Trên bầu trời không có một ánh sao, mây đen dày đặc bao phủ tầng tầng lớp lớp trên đỉnh đầu, bị gió thổi thành các loại hình thù kì quái.
Thời An một thân một hình đi trong bóng đêm.
Xung quanh tối om, sâu trong hai con ngươi đen nhánh của thiếu niên lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Dường như cậu hiểu rất rõ sắp tới mình sẽ đến nơi nào, bước chân mau lẹ vững vàng, không chút do dự.
“Đại nhân! Đại nhân —”
Tiếng gọi mỏng manh truyền tới từ sau lưng Thời An.
Thời An dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy khói đen cuốn theo ma trùng bay lơ lửng trên không trung, con mắt dùng hai cái chân nhỏ bé ngắn ngủn chạy như điên sau lưng khói đen và ma trùng, nó vừa chạy vừa hô to: “Đại nhân! Ngài chờ tui chút với!”
Thời An: “...”
Không thể không nói, cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị.
Ba con ma vật nhanh chóng đuổi kịp.
“Đại nhân, sao ngài lại đột nhiên không nói tiếng nào đã xông ra ngoài rồi!” Ma trùng giãy khỏi khói đen, nó vẫy cánh đậu lên vai Thời An, lo lắng nói.
Thời An giật mình: “Bọn mi không cảm nhận được sao?”
Ba con ma vật ba mặt nhìn nhau: “...”
Ma trùng do dự một lát, hỏi ngược lại: “Cảm nhận được gì ạ?”
Một mùi hương hắc ám nương theo tiếng thì thầm lặng lẽ truyền đến từ một nơi rất xa, tuy rất mỏng manh nhưng lại rõ ràng.
Thời An suy nghĩ một hồi, cố gắng miêu tả:
“...Nó rất thơm.”
Khá giống vết nứt vực sâu, nhưng lại có chút khác biệt.
Đúng lúc này, con mắt đột nhiên la lên: “A! Hình như có thật nè!”
Ma trùng nhỏ giọng nói:
“Xí, đồ chó hùa.”
Con mắt cười lạnh một tiếng: “Trước đây ta là mắt vực sâu đấy nhé. Trên thế giới này không có ma vật nào có thể nhạy cảm với vết nứt vực sâu hơn ta đâu, ta thấy mi đang ganh tị thì có!”
Nó nhìn Thời An, nghiêm túc nói: “Gần đây có lẽ thật sự có một vết nứt vực sâu, nhưng có thể nó vừa mới được sinh ra, hơi thở vẫn còn rất yếu, ngay cả tui cũng chỉ mới vừa phát hiện ra thôi.”
Thời An hơi bất ngờ.
Sau khi mất đi sức mạnh rồi bị giam cầm trong hình thái nhân loại, tuy cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của vực sâu, nhưng độ mẫn cảm không thể sánh bằng với loài vực sâu có nguồn gốc từ vực sâu, nhưng lần này...
Dường như lại hoàn toàn trái ngược.
Cậu quay đầu, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng hơi thở kia truyền đến.
Ma trùng hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì.”
Thời An lắc đầu, tiện tay bỏ ba con ma vật vào trong túi áo, nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó nhìn thử.”
Càng đi về phía trước, loại hơi thở rét lạnh và u tối càng tỏa ra rõ ràng hơn.
Thời An không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.
Cuối cùng, cậu cũng đi tới nguồn gốc phát ra hơi thở đó.
Thời An dừng bước, nhìn bóng tối trước mặt.
Cách đó không xa, có một khe hở hẹp dài bắt ngang.
Rất hiển nhiên, giống như lời con mắt đã nói,vết nứt vực sâu này hẳn vừa mới ra đời không lâu, nó không đủ rộng cũng không đủ sâu, chỗ giáp ranh rất mờ nhạt, hiển nhiên nó vẫn chưa hoàn toàn chồng chéo lên đại lục, chỉ mới có một tia hơi thở tràn ra từ bên trong.
Thời An dừng lại một chút, cúi người, nhặt lên một hòn đá đen kịt ngay biên giới vết nứt vực sâu.
Bề mặt hòn đá sáng bóng trơn trượt, đen như màn đêm, dường như không có một tia sáng nào có thể phản chiếu xuyên qua nó.
Đây là... quặng trong vực sâu.
Nó không được xem là bảo thạch nhưng lại ẩn chứa lực lượng hắc ám thuần túy, là cùng một loại với viên đá mà lúc trước Thời Thụy đã đặt ở đầu giường Thời An.
Mặc dù quả thật có khả năng là loại đá này sẽ xuất hiện bên trong vết nứt vực sâu đã phát triển hoàn toàn, nhưng sao nó lại xuất hiện ở bên ngoài vết nứt vực sâu...?
Khả năng xảy ra không quá lớn.
Vậy thì có lẽ là có ai đó đã đặt nó ở nơi này.
Cũng rất có thể vết nứt vực sâu này xuất hiện vì bị hòn đá dẫn dụ triệu hoán.
Có điều... Thứ Thời An nghĩ tới đầu tiên cũng không phải là việc đó.
Đối với cậu khi còn ở trạng thái toàn thịnh thì mấy hòn đá này không có hiệu quả giúp tăng trưởng thực lực, giống như đổ một ly nước vào trong biển rộng, sẽ không tạo ra bất kì thay đổi nào, thế nhưng loại hơi thở này vẫn sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Vì vậy, Thời An đã từng thu thập vận chuyển không ít loại đá này vào trong hang động của mình để làm vật trang trí.
Sau những lần giao chiến đã trải qua trước đó, khi nhìn thấy những hòn đá này, điều đầu tiên Thời An nghĩ tới chính là...
Mấy hòn đá này không phải cũng là của cậu đó chứ?
Thời An khẽ nheo mắt.
Cậu nhớ lại lần giao chiến trước đó với đám nhân loại ăn cắp mặt dày kia tại khu Ewen, Thời An chậm rãi siết chặt ngón tay.
Mà càng quan trọng hơn là...
Nếu những cục quặng này thật sự là của cậu, vậy có khi nào đám trộm cắp kia vẫn còn cầm đi những thứ khác hay không?
Ánh mắt Thời An trở nên lạnh lẽo.
“Răng rắc!”
Hòn đá vỡ vụn thành bụi phấn giữ những ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu niên, chúng bay lả tả nhẹ nhàng rơi xuống đất rồi bị bóng tối cắn nuốt.
Ba con ma vật câm như hến, chúng gần như vô thức rụt về nơi cách xa Thời An.
Tuy bình thường Cự Long đại nhân thoạt nhìn khá bình dị và gần gũi, mang dáng vẻ Phật hệ* lười biếng. Thế nhưng, nếu người nào dám thật sự chạm vào điểm mấu chốt của ngài ấy thì ngài ấy sẽ trở nên cực kì đáng sợ.
(*Phật hệ: theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có. Thắng hay thua, khó khăn hay thuận lợi, họ đều chấp nhận.)
Tựa như lúc này.
Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hơi thở trên người Thời An trở nên rất khủng bố, cách một khoảng gần thế này chúng nó đã sắp không thở nổi rồi.
Thời An nhẹ nhàng phủi lớp bụi giữa kẽ ngón tay, cậu đi thẳng vào trong vết nứt vực sâu trước mặt.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên bị khe nứt tối om cắn nuốt.
Ngay vào lúc này, vết nứt vốn chật hẹp bỗng nứt rộng ra hơn.
Bên trong càng tản ra dao động ma lực rõ ràng hơn.
Cách đó không xa.
Dường như Mục Hành bỗng cảm nhận được điều gì đó, anh chợt giương mắt nhìn về một phương hướng.
Đúng lúc này, một thành viên cục quản lí lảo đảo vọt vào từ ngoài cửa, người nọ thở không ra hơi báo cáo: “Trưởng, trưởng quan! Máy kiểm tra đo được chấn động ma lực bất thường!”
Người nọ thở dốc một hơi, nói tiếp: “Dường như một vết nứt vực sâu mới được sinh ra —”
Giọng người đàn ông lạnh nhạt, cắt ngang lời báo cáo không hề có trọng điểm của thành viên nọ:
“Vị trí?”
“Ngay, ngay trong học viện!”
Vẻ mặt Mục Hành trở nên nghiêm túc.
Anh yên lặng ngắn gọn hạ lệnh, sơ tán học viên, phong tỏa hiện trường, tổ chức đội ngũ.
Nhìn chằm chằm tình cảnh đang diễn ra trước mặt mình, ánh mắt Mục Hành hơi tối lại.
Anh hơi khựng lại, lấy điện thoại trong túi áo ra.
Màn hình sáng lên, cột tín hiệu hiển thị không có sóng.
Bắt đầu từ mấy tiếng trước, tháp tín hiệu trong Học viện năng lực giả bị thứ gì đó quấy nhiễu, không thể nhận được tín hiệu.
Mục Hành biết vết nứt vực sâu vừa mới sinh ra không lâu sẽ có độ nguy hiểm không quá lớn, số liệu mà máy móc ghi nhận được cũng không quá cao. Đặc biệt là lúc này cả anh và phần lớn thành viên cục quản lí đều có mặt, vết nứt vực sâu tuyệt đối sẽ không thể mở rộng.
Hơn nữa, hiện tại anh biết rõ với thực lực của Thời An thì có lẽ em ấy có thể dễ dàng đối phó với nguy hiểm lần này.
Thế nhưng...
Loại cảm giác không thể bảo vệ Thời An dưới cánh chim của mình khiến Mục Hành rất không vui.
Anh lần nữa cất điện thoại di động vào trong túi áo, ngước mắt nhìn tiểu đội đã xếp hàng ngay ngắn trước mặt mình, giọng anh vừa rét lạnh vừa trầm thấp:
“Xuất phát.”
Nếu đã vậy, thế thì tốc chiến tốc thắng thôi.
Chỉ cần giết chết nguy hiểm vừa mới nhú lên này từ trong nôi, thì anh sẽ không cần phải lo lắng về sự an toàn của người mình quan tâm nữa.
***
Thiếu niên từng bước đi vào sâu trong vực sâu.
Cơ thể cậu nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, vách đá đen kịt dựng đứng xung quanh lại càng làm nổi bật lên vẻ yếu ớt nhỏ bé của thiếu niên.
Dưới hàng mi dài là một đôi mắt đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng.
Liệt diễm cháy hừng hực sâu trong con ngươi nhỏ hẹp, trong bóng tối hiện lên vẻ xảo quyệt và tàn khốc.
Hơi thở đáng sợ thuộc về Cự Long không hề thu liễm tản ra ngoài, khí tràng như hóa thành vật chất bao trùm không gian xung quanh.
Giống như một bóng đen cực lớn hiện lên sau thân hình nhỏ bé yếu ớt của thiếu niên nhân loại.
Hơi thở đó vừa cổ xưa lại nguy hiểm, như Cự thú đã ngủ say từ lâu trong vực sâu bỗng mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh băng hờ hững nhìn lướt qua.
Đó là sự áp chế thuần túy đến từ linh hồn và huyết mạch.
Chỉ mới tới gần là đã có thể cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt thức tỉnh từ sâu trong linh hồn theo bản năng.
Theo lẽ thường, khi vết nứt vực sâu xuất hiện, loài vực sâu hình thể nhỏ bé sẽ gấp rút không chờ nổi lao ra khỏi vết nứt, vọt nhanh ra ngoài đại lục.
Thế nhưng lần này lại khác.
Đám ma vật vực sâu ở dưới đáy vực sâu đang hoảng sợ chạy thục mạng, chúng hận không thể chui về nơi ở ban đầu của mình, không dám đến gần thiếu niên nhân loại đang tản ra hơi thở khủng bố kia nửa bước.
Thời An nhìn chằm chằm vết nứt vừa mới sinh ra không lâu trước mặt.
Hiện tại cậu đã có thể cảm nhận rõ.
Mùi vị thơm ngọt kia không phải đến từ bản thân vực sâu, mà là đến từ dưới đáy vực sâu.
Càng đến gần, mùi hương càng nồng đậm.
Thời An bỗng dừng bước.
Xuyên qua làn sương độc màu đen, cậu thấy một con mắt đỏ thẫm lấp lánh trên vách núi cách đó không xa.
Phía dưới mắt vực sâu là một đống quặng đá được xếp thành hình dạng quái dị, máu tươi bị ma lực ăn mòn biến thành màu đen đang lan ra trên mặt đất, vệt máu khô hơi lóe ra ánh sáng quái dị trong bóng tối.
Đó là một pháp trận vẽ bằng máu tươi.
Mùi hương trong không khí càng trở nên nồng đậm và mãnh liệt hơn, như một bàn tay vô hình đang thúc giục cậu.
Thời An vô thức tiến một bước về phía trước.
Trong nháy mắt cậu đặt chân xuống, pháp trận vẽ bằng máu tươi bỗng sáng lên!
Đường cong vặn vẹo đỏ tươi kéo dài ra bên ngoài.
Lúc này Thời An mới phát hiện, pháp trận phía dưới mắt vực sâu là trung tâm của cả pháp trận, hoa văn máu trên vách đá và mặt đất sáng lên, lan thẳng đến dưới chân Thời An.
Mắt vực sâu cách đó không xa dường như bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, khe hẹp dựng thẳng ở chính giữa con mắt đột nhiên co rụt lại, cả con mắt bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Ánh sáng đỏ thẫm bắt đầu tản ra từ trong con mắt vực sâu, luồng sáng bị cưỡng ép kéo vào trong pháp trận.
Ngay tại lúc này, Thời An chợt trừng lớn hai mắt.
Cậu có thể cảm nhận được... ma lực vực sâu thuần khiết đang liên tục không ngừng tràn vào trong thân thể mình.
Như dòng sông chảy vào con kênh khô cạn, cọ rửa thân thể của cậu.
Đôi mắt thiếu niên biến thành màu đỏ thuần túy, ánh kim loại thoáng lóe lên trong mắt, nóng rực giống như nham thạch nóng chảy.
Trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra hoa văn vảy rồng rõ nét, lớp vảy màu bạc phản xạ ánh sáng lấp lánh như liệt hỏa.
Gương mặt xinh đẹp vô hại của thiếu niên được đặc tính phi nhân loại này làm nổi bật lên sự mâu thuẫn và nguy hiểm.
Trên vách núi cao cao ở phía xa, những bóng người đầu đội mũ trùm đen thấp thoáng hiện lên trong bóng đêm.
Bởi vì thực lực có hạn, bọn họ không thể trực tiếp tiến vào trong vết nứt vực sâu, chỉ có thể đứng xa xa bên ngoài mép vết nứt, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương độc đen kịt, có thể nhìn thấy ánh đỏ không ngừng lóe lên ở phía dưới.
Ma lực chấn động mãnh liệt lấy vết nứt làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra.
Đám mây nặng nề trên đỉnh đầu bị gió thổi cuồn cuộn, giữa những đám mây mơ hồ chiếu xuống ánh sáng đỏ như máu khác thường.
Đám người áo đen quỳ xuống sát mép vách núi.
Bọn họ cúi rạp đầu xuống mặt đá lạnh băng, dập đầu vô cùng thành kính, trong miệng thì thầm những lời lẩm bẩm cuồng nhiệt.
Mặt đất bắt đầu chấn động mạnh, trong sương độc đen kịt có thể thấp thoáng thấy được thân hình khổng lồ của Cự Long.
“Cự Long giáng thế!”
Tiếng hô mừng như điên tụ lại như nước lũ xông thẳng lên trời cao.
Hết chương 80.
Tác giả có lời muốn nói:
Fan độc duy* của Cự Long thành công theo đuổi idol?
(*Fan độc duy: chỉ thích duy nhất một thành viên trong nhóm, fan cuồng nhiệt dùng hành động không lí trí tổn thương người khác)
Còn 3 giây nữa fan có lực chiến đấu mạnh nhất sẽ ập tới chiến trường.