Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của nhân loại vuốt ve từ xương sống dọc xuống phía dưới, lực tay vừa đủ, lên xuống nhịp nhàng.
Thời An được sờ vô cùng thoải mái, cả thân rồng ngồi phịch trên đầu gối của Mục Hành.
Cậu vui vẻ giẫm giẫm móng vuốt, trở mình, không chút phòng bị lộ ra bụng nhỏ:
“Đúng vậy, trước khi ngủ một giấc thật dài thì em vừa lúc nghênh đón kì lột xác cuối cùng, sau khi hấp thu xong xác rồng thì kì phát tình tới. Nhưng anh không cần lo, em đã dùng dược tề để áp chế nó rồi.”
Thời An híp mắt, lười biếng giải thích.
Động tác của Mục Hành khẽ dừng lại: “Em vừa mới lột xác?”
Bé rồng rầm rì một tiếng thay câu trả lời.
“Lần thứ mấy rồi?” Mục Hành rũ mắt hỏi.
“Lần thứ tư, trước khi lột xác em là màu đen siêu cấp uy vũ đẹp trai đấy nhá.” Thời An kiêu ngạo vẫy đuôi, cậu hơi dừng lại, sau đó bổ sung với giọng điệu càng kiêu ngạo hơn: “Đương nhiên, hiện tại em cũng rất đẹp nhé.”
Mục Hành “Ừ” một tiếng, giọng trầm thấp: “Rất đẹp.”
“Nhưng, không phải phần lớn loài rồng chỉ lột xác ba lần thôi à?”
Anh nhíu mày, hỏi.
“Hình như Cự Long vực sâu nhiều hơn các loài rồng khác một lần. Nhưng vì em là con rồng duy nhất, thế nên em không có đồng tộc để tham khảo.” Thời An ngước cằm lên một cách tự nhiên, dùng cái đuôi đánh khẽ lên mu bàn tay Mục Hành.
“Em không có đồng tộc?”
Mục Hành nhận được ám chỉ, dùng bụng ngón tay gãi phần cổ nho nhỏ của bé rồng: “Dù trước lúc em ngủ say cũng không có sao?”
“Không có mà.”
Thời An suy nghĩ một lát rồi nói: “Ít nhất là từ khi mở mắt, em vẫn chưa từng thấy.”
“Thời điểm vừa phá vỏ, em còn tưởng ổ Hắc Long gần đó là đồng tộc của em. Nhưng sau khi chạy tới em lại bị đuổi ra ngoài, sau này tốn một thời gian dài em mới hiểu rõ, hóa ra em là con rồng cuối cùng.” Trong cổ họng Thời An phát ra tiếng ục ục, cậu vui sướng nheo mắt lại, trả lời một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng động tác vuốt ve bé rồng của Mục Hành lại không khỏi ngừng lại.
Tim anh trùng xuống một cách khó hiểu.
Trong đầu anh hiện ra một bé rồng đen vừa mới phá vỏ.
Lớp vảy vẫn còn mềm, chưa học bay, chỉ biết ngốc nghếch đập đập đôi cánh.
Ngây thơ lại mù quáng nghĩ rằng ổ Hắc Long gần đó là người nhà của mình, vất vả lảo đảo chạy tới, nhưng thứ nhận được lại là hờ hững và địch ý vô cùng vô tận.
Từ lúc sinh ra, em ấy chưa từng thấy bất kì đồng tộc nào của mình.
Ở trên đại lục rộng lớn lại lạ lẫm này, thật sự đã cô độc đến cỡ nào.
Mục Hành mím môi, lòng bàn tay dán lên bụng bé rồng, vuốt từng cái một:
“Sau đó thì sao?”
“Ổ Hắc Long đó á hả?” Thời An chớp chớp đôi đồng tử đỏ vàng, dùng giọng ngây thơ vô hại trả lời: “Về sau chờ đến khi em trưởng thành, em đã bay về đốt cả nhà bọn nó, cướp sạch tài bảo của bọn nó.”
Mục Hành: “...”
***
Lần thứ hai Ôn Dao và Trác Phù đến, Thời An đã được toại nguyện chờ được túi không gian của cậu.
Bé rồng trắng bạc ngồi xổm cạnh tay Trác Phù, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng sáng lấp lánh đầy chờ mong nhìn nhân loại trước mặt.
Trải qua một thời gian dài, bóng ma tâm lí khi tận mắt nhìn thấy Cự Long trước đó cuối cùng cũng tan biến.
Nhìn bé rồng bạc tinh xảo đáng yêu như một món đồ chơi trước mắt, Trác Phù không khỏi cảm thấy có chút ngứa tay.
Thế nhưng, xét thấy Mục Hành đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm, Trác Phù giả vờ trấn định ho nhẹ một tiếng, móc túi không gian ma lực ra từ trong túi áo.
Từ ngày đó trở đi, cái túi này vẫn luôn được bảo tồn trong kho bảo hiểm cao cấp nhất ở cục quản lí.
Vì để giữ bí mật về sự tồn tại của Cự Long, nên tất cả những vật chứng liên quan đến Cự Long đều không nộp lên trên, mà được họ lén lút giữ lại.
Không có sự cho phép của Mục Hành, không ai dám động vào.
“Đúng! Chính là cái túi này!”
Bé rồng không thể chờ được nữa dùng móng vuốt chộp lấy cái túi của mình, vẫy cánh bay về phòng, lúc gần đi vẫn không quên quăng lại một câu: “Cảm ơn nhá.”
Thời An vô cùng lo lắng bay về phòng, cậu ném túi không gian lên trên giường.
Vừa mở miệng túi ra, ba con ma vật bị nhốt đã lâu vọt ra ngoài.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Xông lên!!!”
“Nhân loại đáng chết ăn một đấm của ta nè!”
Chúng vừa gào khóc hét to, vừa quơ quàng cánh tay và đôi chân chẳng có lực công kích gì với ý đồ muốn để nhân loại đầu tiên mở túi ra chịu chút đau khổ.
Thời An: “...”
Cậu chậm rãi lùi về sau một bước nhỏ.
Ba con ma vật vồ hụt.
Ba đứa chúng nó đứa này vấp đứa kia, đứa kia vấp đứa nọ, rất nhanh sau đó đã đồng loạt ngã nhào, thoạt nhìn vừa bi thảm vừa buồn cười.
Mãi đến khi ma trùng ngẩng đầu lên, thấy được bé rồng bạc đang ngồi xổm trước mặt chúng.
Nó ngây người vài giây, sau đó đột nhiên nước mắt dâng trào, dùng giọng chứa đầy tình cảm hét lên: “Đại nhân!!!”
Ma trùng khóc rống: “Hu hu hu hu hu đại nhân ơi, cuối cùng tụi tui cũng thấy ngài rồi! Mấy ngày nay tụi tui lo cho ngài gần chết —”
Ngay cả khói đen trước giờ luôn trầm ổn cũng có vẻ hết sức kích động:
“Tốt quá đại nhân ơi, ngài đã tới cứu tụi tui rồi. Tui biết ngay đám nhân loại kia không hề có tính uy hiếp gì với ngài mà. Dù là Mục Hành thì sao hả! Ngài vĩnh viễn mạnh nhất!”
“Há!” Con mắt phô trương thanh thế quơ quơ cánh tay nhỏ bé của nó: “May mà anh ta trốn nhanh đó, bằng không tui sẽ cho anh ta nếm thử quả đấm của tui!”
Ba con ma vật trước mặt chít chít quang quác lẫn lộn với nhau, khiến Thời An đau cả đầu.
Có điều, cậu nhanh chóng bắt được từ mấu chốt trong đó.
Bé rồng nghiêng đầu hỏi: “Bọn mi tìm Mục Hành à?”
Cậu dùng cánh chỉ chỉ ngoài cửa: “Chờ một lát anh ấy sẽ trở lại.”
Ma trùng: “...”
Khói đen: “...”
Con mắt: “...”
Hả?
Chúng nó đờ đẫn nhìn rồng nhỏ trước mặt, sau nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đợi đã, lẽ nào hiện tại không phải là Cự Long đại nhân phát hiện không thấy chúng nó đâu, nên ngay sau đó đã vô cùng uy vũ dũng mạnh tập kích tổng bộ nhân loại, biểu diễn sự cường hãn và uy nghi của bản thân rồi nghênh ngang rời đi, bỏ lại một đám nhân loại đang run rẩy trong sợ hãi ư?
Lúc này, ma trùng thấy được xiềng xích màu bạc trên móng vuốt Thời An.
Chỉ vài ngày không gặp, trên người rồng nhỏ trước mặt đã xuất hiện mùi nhân loại nhiều hơn trước đó.
Là, là Mục Hành.
Con ngươi nó co rụt lại, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Lẽ nào... lẽ nào...”
Tên nhân loại đáng chết kia, lẽ nào đã làm ra loại việc đó với Cự Long đại nhân!!!
...Trời ạ!
Cầm thú, vô sỉ, bỉ ổi, hèn hạ!
Vô số đoạn ngắn hắc ám bạo lực còn kèm theo yếu tố 18+ thay nhau trình diễn trong đầu ma trùng.
Vẻ mặt nó thê lương, lung lay sắp đổ: “Đại nhân, ngài, ngài có ổn không?”
Thời An suy nghĩ một lát: “Rất tốt luôn á.”
Có kem ly, có máy chơi game, còn có nhân loại sáng lấp lánh mặc cậu sai khiến.
Thế nhưng ma trùng trước mặt thoạt nhìn lại như phải chịu đả kích rất lớn.
Thời An thuận theo ánh mắt nó nhìn móng vuốt của mình:
“À, mi nói cái này hả?”
Cậu vui vẻ lung lay móng vuốt, dây xích bạc phát ra tiếng leng ka leng keng, Thời An rất vui khoe khoang nói:
“Mục Hành tặng ta đấy.”
Ba con ma vật: “...”
Đúng lúc này, dây xích đột nhiên bung ra, Thời An lại dùng móng vuốt kéo nó về, để nó xếp thành một chồng cạnh chân mình: “Nhìn đẹp không?”
Ba con ma vật: “.........”
Hả? Không khóa lại?
Đợi đã? Chuyện này không giống với những gì tụi nó tưởng tượng cho lắm...
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp, nhưng tụi nó lại cảm thấy bản thân đã biến mất khỏi thế giới này mấy thế kỉ.
Vì sao tụi nó lại có cảm giác không theo kịp thời đại nhỉ?
Đây là tình huống gì vậy?
Ma trùng trừng mắt nhìn, chậm rãi nhìn xung quanh căn phòng một vòng.
Rất lớn, rất xa hoa.
Giường được chế tạo từ vàng ròng, trên giường khảm đầy các loại bảo thạch sáng lấp lánh rực rỡ. Trên mặt sàn là thảm lông dài rất dày, thoạt nhìn có vẻ cũng khá đắt đỏ. Kì trân dị bảo chồng chất khắp nơi, trông có vẻ vô cùng cổ xưa và trân quý, trên đó còn in dấu phù hiệu của Mục gia, nhưng hiện tại lại bị qua loa xếp thành một đống trên mặt sàn, trong đó còn lưu lại dấu vết rồng từng lăn qua lăn lại bên trong.
Một suy đoán quỷ dị lại hoang đường hiện lên dưới đáy lòng ma trùng.
Nó suy nghĩ một lát, rồi lại suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được chậm rãi run rẩy nói:
“Đại nhân, chẳng lẽ ngài... được bao nuôi rồi hả?”
***
Trác Phù cúi đầu xuống, nhìn đầu ngón tay vừa mới bị cánh rồng cọ vào, trong lòng thầm hét lên một tiếng.
Mình vậy mà lại thật sự chạm vào rồng rồi! Rồng còn sống đó! Aaaaaaaaaaa!!!
Hơn nữa còn lành lạnh.
Trác Phù không nhịn được cười “Hì hì” hai tiếng.
Mục Hành im hơi lặng tiếng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như băng.
Sau lưng Trác Phù lạnh buốt: “...”
Trác Phù ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Mục Hành.
Trác Phù run một cái, vội vàng ngồi nghiêm túc lại, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm ra dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.
Không phải chứ không phải chứ? Tôi cũng đâu có sờ đâu, chỉ bị cọ một cái thôi mà!
Trác Phù thầm kêu rên trong lòng.
Dường như Ôn Dao không chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt trong này.
Cô nàng lấy một chồng tài liệu dày đặc từ trong túi của mình đưa cho Mục Hành, lời ít ý nhiều nói: “Đây là tất cả tình báo và hướng đi gần đây nhất mà cục quản lí thu thập được trong khoảng thời gian này. Mời trưởng quan xem qua.”
Mục Hành nhận lấy tài liệu, cẩn thận lật xem.
Mấy ngày qua, cục quản lí và cao tầng các khu hành chính khác không hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Cự Long. Thế nhưng không có Mục Hành hỗ trợ, manh mối họ lấy được ít đến đáng thương.
Từ sau ngày hỗn chiến đó, đoàn lính đánh thuê vẫn không rõ tung tích.
Gã áo bào đen và tín đồ dị giáo dưới tay gã cũng giống vậy, phảng phất như đã đồng thời mai danh ẩn tích trên khắp đại lục.
Thế nhưng, dưới biểu hiện nhìn như yên lặng đó lại như có sóng ngầm nào đó bắt đầu khởi động.
Báo cáo về ma lực bất thường ở tất cả khu vực xung quanh gần như tăng lên gấp năm lần so với thường ngày.
Thậm chí họ còn đo lường được vật chất không biết tên nào đó trong không khí.
Tin tức ma vật tập kích nhân loại xuất hiện tới tấp, không ít gia tộc đã dồn dập khẩn cấp cầu viện, trên internet cũng bắt đầu truyền bá một ít tin đồn kì dị.
Trác Phù nói thêm: “Gần đây, tất cả dụng cụ đo lường của chúng tôi bắt được rất nhiều số liệu khác thường. Nhưng hiện tại hàng mẫu vẫn quá ít, nên phải đợi qua một thời gian nữa mới có thể biết được kết quả cụ thể.”
Mục Hành như có điều suy nghĩ nheo mắt lại.
Anh lật đến danh sách nhiệm vụ nằm ở trang cuối cùng, quét từ trên xuống dưới một lần, sau đó gõ nhẹ đầu ngón tay vào nhiệm vụ cuối cùng:
“Tôi nhận cái này.”
Mục Hành đứng dậy, quăng tài liệu cho Ôn Dao, lạnh nhạt phân phó: “Cô chuẩn bị chút đi, chúng ta sẽ nhanh chóng xuất phát đấy.”
Ôn Dao đón lấy tập tài liệu, nhìn thử.
Chỗ Mục Hành vừa chỉ vào là nhiệm vụ xin viện trợ do một gia tộc nằm ở biên giới khu trung ương ban bố.
Dường như cũng là người bị hại gần đây nhất.
Khác với những nhiệm vụ khác, nội dung giải thưởng nó treo giải không phải tiền bạc mà là ngọc bích truyền thừa hơn ngàn năm của gia tộc bọn họ.
Ôn Dao: “...”
Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Mục Hành trước mặt mình.
Người đàn ông tóc bạc vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao ngất, đôi mắt màu lam nghiêm nghị, có loại khí tràng mạnh mẽ khiến người cách xa vạn dặm.
Lạnh lùng, cao thượng, ngạo mạn.
Là do cô nghĩ nhiều ư?
Nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi!
Trưởng quan chọn nhiệm vụ này nhất định là vì ngài ấy đã có suy tính riêng của bản thân, tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu...
Nhỉ?
***
Đêm đó, Mục Hành ngồi trên ghế, vuốt ve lưng rồng cái được cái không.
Trước mặt anh là một tài liệu đang mở ra, phía trên là toàn bộ tin tức về gia tộc kia.
Thành viên, thực lực, địa hình xung quanh, các loại ma vật.
Nguyên nhân xuất hiện việc khác thường và khốn cảnh mà gia tộc này đang gặp phải, nội dung cụ thể của nhiệm vụ, vân vân và vân vân.
Trang cuối cùng là một tấm ảnh.
Trong đó là một viên ngọc bích to sáng lấp lánh rực rỡ, nó lóe ra tia sáng chói mắt dưới ánh đèn, phảng phất như một ngôi sao rớt xuống thế gian, vừa nhìn liền biết chẳng phải vật bình thường.
Bé rồng nằm sấp trên đầu gối anh trợn to hai mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, dùng giọng sợ hãi than:
“Đẹp quá!”
Mục Hành dịu dàng vuốt ve dọc theo đường vân của lớp vảy trên lưng rồng.
Anh rũ mắt, ánh mắt thâm thúy u ám, giọng trầm thấp, thờ ơ hỏi: “Em thích không?”
Thời An gật đầu thật mạnh: “Thích!”
“Muốn không?”
Thời An càng gật đầu mạnh hơn: “Muốn!!!”
“Vậy lần sau khi em biến thành người, để anh sờ đuôi em nhé.” Giọng Mục Hành khàn khàn, mang theo chút hương vị dụ dỗ: “Được không?”
Hết chương 112.