Editor: Lam Phi Ngư
“Số tài bảo còn lại đang ở đâu?”
Mục Hành nhìn xung quanh một vòng, hỏi.
Vết sẹo bao trùm một bên mặt của Từ Phong hơi co quắp, giọng gã như đang rặn ra từ trong kẽ răng:
“... Nếu tao không nói thì sao?”
Mục Hành giương mắt nhìn gã, không rõ cảm xúc trong đáy mắt, mũi kiếm trong tay lóe lên ánh sáng rét lạnh.
Cảm giác sợ hãi do tử vong mang tới như kim thép lạnh như băng, đâm sâu vào trong xương sống, mang đến một loại co quắp gần như là bản năng.
Từ Phong cảm thấy quần áo sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể gắt gao siết chặt ngón tay, lòng bàn tay dùng sức dán chặt vào khối bảo thạch nọ. Bảo thạch lạnh băng cứng rắn góc cạnh cấn vào da của gã, mang đến cơn đau mơ hồ nhưng lại trở thành thứ duy nhất mà hiện tại gã có thể nương tựa, như người chết chìm ôm lấy rơm rạ.
Người đàn ông tóc bạc trước mặt giơ tay lên, khẽ vạch một đường.
Từ Phong cảm thấy vách tường xung quanh cơ thể mình đang đẩy gã về phía của Mục Hành.
Theo khoảng cách càng rút ngắn, gã gần như có thể nhìn thấy lông mi rậm rạp màu trắng bạc của đối phương, và cả đôi mắt xanh thẳm lạnh như băng dưới hàng mi dài.
Dù tạm thời Mục Hành vẫn chưa làm gì, nhưng Từ Phong vẫn cảm thấy áp lực tăng lên gấp đôi.
Cổ gã co rút khó nhọc, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Một giây sau, gã bắt đầu cảm thấy tường không khí xung quanh người mình bắt đầu co rút lại, áp sát vào bên trong.
Tuy tốc độ chậm chạp, nhưng lại vô cùng vững vàng, không bị bất cứ sức mạnh nào cản trở, kiên quyết muốn dồn ép vào bên trong.
Tứ chi của gã bị ép thành hình dạng vặn vẹo, bị giam cầm trong một khối lập phương nho nhỏ chật hẹp.
Gã có thể cảm nhận được xương cốt đứt gãy đang đâm thủng làn da, lại bị vách tường không khí vô hình bẻ gãy, thân thể như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng, máu tươi đỏ thẫm ồ ạt tuôn ra từ trong vết nứt, tích trữ xung quanh khối lập phương.
Từ Phong bắt đầu luống cuống.
Gã cảm thấy không khí trong phổi đang nhanh chóng bị đè ép, cảm giác hoa mắt ù tai tập kích lên trên đầu.
Xương sườn bị bẻ gãy đâm thủng lồng ngực, tiếng hít thở của gã như một cái ống bễ bị hỏng.
Răng rắc —
Tiếng cẳng tay bị bẻ gãy vang lên, Từ Phong hét thảm một tiếng.
Cánh tay của gã rũ xuống, bảo thạch giấu trong lòng bàn tay rơi xuống từ trong ngón tay run rẩy, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất.
Cuối cùng, vách tường không co vào trong nữa.
Mục Hành cúi người, dùng ngón tay đeo găng tay đen nhặt khối bảo thạch kia lên, mặt ngoài của bảo thạch xanh thẳm bóng loáng vẫn còn đang dính máu tươi nhớt nháp.
Anh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú gương mặt của mình phản chiếu trong bảo thạch.
Lần trước tại khu Ewen, khối bảo thạch này đã bắn ngược vết thương chí mạng trên người Trần Nham Khang lên người anh, sau đó—
Trong sơn động có trận pháp vẽ bằng máu tươi, tại một giây sau cùng trước khi bất tỉnh, Mục Hành mơ hồ cảm nhận được mình đã được đỡ lấy.
Trên bề mặt bóng loáng của bảo thạch có thể láng máng thấy được vẻ mềm mại nho nhỏ lướt qua trong đáy mắt của người đàn ông.
Thế nhưng một giây sau, vẻ mặt dịu dàng kia gần như bị xóa sạch, thay thế bởi sự rét lạnh.
Anh ngẩng đầu, nhìn Từ Phong mặt như màu đất:
“Ông cho rằng cùng một chiêu, tôi sẽ trúng lần thứ hai à?”
Từ Phong cảm thấy vách tường quanh người mình bắt đầu tiếp tục dồn ép vào bên trong, dường như tất cả xương cốt tứ chi đều đang bị nghiền ép. Đáng sợ nhất là gã có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mỗi một giây xương cốt bị bẻ gãy.
Lúc này, rốt cuộc gã không nhịn được nữa, tiếng gào khóc thê lương xé nát cổ họng:
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa —”
Mất đi thủ đoạn bảo vệ cuối cùng, Từ Phong không thể không thỏa hiệp, gã thét to:
“Tao dẫn mày đi! Tao dẫn mày đi!!”
“Tốt lắm.” Mục Hành khẽ cười: “Cảm ơn.”
***
“Không đủ sáng.”
Thời An lướt mắt nhìn món đồ màu bạc trước mặt, lông mày nhăn lại.
Ma trùng ném nó ra sau tựa như vứt rác, tiếng leng keng vang lên.
Nó dùng móng vuốt lục lọi trong đống tài bảo trước mặt, lại lần nữa lấy ra một vòng cổ lấp lánh ánh bạc: “Đại nhân, cái này thì sao?”
Thời An xốc mí mắt lên:
“Không đủ tinh khiết.”
Ma trùng tiếp tục thực hiện quá trình khi nãy, sau đó nó kiếm được một chiếc nhẫn bạc chói mắt từ trong đống tài bảo:
“Cái này thì thế nào?”
Thời An thay đổi tư thế, ngáp một cái: “Không đủ quý.”
Ma trùng: “...”
Nó mặt mày ủ rũ nhìn đống tài bảo màu bạc lớn sau lưng mình.
Những thứ kia hoặc là làm bằng bạc, hoặc đơn giản chỉ là bảo vật tỏa ra ánh bạc bị tùy tiện chất thành đống tại một chỗ y như rác rưởi, tất cả những thứ này đều là 'hàng dỏm' mà Thời An không hài lòng.
Nói thật, trong đó có không ít trân phẩm mà ngay cả ma trùng nhìn thấy cũng phải rung động, thế nhưng Thời An lại chỉ đơn giản nhìn lướt qua rồi vứt xuống bên cạnh.
Vậy nên rốt cuộc ngài muốn thế nào hả!!!
Ma trùng có chút bùng nổ.
Thời An: “Hả?”
Cậu giương mắt, đồng tử dựng thẳng như liệt hỏa bình tĩnh nhìn ma trùng.
Ma trùng run một cái, lúc này nó mới ý thức được vừa rồi bản thân vậy mà lại không chú ý nói ra vấn đề trong lòng mình.
Nó vội vàng chữa cháy:
“Ý của tui là... Nếu ngài nói kĩ yêu cầu hơn, nói không chừng sẽ có thể dễ tìm hơn á?”
“À...”
Thời An chớp mắt vài cái, nhìn chăm chú lên trần nhà rơi vào suy tư:
“Đầu tiên, phải khá lớn, nhất định phải lớn đến mức có thể để ta vùi cả người vào trong.”
Ma trùng tiếp tục nghiêm túc ghi lại bút kí: “Ừm ừm ừm!”
“Tốt nhất là phải ấm áp, biết tự động nóng lên, là cái loại phát nhiệt ấy.”
Ma trùng: “Ừm ừm!... Hả?”
“Nếu có kèm theo đá quý màu xanh lam thì càng tốt...”
Ma trùng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa, nó khô khốc hỏi:
“... Có phải tốt nhất là nên có hai viên đá đúng không?”
Thời An: “Đúng đúng đúng!”
Ma trùng: “...”
***
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Phong đã từ bỏ đấu tranh, Mục Hành đi tới nơi gã giấu tất cả tài bảo.
Trong kho hàng trước mặt chất đầy bảo vật giá trị liên thành, óng ánh sáng ngời, tia sáng lóe lên khiến Mục Hành hơi nheo hai mắt lại.
Anh cất bước tiến về phía trước, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Từ Phong vẫn bị giam cầm bên trong khối lập phương, tầm mắt của gã vì mất máu quá nhiều nên hơi biến thành màu đen, gã thở hổn hển đầy khó nhọc.
Gã chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.
Đám lính đánh thuê kia chết thì cũng không liên quan gì đến gã, dù sao chỉ cần có đủ lợi ích để dụ dỗ và có đủ thực lực để uy hiếp thì sớm muộn gì gã cũng có thể chiêu mộ thêm càng nhiều người liều mạng hơn nữa.
Nhưng không có số tài bảo này, tất cả mọi chuyện sẽ thật sự tan vỡ.
Hi vọng đông sơn tái khởi cuối cùng của gã cũng tan nát.
Vào lúc Từ Phong đang dựa vào vách tường không khí thoi thóp, gã nghe được tiếng bước chân đang tới gần.
Gã giương mắt, chỉ thấy Mục Hành bình tĩnh đứng trước mặt gã, đáy mắt anh như cháy lên liệt hỏa hừng hực, dù chỉ bị tầm mắt đối phương lướt qua, Từ Phong cũng có thể cảm nhận được một loại ảo giác đau nhức như bị bỏng.
“Đá vực sâu ở đâu?”
Gã nghe thấy người đàn ông trước mặt dùng một loại giọng điệu đầy áp lực, gần như khủng bố để hỏi.
... Đá vực sâu?
Từ Phong sửng sốt.
Gã vô thức quay đầu nhìn về một phía trong kho hàng.
Vô số vàng bạc châu báu sáng lấp lánh, rõ ràng bất cứ nhân loại nào cũng không thể kháng cự lại dụ hoặc mãnh liệt đến vậy, thế nhưng giờ khắc này, Mục Hành lại muốn thứ không đáng tiền nhất trong số đó...
Đá vực sâu?
Vì sao?
“Trả lời tôi.”
Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông dường như cất giấu dòng nước siết rét lạnh u ám nào đó.
Từ Phong hồi phục tinh thần, chợt run lên một cái, đáp:
“Không, không có!”
Gã vô thức lui về sau, nhưng lại bị tường không khí sau lưng chặn lại, trong giọng nói không tự chủ mang theo sự run rẩy:
“Trước đó cái... cái người áo bào đen kia, vừa chế tạo vết nứt vừa bố trí trận pháp gì đó nên đã tiêu hao không ít rồi! Lần này vì để tống Cự Long về, nên cuối cùng đá vực sâu đã... đã...”
Mục Hành bình tĩnh đứng tại chỗ, lặp lại từng chữ một: “... Đã?”
Từ Phong cảm thấy mồ hôi lạnh trượt xuống dọc theo gương mặt, mấy chữ cuối cùng như bị kẹt trong cổ họng, dù làm thế nào cũng không thể nói ra.
Gã nghe thấy giọng bản thân như thật như ảo, run rẩy nói ra ba chữ cuối cùng:
“... Dùng hết rồi.”
Người đàn ông trước mặt đứng ngược sáng, khuôn mặt ẩn trong bóng râm. Từ Phong hoàn toàn không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng hơi thở trên người Mục Hành lại chèn ép khiến gã không tài nào thở nổi.
Vài giây ngắn ngủi lại giống như đã qua cả một thế kỉ.
Cuối cùng, gã nghe thấy Mục Hành hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Người áo bào đen kia đang ở đâu?”
Từ Phong sững sờ:
“Đợi đã... Người, người áo bào đen?”
Gã không hiểu nổi: “Không phải ông ta còn đang ở chỗ cục quản lí đó sao?”
Sau khi mọi việc chấm dứt, Từ Phong nhận được tin tức từ bên cục quản lí.
Căn cứ theo cách nói của cục quản lí, người áo bào đen là một trọng phạm cực kì hung ác, có dính líu với vài trọng án hàng đầu. Vì vậy, bên đó báo cho gã rằng cục quản lí đã giữ người lại để tiến hành thẩm vấn.
Từ Phong đồng ý không hề do dự.
Trong khoảng thời gian trước đến nay, gã đã đào được tất cả tin tức mình cần từ trong miệng đối phương.
Hiện tại người áo bào đen kia đã không còn giá trị lợi dụng gì với gã.
Người áo bào đen kia cũng chỉ nán lại tại vài doanh trại lính đánh thuê đã bị bỏ hoang. Vậy nên người nọ cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho gã, chi bằng trực tiếp bỏ người kia lại để thuận nước giong thuyền.
Lông mày Mục Hành chậm rãi chau lại.
Ánh mắt anh sắc lạnh, bình tĩnh nhìn chăm chú gã lính đánh thuê trước mặt. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lướt qua từng tấc một, thu hết từng biểu cảm nhỏ bé trên mặt đối phương.
Thời điểm trước đó ở trong nhà của cục trưởng cục quản lí, lí do thoái thác mà cục trưởng đưa cho anh hoàn toàn khác với gã lính đánh thuê này.
Cục trưởng nói rằng, sau khi mọi việc chấm dứt, bên phía lính đánh thuê đã lập tức đón người áo bào đen kia đi, họ hoàn toàn không có thời gian để tra hỏi.
... Vậy nên rốt cuộc là người nào đang nói dối?
Hết chương 134.
Editor: Ai nói dối nè mọi người ơi???
P/s: Tui cũng chưa đọc hết nên cũng hổng biết luôn ~ Mn cmt thử xem ai đoán đúng nè.
Funfact nhỏ: ma trùng là bọ cánh cứng, không phải con sâu (Tui đoán nhiều bạn vẫn chưa nhận ra điều này ~ Ai nhầm giơ tay nào~)
P/ss: Tui chợt nhận ra 10 chương nữa là hoàn chính văn rồi ~~~