Editor: Lam Phi Ngư
Lúc đầu Vương Lê còn lo lắng ba lô quá nặng sẽ khiến Thời An hành động chậm chạp. Thế nhưng Vương Lê không ngờ rằng trước khi đến nơi, cái ba lô bự căng phồng kia đã xẹp xuống hơn phân nửa.
...Trên cơ bản những thứ trong ba lô đều do một mình Thời An xử lí.
Vương Lê khó có thể tin nhìn cái bụng bằng phẳng của Thời An. Cậu ta có chút khó hiểu, dạ dày của một người bình thường có thể chứa nổi nhiều đồ ăn vặt đến vậy sao?
“À ừm... Cậu không để giành một ít để ăn trên đường về à?
Vương Lê khó hiểu hỏi.
Động tác mở rau câu của Thời An dừng lại, đột nhiên cậu hoảng sợ nhìn Vương Lê: “Đợi đã, ý cậu là tôi ăn hết những món này là lúc về sẽ không còn gì ăn à?”
Khóe miệng Vương Lê giật một cái: “Tôi cũng không phải có ý này...”
Thời An nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là được rồi.”
Vương Lê: “Ý tôi là, cậu ăn nhiều quá không sợ bị đau bụng hả?”
Dù sao Vương Lê cũng đã từng chứng kiến sự tích huy hoàng Thời An chỉ một lần đã tiêu diệt tám ly kem ly size cực lớn rồi sau đó trực tiếp nhập viện.
“Cậu yên tâm đi, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Thời An dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ăn no rồi mới có sức mà làm việc á!”
Vương Lê: “...”
Cậu vui là được.
Cả đội gấp rút lên đường đi xe chừng tám giờ, thay ba lần phương tiện giao thông mới tới được đích đến.
Vừa xuống xe, Thời An đã bị gió lạnh ập vào mặt đánh cho không kịp trở tay.
Gió mạnh rét lạnh vù vù cuốn theo bông tuyết nho nhỏ, như lưỡi dao cắt tới chỗ bọn họ, khiến trên mặt đau buốt.
Thời An lạnh run cả người, cậu ngớ ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất là một lớp tuyết dày, ánh mặt trời u ám, liếc mắt quét nhìn khắp nơi đều là một mảnh băng nguyên hoang tàn vắng vẻ. Gió mạnh gào thét, xoay vòng trên băng nguyên, tuyết bay đầy trời, gần như không thể thấy rõ sự vật ngoài trăm mét.
Thời An: “...”
Lúc còn là rồng thì cậu hoàn toàn không sợ lạnh, suy cho cùng thì rồng không cần phải giữ ấm mới có thể sống như loài người, hơn nữa cậu còn có lớp vảy rất dày bảo vệ cơ thể, dù cho cậu có lăn qua lăn lại tại nơi cao nhất trên núi tuyết cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng từ khi biến thành nhân loại, Thời An không còn lớp vảy, không còn thân thể không sợ giá lạnh nhưng không biết tại sao lại vẫn giữ lại nhiệt độ thấp của động vật máu lạnh.
Cậu, cậu siêu sợ lạnh luôn đó!
Thời An rưng rưng nhìn Vương Lê: “Cậu, không phải cậu nói là chúng ta đi khu Tinh Linh hả?”
Chỗ Tinh Linh sống không phải là thung lũng bốn mùa như xuân à?!
Vương Lê gật đầu một cách đương nhiên: “Đúng rồi, Cánh đồng tuyết Tinh Linh.”
Thời An: “...”
Cậu quên mất thời gian bản thân ngủ say quá dài, dáng vẻ của toàn bộ đại lục đều không còn giống như trong trí nhớ của cậu nữa!
Vương Lê phân phát quần áo ma lực giữ ấm cho thành viên trong đội, sau đó nói: “Mùa này muốn lên núi rất khó, ban đêm càng lạnh hơn rất nhiều. Đêm nay chúng ta ở ngoài núi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lên núi.”
Đoàn người bước cao bước thấp đi về phía khách sạn duy nhất, để lại một chuỗi dấu chân thật dài trên nền tuyết.
Thời An ỉu xìu rụt đầu vào trong lớp vải quần áo, đầu ủ rũ cúi xuống.
Tuy rằng đã ấm hơn hồi nãy rất nhiều, nhưng vẫn lạnh quá...
Cậu hít mũi một cái, chỉ ngắn ngủi vài giây ở bên ngoài, lỗ tai và chóp mũi đã bị đông lạnh thành một mảnh đỏ bừng, tròng mắt đen nhánh nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Trần Mộng đứng bên cạnh lạnh nhạt nói: “Biết mang theo nhiều đồ ăn vặt đến vậy mà không biết chuẩn bị đồ chống lạnh à?”
Dứt lời, cô nàng đưa tay thảy thứ gì đó tới: “Đón lấy.”
Thời An hỗn loạn đón được, cúi đầu nhìn.
Là một đồ bịt tai lông xù màu hồng phấn, phía trên có có hình vẽ thỏ hoạt hình đáng yêu, vô cùng thiếu nữ.
Giọng điệu Trần Mộng vẫn không được tự nhiên: “Tôi dư một cái, cho cậu mượn đấy.”
Không chờ Thời An nói cảm ơn, cô nàng đã xoay người nhanh chân đuổi kịp người đi phía trước.
Nhóm năm người nhanh chóng đi vào trong khách sạn.
Trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng, lò sưởi trong tường hoạt động bằng ma lực ấm áp dễ chịu, ánh sáng màu cam ấm áp bao phủ mặt tiền không quá lớn của khách sạn, hoàn toàn khác biệt với cánh đồng tuyết lạnh băng bên ngoài, giống như tiến vào một thế giới khác.
Vương Lê tháo bao tay, xoay người đi tới quầy tiếp tân nhỏ giọng nói chuyện với nhân viên công tác.
Bốn thành viên còn lại đang đợi ở khu sảnh chờ.
Lò sưởi bên cạnh vang lên tiếng tách tách, tia lửa tung tóe, nhưng nó như đụng phải một lá chắn vô hình nào đó, trước khi bắn ra ngoài đã biến mất.
Nhân viên phục vụ bưng tới mấy li nước mật ong ấm áp.
Hơi ấm mất đi khi nãy lại lần nữa trở về trên người, các thành viên dồn dập cởi bỏ áo khoác để thông khí, chỉ còn một mình Thời An bao mình cực kì chặt, dường như vẫn còn chưa trở lại bình thường từ trong giá lạnh vừa rồi.
Triệu Xã nghi hoặc nói: “Không phải cậu hệ hỏa à?”
Thời An cầm ly nước, uể oải nói:
“Không mâu thuẫn với việc tôi sợ lạnh mà...”
Lúc này, Ngô Hoán Thành ngồi bên cạnh mở miệng nói: “Nhiệt độ ngoài núi xem như vẫn còn cao, nếu so với nơi này thì trong núi còn khắc nghiệt hơn nhiều. Hơn nữa trong khu vực xung quanh ngọn núi này, không ngọn lửa tự nhiên nào có thể cháy được, chỉ có thể ngưng tự ngọn lửa từ ma lực.”
Thời An uống nước mật ong, gương mặt vốn tái nhợt được hơi nóng bốc lên xông một lát cuối cùng cũng có lại chút máu.
Thời An hiếu kì hỏi: “Đó là lí do các cậu phải mang theo một người hệ hỏa hả?”
“Không chỉ vì thế...” Ngô Hoán Thành lắc đầu: “Trừ lí do này ra, thì còn-”
Thế nhưng Ngô Hoán Thành còn chưa nói xong, Vương Lê đã đi tới.
Khác với vẻ mặt thoải mái khi nãy, hiện tại sắc mặt của Vương Lê vô cùng xấu, như có một tầng mây đen bao phủ trên gương mặt cậu ta.
Ngô Hoàn Thành ngừng câu chuyện, đứng dậy nhíu mày nói: “Sao thế?”
Vương Lê mệt mỏi dùng tay nhéo nhéo mũi, hít sâu một hơi: “Vừa nãy lúc xử lí thủ tục nhận phòng ở quầy tiếp tân tôi có nói chuyện với họ vài câu. Người ở quầy tiếp tân nói những năm trước vào thời gian này trên cơ bản không có ai tới đây, nhưng không biết vì sao lần này lại có nhiều du khách đến tới vậy.”
Tất cả thành viên đều giật mình: “Hả?”
Vương Lê vẻ mặt nghiêm túc: “Mấy ngày hôm trước, có một tiểu đội hơn mười người từng ở lại nơi này, sáng hôm nay họ vừa mới trả phòng rời đi, dường như cũng đi về phía bên trong hẻm núi.”
Vẻ mặt của Ngô Hoàn Thành cũng trở nên khó coi: “Ý cậu là...”
Vương Lê gật đầu: “Đúng vậy, rất có thể người biết tin tức về bảo tàng không chỉ có mấy người chúng ta. Mà hơn nữa, rõ ràng là hiện tại họ đã nhanh hơn chúng ta một bước.”
“Cậu chuẩn bị làm gì tiếp theo?” Trần Mộng cau mày hỏi.
Dường như Vương Lê đã sớm có đáp án.
Vương Lê phát cho bốn thành viên trước mặt mỗi người một giấy thông hành lên núi, sau đó nói: “Tuy ban đêm lên đường sẽ nguy hiểm hơn nhưng theo tình huống hiện tại, chúng ta không thể nào nán lại khách sạn, chỉ có thể lên đường gấp rút vào ban đêm thôi.”
Mấy thứ như bảo tàng này đương nhiên người nào phát hiện trước thì của người đó.
Ba thành viên cả kinh.
Vương Lê trấn an nói: “Yên tâm đi, trong đội chúng ta có hệ hỏa rất mạnh, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Nói xong, Vương Lê quay đầu nhìn Thời An: “Cậu nói xem có đúng không-”
Chỉ thấy thiếu niên cách đó không xa như bị sét đánh, vẻ mặt tuyệt vọng: “Hiện, hiện tại lại phải đi hả?”
“...Ngay cả cơm tối cũng không ăn hở?”
Hết chương 31.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ hỏa mạnh nhất đã nói thế đấy.