Cự Long màu trắng bạc hạ cánh xuống mép vách đá, theo thói quen giấu hai móng vuốt dưới bụng, hai cánh khép lại, móng vuốt bên phải hơi lơ lửng giữa không trung, để tránh móng vuốt trực tiếp chạm xuống mặt đất.
Thời An rũ mắt xuống, như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú pháp trận trước mặt.
Trên mặt đất đen kịt được vẽ hoa văn màu đỏ, trong vùng khói độc tối tăm mờ mịt lấp lánh ánh sáng quỷ dị.
Hiện tại muốn khôi phục thực lực nhanh chóng thì có vẻ cậu cũng chỉ còn có cách này thôi.
Nhưng mà...
Nhân loại tốt bụng đến vậy à?
Thời An không cảm thấy vậy.
Cậu suy tư, thuận tiện phun long diễm thiêu cháy vài con ma vật vực sâu tháo chạy ngang qua.
Nhìn chăm chú mấy con ma vật nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, đột nhiên Thời An nghĩ ra biện pháp.
Cậu bay tới bắt vài con ma vật, vứt chúng vào trung tâm pháp trận.
Trong nháy mắt ma vật rơi xuống, ánh sáng đỏ trên pháp trận sáng lên.
Ma vật vực sâu phát ra tiếng kêu rít rít xì xào kì quái, phần da và xương cốt sau lưng chúng phồng lên, giống như một quả khinh khí cầu lớn bị bơm quá nhiều không khí sắp nổ tung.
Thời An thử vài lần mới nắm được thời gian, cậu thiêu hủy chúng nó ngay trước khi chúng nó nổ tung.
Ma lực bổ sung nhanh hơn trước đó khá nhiều.
Thời An vui sướng vẫy cánh, vô cùng hài lòng với sự lanh trí của chính mình.
(*Tui giải thích chút cho những bạn không hiểu nè: Thời An không biết pháp trận đó có nguy hiểm hay không, thay vì tự mình đi vào thì bắt mấy con ma vật khác bỏ vào pháp trận. Ma vật hấp thu ma lực trong pháp trận, Thời An thiêu chết chúng để lấy ma lực ==> vừa an toàn vừa nhanh hơn nhiều.)
Thế nhưng, ma vật xung quanh đã bị dùng sạch một cách nhanh chóng.
Theo lí thuyết, ma vật vực sâu sẽ liên tục không ngừng chui ra từ trong vết nứt vực sâu, nhưng có lẽ vì có một Cự Long vực sâu trông coi bên ngoài, nên dù Thời An đã cố hết sức thu lại hơi thở của bản thân đến mấy thì vẫn khiến ma vật chui ra ngoài càng ngày càng ít.
Thời An nhìn pháp trận phía dưới suy nghĩ thêm vài phút, cuối cùng cậu quyết định giương cánh, chậm rãi hạ xuống bên cạnh pháp trận.
Xét từ ma lực truyền đến từ mấy con ma vật chết cháy kia thì có vẻ pháp trận này không có vấn đề gì lớn.
Dù sao, hiện tại Thời An thật sự có chút nóng nảy.
Bởi vì... tài bảo của cậu vẫn còn đang ở chỗ của nhân loại đó!
Không chỉ những tài bảo trong hố núi lửa và bị lính đánh thuê cướp đi, còn có những tài bảo cậu vất vả tìm về sau khi thức tỉnh nữa — Tất cả những tài bảo đó đều đang ở trong tay nhân loại!
Nghĩ tới điều này, Thời An liền không nhịn được cảm thấy vô cùng âu sầu.
Không được!
Chuyện phá sản sau một đêm... cậu tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai!
Vì vậy, dù có xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải nhanh chóng cướp tài bảo của mình về từ trong tay nhân loại!!!
Thời An đứng bên cạnh pháp trận, dùng móng vuốt trái chống đỡ thân thể, sau đó cẩn thận từng li từng tí bước móng vuốt phải vào.
— Nguyên nhân để móng vuốt trái ở bên ngoài là vì móng vuốt phải của cậu bị thương, giẫm lên thì sẽ rất đau.
Pháp trận lại lần nữa sáng lên quầng sáng màu đỏ.
Ma lực vực sâu thuần khiết tràn vào trong cơ thể Cự Long, trên lớp vảy trắng bạc có ánh sáng lưu động, như ánh trăng lấp lánh trong màn đêm.
Theo thời gian trôi qua, một màn sương máu nhẹ nhàng thức tỉnh từ trong pháp trận, từng chút bay lên chầm chậm trèo lên cơ thể Cự Long.
Ánh trăng nhuốm máu, trong không khí tràn ngập một mùi hương quỷ dị và tà ác.
Thời An cảm thấy mình có chút buồn ngủ và mệt mỏi.
Cảm giác nửa tỉnh nửa mê này khiến cậu cảm thấy có chút hoang mang và mờ mịt, nhưng lại khó có thể kháng cự, như bị đầm lầy đen ngòm sền sệt kéo lấy, tốc độ chuyển động của tư duy dần trở nên chậm chạp.
Hai con mắt màu đỏ của Cự Long bị che phủ.
Đồng tử đã mất đi tiêu cự.
Ánh sáng đỏ đáng sợ có chút thô bạo, khát máu, đánh mất lí trí bốc lên dưới đáy mắt Thời An.
Sương mù màu đen cuốn lấy cơ thể khổng lồ của Cự Long, giống như một vòi rồng đang dấy lên, gầm thét.
Đúng lúc này, dưới sự sôi trào của gió lốc, miệng vết thương đã khô được một nửa trên móng vuốt phải lại lần nữa vỡ ra.
Một giọt máu rồng như ngọn lửa chậm rãi chảy ra từ trong miệng vết thương, ngưng tụ thành một giọt máu mượt mà, tách một tiếng nhỏ xuống mặt đất.
Máu rớt xuống đường cong trên pháp trận.
“Xèo xèo —”
Ngay lúc này, hỏa diễm nóng bỏng ẩn trong giọt máu bốc lên, cắt đứt đường cong tản ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Hào quang trong pháp trận tức khắc tối sầm.
Đôi mắt Thời An lập tức co rụt lại, cậu chợt tỉnh táo.
Thời An nhanh chóng rụt móng vuốt ra khỏi pháp trận.
Thế nhưng, vào thời khắc này, làn sương máu trong pháp trận như biến thành từng sợi tơ, nó vòng quanh siết chặt lên vuốt rồng, không để cậu rụt móng vuốt lại.
Đồng tử Cự Long co lại thành một khe hở nhỏ hẹp, trong đôi mắt như vực thẳm hiện lên sự không kiên nhẫn.
Ma lực vực sâu trong cơ thể cuồn cuộn bất an, trong lồng ngực rực cháy biểu đạt dục vọng giết chóc.
Và sự phẫn nộ.
Phẫn nộ tột cùng.
Lại là chút trò mèo này.
Cự Long màu trắng bạc ngẩng đầu lên, một tiếng rồng ngâm chứa đựng sức mạnh cuồng bạo phá tan cổ họng.
Mặt đất run rẩy.
Dưới uy áp mạnh mẽ do Cự Long phóng ra, ma vật vực sâu lạnh run, chúng cố gắng đè ép cơ thể xuống gần sát mặt đất để trốn tránh sự áp chế và sợ hãi từ sâu trong huyết mạch.
Chỉ có kẻ yếu mới muốn khống chế người khác.
Kẻ mạnh chỉ cần hủy diệt.
Cự Long hé miệng, kẽ hở giữa lớp giáp trắng bạc ngay ngực tràn ra ánh lửa đỏ vàng, như một đường vân phức tạp và cổ xưa nào đó.
Một giây sau, long diễm không hề giảm bớt lực lượng mạnh mẽ phun ra ngoài —
Trước đây, dù Thời An phải đối mặt với trận chiến như thế nào thì cậu đều vô thức áp chế độ tinh thuần của long diễm.
Thế nhưng lần này, cậu thật sự rất rất phẫn nộ.
Bị loài người cưỡng ép đánh thức trong lúc ngủ say, thực lực hoàn toàn biến mất, tài bảo không cánh mà bay.
Nhân loại không chỉ ăn cắp, lợi dụng, lãng phí tài bảo của cậu, mà họ còn không ngừng thử cách tính kế, lợi dụng và điều khiển cậu.
Lần này thậm chí còn khiến cậu khôi phục chân thân.
Thậm chí cậu còn chưa kịp biến nhân loại mình thích thành vật sưu tầm thì đã bị ép phải rời đi.
Hơn nữa, cậu không thể tiếp tục hưởng thụ đồ ăn vặt, trò chơi và kem ly do nhân loại chế tạo ra nữa rồi!!!
Tức chết rồng mà!!!
***
Cách đó không xa, Mục Hành tựa như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu nhìn về phía vực sâu.
Trong đôi mắt xanh thẳm phản chiếu ánh lửa.
Liệt diễm quét ngang bầu trời.
Trong long diễm xen lẫn tơ vàng, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, gầm thét lao nhanh tới.
Trước mặt sức mạnh to lớn mạnh mẽ đầy tính hủy diệt đó, trong nháy mắt, pháp trận trên mặt đất đã bị xóa sạch.
Hỏa diễm bạo liệt đến thế, trong chớp mắt, nham thạch lập tức bị nóng nhảy thành dung nham, tất cả lượng nước đều bị bốc hơi, lơ lửng trong không khí, như gợn sóng bị quấy nhiễu, khói độc tan biến, hé mở bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ máu như địa ngục.
Mắt vực sâu kiên trì chống đỡ.
Đồng tử của nó co rụt lại, nó run rẩy, giống như nó thật sự có thể cảm nhận được sự sợ hãi.
Năm giây sau, vết nứt như mạng nhện lan ra từ trên mắt vực sâu, sau đó, trong nháy mắt, nó đã bị liệt diễm thiêu rụi thành than cốc.
Như vũ khí hạt nhân rơi xuống, lấy rồng làm trung tâm.
Phạm vi vài mẫu đất bị san thành vùng đất bằng phẳng, trước khi tất cả ma vật vực sâu kịp chạy trốn đã hóa thành tro bụi.
Sóng xung kích như cơn lốc khuếch tán bốn phía, thậm chí không còn một cọng cỏ.
Qua không biết bao lâu, liệt diễm dần tắt, ánh sáng lúc đầu nhuộm đỏ cả thế giới chậm rãi tan biến.
Trong không khí vẫn sót lại dư vị của nhiệt độ cao.
Trong phế tích cháy đen, một khối đá vụn cực lớn bị nổ tung từ phía dưới.
Người đàn ông tóc bạc chống trường kiếm trong tay, từ từ đứng dậy.
Anh chưa bao giờ chật vật đến thế này.
Máu đỏ tươi chảy xuống trước trán, dính lên lông mi trắng bạc, anh chỉ có thể miễn cưỡng hé nửa mắt.
Quần áo trên người đã bị thiêu rụi đến không còn hình dáng, mái tóc bạc như thác chảy cũng dính đầy tro tàn và bụi bặm, lọn tóc bị ngọn lửa đốt thành màu đen xấu xí.
Mục Hành nhìn xung quanh một vòng.
Anh gần như không thể nhận ra hiện tại mình đang ở nơi nào.
Khói độc vực sâu đã hoàn toàn biến mất, ngay cả đỉnh núi cao chót vót lúc đầu cũng bị san lấp thành một vùng bằng phẳng, chỉ còn lại phế tích cháy đen và đá vụn.
Trên đỉnh đầu là bầu trời ảm đạm đen kịt đang đắm chìm trong bóng đêm.
Trước mặt là cánh đồng hoang vu hoàn toàn tĩnh mịch, không hề có hơi thở sinh mệnh nào, như đã vạn năm không hề thức tỉnh, ngủ say cả vạn năm.
Nhưng Mục Hành biết rõ, người áo bào đen kia chưa chết.
Nếu gã cũng là người Mục gia, vậy gã cũng sẽ có được thuộc tính kháng long diễm giống anh.
Anh không chết, vậy gã áo bào đen kia cũng sẽ không chết.
Nhưng Mục Hành không đi tìm gã ta.
— Vì anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Anh nương theo lực chống từ trường kiếm, gian nan leo ra khỏi đống đá vụn trong phế tích.
Mục Hành cảm thấy nội tạng của mình ẩn ẩn đau sau đợt sóng xung kích vừa rồi, có lẽ xương sườn đã gãy hai hoặc ba cái, một vệt máu chảy ra từ khóe môi nhưng lại được anh nhanh chóng lau đi.
Thế nhưng, điều này cũng không thể làm chậm bước chân của Mục Hành.
Anh đi từng bước về phía truyền đến chấn động ma lực.
Trong không khí tràn ngập mùi khói súng và lửa cháy bừng bừng, trên đỉnh đầu là trời xanh đen ngòm, dưới chân là cánh đồng hoang vu bất tận.
Không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng, Mục Hành đi tới nơi trung tâm nhất.
Nói nơi này từng bị hành tinh nhỏ va chạm cũng không quá đáng.
Bắt đầu từ rìa hình tròn, mặt đất bắt đầu lõm xuống dưới, lộ ra một hố sâu đến vài chục mét, phạm vi trải dài mấy trăm mét. Nơi này không giống với rìa bên ngoài, trong hố sâu không hề có đá vụn hay phế tích, trên mặt đất chỉ có vết bỏng cực sâu.
Tất cả đều màu đen.
Nhưng trong hố sâu có một vật thể cuộn tròn màu trắng vô cùng nhỏ nhắn.
Sạch sẽ, trắng nõn, trần trụi.
Mục Hành đứng tại mép hố sâu, đôi mắt lạnh băng ẩn dưới vệt máu khô màu đen, ánh mắt cực kì hờ hững, cực kì tàn nhẫn nhìn xuống dưới hố.
Thanh kiếm huyễn hóa từ ma lực trong lòng bàn tay anh đã biến mất.
Người đàn ông đeo găng tay vào, chậm rãi lại lạnh lùng đặt tay lên chuôi trường kiếm bên hông.
Tại thời điểm này, thanh trường kiếm tựa như cũng cảm nhận được gì đó giống anh.
Kiếm khí ngân vang.
***
Thời An bị đánh thức bởi ánh mặt trời chiếu vào mặt.
Chói quá.
Ánh sáng chói mắt chiếu lên mí mắt cậu, biến mí mắt hơi mỏng thành màu hồng phấn.
Cậu nhíu mày, trở mình, vùi đầu vào sâu hơn.
Dường như cậu nghe thấy tiếng gì đó.
Xa xôi lại mơ hồ.
Thời An tốn mất hai giây để suy nghĩ, nhưng cậu suy nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhưng bị đánh thức chính là đã bị đánh thúc, dù cậu muốn tiếp tục ngủ đến cỡ nào cũng không thể ngủ tiếp.
Thời An lười biếng duỗi lưng một cái.
Cậu luôn có cảm giác... dường như cậu đã ngủ một giấc rất rất dài.
Trong giấc mơ có rất nhiều hình ảnh, nhưng đều rất mơ hồ, giống như nhiều khối màu sắc bị đánh nát trộn chung một chỗ.
Lông mi mảnh dài run rẩy, thiếu niên chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhưng mà nói ra thì... nơi này là chỗ nào?
Không biết có phải vì cậu đã ngủ quá lâu hay không, mọi thứ trước mắt thoạt nhìn có vẻ vô cùng lạ lẫm.
Ánh mặt trời sạch sẽ chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, vết lốm đốm nhỏ vụn màu vàng rơi lên ga giường trắng như tuyết, trong không khí tràn ngập mùi hương dễ chịu, tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp và yên bình.
Cậu đang ở đâu?
Thời An hơi nghi hoặc chớp mắt vài cái, từ trên giường bò dậy.
Xương cốt toàn thân như vang lên tiếng ken két, giống như khớp nối bị rỉ sắt rất lâu không chuyển động, khi hoạt động phát ra tiếng ken két.
Chăn mền trượt xuống khỏi người cậu, lộ ra bả vai và cần cổ trắng nõn, xương quai xanh và lồng ngực tinh tế, vải vóc ma sát mang đến cảm giác ngưa ngứa khiến Thời An cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cậu... không mặc quần áo?
Tiếng động kì lạ ban nãy lại lần nữa vang lên.
Leng keng leng keng, dường như nó truyền đến từ dưới chăn.
Thời An: “...”
Cậu mờ mịt chớp mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua suy nghĩ gì đó, nhưng khi cậu muốn bắt lấy nó thì lại không tìm được thứ gì.
Ngay sau đó, cậu tự tay xốc chăn trên người mình lên.
Chân thiếu niên vô cùng nhỏ nhắn và thon dài, hình dáng ưu mĩ, chỗ đầu gối hiện lền màu hồng phấn nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời hiện ra một loại nhu hòa như ngọc thạch.
Mắt cá chân khéo léo, khớp xương tinh xảo.
Mà trên mắt cá chân của thiếu niên đang bị một xiềng xích kim loại màu bạc khóa lại, dường như trên vòng xích có khắc văn tự phức tạp nào đó. Xiềng xích nọ từ mắt cá chân thiếu niên kéo dài đến đầu giường, vòng xích siết chặt, tiếng kim loại va chạm phát ra tiếng leng keng theo mỗi động tác của cậu, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột và rõ ràng.
“...............”
Thời An ngớ người tại chỗ.
Vẻ mặt cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm xiềng xích trên chân, một cơn lốc gào thét ngổng ngang lướt qua trong đầu.
?
???
?????
Hả?
Hết chương 106.
Tác giả có lời muốn nói: Bất ngờ chưa.
Editor: Giam cầm play ~