Mục Hành yên lặng rũ mắt, biết nghe lời phải tiếp tục động tác vuốt ve.
Anh vuốt từ đầu đến đuôi, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm, cứ thế vuốt dọc theo lớp vảy.
Bé rồng ùng ục hai tiếng, mềm mại nằm sấp trong ngực anh, đôi mắt đỏ vàng híp lại một nửa, cái đuôi lắc lư qua lại, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến sắp bay lên trời.
Ôn Dao: “...”
Trác Phù: “...”
Nhìn không hiểu gì cả, thật đấy.
Hai người họ như cây cột đứng dưới ánh mặt trời, tiến cũng không ổn mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc này, trong bóng râm sau lưng, hai con rối im lặng đẩy ghế đến, chúng lặng lẽ đặt ghế sau lưng Ôn Dao và Trác Phù, sau đó im lặng rời đi.
Mục Hành úp ngược sách cổ trong tay lên bàn: “Ngồi đi.”
Hai nhân loại ngồi xuống.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Mục Hành chậm rãi hỏi.
Ôn Dao và Trác Phù cùng im lặng:
“...”
Ừ, đây là một vấn đề hay đấy.
Cuối cùng, vài giây sau, Trác Phù hít sâu một hơi, nhìn con rồng toàn thân trắng bạc trên đầu gối Mục Hành, Trác Phù hơi ngừng thở, dường như sợ đánh thức thứ gì đó, dùng giọng điệu dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Đây, đây là... rồng?”
Mặc dù đã sớm có đáp án trong lòng, nhưng Trác Phù vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại lần nữa.
Bé rồng bạc đang nằm làm nũng trong ngực nhân loại, phảng phất như một vật nhỏ tinh xảo dễ thương...
Đây chính là sinh vật hạt nhân san bằng cả một vết nứt vực sâu vào đêm hôm nọ ư?
Mục Hành thoáng cong đốt ngón tay, gãi gãi cằm cho rồng. Bé rồng bạc vui vẻ ngưỡng cổ lên, khoác đầu lên tay Mục Hành.
Anh yên lặng “Ừ” một tiếng.
Giọng nói trở nên dịu dàng mà chính Mục Hành cũng không tự nhận ra.
“...Thời, Thời An?” Trác Phù xác nhận lại bằng một cách còn dè dặt hơn cả khi nãy.
Thời An nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói vang lên, đôi mắt đỏ vàng thuộc về loài rồng sáng chói rạng rỡ dưới ánh mặt trời, giống hệt như một ngọn lửa xinh đẹp lại tàn khốc.
Dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang, Trác Phù vẫn không nhịn được sợ run cả người, có loại xúc động muốn lùi về phía sau.
Trong đầu Trác Phù vô thức hiện lên hình ảnh ngày hôm nọ.
Đồng tử dựng thẳng bùng cháy sự phẫn nộ như ngọn lửa đến từ địa ngục, long diễm hủy thiên diệt địa trào tới, nhiệt độ cao đến đáng sợ ập đến trước mặt.
“Hi.”
Bé rồng lớn cỡ bàn tay lắc chóp đuôi, thân thiện chào hỏi.
Trác Phù: “...”
...Có chỗ nào sai sai ấy nhỉ?
Khi Trác Phù đang hoài nghi cuộc đời, Ôn Dao vẫn luôn im lặng không nói lời nào.
Cô nàng cực kì cẩn thận nhìn chằm chằm một người một rồng trước mặt, đôi mắt híp lại, thân thể duy trì trạng thái căng thẳng, chuẩn bị ứng phó bất kì tình hình đột phát vào bất cứ lúc nào.
Sau vài giây suy tư, Ôn Dao nhìn Mục Hành, chậm rãi mở miệng hỏi:
“Trưởng quan, gần đây cục quản lí vẫn luôn tìm cách liên hệ với ngài, xin hỏi kế tiếp ngài có tính toán gì không ạ?”
Mục Hành dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên gáy sách, nói:
“Đợi.”
Đợi?
Đợi cái gì?
Hai người trước mặt đều sững sờ, họ vô thức liếc nhau, đồng thời thấy được sự nghi hoặc trong đáy mắt của đối phương.
Mục Hành không nhanh không chậm vuốt ve lưng rồng, nói: “Chuyện bên ngoài gần đây giao cho hai người, có tình huống dị thường nào nhớ lập tức báo cáo.”
Anh đang nói, bé rồng trong ngực tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bé rồng chợt ngẩng đầu:
“Oái!”
Ôn Dao lập tức chấn động toàn thân, cô vô thức vươn tay hướng về phía bên hông.
“Đến giờ rồi!”
Chỉ nghe thấy Thời An hô lên một tiếng, cậu vội vàng giãy ra khỏi lòng bàn tay của Mục Hành, vẫy vẫy cánh bay nhanh vào trong phòng, sau đó một đi không trở lại.
Gương mặt Ôn Dao có chút cứng đờ.
Cô nàng hơi khựng lại, thu hồi bàn tay bên hông về.
Trác Phù quay đầu nhìn về phía rồng bay đi, có chút không rõ tình huống hiện tại lắm:
“Chuyện, chuyện gì...”
Mục Hành cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, thản nhiên nói:
“Em ấy đang đu một bộ phim mới.”
Trác Phù: “...”
Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
Anh cũng muốn đu phim giữa ban ngày!!!
Ôn Dao nhìn chằm chằm nơi rồng biến mất, thở ra một hơi:
“Trưởng quan, ngài biết rõ tôi sẽ tôn trọng quyết định của ngài.”
Nữ sĩ quan phụ tá nghiêm túc nhíu mày, cô nàng nhìn Mục Hành, cuối cùng gian nan nói ra nghi vấn đã đọng lại rất lâu trong lòng mình:
“Nhưng, vấn đề liên quan đến rồng, tôi không rõ rốt cuộc ngài —”
Ôn Dao chưa nói xong thì đã bị Mục Hành ngắt lời:
“Được rồi.”
Ôn Dao chấn động, gục đầu xuống dưới ánh nhìn của Mục Hành.
“Tôi sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm về rồng.”
Người đàn ông tóc bạc nói chậm rãi, nhưng lại mơ hồ mang theo một loại áp bách cường thế:
“Những việc còn lại hai người không cần quan tâm.”
Ôn Dao: “...Vâng.”
Sau đó, Trác Phù nói đơn giản thành quả mới nhất trong phòng thí nghiệm cho Mục Hành nghe.
Trác Phù đưa báo cáo cho Mục Hành, nói: “Thành phần ma lực trong máu Thời An khác với hàng mẫu long diễm chúng ta tịch thu được từ trong tay đám lính đánh thuê. Kết cấu phân tử không giống với bất cứ loài rồng nào đã biết có trong kho dữ liệu.
Mục Hành: “Ý cậu là?”
Trác Phù hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôi cũng không thể nói rõ, hiện tại tư liệu đã biết quá ít —”
Bất ngờ chính là lần này Trác Phù không đưa ra thỉnh cầu lấy hàng mẫu với Mục Hành.
Trác Phù dừng một chút, bực bội đưa tay vò đầu tóc rối bời của chính mình, sau đó như đã hạ quyết tâm nhìn Mục Hành: “Đúng rồi, ờm... Cậu nhớ nói một tiếng cám ơn với Thời An giúp tôi nhé.”
Mục Hành nhíu mày: “Hả?”
Trên mặt Trác Phù lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cảm ơn cậu ấy ngày hôm đó đã nguyện ý cứu tôi.”
***
Sau khi Ôn Dao và Trác Phù rời đi, Mục Hành liếc nhìn báo cáo trong tay, rồi đặt nó lại trên bàn.
Anh cầm quyển sách cổ mình vừa đọc khi nãy, xoay người đi vào trong phòng.
Trong phòng, Thời An đã khôi phục hình người.
Cậu khoác một chiếc áo sơ mi lỏng la lỏng lẻo, ngồi xếp bằng trên tấm nệm mềm mại, gương mặt trắng nõn bị màn hình biến ảo chiếu sáng, cậu đang vô cùng chăm chú nhìn màn hình TV cực lớn cách đó không xa.
Căn phòng này đã khác hẳn ba ngày trước.
Máy chơi game đời mới nhất, màn hình TV lớn nhất, chiếc giường xa hoa nhất, tấm đệm mềm mại nhất — không biết vì sao, phàm là thỉnh cầu do Thời An đưa ra, anh đều không có cách nào từ chối.
Trong lúc không chú ý, căn phòng đã được nhét đầy, cực kì có hơi thở của cuộc sống.
Mục Hành ngồi xuống cạnh Thời An.
Ánh mắt Thời An dính chặt lên màn hình TV, nhưng cơ thể lại như không có xương cốt thuận thế nhích lại gần, vô cùng tự nhiên nằm sấp lên lồng ngực người đàn ông.
Leng ka leng keng.
Dây xích bạc trên cổ chân phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên mắt cá nhân nhỏ nhắn trắng noãn của thiếu niên, anh vươn tay, thờ ơ vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Thời An, nói: “Anh vẫn chưa hỏi em, em là chủng rồng nào?”
Thời An nâng hàng mi đen nhánh dày đặc, đáy mắt chứa ánh sáng biến đổi liên tục:
“Anh đoán thử xem?”
“Anh đoán không được.”
Thời An có chút mất mát, cậu kháng nghị nói: “Anh còn không thèm đoán!”
Cậu trở người trong ngực Mục Hành.
Động tác này khiến cổ áo rộng mở, lộ ra non nửa lồng ngực mềm mại trơn bóng.
Thế nhưng, một giây sau, ngọn lửa màu đỏ dấy lên từ dưới đáy mắt, tròng mắt đen nhánh bị thay thế bởi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng, đôi mắt sâu như giếng cổ, cổ xưa lại nguyên thủy, có loại sức mạnh ngang tàng bạo ngược khiến hô hấp người khác đọng lại.
“Hỏa Long, Ngân Long, Hắc Long, Nham Long.”
Giọng nói thường ngày của thiếu niên hiện tại trở nên cực kì xa xôi: “Chúng đều không mạnh bằng em.”
Trong con mắt của cậu phảng phất như có loại ma lực có thể hút người khác vào trong.
Tại thời điểm này, Mục Hành cảm thấy mình như bị mang về ngàn vạn năm trước, trở về đại lục tối tăm đầy đáng sợ nọ.
Trên cánh đồng hoang vu không hề có sự sống, bầy rồng bay lượn trên đỉnh đầu.
“Em là Cự Long vực sâu.”
Mà con rồng mạnh mẽ và xinh đẹp nhất đang cúi người đối mặt với anh:
“Nhân loại gọi em là kẻ chinh phục bầu trời và biển cả, kẻ hủy diệt mang đến ngọn lửa và nỗi sợ. Từ vực sâu đến đại lục, nơi nào bị bóng râm bao trùm đều là lãnh thổ của em, hễ vật nào có thể bị thiêu cháy đều là nô lệ của em.”
Tiếng thì thầm của rồng quẩn quanh trên đại lục, phảng phất như cuồng phong đang gào thét.
Hoặc như chú ngữ nào đó đến từ viễn cổ, mang theo sức mạnh cường đại mà nhân loại không thể giải thích nổi.
“Cũng gần vậy đấy.”
Thiếu niên khẽ chớp mắt, liệt diễm bùng cháy dưới đáy mắt đã dập tắt, biến thành màu đen trong suốt vô tội.
Cậu ngáp một cái, dùng giọng lười biếng nói:
“Có điều, đó là những chuyện rất lâu trước kia rồi.”
Thời An suy nghĩ một lát, phàn nàn nói:
“Lúc đó đại lục rất nhàm chán, kém xa hiện tại, hơn nữa không có món ăn nào ngon cả.”
Nào giống bây giờ, có TV, có máy chơi game, có đồ ăn vặt, có cả kem ly.
Mặc dù nhân loại ở thế giới này rất phiền, nhưng so với những năm tháng nhàm chán và tối tăm trước đây thì tốt hơn rất nhiều.
Mục Hành phục hồi tinh thần khỏi ảo giác khi nãy.
Lồng ngực anh phập phồng không theo quy luật, đáy mắt xanh thẳm chập chờn cảm xúc khó lường.
Trong mấy ngày nay, ngoại trừ ở cạnh Thời An, anh vẫn luôn liên tục đọc sách cổ trong kho sách của Mục gia.
— Về Mục gia, về rồng.
Ngay cả như thế, cái tên Cự Long vực sâu vẫn vô cùng lạ lẫm với anh.
Chỉ có trong một số ít điển tịch cực kì xa xưa đề cập tới vài câu, nhưng trên cơ bản, những ghi chú sau đó đều là 'Không rõ' và 'Không biết'.
Đây là một nhánh huyết mạch mạnh mẽ đã bị cắt đứt truyền thừa từ thời Viễn Cổ.
Dù là ở niên đại rực rỡ của Mục gia thì vẫn chưa có ai từng gặp được bất cứ một con Cự Long vực sâu nào.
Mục Hành hít sâu một hơi, ẩn giấu cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, anh cúi người, tay vươn tới chỗ xiềng xích ngay mắt cá chân của thiếu niên, dùng bụng ngón tay nóng rực dịu dàng vuốt ve.
Xiềng xích này được chế tạo từ thuật luyện kim, chủ nhân có thể quyết định chiều dài và sức nặng của nó.
Vì để giảm bớt trở ngại hoạt động của Thời An, từ đầu Mục Hành đã khiến nó duy trì trọng lượng nhẹ nhất, chiều dài dài nhất, để thiếu niên có thể ra vào khắp sân vườn mà không bị hạn chế.
Dù trong mấy ngày nay, Mục Hành gần như đáp ứng mọi yêu cầu của Thời An, nhưng nếu Thời An muốn mở xiềng xích ra thì anh nhất định sẽ từ chối không chút do dự.
Dù Thời An nói rằng em ấy thích trạng thái hiện tại, nhưng sâu trong nội tâm, Mục Hành không tin.
Anh không tin một con rồng sẽ chủ động ở lại bên cạnh mình.
Thế nhưng, ngoại trừ ngày đầu tiên Thời An từng hỏi câu này, từ đó về sau em ấy chưa từng đề cập đến việc mở xiềng xích.
Rốt cuộc Mục Hành cũng biết được nguyên nhân.
Anh nhẹ giọng hỏi:
“Thứ này không khóa được em, đúng không?”
Có lẽ nó có thể hữu hiệu với Hỏa Long, Nham Long hoặc những chủng loài rồng khác.
Nhưng Cự Long vực sâu...
Xiềng xích này chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Mục Hành nghe thấy trong lòng mình vang lên một tiếng cười nhạo trào phúng, phảng phất như đang mỉa mai sự ngây thơ và ngạo mạn của chính mình.
Thời An tựa như hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nhân loại trước mặt.
Cậu gãi đầu, xấu hổ nói: “Ma lực của em có bị hạn chế đôi chút, nếu lộ ra ý đồ công kích sẽ bị phỏng. Nhưng nếu thật sự muốn cưỡng ép giãy giụa thì cũng không phải không được.”
Mục Hành nghe thấy giọng mình gấp rút vang lên: “...Em không muốn đi?”
“Không muốn.” Thời An không chút do dự lắc đầu: “Hơn nữa...”
Mục Hành nhìn cậu chăm chú: “Hơn nữa?”
Thời An lắc lư chân, phát ra âm thanh leng ka leng keng, xiềng xích lóe ra ánh sáng bạc lấp lánh trong căn phòng: “Cưỡng ép giãy giụa sẽ làm hư nó.”
Mục Hành khẽ giật mình.
Anh nghe được tiếng tim đập kịch liệt đến mức khó có thể tin nổi của chính mình, ầm ĩ đến mức anh không thể tĩnh tâm để suy nghĩ.
Thiếu niên ngửa đầu, ánh sáng nhàn nhạt biến ảo sau lưng, đôi mắt trong trẻo thuần khiết.
Cậu chớp mắt vài cái, nói với giọng đầy đơn thuần:
“Nó là món quà anh tặng cho em mà.”
Hết chương 110.
Tác giả có lời muốn nói: Toang rồi toang rồi, Mục trưởng quan lần này toang thật rồi.
Người thuần hóa rồng (X)
Rồng thuần hóa người (✓)