Editor: Lam Phi Ngư
Cách âm trên xe rất tốt, im lặng không một tiếng động chạy về phía trước, thiết kế phối hợp ma lực và máy móc với nhau giúp làm giảm chấn động trong quá trình xe chạy đến mức thấp nhất, xe được phát cho Thời An hoàn toàn không thể so sánh được.
Thời Thụy âm thầm nhìn bên cạnh.
Thiếu niên trước mắt đang nâng cằm, đôi mắt híp lại, hết sức chuyên chú nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như hứng thú của cậu đối với cảnh đường phố thông thường kia vượt hơn cả mức bình thường.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, lướt qua lọn tóc mềm mại của thiếu niên, gò má trắng nõn dưới lớp ánh sáng vàng nhạt càng hiện ra vẻ cực kì vô hại.
Thế nhưng... không biết vì sao, dường như trên người cậu có một loại khí chất khó lường.
Điều này khiến Thời Thụy chẳng hiểu sao lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Xe nhanh chóng đến nơi.
"Có thể anh không biết, ma vật trong khảo hạch nhập học của học viện đều là thật đó..." Thời Thụy xuống xe, đứng bên cạnh Thời An.
Trên mặt cậu ta nở nụ cười không chê vào đâu được, nói với Thời An:
"Nhưng vì nơi này là mô phỏng, cho nên ma vật trong này đều do thiết bị ma lực hư cấu mà thành, anh hai à, anh không cần lo đâu, ở chỗ này anh sẽ hoàn toàn an toàn."
Thời An thu hồi ánh mắt trên tòa kiến trúc khổng lồ trước mặt, cậu hơi khó hiểu nhìn Thời Thụy:
"...Cậu gọi tôi là anh hai?"
Trước khi xuất phát cái tên nhân loại này dường như cứ lải nhải nói về anh em gì gì đó, lẽ nào cậu ta nãy giờ đang nói chuyện với mình hả?
Nghe Thời An nói vậy, nụ cười trên mặt Thời Thụy cứng đờ.
- --Đây là đang nói bóng nói gió cậu ta không xứng à?
Thời Thụy cắn răng, có chút miễn cưỡng nói: "Nếu như anh hai không muốn, vậy về sau em sẽ không gọi vậy nữa."
Nói xong, Thời Thụy làm ra tư thế 'mời' chỉ cửa lớn trước mặt: "Có điều, trước khi vào trong cần phải kiểm tra đo lường giá trị ma lực của anh một lần nữa."
Ở cửa ra vào có một quả cầu hình dạng kì lạ, thoạt nhìn vô cùng giống dụng cụ đo lường trước kia ở học viện, nhưng lại có một chút sự khác biệt nhỏ xíu.
Thời An đặt tay lên.
Dụng cụ phát sáng, cửa lớn trước mặt mở ra, lộ ra một hành lang chỉ đủ cho một người đi qua.
Nhìn bóng lưng Thời An bị hành lang che khuất, nụ cười trên mặt Thời Thụy giống như lớp tuyết mỏng tan mất tiêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt tối tăm.
Dụng cụ lần này là cậu tay đặc biệt sai người đi tìm, nó không thể nào bị người khác động tay động chân được. Tuy rằng không thể đo ra được hạn mức giá trị ma lực cụ thể, nhưng ở phương diện đo lường một người có giá trị ma lực hay không thì lại có độ chính xác trăm phần trăm.
Thế nên...đó là thật ư.
Với tư cách là con trai trưởng Thời gia, là người thừa kế chính thống, Thời An thật sự đã có được ma lực.
Khuôn mặt Thời Thụy u ám, đôi môi mím lại thành một đường thẳng cứng ngắc, cảm xúc tiêu cực tối tăm dày đặc như cỏ dại mọc lên nhanh chóng trong đáy mắt.
Cậu ta sẽ không để thứ vốn nên thuộc về bản thân bị đoạt đi lần nữa.
Sự yêu thương và xem trọng của cha, vị trí được mọi người chú ý.
...Mọi thứ.
Thời Thụy lấy điện thoại cầm tay, gọi đến một dãy số, cắn răng nói từng chữ một:
"Chuẩn bị đi."
(Truyện chỉ được đăng tại dembuon.com và [email protected] lamphingu)
Cuối hành lang là một đại sảnh rộng lớn màu trắng bạc, nhân viên phụ trách thao tác thiết bị mô phỏng nhìn Thời An hỏi: "Ngài cần mô phỏng phần thi nào ạ?"
Thời An chớp mắt mấy cái: "Ừm...Có nhiều phần lắm hả?"
"Đúng vậy." Nhân viên nói: "Vòng đầu tiên là thi viết, vòng hai là phỏng vấn, vòng thứ ba mới là thực chiến với ma vật."
Thời An "Ò" một tiếng.
Cậu suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Vậy an ninh ở phần nào thế?"
Nhân viên: "...Dạ?"
Thời An nghĩ rằng nhân loại trước mặt nghe không rõ, lớn tiếng lặp lại một lần: "An ninh ở phần nào?"
Nhân viên: "..."
Khóe miệng nhân viên giật một cái, nhưng vẫn trả lời: "Thi viết."
"Vậy phần đó đi." Thời An vỗ tay quyết định.
Nhân viên: "...Được ạ, ngài chờ một lát."
Đây là lần đầu anh ta thấy loại quỷ tài* dùng thiết bị mô phỏng đắt đỏ để mô phỏng thi viết đó.
(*quỷ tài: người có tài năng đặc biệt, giống với thiên tài)
Sau khi thiết lập xong, nhân viên rời khỏi nơi này, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình Thời An.
Ma trùng chui ra từ trong tay áo cậu, thở dốc một hơi.
Nó nhìn về phía thiết bị cực lớn màu xám đậm giống với cái ở ngoài cửa lớn cách đó không xa, kích động kêu xì xì: "Đúng đúng đúng rồi, là cái này đó!"
Thời An cất ma trùng tiến tới, thế nhưng cậu còn chưa đến gần, mặt ngoài cửa lớn đã phát ra ánh sáng màu đỏ, tiếng còi báo động cực lớn vang lên.
Cậu suy nghĩ một lát, ném ma trùng ra phía xa xa.
Cửa lớn lập tức im lặng như cũ.
"Không hổ là Ma Long đại nhân! Thiết bị của nhân loại quả nhiên không thể kiểm tra ra sự khác thường của ngài!" Cách đó không xa, ma trùng lảo đảo gian nan ổn định lại thân hình, bắt đầu điên cuồng thổi rắm cầu vòng trong vô thức.
Thế nhưng khuôn mặt Thời An dường như cũng không mấy vui vẻ.
Ngay cả cái con trùng xấu xí kia cũng được nhận ra!
Vậy mà bản thân lại bị cái thiết bị rác rưởi này coi là một nhân loại bình thường!
Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua ma trùng vẫn còn đang chuẩn bị tiếp tục tâng bốc, cảm xúc hỏng bét gần như muốn tràn ra ngoài.
"?!"
Ma trùng toàn thân run lên dưới ánh mắt không có ý tốt của Thời An, rắm cầu vòng cũng im bặt.
Thời An nheo đôi mắt, chậm rãi hất cằm: "Lên thử đi."
Ma trùng: "???"
Thời An làm vẻ mặt vô hại:
"Sao vậy, mi không muốn?"
Phảng phát như cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, ma trùng lập tức rùn mình:
"Muốn chứ! Muốn chứ!"
Nó bất chấp khó khăn chuyển đổi hình thái, thử dùng tất cả góc độ lén lút tiếp cận, thế nhưng mỗi lần đều là vừa mới đi được một nửa, cửa lớn đã bắt đầu báo động, dường như hoàn toàn không chịu tha cho nó.
Nó lén lút quay đầu nhìn Thời An đứng cách đó không xa.
Thời An tìm được một chỗ ngồi xuống rồi.
Cậu như không có xương nằm trên ghế dựa, giống như không liên quan tới bản thân gác cằm trên cánh tay, lười biếng nói:
"Cố lên nào."
Ma trùng khóc không ra nước mắt: "..."
Con mẹ nó, nếu tui biết cách trà trộn vào thì hiện tại còn phải lưu lạc tới bước này à!
Thời An hứng thú bừng bừng nhìn bóng lưng vùng vẫy thống khổ của nó.
Đương nhiên cậu không trông chờ nó tự mình tìm được phương pháp vào trong.
Thế nhưng, là một con rồng đã hơn vạn năm chưa từng ra khỏi cửa, phần lớn sự việc đối với cậu mà nói vẫn vô cùng mới lạ.
- --Nhất là loại việc dằn vặt ma vật nhỏ bé.
Nhưng nhìn một hồi, Thời An dần có chút buồn ngủ.
Phải biết rằng trước đây cậu có thể ngủ một giấc mấy trăm năm, nhưng trong khoảng thời gian gần đây vì để thích ứng với lịch làm việc và nghỉ ngơi của nhân loại, do đó, một ngày cậu chỉ có thể ngủ mười mấy tiếng, nhưng cậu thật sự không quen nổi.
Thời An ngáp một cái, điều chỉnh một tư thế thoải mái, trong tiếng cảnh báo tới tấp, cậu thanh thản thoải mái nhắm chặt hai mắt.
- --Lúc này vừa khéo thừa dịp ngủ bù một giấc.
Ở ngoài cửa.
Thời Thụy vẻ mặt âm trầm dường như có thể rỉ ra nước, cậu ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rồi đến khi nào người anh trai tốt kia của tôi mới đi đến vòng ba hả?"
Bởi vì thực chiến mới là vòng dễ ra tay nhất.
Thế nhưng cậu ta đợi tới đợi lui vẫn không đợi được tin Thời An đi tới vòng thứ ba.
Nhân viên lau mồ hôi trên trán, sau khi kiểm tra lại, anh ta cũng có chút không tin nổi, chậm rãi nói: "Việc này...ngài Thời An vẫn đang tiến hành thi viết..."
Gì cơ???
Thời An gần như không thể tin vào lỗ tai mình.
Đã ba tiếng trôi qua, vậy mà Thời An vẫn còn đang thi viết!
Mấy cái đề bài căn bản đó có cái gì mà lại làm đến tận ba tiếng đồng hồ?!
Trong lòng Thời Thụy đột nhiên hơi hồi hộp một chút.
Lẽ...lẽ nào Thời An phát hiện được toan tính của mình rồi?
Thời Thụy càng nghĩ càng cảm thấy bất thường.
Cậu ta cắn chặt răng, hạ quyết tâm--- hiện tại việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì làm tiếp thôi:
"Tắt thiết bị giám sát và điều khiển, trực tiếp bắt đầu đi."
"Nhưng mà..."
Thời Thụy lạnh mặt: "Không nghe thấy à?"
"...Dạ."
Nhìn bóng lưng người nọ biến mất, Thời Thụy lộ ra vẻ mặt tối tăm.
- --Dù có thế nào, chỉ cần hành động thỏa đáng sẽ không ai tra được gì.
Tiếng còi báo động đột ngột vang lên.
Lông mi Thời An giật giật, chậm rãi mở hai mắt.
Chỉ thấy nơi cách mình mấy bước có vài con côn trùng nhìn vô cùng quen mắt.
- --Lớp vỏ cứng rắn đen nhánh, con mắt đen bóng nham hiểm.
Nước bọt nhỏ giọt từ trên răng độc bén nhọn, tí tách rơi trên mặt đất.
Nhưng so với những con côn trùng chỉ lớn bằng quả đấm ở buổi tiệc, mấy con hiện tại lại cao hơn nửa người, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, nhìn tê hết cả da đầu.
Tuy nhiên, dường như chúng nó đang cố kị thứ gì đó.
Cẳng chân thô to tráng kiện nóng nảy đập mặt đất, dục vọng công kích và bản năng sợ hãi đấu tranh trong đáy mắt bọn nó, mãi vẫn chưa tiến lên.
Lúc này, một tiếng kêu thảm truyền tới từ nơi cách đó không xa:
"Đại nhân! Lần này hổng phải tui đâu! Thật sự hổng phải tui!"
Đôi mắt Thời An giật giật, nhìn về phía trùng mặt người hoảng hốt lo sợ cách đó không xa.
Cậu tốt tính gật đầu: "Ta tin mi."
Ma trùng cứ tưởng sẽ bị lập tức tiêu diệt ngây ngẩn cả người: "...Ủa?"
Lẽ nào Cự Long đại nhân tin tưởng mình đến thế sao?!
Đột nhiên có loại cảm động khó hiểu dâng lên từ đáy lòng.
"---Ta đã cho mi uống máu của ta rồi, mi đã là thuộc dân* của ta." Thời An nhẹ nhàng nói.
Thuộc dân? Là gì ấy nhỉ?
(*Thuộc là phụ thuộc, dân là người: thuộc dân là người phụ thuộc.)
Từ cổ xưa này sớm đã bị quên lãng theo sự biến mất của loài huyễn tưởng rồi, ma trùng tốn mất vài giây mới nhớ được ý nghĩa của hai chữ này.
Đây là một loại khế ước.
Kẻ mạnh ban ân bảo hộ, kẻ yếu dâng lên lòng trung thành.
Quan trọng nhất là... nó là đơn phương, là bị cưỡng chế, là không bình đẳng đó. Sống chết của thuộc dân là do chủ nhân khống chế, cho dù phản bội hay ngỗ ngược đều sẽ bị trừng phạt gấp trăm lần.
Đây còn không phải là khế ước bán mình à!
Mọe.
Ma trùng khổ sở ôm chặt chính mình.
Hu hu hu hu.
Ở đây đáng sợ quá, tui muốn về vực sâu.
(Mn vào https://dembuon.com/threads/edit-sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh-tang-oc.95924/ đọc ủng hộ mình nha)
Còn tiếp.