Editor: Lam Phi Ngư
Sau khi người cục quản lí ma vật nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy đến.
Dẫn đầu là một cô gái mặc kình trang*. (trang phục gọn nhẹ, dùng để tập võ, đánh nhau)
Cô nàng rất cao, da màu nâu nhạt, tóc dài buột gọn sau đầu.
"Nơi này là khu dân cư cao cấp, sao có thể có ma vật trà trộn vào được?" Sau lưng cô nàng, một người trong đội nghi hoặc hỏi.
"Thứ này không đơn giản...Nó tuyệt đối không phải là ma vật bình thường." Ôn Dao nhìn về phía sảnh buổi tiệc cách đó không xa, nhíu mày.
Tiếng côn trùng ma sát chi chít truyền ra từ bên trong, lộ ra hắc ám và áp lực.
Cô nhanh chóng quyết định: "Lập tức liên lạc với Mục trưởng quan."
"Cứ bảo anh ấy là trong thành phố có lẽ xuất hiện giống ma vật đến từ vực sâu."
Ôn Dao nói.
"...!"
Cái gì? Vực sâu?!
Đương thời, nhân loại dường như đã thăm dò toàn bộ đại lục, chỉ còn sót lại duy nhất một nơi--- vực sâu.
Có làn sương độc lơ lửng trong không khí ở đó, và chỉ có bóng tối vô tận trong vực thẳm vô tận, không ai sống sót ra khỏi vực sâu từ đó cho đến nay, loài người biết rất ít về những ma vật sống trong đó.
Giả sử thật sự có ma vật vực sâu xuất hiện trong khu chủ thành, thì tính chất của sự việc này sẽ khác.
Đội viên không dám chậm trễ đáp: "Vâng!"
Lúc này, một cụ già mặc đồ quản gia xông đến, vậy mà lại liều lĩnh như không muốn sống nhào tới trước mặt cô nàng: "Cầu xin ngài, xin ngài cứu cậu chủ của tôi đi, cậu chủ của tôi vẫn còn ở trong đó!"
"Thật mất mặt." Thời Tắc Thuần tâm trạng không ổn định trách mắng: "Lôi ông ta về cho tôi!"
Tóc tai ông ta rồi bời, quần áo trên người cũng bị kéo loạn, nhìn qua khá chật vật, sự thành thạo trước đó không còn sót lại chút gì, nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng duy trì uy nghiêm của mình.
Vài tên tay sai Thời gia nghe lệnh, kéo quản gia già đang nước mắt nước mũi lẫn lộn lại.
Ánh mắt Ôn Dao dừng trên người quản gia một thoáng, cô khẽ cắn môi, nói:
"Hành động."
"Không đợi Mục trưởng quan ạ?"
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad lamphingu)
Vẻ mặt Ôn Dao ngưng trọng lắc đầu, cô hít sâu một hơi: "Không kịp nữa rồi, cứu con tin quan trọng hơn."
Thời An nhanh chóng đến giữa trung tâm xảy ra tai nạn.
Sau khi vị khách nọ té ngã, miệng há to, làn da nhăn nheo bám trên khung xương, bộ dạng quái dị chết không nhắm mắt, bụng nở ra, vẫn đang có ma trùng liên tục tuôn ra không ngừng từ bên trong.
Thời An cúi người.
Cậu dùng ngón tay kéo phần khô héo trên xác người nam nọ ra, để lộ một cái động lớn.
Trong cái động lớn trên thi thể không có nội tạng, thay vào đó là những sợi tơ đỏ như máu dày đặc, giống như mạch máu, bao trùm lên xương sườn, chiếm lĩnh toàn bộ khoang ngực và bụng.
Sâu trong sợi tơ có một con sâu to bằng ngón tay đang ẩn núp.
Nó giống hệt những con trùng ngoài kia, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, lớp vỏ màu đen nhánh như vảy, bóng loáng lóe ra ánh kim loại cứng rắn lạnh như băng, ngay vị trí phần đầu có một khuôn mặt xấu xí từa tựa nhân loại.
Dường như nó cảm thấy được sự nguy hiểm, trên gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn và khủng hoảng, phát ra tiếng rít chói tai.
Sợi tơ đỏ như máu rung động, ma trùng xung quanh dường như tiếp thu được mệnh lệnh nào đó, chúng liên tục không ngừng tụ về phía thi thể. Nhưng có sự tồn tại của Thời An nên chúng không dám đến gần, chỉ dám đứng cách đó mấy bước nôn nóng phát ra tiếng ma sát.
Thời An cúi đầu lại gần, sau đó hơi ngẩn ra.
Hơi thở hiểm ác nào đó tản ra từ chỗ lồng ngực của thi thể.
Lạnh băng, hắc ám, giống như một ngón tay đang im hơi lặng tiếng ngấm dần vào không khí xung quanh.
- --Khoảng cách càng rút ngắn, loại cảm giác này càng dần dần trở nên rõ ràng.
Không thể nào bỏ qua.
Thiếu niên hít sâu một hơi, cậu hưởng thụ nheo hai mắt, vào lúc này, đồng tử hẹp dài co lại thành một khe nhỏ, ánh sáng màu đỏ thẫm khẽ lướt qua.
...Thật thoải mái.
Thời An vô thức nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, một loại cảm giác kì lạ không tên bùng lên từ sâu trong linh hồn, đầu ngón tay, sống lưng, xương cụt đều ngứa âm ỷ, như có vật gì đó muốn xông ra khỏi cái thể xác nhân loại yếu đuối chạm nhẹ là vỡ này của cậu, nó đang sinh trưởng trong khung xương và máu thịt.
Đây không phải là hư ảnh được biến ra từ ma lực, mà là vảy rồng, móng vuốt sắc bén và đôi cánh chân chính.
Lẽ nào thứ này có thể giúp mình khôi phục thân thể cũ?!
Thời An mở mắt ra, dùng một loại ánh mắt ngạc nhiên đánh giá con sâu nhỏ trước mặt.
- --Cậu thay đổi chủ ý rồi.
Thời An vươn tay, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại được bao trùm bởi vảy rồng đen nhánh, móng tay sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh, vẽ ra một đường.
Xoẹt xoẹt.
Sợi tơ đứt đoạn.
Đám côn trùng ở xa như con rối bị đứt dây, một mảng lớn nằm rạp xuống, số còn sót lại chạy lung tung thục mạng, như đám ruồi không đầu.
Sâu nhỏ không thể tránh né bị Thời An nắm trong tay, trên mặt nó lộ vẻ kinh khủng, nó kêu xì xì, sáu chân điên cuồng vặn vẹo, giãy dụa muốn chạy trốn.
Phiền thật.
Thời An chậm chạp chà bụng ngón tay.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, sâu nhỏ khẽ cứng đờ.
Nó không dám nhúc nhích nữa.
Thời An kiềm chế xúc động muốn trực tiếp bóp chết nó, cậu dùng đầu ngón tay rạch da, nặn ra một giọt máu tươi.
Giọt máu run run nằm trên da thịt trắng nõn của thiếu niên, như một viên hồng ngọc lớn chừng hạt gạo, tản ra ánh sáng kì dị diễm lệ trong bóng đêm.
Xinh đẹp mà nguy hiểm.
Sâu nhỏ quơ chân, run lẩy bẩy muốn tránh xa.
Thời An bóp chặt không cho nó từ chối, ngón tay tạo áp lực, lại một lần nữa chìa giọt máu tới.
Sâu nhỏ: "..."
Nó bị bức ép không còn cách nào đành phải rưng rưng ôm giọt máu chậm rãi nuốt xuống.
Trong nháy mắt giọt máu bị hút sạch, chân nó đạp một cái, đầu nghẹo qua một bên, ngã vào trong lòng bàn tay Thời An, như viên ngọc không có sinh mệnh.
Một giây sau, toàn bộ côn trùng trong sảnh đều ngửa mặt lên trời, chết sạch.
Tiếng sột soạt rợn người kia chấm dứt tức thì.
Yên lặng đến mức có chút quỷ dị.
Thời An cảm thấy mĩ mãn nhét nó vào trong túi áo.
Lúc này, sau lưng truyền đến ánh đèn lay động và tiếng bước chân, trong đó còn kèm theo tiếng khóc của người gặp nạn được giải cứu.
Ngay lúc này, một bóng đèn ở chỗ lối vào sảnh buổi tiệc sáng lên.
Ôn Dao đứng ở cửa ra vào ngẩn người.
Cô không nghĩ tới, ngay trung tâm chỗ bị ma vật chiếm lĩnh lại có một người bị nhốt còn sống.
Lúc này, đối phương quay đầu lại nhìn.
Thiếu niên có làn da rất trắng, thân hình chưa nẩy nở, bả vai gầy và mỏng manh, lộ ra loại cảm giác nhỏ bé yếu ớt, lông mi và tóc có màu nâu mềm mại.
Cậu híp mắt, dường như không thích ứng với ánh sáng chợt tới.
Trong hội trường đen kịt tràn ngập mùi máu tươi sền sệt ẩm ướt.
Trên đất xác trùng chi chít, nhìn qua như địa ngục nhân gian, thấy mà giật mình. Bóng tối lạnh băng ẩn nấp trong đấy, hơi thở quỷ quyệt khó lường bao phủ mọi nơi.
Bộ dạng này của thiếu niên có vẻ không khớp với xung quanh.
Hơn nữa... Thiếu niên không hề bị thương đến một cọng tóc.
Ôn Dao nắm chặt đèn pin trong tay, cất giọng hỏi:
"Cậu ổn không?"
"Ừm."
Thời An gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người thương tiếc.
Cậu tự nhiên nheo mắt lại, nụ cười khẽ đầy thỏa mãn lướt qua khóe môi, rồi biến mất ngay tức khắc.
- --Quả thực ổn hơn bao giờ hết.
Hai mươi phút sau.
Thời An trùm một cái mền long dày, cầm một ly sữa bò nóng trong tay, làm ổ ở ven đường, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù.
Quản gia đứng bên cạnh đang lải nhải nói gì đó.
Thời An không tập trung cúi đầu, thỉnh thoảng đáp lại vài từ.
Đột nhiên.
Một đôi giày xuất hiện trước mặt cậu.
"Thời An đang ở đây à." Giọng người đàn ông vô cùng lạnh lùng, không hề có tình cảm: "Tôi cũng không muốn phải đặc biệt đến tìm cậu để nói lần thứ hai."
"?"
Thời An đang cầm sữa bò, ngửa đầu nhìn.
"Cậu thông qua kiểm tra, tôi có nghe nói rồi, không tệ."
Thời Tắc Thuần hời hợt nói qua chuyện này, ngay sau đó, ông ta chuyển đề tài, trong câu chữ mang theo ý tứ uy hiếp sâu xa: "Đã vậy, em trai cậu Thời Thụy năm nay sẽ nhập học cùng cậu, đến lúc đó cậu phải giúp đỡ nó nhiều hơn, không được tranh đoạt, tự biết vị trí của mình, hiểu không?"
Quản gia đứng bên cạnh siết chặt nắm tay, gần như không thể thở nổi:
"..."
Ông không nghĩ rằng ông chủ thật sự sẽ lạnh lùng đến vậy--- Sau khi con trai ruột tìm được đường sống trong chỗ chết, việc đầu tiên ông chủ làm lại là uy hiếp Thời An, bắt cậu không được cản đường đứa con riêng của mình.
Thời An chậm một nhịp "A" một tiếng.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó xấu hổ hỏi:
"...Ờ ừm, ông là?"
Thời Tắc Thuần: "..."
Gân xanh trên huyệt thái dương ông ta căng ra, giọng nói cũng mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: "Thời An, cậu đừng nghĩ làm vậy là có thể---"
Tiếng Ôn Dao truyền đến từ sau lưng:
"Ngại quá, xin làm phiền một lát."
Cơn tức của Thời Tắc Thuần bị nghẹn giữa chừng, mặt ông ta xanh lét quay đầu lại--- Ngay sau đó, ông ta thấy người đàn ông đứng sau lưng Ôn Dao.
Vào lúc này, Thời Tắc Thuần cảm thấy máu cả người mình dường như bị đông cứng.
Ông vô thức lùi về sau một bước.
"Trưởng quan." Ôn Dao đứng né sang bên cạnh, hỏi thăm người đứng sau: "Vị này là con tin đứng gần nhất."
Người đàn ông rất cao, dáng người cao ngất, trên người mang theo ý lạnh và sắc bén như lưỡi dao, có loại khí tức sát phạt gần như có thể hóa thành vật chất.
Da anh cực trắng, tóc dài buộc sau đầu, như dòng suối bạc chảy xuống.
Mục Hành không nhanh không chậm rủ mắt.
Lông mi màu bạc, đôi mắt màu xanh thép lạnh như băng. (*màu steel blue cho bạn nào có hứng thú)
Ánh mắt rất lạnh, như ánh đao ngâm trong tuyết, yên lặng không một tiếng động lướt qua hai người trước mặt.
"Thời An?"
Giọng anh lành lạnh như chính bản thân mình, hờ hững lại trầm thấp, mang đến cảm giác như kim loại.
Thời An ngửa đầu nhìn.
Cậu chậm rãi trừng lớn hai mắt.
Bản năng chủng tộc chiếm giữ thế thượng phong tuyệt đối, đè ép tư duy không còn sót lại chút gì.
- --WOW!
- --Sáng! Lấp! Lánh!
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như nhóc con của tôi không phải trong hình thái nhân loại, vậy thì đây sẽ thành một chuyện xưa khác rồi.