Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 162: Chương 162: Anh là vật sở hữu của em




Editor: Lam Phi Ngư

Kể từ sau khi Mục Hành biến mất cùng rồng, toàn bộ cục quản lí lập tức rơi vào một loại trạng thái giằng co quái dị.

Loại trạng thái bị kẻ địch quản chế là điều cục quản lí không muốn nhìn thấy nhất, nhưng thái độ hiện tại của chiến lực mạnh nhất và chỗ dựa lớn nhất của bọn họ lại không rõ ràng. Họ đành phải ngồi chờ trong trạng thái lúng túng này.

Trác Phù ngồi chồm hổm chờ trong viện nghiên cứu, anh thời thời khắc khắc chú ý báo cáo chấn động được gửi về từ khắp nơi trên đại lục.

Chỉ qua hơn nửa ngày ngắn ngủn, toàn bộ chấn động dị thường ở khu trung ương đã biến mất như một kì tích.

Khác với những người còn lại trong cục quản lí, Trác Phù không hề lo lắng cho Mục Hành.

Hiện tại Trác Phù đã thấy rõ rồi.

Vị này đoán chừng còn ước gì bị rồng cướp đi đấy chứ.

Làm chiến lợi phẩm gì gì đó của rồng, nói không chừng người ta còn đang rất vui vẻ kia kìa.

Trác Phù trợn trắng mắt.

Trong văn phòng cục trưởng.

Cục trưởng cục quản lí ngồi trước bàn làm việc, gương mặt ông bình tĩnh, ông nhìn chăm chù vào xấp tài liệu cực dày trước mặt.

Cục trưởng vô cùng không thích tình cảnh hiện tại của bọn họ.

Kí thác toàn bộ hi vọng và an nguy của nhân loại lên trên người một phi nhân loại vô cùng cường đại lại không thể nào ràng buộc... Điều này thật sự quá mức nguy hiểm.

Lúc đầu cục trưởng tính thông qua việc liên hệ với Mục Hành để thương lượng đối sách, nhưng sau khi cuộc gọi đó kết thúc, tất cả tín hiệu định vị của Mục Hành đều bị cắt đứt.

Rất hiển nhiên, con đường này đã hoàn toàn bị chặt đứt rồi.

Ông hít sâu một hơi, mệt mỏi giơ tay lên nhéo mũi.

Đúng lúc này, trợ lí riêng của cục trưởng đi tới, cúi người đến gần ông thấp giọng rỉ tai vài câu.

“Cái gì?” Cục trưởng cả kinh.

Cục trưởng cau mày, sau mấy giây suy tư, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm: “Nhận tín hiệu đi.”

Trợ lí gật đầu.

Rất nhanh sau đó, một gương mặt xa lạ xuất hiện trên màn hình.

Nửa gương mặt của người nọ bình thường không có gì lạ, không hề lộ ra điểm điểm đặc thù nào, thoạt nhìn vô cùng bình thường, chỉ có trong đôi mắt nhỏ hẹp là đang ẩn chứa lệ khí.

Nhưng nửa gương mặt còn lại của người nọ lại phủ đầy vết sẹo xấu xí, dường như những vết sẹo này vừa mới xuất hiện gần đây, dưới ánh đèn hiện lên lớp thịt màu hồng nhạt xấu xí, thoạt nhìn sắc mặt rất kém, tựa như trọng thương chưa lành.

“Chào ngài, ngưỡng mộ đã lâu.”

Gã mỉm cười: “Tôi tên là Từ Phong, thủ lĩnh đương nhiệm của đoàn lính đánh thuê. Tôi tin rằng hiện tại chúng ta có cùng mục tiêu và kẻ địch.”

Cục trưởng cục quản lí cảm thấy căng thẳng, nhưng trên mặt ông lại hoàn toàn không hề biểu hiện điều gì ra ngoài.

Gương mặt cục trưởng như một pho tượng cẩm thạch cứng rắn hoàn chỉnh, sống mũi thẳng tắp, như hóa thân của ý chí, từ trên mặt ông ta hoàn toàn không thể thấy được bất kì dấu vết tâm tình gợn sóng nào:

“Sao lại nói vậy?”

“Chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.”

Từ Phong chống cằm, chậm chạp lại tiết chế nói: “Rồng.”

“Hiện tại trừ dân thường ra thì rồng đã trở thành bí mật công khai ngầm hiểu giữa những người chúng ta, chẳng phải vậy ư?

Thế nhưng, tôi nghĩ đại đa số nhân loại đều không ý thức được con quái vật này khó đối phó đến cỡ nào.

Đã quá lâu trên đại lục của chúng ta chưa từng xuất hiện bất kì loài huyễn tưởng nào, điều này dẫn đến việc chúng ta đều quên mất nỗi sợ hãi mà tổ tiên của chúng ta đã phải trải qua.”

Gã chỉ vết sẹo trên mặt chính mình: “Nhìn đi, đây chính là hậu quả của việc khinh địch.”

Cục trưởng cục quản lí chậm rãi lên tiếng: “Ồ?”

Cục trưởng nheo mắt lại: “Xem ra ngài đã từng trải qua giao chiến ngắn ngủi với Cự Long, cảm giác thế nào?”

Vẻ mặt Từ Phong hơi trầm xuống.

Gã giả dối cười một tiếng: “Còn sống, đó đã là kết cục tốt nhất rồi, đúng không?”

Tuy trên mặt Từ Phong nhìn như bình thản chẳng có gì, nhưng thực tế trong lòng gã đã hận đến nhỏ máu rồi.

Trừ gã ra, không ai biết cụ thể cuối cùng đã tổn thất đến cỡ nào — Tổ chức lính đánh thuê mà gã dùng hết tâm huyết của cả nửa đời người gần như đã sụp đổ hơn phân nửa. Chuỗi tài chính đứt gãy, nhân thủ khan hiếm, tiếng oán than dậy trời của cấp dưới, khắp mọi nơi đều ẩn chứa tiếng than bất mãn, tổ chức có hệ thống trải rộng toàn bộ đại lục trước kia giờ đây chỉ còn sót lại lác đác vài người. Bọn gã chỉ có thể co đầu rụt cổ tại đại bản doanh vẫn chưa hoàn toàn bị thanh trừ, chờ đợi tin tức.

Đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời của Từ Phong.

Ánh mắt cục trưởng cục quản lí rơi lên trên khuôn mặt Từ Phong, ông gật đầu, đồng ý nói:

“Rất hiển nhiên, đó là kết cục tốt nhất.”

Sau khi giao chiến với Cự Long trong truyền thuyết mà vẫn có thể giữ lại được mạng sống, thậm chí còn có tài nguyên và năng lực để đàm phán với cục quản lí, điều này đã chứng minh được thực lực của Từ Phong.

Đầu ngón tay của cục trưởng đan vào nhau, nói:

“Vì vậy, để đối phó với kẻ địch chung của chúng ta, ngài có đề nghị nào không?”

Hiện tại Từ Phong đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ bình thản vừa rồi:

“Tôi biết cách để tống con Cự Long kia về vực sâu.”

Cục trưởng cục quản lí vô thức thẳng lưng lên.

Từ Phong chậm rãi mỉm cười, bổ sung thêm:

“Hoặc nên nói, tôi biết người nào có thể làm được điều này.”

Cục trưởng cục quản lí nheo mắt lại: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Đương nhiên là cái người đầu tiên đã triệu hoán nó đến đại lục này.” Từ Phong mỉm cười nói.

Ở sau lưng gã xuất hiện một người đang bị khóa chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.