Editor: Lam Phi Ngư
Từ lúc Thời An thể hiện năng lực hệ sức mạnh, cuộc sống ở học viện của cậu lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Dù cậu có ngủ trong lớp lí thuyết cũng không sao cả, mức độ hoàn thành bài tập quá kém cũng chẳng hề gì. Dẫu sao hệ sức mạnh không chú trọng nghiên cứu lý luận mà càng nghiêng về phương diện cường hóa thân thể hơn.
Người muốn tìm Thời An gây sự cũng vì thế mà trở nên yên lặng.
Dù sao, sau cái ngày được chứng kiến dáng vẻ Thời An dùng một đấm đánh thủng lớp giáp của Nham Giáp thú, không ai muốn bị một thiếu niên vóc người mảnh khảnh đè ra đất hành hung cả.
Bên phía Thời Thụy và Thời Tắc Thuần cũng không có động tĩnh gì.
Từ ngày Mục Hành dẫn cậu ra khỏi nhà chính Thời gia, Thời Tắc Thuần trước đó vẫn luôn kiên nhẫn muốn cậu về nhà chính Thời gia ở thì giờ đây không còn chủ động liên lạc với cậu nữa, kéo theo Thời Thụy cũng an phận hơn.
Điều này đối với Thời An thì đúng là chuyện tốt.
Dẫu sao hai người kia thật sự rất phiền, nhưng vì thân phận hạn chế nên Thời An không có biện pháp ra tay với bọn họ.
Tốt nhất là hai người kia đừng đến tìm cậu, Thời An vui vẻ khi được thanh tĩnh.
Công việc phiên dịch cũng đang được tiến hành đều đều.
Từ sau khi Mục Hành rời khỏi Học viện năng lực giả bận rộn công tác bên cục quản lí, Thời An cảm thấy cảm giác thẹn thùng trong quá trình phiên dịch đã được giảm mạnh.
Tuy rằng đôi khi có những đoạn văn miêu tả quá cặn kẽ...
Phiên dịch ngôn ngữ thông dụng của nhân loại thời cổ đại là một công trình lớn, dù là chuyên gia ở phương diện này như Bùi lão hiệu trưởng thì công việc phiên dịch cũng rất khó khăn. Gần hai tháng trôi qua mà họ cũng chỉ phiên dịch được chưa hết nội dung của chương đầu tiên...
Trong chương đầu tiên này lại không hề có thông tin Thời An muốn tìm.
Thời An lại không thể thể hiện ra rằng bản thân có trình độ quen thuộc cổ ngữ vượt quá mức bình thường. Vì vậy, cậu chỉ có thể nhìn Bùi lão hiệu trưởng lo lắng về tiến độ chậm chạp mà chẳng giúp được gì.
Nhìn chung mà nói thì trong hai tháng qua, Thời An trải qua khá vui sướng.
Chỉ trừ...
Theo từng tháng trôi qua, nhiệt độ dần hạ xuống.
Tuy Học viện năng lực giả nằm ở đồng bằng ấm áp nhưng cũng đã bắt đầu chậm rãi có báo hiệu mùa đông sắp đến.
Nhiệt độ giảm xuống từng ngày, thời gian Thời An ngủ gà ngủ gật cũng trở nên ngày càng dài hơn.
Cậu ngồi ở hàng sau trong phòng học lớp lý thuyết, đỉnh đầu xù xù dần cúi thấp xuống, hàng mi chậm chạp chớp vài cái, mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể lung la lung lay, từ từ chầm chậm gục xuống.
Ngay trước khi mí mắt Thời An sắp khép lại, Lâm Ngạn Minh ngồi bên cạnh đẩy cậu một cái, thấp giọng nói:
“Này này, cậu đừng có ngủ.”
Thời An khó khăn hí mắt thành một rãnh nhỏ, cậu buồn ngủ lẩm bẩm nói:
“... Không được rồi, tôi buồn ngủ quá.”
Nhìn thiếu niên trước mặt phảng phất như ngủ mãi không đủ, Lâm Ngạn Minh có chút dở khóc dở cười.
“Cậu nói xem cậu cứ ngủ trên lớp lý thuyết thế này, cuối học kì sẽ có một bài thi lý thuyết đó, hơn nữa còn chiếm tỉ lệ học phần rất cao, nếu không tốt nghiệp được thì cậu tính sao hả!”
Thời An lười biếng nằm sấp trên bàn, gương mặt mềm mại trắng nõn bị đè ép đến mức biến dạng:
“Không làm sao cả...”
Học viện năng lực giả theo quy chế sáu năm học.
Đến lúc đó phỏng chừng chưa đến kì tốt nghiệp thì cậu cũng đã khôi phục lại thực lực rồi. Cướp tài bảo của nhân loại, sau đó mang theo Mục Hành trở về trong hang động rồi ngủ tiếp thôi.
Ai quan tâm tốt nghiệp gì nữa chứ!
Lâm Ngạn Minh: “...”
Không hổ là cậu.
Đúng lúc này, có người gõ cửa lớp học.
Giảng viên trên bục giảng ngẩng đầu, ánh mắt chính xác rơi lên người Thời An đang ngồi ở hàng cuối cùng:
“ Thời An, ra ngoài với tôi một chuyến.”
Thời An: “...”
Không phải chứ, lẽ nào cậu xui đến vậy hả, trực tiếp bị bắt ngay lúc ngủ gật trên lớp?
Có điều đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, vì thế Thời An vô cùng quen thuộc với toàn bộ quy trình này.
Bên ngoài phòng học, giảng viên giật giật khóe miệng nhìn cậu, ông nhìn thiếu niên trước mắt vẻ mặt chân thành khẩn thiết lại thành thạo nói xin lỗi với ông, hơn nữa thiếu niên còn thề sắt son cam đoan rằng sẽ không tái phạm nữa --- Tôi tin cậu mới là lạ đấy.
Đứa nhỏ này rõ ràng là đại biểu xuất sắc cho câu 'Em sai rồi, nhưng lần sau em vẫn dám'.
Đến giờ ông cũng lười quản đứa nhỏ này, dù có thấy thiếu niên lại ngủ gà ngủ gật thì ông cũng xem như không thấy, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu.
Có điều, lần này ông đến tìm Thời An không phải vì việc ngủ gật.
Giảng viên cúi đầu nhìn lướt qua máy truyền tin trong tay, lại nhìn thiếu niên trước mắt một chút, ông có chút khó có thể tin hỏi: “Cậu thuộc hệ sức mạnh à?”
Thời An suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.
“Cậu đi tới nơi này đi.” Giảng viên gửi một tin nhắn cho Thời An, nói.
Thời An: “Nơi này là...”
Giảng viên: “Cậu cứ đi là biết.”
Dứt lời, ông có chút vội vàng quay người trở về lớp học, tiếp tục giảng bài lý thuyết vừa mới giảng được một nửa của mình.
Thời An có chút khó hiểu.
Cậu cúi đầu nhìn chữ viết nhân loại nửa hiểu nửa không trên màn hình, lén lút gọi ma trùng ra ngoài.
Ma trùng thò đầu nhìn nhìn rồi nói qua loa vị trí đó cho Thời An.
Cách không xa lắm, đại khái đi năm phút là tới.
Tuy không xa, nhưng mà...
Thời An quay đầu nhìn cảnh tượng đìu hiu lạnh lẽo ngoài cửa sổ, cậu thở dài --- Aizz, nhiệt độ này cậu thật sự không muốn động đậy chút nào hết.
Hai mươi lăm phút sau.
Cuối cùng Thời An cũng chậm rì rì đến nơi.
Nơi này là một sân thể dục rất lớn, đã có không ít người đang đứng chờ ở trên sân. Những người đó từng người đều có vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng rắn chắc, dù trời lạnh thế này cũng chỉ mặc một cái áo mỏng. Thời An dáng người nhỏ nhắn, lại thấp thấp lùn lùn đứng giữa bọn họ giống như một gốc cây non nhỏ bé mọc giữa các tảng đá lớn, thoạt nhìn Thời An vô cùng nhỏ yếu đáng thương và vô dụng.
Thời An: “...”
Cậu ngẩng đầu nên hơi mỏi cổ.
Tức ghê á, mấy người chờ tui khôi phục nguyên hình đi!
“Bạn học à, có phải cậu đi nhầm nơi rồi không?” Một học viên năm ba cao gần hai mét cúi đầu xuống, thân thiện bắt chuyện với Thời An.
Thời An cúi đầu nhìn vị trí trên màn hình, nghi hoặc nhíu mày nói: “Hẳn là không nhầm đâu nhỉ...?”
Cậu hoàn toàn đi theo chỉ dẫn trên máy truyền tin mà --- Dù giữa đường cậu có dừng lại mua mấy ly đồ uống nóng, ăn vài phần đồ ăn vặt, còn ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi, nhưng mà cậu tuyệt đối không có đi nhầm đường đâu nhá.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu: “Hey! Thời An hả?”