoan ngoãn ăn kẹo, sắc mặt khá hơn một chút, Giản Tà mới giơ con gấu bông đang cầm trong tay ra, khuôn mặt bình tĩnh trưng cầu ý kiến.

“Có thể, được mà.” Lớp trưởng vội vàng nói, trên khuôn mặt vẫn ngập tràn kinh hoảng và sợ hãi, nước mắt rưng rưng: “Chỉ cần... bạn không có chuyện gì là được.”

Hắn ta không bao giờ muốn nhìn thấy con quái vật đó nữa, đó quả thực là ác mộng!

Nghĩ đến điều này, hắn ta lại muốn khóc.

Giản Tà liếc nhìn hắn ta, tóm lấy lỗ tai con gấu bông, khiếm khuôn mặt nó méo mó như mặt quỷ, sau đó có chút chán ghét mà buông tay.

[ Có người đến.] Vị này lười nhác nói, trong giọng nói mang theo chút vui vẻ: [ Tôi có nên trốn đi không?]

Theo quan điểm của Giản Tà, lời nói này mang đến cảm giác không có ý tốt.

Cậu có thể cảm nhận được vị này không có chút ấn tượng tốt với Cục Quản lý Siêu nhiên, không giống như sự khinh miệt khi nói về Yêu vật, đây đơn giản là chán ghét.

Thế nên, đáp án của cậu là đưa con gấu bông về phía sau lưng, nhanh chóng gọn gàng nhét cho vị kia.

“Đừng nói nữa, nhanh chút, giúp tôi cất đi.”

Trình Lý là Điều tra viên cấp B, nếu để hắn ta thấy con gấu bông trên tay Giản Tà, sẽ có khả năng nhận ra được, sau đó bắt cậu nộp lên đồ vật nguy hiểm này.

Dĩ nhiên, cái gì mà đặc biệt nguy hiểm, chẳng điều gì nguy hiểm bằng vị đang ở phía sau lưng cậu đâu.

“Anh cũng về đi.”

Nếu mà bị nhìn thấy, có thể sẽ bị coi là tội phạm mà xử lý luôn mất.

[...]

Vị này đã trở thành công cụ hình người.

Dù nói như vậy, làn khói đen vẫn nuốt lấy con gấu bông trên tay Giản Tà, hơi thở âm u như có như không lan tỏa trong không gian nhanh chóng biến mất. Còn đám khói đen bên trong căn nhà cũng dần dần thu nhỏ lại, đã hóa thành một khối chất lỏng màu đen rơi trên mặt đất, một lần nữa trở thành bóng dáng của Giản Tà dưới ngọn đèn, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ không rõ ràng.

“Bạn ấy có nhớ rõ những chuyện này không?” Cậu hỏi.

Dưới cái nhìn của lớp trưởng, Giản Tà trước mặt hắn ta đang nói chuyện với khoảng không màu đen sau lưng cậu, nếu không phải lúc nãy hắn ta nghe được giọng nói do làn khói đen phát ra, không tính đến nội dung, chỉ riêng giọng nói của vị kia đã vô cùng dễ nghe. Nếu không hắn ta sẽ tự nhiên mà cho rằng đầu óc của Giản Tà không được bình thường.

[ Cậu ta vốn không xứng để được nhìn thấy tôi.] Vị này nói, ghét bỏ liếc nhìn lớp trưởng đang nhìn chằm chằm vào Giản Tà.

Người này sau đó đã sốc, và cảm thấy sau lưng phát lạnh.

...

Bên ngoài khu biệt thự, Trình Lý lo lắng rảo bước.

Có phải ảo giác của hắn ta không, hơi thở của Yêu vật biến mất...

Không, là Lĩnh vực của nó đã đóng lại.

Khu Biệt thự lại trở về trạng thái tĩnh lặng và yên bình, ve sầu trốn trong đống hoa cỏ được trồng trong khuôn viên bắt đầu kêu “ve ve”, gió nhẹ thoảng qua má, không khí không còn tạo cho người ta cảm giác tù đọng, trở nên trong lành và thoải mái.

Hai mắt hắn ta trợn to.

Lĩnh vực đột ngột đóng lại, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là Yêu vật đã...

“Rầm rầm rầm...”

Trong lúc hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên, thì căn biệt thự bên trái cách đây khoảng một trăm mét, không chút dấu hiệu mà đổ sụp, dẫn đến tiếng vang làm người khác hoảng sợ, nhân viên bảo vệ vốn đang gật gà gật gù trong bốt bảo vệ cũng lập tức tỉnh lại.

Trình Lý ngơ ra: “...”

Chuyện này, hậu quả quá lớn rồi.

Đến cả lời giải thích là nổ khi gas bình thường cũng không thể nào che dấu hoàn toàn được.

Đồng thời, tầm mắt hắn ta đối diện với đôi mắt Giản Tà vừa thành công trốn khỏi căn biệt thự, cậu đang dẫm lên một tảng đá, chuẩn bị nhảy từ trong hố ra, tay cậu còn kéo lấy áo một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ cậu.

Không rõ có phải do quá khiếp sợ hay không mà Trình Lý lại nhìn thấy ảo giác.

Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, cổ tay và phía sau lưng Giản Tà dường như lóe lên một làn khói đen khổng lồ, hơi thở vô cùng âm u làm hắn ta nhanh chóng nổi da gà, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn ta.

“...”

Dưới ánh đèn đường, hắn ta như nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả manh mối đều chỉ thẳng về phía kết luận duy nhất.

Trong khoảng thời gian hai mươi phút hắn ta chưa đến, Giản Tà, người không hề trải qua sự huấn luyện, mấy hôm trước vừa mới biết được sự tồn tại của Yêu vật, mấy tiếng trước mới chỉ đọc qua tài liệu tiêu chuẩn dành cho Điều tra viên, lại không có Thiết bị, chỉ dùng tay không đã có thể xử lý một Yêu vật ít nhất cũng cấp A.

Khiến cả người hắn ta bàng hoàng...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trình Lý: Tôi cần được điều trị tâm lý...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.