Editor: Lam Phi Ngư
Tuy vết nứt vực sâu được xác nhận là đã đóng lại, nhưng vì an toàn, cuối cùng Học viện vẫn quyết định sau lễ khai giảng sẽ tạm thời ngừng học một tuần. Trong đoạn thời gian này sẽ để người của cục quản lí kiểm tra kĩ toàn bộ học viện một lần, sau đó sẽ bắt đầu dạy học.
Vì vậy hiếm khi vừa mới khai giảng thì ngay sau đó đã được nghỉ một tuần.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Thời An rời đi theo dòng người.
Lâm Ngạn Minh thở dài: “Đợt nhập học này của chúng ta gặp nhiều tai họa bất ngờ thật đấy. Không chỉ kéo dài thời gian chia lớp đến cả một năm, hiện tại khai giảng cũng được nửa tháng rồi mà còn chưa bắt đầu đi học. Hơn nữa bây giờ còn phải lùi lại thêm một tuần...”
Thời An chớp mắt vài cái: “Ủa! Vậy không tốt à?”
Thế chẳng phải sẽ có càng nhiều thời gian để ngủ và chơi game sao?
Lâm Ngạn Minh: “...”
Cậu ta biết ngay là không nên trông chờ Thời An có lòng cầu tiến mà!
Bên ngoài hội trường.
Rất hiển nhiên là học viện đã thông báo cho các phụ huynhh trước khi tham dự buổi lễ.
Không ít người đã lần lượt đón con cái nhà mình rời đi.
Sau khi tách ra với Lâm Ngạn Minh, Thời An đứng yên tại chỗ. Cậu nhìn xung quanh một vòng, hơi nghi hoặc khẽ nhíu mày.
Ơ? Lão quản gia không tới ư?
Đúng lúc này, phía sau lưng cậu truyền đến một giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt: “Thời An, cậu còn tìm cái gì?”
Thời An quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, chỉ thấy một người trung niên vẻ mặt âm trầm đứng cách đó không xa, đang chau mày nhìn cậu.
Dường như có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi nhỉ...?
“Ông là?” Thời An nghi hoặc hỏi.
Vẻ mặt người trung niên trong nháy mắt trở nên âm trầm, ông chậm rãi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thời An, cậu quậy đủ chưa? Đừng tưởng tôi nhịn cậu một lần thì có thể nhịn cậu lần hai đấy —”
Giọng nói này... cũng nghe rất quen.
Thời An quay đầu nhìn Thời Thụy đang đi về phía này, trong nháy mắt bừng tỉnh.
Ò ò, hình như là người cha trên danh nghĩa của mình, trước đó đã gặp hai lần tại bữa tiệc.
... Nhưng mà hình như không phải là người quan trọng gì.
Thế nên cậu không nhớ rõ.
“Cha.”
Thời Thụy âm thầm nhìn Thời Tắc Thuần, sau đó đúng lúc lên tiếng chào.
Sắc mặt Thời Tắc Thuần cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.
Ông “Ừ” một tiếng, đưa tay đặt lên bả vai Thời Thụy: “Cha có nghe nói về việc chia lớp rồi, con đừng lo. Đợi sau khi năm học này kết thúc, thời điểm chia lớp lại lần nữa, lấy tư chất này của con chắc chắc sẽ không bị mai một đâu.”
Thời Thụy gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn cha.”
Sau khi nói xong, Thời Tắc Thuần quay đầu nhìn Thời An, trong nháy mắt giọng điệu trở nên lạnh nhạt hẳn đi:
“Về phần cậu...”
Ông dùng ánh mắt không có chút tình cảm dừng lại trên người Thời An một giây, cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần đừng làm tôi mất mặt là tốt rồi.”
Thời An suy nghĩ một hồi, hỏi: “Thế nào mới được xem là làm ông mất mặt?”
Thời Tắc Thuần: “...”
Giọng điệu này của Thời An không giống như sợ hãi muốn né tránh, mà ngược lại càng giống như là —
Kích động?
Mọe nó.
Thời Tắc Thuần cảm thấy một ngọn lửa không tên lại lần nữa bùng lên trong lòng.
Không biết vì sao, đứa con lớn này của ông dường như lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc tức ông.
Thế nhưng trước khi ông ta kịp nổi giân, một giọng nói trầm thấp lạnh như băng truyền đến từ nơi không xa:
“Ngài Thời.”
Thời Tắc Thuần sững sờ, quay đầu nhìn sau lưng mình.
Chỉ thấy Mục Hành đứng tại chỗ cách đó không xa, mái tóc bạc được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau ót, đang lạnh nhạt nhìn ông.
Thời Tắc Thuần sững sờ: “Mục, Mục trưởng quan?!”
Thái độ của ông ta lập tức thay đổi, thậm chí giọng nói còn mang thêm vài phần kinh ngạc vui mừng và sợ hãi: “Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không —”
Mục Hành khẽ dời mắt, ánh mắt sâu kín rơi lên người Thời An: “Xin hỏi tôi có thể mượn một ít thời gian của con trai trưởng ngài không?”
— Điều này Thời Tắc Thuần thật sự không ngờ tới.
Ông trố mắt hồi lâu, dường như có chút không tin vào tai mình, một lúc lâu mới kịp phản ứng là mình không nghe nhầm.
Vị Mục trưởng quan này chủ động tìm Thời An, muốn nói chuyện với đứa con trai phế vật của ông?
Dưới ánh nhìn chăm chú im ắng của Mục Hành, Thời Tắc Thuần hơi cà lăm trả lời: “Đương, đương nhiên không thành vấn đề.”
Trả lời xong, ông lập tức thức thời kéo Thời Thụy nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng Thời Tắc Thuần vô cùng muốn biết Mục Hành tìm Thời An nói chuyện gì, nhưng đồng thời ông cũng rất tự mình hiểu rõ, đối phương rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Thời An, ông cũng không phải không có mắt nhìn mà nán lại đó.
Thế nhưng chưa đi được hai bước, giọng nói lạnh nhạt bình thản của Mục Hành lọt vào lỗ tai:
“... Sau cùng cậu vẫn không gọi lại cho tôi.”
Thời Tắc Thuần bước hụt một bước.
Ông gần như không thể khống chế nổi vẻ mặt tan vỡ của bản thân, lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Này là tình huống gì đây?!
Thời An có quan hệ gần gũi đến vậy với vị trưởng quan kia từ lúc nào?!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tuy giọng nói lạnh nhạt không thân thiết nhưng vì sao lời nói lại kì quái đến thế?
Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Thời Thụy bị ông kéo đi cũng nghe thấy câu nói đó.
Như những gì Thời Thụy đoán, sau khi cậu ta tránh nặng tìm nhẹ chuyển lời, Thời An quả thực không gọi điện lại cho Mục Hành.
Nhưng Thời Thụy thật sự không ngờ được rằng...
Mục Hành thế mà lại tự mình đến tìm!
Thời An dựa vào cái gì chứ?
Thời Thụy không nhịn được cắn chặt hàm răng, dùng sức đến mức gần như có thể cảm nhận được cơn đau.
Thời An đứng nguyên tại chỗ, có chút mờ mịt chớp mắt vài cái.
...Hở?
Gì cơ?
Nhân loại sáng lấp lánh này rốt cuộc đang nói gì vậy?
Cậu nhìn Mục Hành, trên mặt lộ ra vẻ mặt mê mang không chút giả dối, dường như hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói việc gì.
Mục Hành không khỏi nhíu mày: “Bệnh viện không đưa số của tôi cho cậu à?”
Thời An sững sờ, cậu suy nghĩ một hồi, chợt nói:
“À, cái đó hả!” Lúc trước chị gái y tá ở quầy tiếp tân bệnh viện có đưa cho cậu một tờ giấy!
Cậu gãi đầu: “Đó là số của anh hả?”
Mục Hành: “...”
Anh hít sâu một hơi: “Quên đi.”
Mục Hành trực tiếp đi vào vấn đề:
“Sự cố ngoài ý muốn lần này của học viện là do vết nứt vực sâu khuếch trương và dị hóa gây nên. Điều này cậu đã được biết nhưng có một việc đã bị chúng tôi giấu kín. Trong nhiệm vụ lần này, chúng tôi phát hiện được tung tích của loài huyễn tưởng đã tuyệt chủng mấy vạn năm trước.”
Anh dùng đôi mắt xanh thẳm thâm thúy chăm chú nhìn Thời An, đáy mắt hiện lên vẻ khó lường:
“Là rồng.”
“!” Thời An cả kinh.
???
Lộ, lộ rồi hả?
Không thể nào!
Thời An vội vàng cẩn thận nhớ lại.
Sau lần khôi phục nguyên hình ngắn ngủi đó, hình như gần đây cậu không làm việc gì quá mức cả. Hơn nữa cậu cũng đã rất cố gắng kìm chế ham muốn sưu tầm của bản thân, cũng đã nhịn không tới gần đối phương, Mục Hành hẳn là không có lí do gì để tìm cậu mà ta?
Điều duy nhất Thời An không rõ chính là sau khi bản thân cậu từ rồng biến về thành nhân loại, trong khoảng thời gian trước khi được Mục Hành cứu ra ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu cảm thấy khó chịu muốn hỏi ma trùng một chút.
Nhưng mà... nếu như Mục Hành đã đứng trước mặt mình rồi vậy thì khẳng định ma trùng đã rơi vào trạng thái chết giả, trăm phần trăm là nó không thể trả lời câu hỏi của cậu.
Trong lúc Thời An trầm tư suy nghĩ, cậu nghe thấy Mục Hành tiếp tục nói:
“Chúng tôi nghi ngờ rằng, lúc ấy Cự Long muốn cướp cậu đi.”
Con rồng thật - Cự Long đang đứng trước mặt Mục Hành: “...”
Ơ kìa???
Mục Hành: “Vì sợ sẽ gây ra khủng hoảng không cần thiết nên hiện tại chuyện này là bí mật. Dù bên trong cục quản lí thì người biết việc này chỉ trong vòng một con số.”
Anh rủ hàng mi trắng bạc, đôi mắt vẫn như bầu trời xanh trên cánh đồng tuyết.
Gương mặt của Mục Hành có đường nét rất sâu, thời điểm nhìn chăm chú một người sẽ có một loại sức mạnh phảng phất như lưỡi kiếm sắc bén, khiến người ta hầu như không thể nào từ chối:
“Do đó, tôi chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân của bản thân, hi vọng có thể nhận được sự trợ giúp của cậu.”
“ — Đây có lẽ sẽ là mấu chốt để săn giết Cự Long.”
Con rồng thật sự - Cự Long đang bị săn giết: “...”
Thời An chớp mắt vài cái, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ rốt cuộc vì sao Mục Hành lại đến tìm mình.
Không phải Mục Hành đã phát hiện hay nghi ngờ cậu là rồng, mà anh ta nghi ngờ cậu là cái người bị rồng cướp đi, cũng chính là nhân vật công chúa trong truyền thuyết.
Thời An vô cùng không cam lòng.
Đây hoàn toàn là theo ấn tượng rập khuôn!
Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Cự Long sẽ thích cướp công chúa hả!
Thời An - với tư cách là Cự Long vực sâu duy nhất trên thế giới - có thể vỗ ngực tuyên bố, bản thân cậu hoàn toàn không thích công chúa, cậu chỉ thích tài bảo sáng lấp lánh mà thôi!
Trước khi cậu rơi vào giấc ngủ say đã từng bị hiểu lầm như vậy một lần.
Có một vương quốc nhân loại tiến cống cho Thời An, hi vọng có thể dùng việc thần phục để đổi lấy sự che chở của cậu.
Sau khi Thời An nhận được tin đã vui vẻ đến nhận.
Thế nhưng trên tế đàn không có vàng bạc châu báu trong tưởng tượng của cậu, mà chỉ có một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh ngồi xổm trên tế đàn, dường như là công chúa của quốc gia bọn họ.
Lúc ấy Thời An bị chọc tức, cậu quay đầu bay đi mất, sau đó mặc kệ quốc gia kia có triệu hóa thế nào cũng không quay lại.
— Các người cho rằng cậu bay từ nơi xa đến đó không mệt à!!
Cậu đã phải bỏ qua thời gian ngủ quý báu đó!
Từ đó về sau, Thời An căm thù loại ấn tượng rập khuôn này đến tận xương tủy.
Nhiều tài bảo sáng lấp lánh đến vậy không đưa, cậu đoạt một nhân loại yếu đuối về làm gì chứ!
Nhân loại cho rằng đám rồng bọn cậu bị ngu à!
Vẻ mặt thiếu niên trước mắt chốc thì vui vẻ chốc thì phẫn nộ, không biết cậu đang nghĩ về điều gì.
Nhưng Mục Hành có thể khẳng định thiếu niên chắc chắn là đang thất thần.
Anh hít sâu một hơi, lại lần nữa đặt câu hỏi: “Thế nên? Câu trả lời của cậu là?”
Thời An bị gọi về từ trong cõi thần tiên.
Lúc vừa mới bắt đầu, cậu đã tận lực tránh nhìn thẳng vào nhân loại trước mắt để tránh cho bản thân bị dụ hoặc lần nữa.
Mà hiện tại, Thời An vô thức ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói vang lên.
Sau đó, cậu lập tức bị bề ngoài sáng lấp lánh của đối phương làm cho hoa cả mắt —
Thật, thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả.
Nếu như lúc trước vương quốc nhân loại kia tiến cống tế phẩm có dáng vẻ như Mục Hành cho cậu thì cậu cũng rất nguyện ý nhận á.
Thời An không chút tự chủ nghĩ.