Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 176: Chương 176: Món quà




Editor: Lam Phi Ngư

“Vậy nên...”

Thiếu niên giương mắt lên, im lặng nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt. Sâu trong đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng phản chiếu gương mặt thu nhỏ của anh, có một loại hoang dã đơn thuần thuộc về loài thú:

“Em trở về tìm anh nè.”

Mục Hành chợt ngừng thở.

Hiện tại cuối cùng anh cũng đã hiểu được vì sao nghi thức vốn phải kéo dài khá lâu trước đó lại trở nên ngắn ngủi đến thế.

Trái tim trong lồng ngực đập không theo quy luật nào, cảm xúc mềm mại lan tràn bành trướng dọc theo mạch máu khiến anh gần như không biết phải làm sao.

Mục Hành cúi người tựa lên trán thiếu niên, hàng mi dài che khuất cảm xúc u ám mãnh liệt dưới đáy mắt, giọng anh hơi khàn khàn:

“... Đúng vậy, em đã về tìm anh rồi.”

Mục Hành siết chặt cánh tay, ghì chặt cơ thể thiếu niên vào trong ngực mình, cúi người hôn rồng của anh.

Đôi môi hơi lạnh của thiếu niên hé mở, nhẹ nhàng mềm mại lại trúc trắc đáp lại môi lưỡi nóng hổi của nhân loại.

Từ chầm chậm vuốt ve an ủi, gần như là đang do dự thăm dò lại dần trở nên lớn gan hơn, nóng bỏng, triền miên lại đầy nhiệt tình. Hơi thở đan xen, vì quá gần nhau nên có thể cảm nhận được rõ lồng ngực phập phồng dồn dập của cả hai.

Nhịp tim dưới lồng ngực cũng dần hòa thành một nhịp.

***

Trong túi.

Ba con ma vật ngồi phịch trên đống tài bảo, qua một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Rõ ràng khắp mọi nơi mà tầm mắt có thể nhìn tới toàn là châu báu ánh vàng chói mắt. Có lẽ đây là nơi mà tất cả sinh vật yêu thích tài bảo trên toàn thế giới này tha thiết ước mong, thế nhưng vẻ mặt của ba đứa chúng nó lại trông có vẻ vô cùng sa sút.

“... Mi nói thử xem, đại nhân có thành công không?” Con mắt uể oải hỏi.

Trước khi bị cưỡng ép nhét vào trong túi, Cự Long đại nhân đang thử mở thông đạo giữa đại lục và vực sâu lần thứ sáu. Lần này có vẻ hơi khác lần trước, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì chúng không nói rõ được. Hoặc nên nói cảm nhận của chúng sau khi bị Thời An nhét vào trong túi đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, chúng không nghe được gì, cũng không cảm nhận được gì nữa.

Nếu dựa theo manh mối năm giác quan đều bị ngăn cách để đoán thì xác suất lần này thành công là rất lớn.

Thế nhưng... Hiện tại ba đứa chúng nó lại một lần nữa bị nhốt trong cái túi nhỏ này, nên chúng không dám kết luận.

“... Ta không biết.”

Ma trùng cũng uể oải đáp lại.

“... Ta cảm thấy chắc là không thành công rồi.”

Khói đen ỉu xìu suy đoán: “Gần như là không thể nào từ vực sâu tiến vào đại lục, hơn nữa... trước khi bị nhét vào trong túi, ta cảm thấy hình như ta nghe được tiếng thở dài của đám ma vật vực sâu kia.”

Con mắt ngồi dậy, đối chọi gay gắt cãi lại nó:

“Mi nghe lầm thôi! Đó là tiếng gió!”

“Là tiếng thở dài!”

“Là tiếng gió!”

Giọng ma trùng chậm rãi từ từ chen vào: “... Ngược lại ta lại nghĩ đại nhân đã thành công.”

Hai con ma vật cùng xoay đầu nhìn về phía ma trùng, chúng hơi nghi hoặc hỏi:

“Làm sao mi biết?”

“Bởi vì đã rất lâu rồi mà chúng ta vẫn chưa được thả ra ngoài.”

Ma trùng trở mình, nửa chết nửa sống nói: “Có khả năng lớn là đại nhân lại quên đám chúng ta rồi...”

“Mà trong lúc nào đại nhân lại quên chúng ta lâu đến vậy?”

Sáu cái chân nhỏ bé của nó chỉ lên trời, mệt mỏi co quắp một cái: “Là khi đại nhân ở cùng một chỗ với tên nhân loại kia.”

“...”

Khói đen và con mắt đồng thời trở nên im lặng.

Mẹ kiếp, vậy mà chúng không thể nào phản bác được!

***

Đáy mắt thiếu niên tràn ra ánh nước nhàn nhạt, như bảo thạch được ngấm mình trong sương mù mông lung.

Hô hấp của thiếu niên cũng dần trở nên dồn dập, cái đuôi trắng bạc lặng lẽ quấn lên bắp chân nhân loại, sắc đỏ từng chút tản ra trên gương mặt trắng nõn.

Bàn tay ấm áp của nhân loại dán lên sau lưng Thời An.

Đột nhiên, thiếu niên tựa như chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu trừng to hai mắt.

Sương mù dưới đáy mắt tan biến, cơn mê man lập tức bị sự tỉnh táo xua tan:

“Chờ, chờ chút!”

Thời An giãy giụa khỏi cái ôm của Mục Hành: “Thiếu chút nữa là em quên mất!”

Mục Hành giật mình: “... Sao vậy?”

Vẻ mặt Thời An căng thẳng thò tay về phía miệng túi, sau vài giây, ánh mắt của cậu mới lần nữa thả lỏng:

“May quá may quá...”

Mục Hành: “Chuyện gì vậy?”

Thời An lấy túi không gian ma lực ra ngoài, vui vẻ nhếch đuôi lên nói:

“Anh còn nhớ hồi nãy em có nói với anh đó, số tài bảo mà đám ma vật vực sâu đã vơ vét cho em?”

Mục Hành gật đầu.

Thời An: “Em mang về hết nè!”

Cậu nói với giọng vô cùng kiêu ngạo, đáng yêu đến mức khiến Mục Hành không nhịn được lại muốn hôn cậu.

Thế nhưng, Thời An nói đến chuyện này cũng đã nhắc nhở Mục Hành một việc.

Anh rủ mắt xuống, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi của thiếu niên, khẽ cười một tiếng: “Nói mới nhớ, anh cũng có cái này muốn cho em xem.”

Thời An hơi nghi hoặc hỏi: “Cái gì vậy?”

Mục Hành khẽ hôn môi dưới của thiếu niên, xúc cảm ấm áp như chuồn chuồn lướt nước:

“Em xem là biết.”

Thời An bị Mục Hành kéo dậy, cậu theo anh đi ra ngoài.

Nhà chính của Mục gia rất lớn, mà cậu lại là một con rồng trừ khi được nhân loại ôm thì sẽ không muốn tự mình đi đường. Vậy nên dù Thời An đã từng ở nơi đây một khoảng thời gian nhưng cậu vẫn khá xa lạ với phần lớn khu vực trong nhà.

Cảnh vật hai bên tuy khá lạ lẫm, nhưng có thể thấy được ngọn tháp nhọn cực cao - phòng chứa sách ở cách đó không xa.

Rất nhanh sau đó, Mục Hành dừng bước:

“Đến rồi.”

Trước mặt là một cánh cửa sắt nặng nề cực lớn, nó lóe lên màu gỉ sét dưới ánh nắng mặt trời, thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm.

Mục Hành ấn tay lên trên cánh cửa, chậm rãi rót ma lực vào trong.

Một tiếng “răng rắc” rất nhỏ vang lên, cánh cửa lớn trước mặt chầm chậm rộng mở.

Một giây sau, cấm chế tổ truyền của Mục gia kiểm tra và đo lường được hơi thở nguy hiểm và xa lạ, tiếng cảnh báo bén nhọn bắt đầu vang lên.

Mục Hành mặt không đổi sắc giơ tay lên một cái, thuần thục đóng cấm chế lại.

Cấm chế: “...”

Lại nữa à!

Thời An đi sau lưng theo Mục Hành vào trong.

Trước mặt là một nhà kho cực lớn, bên trong chất chồng một ngọn núi ánh vàng chói mắt. Vô số tài bảo lẳng lặng xếp ở đó, trong hoàng kim trộn lẫn bảo thạch sáng lấp lánh. Mỗi một khối bảo thạch đều vô cùng quen thuộc, đó là những bảo thạch trong hang động mà cậu đã ngủ say nhiều năm. Quả thật giống như gặp lại bạn cũ xa cách đã lâu.

Thời An hít sâu một hơi, khẽ trừng lớn hai mắt.

Tầm mắt của cậu di chuyển từng tấc từng tấc trên ngọn núi tài bảo trước mặt, Thời An gần như khó có tin nổi nói:

“Đây... đây là...”

Mục Hành quay đầu nhìn Thời An đang đứng bên cạnh mình:

“Lúc em rời đi, anh đã đi một chuyến đến doanh trại của lính đánh thuê.”

Anh khẽ nheo mắt lại, dưới hàng mi dài trắng bạc, vẻ tối tăm u ám đầy lệ khí lóe lên, nhưng nó lại nhanh chóng bị sự dịu dàng thay thế:

“Dựa vào tin tức họ cung cấp, anh tìm được những món này.”

Bản thân Mục Hành không có bất kì ham muốn nào với tiền tài châu báu, nhưng anh biết rõ Thời An cố chấp với những thứ này đến cỡ nào.

Tuy lúc ấy cả người anh đều bị ham muốn bạo ngược giết chóc chi phối, bị dồn nén đến gần biên giới điên cuồng và tuyệt vọng, nhưng...

Anh biết rõ, nếu thấy tài bảo của mình được tìm về, em ấy nhất định sẽ rất vui.

Ôm chờ mong nhỏ nhoi ấy, Mục Hành đã dọn sạch chúng về đặt trong kho hàng Mục gia, chờ đến khi chủ nhân của chúng trở về.

Mục Hành cúi người, một nụ hôn dịu dàng rơi lên đỉnh đầu thiếu niên, anh nín thở, gần như có chút thấp thỏm khẽ hỏi:

“Em có vui không?”

Thời An ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ vàng lập lòe tỏa sáng:

“Vui lắm!”

Cậu hạnh phúc lăn lộn trong đống tài bảo.

Đột nhiên, Thời An ý thức được điều gì đó, cậu ngước mắt nhìn về phía lối đi sâu thẳm cách đó không xa:

“Hửm? Trong đó có gì vậy?”

Mục Hành thuận theo tầm nhìn của Thời An nhìn lại, anh ngẩn người đáp: “Có lẽ là kho chứa châu báu của Mục gia? Có điều nhiều năm qua anh chưa từng đi vào trong đó.”

Hai mắt Thời An ngay khi Mục Hành nói ra bốn chữ kho chứa châu báu đã bắt đầu tỏa sáng.

Mục Hành khẽ cười: “Em muốn vào xem chút không?”

Thời An gật đầu thật mạnh: “Muốn!”

“Được thôi.”

Mục Hành gật đầu, anh chìa tay kéo Thời An lên từ trong đống tài bảo, sau đó ẫm cậu đi sâu vào trong kho chứa châu báu.

Cũng giống như vừa rồi, Mục Hành thuần thục rót ma lực vào trong, sau đó ngừng tiếng cảnh báo của cấm chế lại.

Ngọn đèn sáng lên, Thời An vô thức nín thở, cậu phát ra một tiếng thản thốt ngạc nhiên:

“Oa —”

Là một thế gia quý tộc lâu đời, có thể nói tài lực của Mục gia đứng trên đỉnh của toàn bộ đại lục. Tuy kho chứa châu báu này vì đã lâu không ai thăm hỏi nên bám một lớp bụi mỏng, nhưng ngay cả khi như thế, hơi thở giàu sang vẫn đập vào mặt người bước vào.

Thời An hoan hô một tiếng, cậu vọt vào đống tài bảo.

Tiếng kim loại va chạm leng keng vang lên.

Trong lúc cậu đang say mê lăn qua lăn lại trong đống tài bảo, giọng Mục Hành truyền đến từ bên cạnh, kéo lại suy nghĩ của Thời An khỏi niềm vui tràn trề:

“Đúng rồi, anh còn có một món quà muốn tặng em.”

“Đợi đã —”

Thời An giãy giụa gian nan trong đống tài bảo, cậu đạp đạp một lúc mới ngồi dậy được.

Thiếu niên lắc lắc cái đầu hơi choáng, giương mắt nhìn anh.

Không biết Mục Hành đã đứng trước mặt Thời An từ lúc nào.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, hàng mi dài rủ xuống, anh dịu dàng nâng tay Thời An lên.

Trong tay anh cầm một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc.

Chiếc nhẫn được tạo thành từ tơ bạc mỏng quấn lại, giống như con rắn ngậm lấy cái đuôi, không đầu không cuối, vô cùng vô tận.

Anh dịu dàng đeo nó lên ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu niên, nó bị đẩy vào từng chút một, mãi đến khi đến gốc ngón tay. Nó lẳng lặng nằm ở đó, như một dấu ấn hữu hình.

“Về sau đã có cái này, không cấm chế nào có thể ngăn cản em, em có thể tiến vào bất kì khu vực nào.”

Mục Hành giương mắt, hai mắt xanh lam sâu thẳm như trời xanh, phảng phất như có cảm xúc cực kì trầm lắng ấp ủ trong đó.

Anh chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, tựa như một lời thề, lại như một lời âu yếm:

“Em chính là chủ nhân thứ hai ở nơi này.”

Hết chương 141.

Editor: Oimeoi soft quá hiu hiu~

Còn 3 chương nữa là hoàn chính văn rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.