Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Giản Tà tháo đai an toàn, mở cửa xe.
Đêm khuya vắng người, mọi thứ trong khu phố chìm sâu vào tĩnh lặng, im lặng đến an tường vậy mà lại có phần quỷ dị.
Chẳng rõ có phải do Trình Lý biết nơi này từng xảy ra chuyện cấp A hay không, mà hắn ta luôn cảm thấy hoàn cảnh nơi này khá âm u.
Khu vực này thoạt nhìn vô cùng bình thường với những thiết bị công cộng được người dân trong khu sắp đặt có chủ đích, hoàn toàn không ngờ trong tiểu khu này có nhiều dân cư đang sinh sống như vậy.
“Điện thoại của anh đổ chuông từ nãy.” Trước khi xuống xe, Giản Tà cúi người nhắc nhở Trình Lý: “Đề phòng trường hợp có gì xảy ra, nhắc nhở anh một chút.”
Bị câu nói của cậu đáng gãy mạch suy nghĩ, Trình Lý ép bản thân phải bình tĩnh, ánh mắt có phần né tránh.
“Không có gì.” Hắn ta chắc chắn nói
Như thể là bị làm bẽ mặt, ngay khi câu này của hắn ta vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay trước mặt hai người
Trình Lý giật mình, tay hắn ta vói vào trong túi áo khoác tây, lấy điện thoại ra, trước mặt Giản Tà tắt điện thoại đi: “Không có ai tìm anh cả.”
Giản Tà: “...”
Cậu không có hứng thú với chuyện riêng của người khác, nên cho dù nhận thấy Trình Lý không muốn nhận điện thoại trước mặt cậu, cậu cũng không nói gì cả, chỉ nói “Hẹn gặp lại”, rồi đóng cửa xe, xoay người muốn đi về nhà.
Thấy cậu không hỏi thêm điều gì, Trình Lý thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, tận đáy lòng mình Trình Lý thấy có chút cảm giác mất mát kỳ lạ, có cảm giác như Giản Tà không hề tin tưởng mình vậy.
Không phải hắn ta không muốn nói cho Giản Tà, chỉ là chuyện này...
Hắn ta ngẩng đầu lên theo bản năng, muốn nhìn xem đối phương đã chưa đi xa, hay là đã đi vào chung cư cũ rồi.
Vậy mà, khi nhìn bóng dáng Giản Tà xuyên qua cửa kính xe ô tô, đại não vì thức đêm nên có phần chậm chạp của hắn ta chợt tỉnh táo lại, đồng tử run rẩy không khống chế được.
Yêu vật--!
Sao nhiều Yêu vật tụ tập tại khu vực này, nhiều đến mức không đếm được như vậy!
Dù không mở Lĩnh vực ra nhưng Yêu vật cấp thấp sẽ để lại dấu vết trong ống kính của người bình thường, bởi vì nguyên nhân này, khi Trình Lý nhìn xuyên qua lớp kính ô tô màu xám, nhìn thấy ảnh ngược là hình ảnh đám Yêu vật tụ tập thành đám mây đen khủng bố như có điềm chẳng lành bay xung quanh Giản Tà.
Dưới con mắt của Trình Lý, chớp mắt khi Giẳn Tà bước chân vào tiểu khu, hắn ta cảm nhận được trên những thiết bị trong khu dân cư đã bị bao phủ bởi dấu vết chất nhầy của Yêu vật. Chẳng rõ chúng nó đã chờ đợi con mồi trong bao lâu, nhưng lại kiên nhẫn chờ đợi một cách kỳ lạ bên trong tiểu khu, một mảng đông nghìn nghịt.
“Đói...”
“Thơm quá, thơm quá...”
“Hì hì...”
Từ trong đàn Yê vật truyền đế đủ loại tiếng rên rỉ đói khát, trong hoàn cảnh yên tĩnh bay vào tay Trình Lý, chúng nó đầy nhau ầm ĩ huyên náo, như muốn là người đầu tiên đến gần Giản Tà.
Trình Lý cảm thấy thân hình đàn Yêu vật này đã che đi cả bầu trời đêm và ánh trăng đang tỏa sáng trên cao.
Đàn Yêu vật này, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của Điều tra viên cấp B này, chúng chỉ nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo Giản Tà.
Yêu vật có cấp bậc càng thấp, càng thích sống quần cư với nhau, vì như vậy mới dễ dàng cùng nhau săn bắt đối tượng mạnh mẽ hơn chúng nó.
Dù là linh cẩu, tụ thành đàn cũng có thể vây săn sư tử.
Trình Lý có trực giác rằng, chuyện này không phải là ngoài ý muốn, mà là đã được sắp xếp cẩn thận, con mồi chúng nó đang đợi không phải ai khác, chính Giản Ta trở về lúc đem khuya.
Hắn ta chưa bao giờ gặp kiểu người như vậy, vô cùng có sức hấp dẫn với Yêu vật trong thế giới luôn theo đuổi ham muốn, chuyện này không hợp lẽ thường đúng không? Chẳng lẽ huyết nhục của Giản Tà, khiến Yêu vật thay nhau tranh đoạt?
Chẳng lẽ sự xao động của thế giới đó... Là bởi người có thân phận học sinh trước mặt hắn ta đây sao?
Chỉ thấy những Yêu vật cấp thấp tiến đến gần Giản Tà, còn chưa thật sự đến gần đối phương, đã không kiên nhẫn nổi mà cắn nuốt đồng loại.
Như là cá lớn nuốt cá bé.
Cậu... Từ một ý nghĩa nào đó, thì có thể khơi gợi sự sinh ra của Yêu vật cấp cao.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ dung hợp thành Yêu vật cấp A, cũng không phải là không có khả năng...!
Đầu óc Trình Lý lộn xộn một mớ, nhưng tận mắt hắn ta chứng kiến Giản Tà cứ đi về phía trước, như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Còn Yêu vật từ bốn phương tám hướng đang lao đến với hàm răng sắc nhọn như giây sau sẽ cắn đứt cổ đối phương, hắn ta nóng nảy, không quan tâm được nhiều chuyện như vậy nữa.
“Ầm” Hắn mở cửa xe, hét to với Giản Tà: “Mau tránh ra, bên cạnh cậu có...”
Giọng nói của hắn ta bỗng tắt ngấm.
Vì ngay khi Yêu vật đầu tiên có ý định chạm vào sau lưng Giản Tà, xúc tu của nó như thể va phải bức tường bê tông từ trên trời rơi xuống, trong giây lát nó phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi tan xương nát thịt, nhanh chóng biến mất trong không khí cùng với máu đen đang chảy trên mặt đất.
Cứ thế biến mất.
Màng tai Trình Lý thậm chí chảy ta máu tươi vì tiếng hét quá cao đó của mình.
Thân thể hắn ta lảo đạo dựa vào xe ô tô, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Những xảy ra trong giờ phút này, đến cả Yêu vật linh mẫn hơn con người rất nhiều cũng không kịp phản ứng. Sau đó xuất hiện một tấm chắn vô hình trong không trung, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cơ thể Yêu vật vỡ ra như mưa rơi, trong chớp mắt máu thịt bị nổ tung đã nhanh chóng biến mất, như một màn bắn pháo hoa trong im lặng.
Chỉ trong vài hơi thở, đàn Yêu vật đông ngẹt đã trốn đi không còn sót lại con nào.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận, hơi thở âm u tràn ngập trong không khí vẫn không biến mất, ngược lại càng khiến người ta sợ đến vỡ mật.
“... Có Yêu vật.”
Trình Lý nói nốt những từ cuối cùng ra khỏi miệng.
Vì thấy được cảnh tượng kinh hoàng, những từ cuối cùng này bị hắn ta nuốt lại vào cổ họng, tiêu tán trong đêm khuya vắng lặng.
Trình Lý: “...”
Nghe được tiếng gọi từ phía sau, Giản Tà quay người nhìn lại, đôi mắt vốn có màu hổ phách lại trở nên đen láy trong bóng đêm.
Có thể vì ngủ không đủ, bọng mắt có phần thâm đen đi kèm với đôi mắt tối như bóng đêm đó, tạo cho người ta cảm giác vô hại đến cực điểm.
Trong mắt Trình Lý, thân thể cao ngất của thiếu niên đứng dưới bóng đêm, kéo cao khóa áo khoác thể thao, những sợi tóc bay xõa tung trước mặt che khuất tầm mắt, như không hề có cảm giác hồi hồi khi là đối tượng bị Yêu vật đó săn bắt.
“Ngủ ngon.” Giản Tà điềm nhiên nói.
Tiếp đó, cậu quay người rời đi.
Đối với sự hoảng sợ của Trình Lý, dường như từ đầu đến cuối cậu không hề nhận ra mình vừa làm ra chuyện rất khủng bố, trong giọng nói có sự thỏa mãn sau khi ăn no, khiến tim người ta bất giác đập nhanh.
Và âm thanh “ngủ ngon” này, cũng không đơn thuần là chúc ngủ ngon, trong câu nói này còn bao hàm sự cảnh cáo.
... Nếu tôi không tò mò với chuyện riêng của anh, vậy thì, tốt nhất anh đừng có quản chuyện riêng của tôi.
Chính là ý này.
“...”
Một lát sau, Trình Lý mới từ từ chui vào xe, điện thoại lúc nãy hắn ta lấy ta khỏi tủi áo đã rơi trên ghế, bởi bì rung liên tục mà sắp rơi tiếp xuống sàn xe.
Sau khi thở phào một hơi, hắn ta chật vật ngồi vào ghế lái, sờ xoạng cầm điện thoại lên.
Hắn ta ngã ngửa ra ghế, nhận ra bên trên màn hình hiển thị người đang gọi điện cho hắn ta có tên là...
Dư Kinh Hà.
Là một người khá quen thuộc.
Mấy ngày trước, Bộ Điều tra điều một Điều tra viên cấp A, tạm thời hợp tác cùng hắn ta đến kiểm tra hiện trường sự kiện Yêu vật cấp B biến mất tại trường học của Giản Tà.
Trong quá trình thăm dò hiện trường, dường như Dư Kinh Hà có trị số linh cảm cấp A bị sự tồn tại không thể tưởng tượng được làm ảnh hưởng tinh thần.
Cùng ngày, trạng thái khi quay về của hắn ta không được ổn, Trình Lý nghe đồng nghiệp kể rằng gần đây hắn ta đang tiếp nhận khai thông tâm lý của Cục, nếu không thì danh hàm Điều tra viên cấp A của hắn ta... rất có thể bị giáng xuống cấp B.
Cục Quản lí đầu hàng với sự biến hóa trong tâm lý của hắn ta, vì bọn họ hoàn toàn không biết đến cùng thì Yêu vật đó cấp bao nhiêu và nó lại ra đời như thế nào.
Để tĩnh dường nên hiện tại Dư Kinh Hà từ chối đảm nhiện công việc, do đó chỉ bận một chút chuyện tuyển nhân viên mới mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ta gọi cho Trình Lý lúc nửa đêm.
Trình Lý vô cùng lưỡng lự, sau cùng thì vẫn nhận điện thoại.
“Mẹ nó anh chết rồi à?” Hắn ta vừa nhấc máy, Dư Kinh Hà đã đợi từ lâu xổ một tràng vào mặt hắn ta: “Việc xét duyệt tài liệu của tôi cũng không dễ dàng gì, chuyện anh hủy bỏ tiến cử là sao? Cậu học sinh Giản Tà kia xảy ra chuyện gì mà anh lại hủy tiến cử hả?”
Dù vóc dáng hắn ta không được cao, nhưng được cái nói chuyện vô cùng trơn chu.
Nếu ngày đó ở trường học hắn ta không trực tiếp bị luồng hơi thở trên người Giản Tà dọa đến héo, hắn ta có thể trao đổi với Giản Tà nhiều hơn Trình Lý mấy lần, đặc biệt hiện nay hắn ta đang có nguy cơ bị giáng cấp, cách nói chuyện càng thêm táo bạo.
Cái gì?
Trình Lý ngây người ra đó.
Đây chỉ là suy nghĩ của bản thân hắn ta thôi...
A... Đúng, dĩ nhiên là vì chuyện này nên đối phương mới tìm đến hắn ta.
Bởi vì chuyện đêm nay quá mức kích thích, nên hắn ta đã quên mất chuyện mình đã làm trước khi ngủ.
Trình Lý ngừng lại, giọng nói có phần thoái chí: “... Tôi không nghĩ nửa đêm rồi anh vẫn còn đang làm việc.”
“Nếu anh không muốn dạy trẻ con, thì đổi người là được.” Dư Kinh Hà hừ một tiếng, tức giận nói: “Anh nên biết hiện nay tuy không ít người có Trị số Linh cảm, nhưng là không hề nhiều. Anh chặn người lại không đồng ý ký tên, thì tôi chuyển hồ sơ cho người khác cũng được...”
Nghe hắn ta nói vậy trong lòng Trình Lý dậy sóng.
Vừa nghe thấy mấy chữ chuyển giao hồ sơ, tim hắn ta bắt đầu đập nhanh.
Mỗi một người tiến cử đều có tư cách kiểm tra hồ sơ của người được tiến cử, đương nhiên, đây là vì phải ký tên trong hồ sơ đề cử mới có thể bảo đảm đề cử thành công, chỉ cần có sai lầm, người tiến cử phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Hay nói cách khác, là sử dụng chế độ truy cứu trách nhiệm liên đới.
Sau khi Trình Lý đọc hồ sơ của Giản Tà, trực giác nói cho hắn ta, tuyệt đối không được để thiếu niên này gia nhập Cục Quản lý.
... Đó là một quả bom hẹn giờ.
Trình Lý có thể cảm nhận được sức mạnh phá hoại mạnh mẽ mà hắn ta chưa từng thấy bao giờ trên người cậu, như một cơn sóng thần đang gào rít, loại lực lượng khổng lồ này tự nhiên chèn ép qua mọi vật trước mặt cậu.
Nếu không phải tối hôm nay Giản Tà bất ngờ gọi điện thoại cho hắn ta, có lẽ Trình Lý đã biên soạn xong bản giải trình và gửi cho cấp trên rồi.
“....”
“Anh đang là gì? Này? Đừng có giả vờ rớt mạng trước mặt tôi!” Dư Kinh Hà tức giận gào lên.
Trình Lý nắm chặt tay theo bản năng, trong đầu hắn ta hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn ta đã vướng phải con rối trang trí hình người vì vội vàng lao khỏi xe khi thấy Yêu vật vây quanh Giản Tà, bây giờ nó vẫn còn đang lắc lư, hô hấp của hắn ta cũng dần chậm lại.
Tối hôm nay, Giản Tà không dùng Thiết bị, bằng tay không đã kêt liễu một Yêu vật ít nhất cũng cấp A.
Chủ yếu là cậu không hề chắc chắn đến cùng bản thân có thể làm được hay không, nhưng vẫn vì một người bạn cùng lớp bình thường mình không hay nói chuyện, mà để bản thân rơi vào nguy hiểm, làm được đến như thế.
Và lúc đó, khi ở trong FKC, rõ rành rành là Trình Lý bị tên Phó Hoàn Vũ kia tùy tiện nhục nhã, nhưng Giản Tà người vốn không có chút liên quan nào lại bằng lòng ra mặt cho hắn ta.
Thậm chí lấy tương lai của bản thân ra làm tiền cược.
...
Đó là một đứa trẻ tốt.
Hắn ta không có quyền đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy.
Một lát sau, cuối cùng Trình Lý cũng nghe thấy âm thanh của bản thân, giọng nói có chút giả vờ bình tĩnh và cũng có phần thiếu cân nhắc.
“Tôi chỉ muốn gửi lại một lần nữa.” Hắn ta nói với người bên kia: “Ngày mai tôi muốn mang bản gốc đến, quét tài liệu tại Cục, tốt hơn nhiều là tự mình dùng điện thoại chụp.”
“...Chỉ vậy thôi?”
“A, đúng thế.”
“Mẹ, tôi muốn cạp chết anh.”
Thế mà hắn ta cứ tưởng xảy ra chuyện lớn gì đó, lo lắng gọi cho Trình Lý mấy cuộc điện thoại, không ngờ lại nhận được đáp án thế này, Dư Kinh Hà chán chẳng muốn để ý đến hắn nữa. Theo ý hắn ta, Trình Lý thật sự là ăn no quá không có chuyện gì làm mới đi so đo mấy chuyện lặt vặt này.
Dư Kinh Hà trực tiếp cúp máy luôn, chẳng rõ hắn ta có quay về ngủ tiếp hay không.
Chắc chắn là bị ghim rồi. Trình Lý gượng cười.
Nghe âm thanh “tút tút” vọng lại từ phía bên kia, Trình Lý vẫn giữ tư thế nghe điện thoại, sau một lúc lâu, mới hoạt động một lần nữa.
Hắn ta nghiêng người về phía trước, mở hộp để đồ trên xe ra, bên trong hộp là một chiếc cặp da với một chồng tài liệu được xếp ngay ngắn bên trong, chữ bên trên đều có tên Giản Tà, hiển nhiên, những tài liệu trong cặp có liên quan đến cậu.
Trình Lý nhìm chằm chằm nó một lát.
Hắn ta biết trong đó viết cái gì, bất luận một Điều tra viên có thường thức nào cũng biết sự nguy hiểm ẩn bên trong chồng tài liệu này.
Có nên vì Giản Tà mà mạo hiểm không?
Luôn nổi tiếng là người khôn khéo, là người bình thường duy trì suy nghĩ riêng của mình giữa một đám kẻ điên, vì một thiếu niên mà tự hủy đi nguyên tắc của mình?
Trình Lý hít sâu.
Một lát sau, tay hắn ta cầm cây bút lên, viết tên bản thân lên trang cuối cùng của tập tài liệu.
Sau khi hoàn thành, hắn ta nhìn chằm chằm vào tên mình trên mặt túi da, đứng bên cạnh tên Giản Tà, như thể đang tự mắng mình tự chui đầu vào lưới.
Lạ chính là, dưới con mắt của Trình Lý, tên hai người được đặt cạnh nhau còn khá thú vị, khiến hắn ta không nhịn được nở nụ cười.
Vì thế, cuối cùng hắn ta vẫn ký tên.
Bản thân từ trước đến nay luôn lý tính, sau một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, vậy mà hắn ta lại vì suy nghĩ cá nhân mà để mặc một nhân tố bất định gia nhập Cục Quản lý, Xem ra Giản Tà có loại khí chất khiến người ta không nhịn được mà chú ý, để ý và tin tưởng vào cậu.
Thật không hổ danh là người ít nói chuyện trong lớp, vẫn có thể duy trì danh hiệu “nhân duyên tốt“.
Thậm chí cậu, còn truyền tâm lý ăn may cá cược cho hắn ta.
Rõ là có chút muốn biết, sau khi Giản Tà có thực lực chèn ép Yêu vật gia nhập Cục sẽ phát sinh chuyện gì, vậy mà hắn ta lại có chút chờ mong, có thể cũng có phần điên rồi.
Hóa ra hắn ta không lý tính như mình đã nghĩ, chỉ là trước giờ hắn ta chưa gặp được chuyện khiến bản thân điên cuồng mà thôi.
Nhưng chỉ ký tên làm người tiến cử, còn chưa đủ.
Trình Lý mở điện thoại lên, ngón tay điểm nhẹ trên màn hình, đăng nhập mạng nội bộ của Cục Quản lí Siêu nhiên.
Tài khoản của hắn ta được ngầm chấp nhận, và mạng này chỉ có nhân viên trong Cục mới có quyền hạn đăng ký, cho dù thật sự có người nhầm lẫn vào được thì trên màn hình cũng chỉ hiện thị lỗi “404 không thể tải trang” mà thôi, mọi thứ đều dưới sự giám sát của “Mắt“.
Mạng nội bộ chia thành hai phần là Phân công nhiệm vụ và Diễn đàn trao đổi.
Phân công nhiệm vụ do “Mắt” phát ra, tuyên bố nhiệm vụ dưới hình thức giám sát Yêu vật, hệ thống sẽ tự động sắp xếp lại đẳng cấp Yêu vật, Điều tra viên có thể lựa chọn đối tượng nhiệm vụ.
Còn một số nhiệm vụ nguy hiểm cao, cần cẩn trọng trong quá trình xử lý sẽ trực tiếp chuyển thành thư điện tử gửi đến hòm thư của nhân viên có năng lực giải quyết.
Sự khác biệt duy nhất là, một bên có tính lựa chọn, sẽ giống như tăng ca, nhận được thù lao không tệ.
Còn một bên khác mang tính bắt buộc, buộc Điều tra viên được chỉ định phải hoàn thành trong thời hạn nhất định, bình thường Điều tra viên ngoài cấp B, có tỷ lệ tử vong cao.
Còn Diễn đàn trao đổi đa số là giấu tên, nhân viên Cục Quản lí Siêu nhiên hoàn toàn có thể tự do trao đổi ở đây.
Hắn ta tùy tiện lướt màn hình, nhìn vài bài đăng dấu tên được đẩy lên đầu tiên.
<< Việc tuyển nhân viên mới, năm nay mọi người nói xem có thể phát hiện ra nhân viên có Trị số Linh cảm cấp A+ hay không? Ta chọn có!>>
<< Sao vẻ vang năm nay mọi người chọn ai? Mấy cấp bậc kia có thể đừng tranh đến tranh đi nữa không?>>
<< Mức độ nguy hiểm của khu ba gần đây tăng lên đúng không? Tôi nghe nói có đại lão cấp A+ bị thương nặng...>>
Tiêu đề ngắn của bài đăng cuối thu hút sự chú ý của Trình Lý.
Đúng như điều trước đây hắn ta nói với Giản Tà, ban đầu sự xuất hiện của Yêu vật là dựa vào một loại trò chơi kinh khủng giống giống với mười tám tầng địa ngục.
Mà sau khi thế giới trong trò chơi và thế giới thực dung hợp với nhau, Yêu vật ban đầu phân bố theo tầng thì bây giờ được chia theo các khu vực khác nhau trên thực tế, cũng được gọi là mười tám khu.
[ 498 chữ đã cắt] Đọc full tại:
Hoặc:
Chúc mọi người đọ full vui vẻ.
Hết chương 23.1./1.