Editor: Lam Phi Ngư
Ma trùng ra vẻ thâm trầm gật gật đầu: “Đúng vậy, quạ xám vẫn chưa bị đám người cục quản lí kia tiêu diệt. Bọn quạ này quỷ quái tinh ranh lắm. Có lẽ chúng thấy tình hình không ổn nên đã sớm dọn ổ của mình đi rồi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, nếu chỉ từng con riêng lẻ thì bọn chúng không mạnh lắm, do đó phỏng chừng chúng không bị thiết bị dò xét —”
Ma trùng vẫn chưa nói xong, Thời An đã bật người ngồi dậy.
Đôi mắt đen nhánh lập lòe tỏa sáng trong căn phòng mờ tối: “Đi thôi!”
Ma trùng trong phút chốc đột ngột chưa kịp chuẩn bị, nó bị động tác bật dậy bất ngờ của Thời An làm rớt xuống giường, còn lăn mấy vòng trên mặt đất.
Nó ngửa mặt lên trời, bắt đầu suy nghĩ về đời sâu của mình.*
*người thì có nhân sinh, sâu thì có trùng sinh:)))
Vì sao tình cảnh này lại quen thuộc đến vậy nhỉ?
Nó luôn có cảm giác dường như trước đây mình cũng từng bị hất ngã giống vầy.
Thời An ngồi trên giường cúi người, thò đầu nhìn mặt đất: “Mi ổn chứ?”
Ma trùng đạp đạp sáu chân trên trời, nó cố gắng lật cả thân trùng của mình lại: “Ổn đến không thể ổn hơn. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi.”
Đợi sau khi ngài có giường mới thì rốt cuộc tui cũng được ngủ ngon rồi!
Xin ngài đấy!
Thời An nhét ma trùng vào trong túi áo, cậu thừa dịp đêm khuya thanh vắng, lén lút chuồn ra khỏi bệnh viện.
Diện tích của Học viện năng lực giả rất lớn, ngoại trừ khu học tập và sinh hoạt cho học viên và giáo viên thì vẫn còn rất nhiều khu vực chưa được thăm dò: rừng rậm xanh um tươi tốt có diện tích cực lớn, gần hồ nước sâu là vách đá dựng đứng cheo leo, những khu này hầu như không hề giống với những phong cảnh mà một học viện có thể có.
Thời An đi đến mức đau cả chân.
Cậu nhìn chân trời đã lờ mờ có ánh ban mai cách đó không xa, mệt mỏi nói: “Còn phải đi bao lâu nữa?”
“Sắp rồi!”
Ma trùng vui vẻ đáp: “Dựa vào ma lực trên người quạ xám mà tui đã lưu lại để phán đoán, thì chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mặt là tới rồi.”
Thời An: “Ta muốn bay quá.”
Ma trùng: “...”
Nó nhớ lại tình cảnh mình bị Thời An xách theo cùng 'bay' trước đó, không khỏi vô thức rùng mình.
Tui hổng muốn đâu, cảm ơn.
“Ngài yên tâm đi, thật sự là sắp tới rồi.” Ma trùng an ủi: “Chẳng lẽ ngài không muốn tìm được sào huyệt của quạ xám à, không muốn dùng vàng bạc tài bảo chúng nó thu thập được để làm một cái giường mới sao?”
“...Muốn chứ.” Thời An không tình nguyện trả lời.
Cậu thở dài, lần nữa xốc lại tinh thần tiến về hướng mà ma trùng đã chỉ.
Cậu còn chưa kịp vượt qua ngọn núi trước mặt thì đã cảm nhận được một luồng dao động ma lực đột nhiên xuất hiện truyền đến từ phía trước.
Không phải do ma vật gây nên, mà là nhân loại?
Thời An hơi nghi hoặc khẽ chớp mắt vài cái.
Cậu dùng tảng đá to lớn trước mặt để che khuất thân người của mình, sau đó hơi nhón chân lên nhìn về hướng truyền đến luồng dao động.
Bầy quạ xám đông nghìn nghịt lượn vòng trên bầu trời, phát ra tiếng kêu gào bén nhọn chói tai. Chúng nó vọt mạnh xuống dưới đáy cốc.
Xuyên qua bầy quạ xám chi chít có thể miễn cưỡng thấy được ba nhân loại đang đứng ở đáy cốc, xem ra có lẽ là học viên của Học viện năng lực giả. Ba người họ dựa lưng vào nhau, khó khăn ngăn cản sự tấn công như không biết mệt mỏi của bầy quạ xám, thoạt nhìn dường như họ đã đến cực hạn.
Thời An ngẩng đầu, tìm kiếm nhìn quanh một vòng.
Chỉ thấy ở chỗ cao cách đó không xa, sào huyệt của quạ xám được xếp gọn gàng giữa cánh lá rậm rạp của một gốc cây cổ thụ cực lớn đứng sừng sững.
Tuy từ chỗ này đến nơi đó khá xa nhưng Thời An vẫn thấy được rõ ràng, dưới ánh mặt trời mới mọc, sào huyệt đó phản xạ ra tia sáng rực rỡ.
“!”
Thời An lập tức kích động, phảng phất như cả người lại một lần nữa tràn đầy sức mạnh.
“Đại nhân, ngài tính làm gì tiếp theo ạ?” Ma trùng hạ giọng, lặng lẽ nói.
Thời An: “Đương nhiên là xông lên rồi!”
Ma trùng định khuyên bảo Thời An: “Đợi đã, phía dưới vẫn còn mấy tên nhân loại khác, hơn nữa bầy quạ xám đang trong trạng thái tấn công. Hiện tại vết thương cũ của ngài vẫn chưa hồi phục —”
Thời An: “Thiêu chết bọn nó! Tài bảo sẽ thuộc về ta thôi!”
Ma trùng: “...”
Xin đừng dùng vẻ mặt đáng yêu nói ra những lời khủng bố đến vậy, cảm ơn.
Một con rồng trong đầu toàn là tài bảo thì rất khó có thể nghe lọt lời khuyên bảo của người khác.
Ma trùng cảm thấy mình quả thực đã dùng hết lời nói của cả đời này rồi:
“Bây giờ ngài xông lên không có lợi chỗ nào đâu. Tuy hiện tại Mục Hành đã không còn ở trong học viện nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn loại bỏ được nguy hiểm —”
Thời An đứng nguyên tại chỗ, cậu tập trung tinh thần gắt gao nhìn chằm chằm sào huyệt quạ xám cách đó không xa.
Ma trùng tận tình khuyên bảo: “Nghe lời tui đi, ngài tốt nhất đừng để lộ thân phận của mình. Theo tui thấy không bằng ngài thừa dịp bọn họ đang hấp dẫn sự chú ý của quạ xám, chúng ta nhân cơ hội này lén lút tới sào huyệt của tụi nó, lấy được tài bảo thì rút.”
Thời An quay đầu nhìn ma trùng, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc.
“Ta cảm thấy mi nói cũng đúng lắm.”
Ma trùng sững sờ.
Nó thật sự không ngờ Thời An vậy mà lại nghe lọt lời nói của nó.
Đây... đây là cảm giác khi được thừa nhận ư?
Một loại cảm giác thành tựu khó nói thành lời lan tràn trong lòng, khiến ma trùng cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Nhưng mà...” Thời An tiếp tục nói.
Ma trùng: “?”
Thời An với vẻ mặt vô tội chỉ chỉ sau lưng ma trùng: “Ta cảm thấy có lẽ là đã hơi chậm rồi.”
Ma trùng: “...”
Nó chậm rãi, từng chút từng chút quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng mình.
Chỉ thấy trên mặt đá cách sau lưng ma trùng không xa đã có chi chít vô số quạ xám. Chúng giống như một tấm thảm, đông nghịt bao trùm trên vách đá. Từng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bọn họ, lặng yên không một tiếng động khiến lòng người không khỏi run rẩy.
Ma trùng: Mọe nó.
Loài sinh vật quạ xám này vô cùng cổ xưa, ngay trước khi Thời An ngủ say chúng nó đã tồn tại trên mảnh đại lục này rồi.
Đặc tính lớn nhất của chúng nó chính là không biết sợ hãi.
Đối mặt với kẻ địch có thể uy hiếp tới sào huyệt của bọn nó, cho dù là ai chúng cũng sẽ dám phát động tấn công một cách ngang tàng, quả thực chỉ cần tài bảo chứ không muốn sống.
Thời An vô cùng thưởng thực đặc tính này.
(Cầu cmt, nhà tui lạnh lẽo quá mấy cô eii:(()
Thế nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc cậu bắt nạt thứ yếu đuối trong thời kì toàn thịnh, cướp bóc sào huyệt của quạ xám.
Thời An nở nụ cười đầy sáng lạn với bầy quạ xám: “Này!”