Sóng nhiệt cuốn theo mùi khói súng và cháy khét ập tới.
Hai cánh Cự Long xé rách tầng mây, đôi mắt như liệt hỏa lấp lánh sáng rực trên bầu trời tăm tối. Nó chợt lao nhanh xuống dưới.
Cự Long phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc —
Trong chốc lát, cuồng phong gào thét, bầu trời chấn động.
Người đàn ông tóc bạc cầm kiếm đứng tại chỗ, tròng mắt xanh lam sâu thẳm phản chiếu cái bóng đang phóng đại của Cự Long.
Vì hưng phấn, con ngươi của Mục Hành hơi giãn ra, như dã thú ngửi được mùi máu tanh.
Ánh sáng cuồng nhiệt lướt qua dưới đáy mắt, lệ khí phóng ra bên ngoài như mũi kiếm sắc bén, nhiễm lên gương mặt hờ hững vô tình dục vọng giết chóc cực kì có tính xâm lược.
Là rồng.
Trong nháy mắt trước khi Cự Long tập kích tới, hai cánh của nó dấy lên dòng khí lưu mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén chộp thẳng về phía người đàn ông đang đứng trên mặt đất!
Thế nhưng, trước khi móng vuốt sắp chạm đến người trước mặt, cơ thể của người đàn ông chợt biến mất.
Một giây sau, không khí sau lưng Cự Long chợt xuất hiện chấn động ma lực mãnh liệt.
Thân hình thon dài rắn rỏi của người đàn ông hiện ra giữa không trung.
Đôi mắt xanh lam lóe lên ánh sáng khát máu, bờ môi mỏng vô thức cong lên, lộ ra răng nanh bén nhọn trắng như tuyết.
Trường kiếm ngưng tụ từ ma lực vẽ ra một luồng sáng trắng.
Trong màn đêm tăm tối, ánh đao giống như nguồn sáng lấp lánh duy nhất, mang theo sức nặng ngàn cân chém thẳng tới sau lưng đang không hề phòng bị của Cự Long —
Thế nhưng dường như Cự Long đã cảm nhận được sát khí nồng đậm sau lưng.
Nó gầm lên giận dữ, hai cánh rung lên, từ vị trí sát bên người chợt bay lên cao, dòng khí nóng rực bỗng phóng về phía nhân loại, cuốn người đàn ông tới một hướng khác.
Mục Hành nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống ngọn núi lởm chởm đá bên cạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn Cự Long trên đỉnh đầu, lộ ra một nụ cười mỉm rét lạnh không hề có chút độ ấm.
Xin chào, con mồi của ta.
***
Ở một nơi khác, Ôn Dao dẫn thành viên cục quản lí tổ chức sơ tán khẩn cấp cho học viên.
Dù không dùng đến máy dò xét, chỉ cần dùng giác quan cũng có thể cảm nhận được chấn động ma lực truyền đến từ nơi cách đó không xa, vừa mãnh liệt, nguy hiểm, lại vừa hắc ám, đáng sợ.
Đến cả mặt đất cũng rung lên, như trời long đất lở, không khỏi khiến người ta cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Ôn Dao cắn chặt răng, buộc bản thân không được lo lắng về tình hình chiến đấu ở nơi kia, cô cố gắng tập trung sự chú ý vào công tác trước mặt.
Tin tốt là lần này có lẽ bọn họ không cần phải lo lắng tin tức sẽ bị tiết lộ.
Phạm vi trăm mét trong Học viện năng lực giả đã được phong tỏa hoàn toàn, làn sương hắc ám phóng ra từ trong vết nứt vực sâu bao phủ toàn bộ học viện, tín hiệu cũng đang bị nhiễu sóng.
Nhưng vì vậy, điều này cũng mang tới một tin xấu vô cùng tồi tệ.
Việc truyền tin giữa các phân đội hoàn toàn bị gián đoạn, các chi đội chỉ có thể độc lập tác chiến mà không có bất kì sự viện trợ nào, cũng không có chỉ huy.
Dù có là tổng bộ của cục quản lí thì cũng không thể hoàn toàn khống chế tình hình chiến đấu hiện tại.
Học viện năng lực giả thật sự quá lớn, giữa từng khu vực đều bị chia cắt nghiêm trọng.
Nhưng may là thời gian xảy ra vụ việc vừa đúng vào thời gian cấm đi lại ban đêm, điều này đã tạo nên sự thuận tiện rất lớn trong công việc sơ tán của cục quản lí.
Dù sao các học viên cũng đều là năng lực giả, có năng lực xử lí nguy hiểm ở một mức độ nhất định. Các học viên duy trì trật tự và tỉnh táo, cố hết sức nhanh chóng phối hợp với công việc của thành viên cục quản lí.
Nhóm người Ôn Dao nhanh chóng sơ tán đến nhóm học viên năm nhất.
Trong dòng người có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Ôn Dao nhìn chăm chú một phương hướng trong đám người, ánh mắt cô hơi dừng lại trên người một học viên trong số đó.
Khuôn mặt của học viên này... có lẽ là em trai cùng cha khác mẹ của Thời An?
Thoạt nhìn, có vẻ cậu nhóc đang mất hồn mất vía, ánh mắt trốn tránh.
Tuy những học viên khác cũng có nét mặt kinh hoàng tương tự, thế nhưng, Thời Thụy trông có vẻ... có chỗ nào đó là lạ.
Ôn Dao nhíu mày, thu hồi tầm mắt.
Là ảo giác sao?
Trong giây lát Ôn Dao sững sờ, đột nhiên, trong đội ngũ bên cạnh truyền đến một trận rối loạn.
Chỉ thấy một học viên đang đứng tại chỗ, cố gắng nói chuyện với nhân viên công tác của cục quản lí:
“... Bạn cùng phòng của em vẫn chưa về! Anh có thể —”
Đúng lúc này, trong tầm mắt của Ôn Dao, cô thấy Thời Thụy khi nãy vẫn luôn cúi đầu lại đột nhiên giương mắt nhìn về phía truyền đến sự hỗn loạn.
Trên gương mặt tái nhợt, sợ hãi và suy yếu đột nhiên từ từ hiện lên một nụ cười mỉm nho nhỏ, không để lại chút dấu vết.
Trong nụ cười đó dường như mang theo sự sảng khoái mãnh liệt, vừa u ám vừa ác độc, tuy chỉ thoáng qua nhưng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.
Ôn Dao nhướng mày.
Cô xoay người, đi về phía học viên đang dây dưa không dứt nọ.
Nhân viên cục quản lí thấy Ôn Dao đến, bèn rối rít nhường đường: “Đội trưởng Ôn.”
Ôn Dao nhìn học viên nọ, nói với giọng điệu vững vàng bình tĩnh:
“Cậu tên là gì?”
Học viên nọ lấy lại bình tĩnh, đáp lời: “Lâm Ngạn Minh.”
“Có chuyện gì không?”
Lâm Ngạn Minh hít sâu một hơi, sự lo lắng và sốt ruột lộ ra dưới vẻ ngoài đang cố gắng giữ bình tĩnh: “Trước khi người cục cục quản lí đến thì bạn cùng phòng của em đột nhiên đi ra khỏi kí túc xá, hiện tại vẫn chưa trở về. Không biết chị có thể phái người đi tìm cậu ấy được không ạ, em rất lo lắng...”
Thành viên cục quản lí đứng kế bên cau mày nói:
“Tại sao bạn cùng phòng của cậu lại chọn rời đi ngay lúc này? Cậu ấy đi đâu?”
Lâm Ngạn Minh chợt im lặng: “...”
Sau hai giây lặng thinh, Lâm Ngạn Minh đáp: “Em cũng không biết.”
Thành viên cục quản lí thở dài: “Hiện tại người của chúng tôi đang thiếu hụt trầm trọng. Mà cậu cũng không thể chỉ ra phương hướng cụ thể, chúng tôi cũng —”
Thành viên cục quản lí còn chưa nói xong thì Ôn Dao đứng bên cạnh đã giơ tay lên, cắt đứt câu nói tiếp theo của người nọ.
Ôn Dao hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu là ai?”
Lâm Ngạn Minh tràn ngập mong chờ nhìn Ôn Dao, đáp: “Thời An ạ.”
Dù đã có dự cảm nhưng Ôn Dao vẫn không nhịn được hơi giật mình.
Cô nghiêng đầu nhìn về dòng người sau lưng.
Bóng lưng Thời Thụy đã bị bao phủ, biến mất trong đám người.
Ôn Dao híp mắt lại.
Cô quay đầu nhìn Lâm Ngạn Minh.
“Tôi sẽ thử xem chúng tôi có thể làm được gì không.”
Nhìn chằm chằm Lâm Ngạn Minh xoay người rời đi, Ôn Dao mím môi.
Tuy vừa rồi cô nói thế, nhưng không ai rõ hơn Ôn Dao, trong tình hình hiện tại bọn họ căn bản không thể nào phái người tìm kiếm Thời An đang mất tích.
Mọi chuyện chỉ có thể chờ sau khi công tác khẩn cấp nhất trước mắt chấm dứt mới có thể bắt đầu.
Ôn Dao nhắm chặt hai mắt.
Chí ít... Thời An rất mạnh, thậm chí Thời An còn mạnh hơn rất nhiều thành viên chính thức của cục quản lí.
Tuy hiện tại tạm thời không thể phái người đi tìm kiếm, thế nhưng có một ít việc Ôn Dao có thể thực hiện ngay lúc này.
Ôn Dao xoay người, gọi một người trong số những cấp dưới của mình lại, nói:
“Đợi sau khi chấm dứt sơ tán, bắt giữ học viên Thời Thụy năm nhất của Học viện năng lực giả, đợi tôi thẩm vấn.
***
Giữa cánh đồng trống.
Vết máu dưới đống thi thể nát vụn đã bị đốt khô, trở thành một vũng khét lẹt đen kịt dính trên mặt đất.
Lửa cháy hừng hực khắp nơi trong cánh đồng hoang.
Nhiệt độ trong không khí đã đạt đến mức nhân loại khó có thể thừa nhận, có thể thấp thoáng thấy được đường cong không khí chập chờn.
Dấu vết phá hoại gây ra bởi ma lực hằn sâu trên cánh đồng.
Vết cào, vết kiếm xen kẽ ngổn ngang, thậm chí có vài vết sâu đến mấy mét, như một vết sẹo xấu xí vắt ngang trên cánh đồng hoang.
Thời An bay trên không trung.
Cậu rủ mắt, cảm thấy khó hiểu nhìn chăm chú nhân loại ánh bạc lấp lánh cách đó không xa.
Mặc dù vì để không phá hỏng độ hoàn hảo vật sở hữu của mình, trong lúc vô tình hoặc cố ý cậu vẫn chưa hoàn toàn xuống tay thật sự, thế nhưng trong ấn tượng mơ hồ hỗn loạn của Thời An, nhân loại có thể chống đỡ long diễm của cậu lâu đến mức này...
Chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc nhân loại này là chuyện gì đây?
Trong lòng Thời An không kìm được dâng lên một cảm giác nôn nóng.
Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
Tại sao lại phải chống cự?
Rõ ràng...
Rõ ràng...
Cự Long có chút hoang mang.
Không biết vì sao, cậu luôn có một loại ảo giác kì quái, giống như đáng lẽ người nọ phải tùy cậu đòi hỏi.
Ở phía dưới, Mục Hành cầm trường kiếm đứng trên mặt đất cháy đen.
Áo khoác đen của anh đã bị xé rách tơi tả trong trận chiến vừa rồi, thấp thoáng lộ ra làn da tái nhợt căng cứng phía dưới.
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn trầm tĩnh và hờ hững.
Giữa găng tay đã bị rách hơn phân nửa, đầu ngón tay thon dài nắm chặt lấy chuôi kiếm, máu tươi chảy xuôi theo đầu ngón tay, chảy dọc xuống lưỡi kiếm rét lạnh sáng như tuyết, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Đó là máu của chính anh.
Mục Hành ngước mắt nhìn Cự Long cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên anh bị thương trong trận chiến nhưng đối phương lại không hề bị tổn hại.
— Có điều, loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu.
Ánh mắt Mục Hành dấy lên sự cuồng nhiệt, chiến ý hừng hực.
Anh có thể cảm nhận được Cự Long đang dần mất kiên nhẫn, bắt đầu trở nên sơ ý và nóng nảy.
Sắp rồi.
Thời cơ sắp đến rồi.
***
Trong phòng thí nghiệm, Trác Phù đi tới đi lui.
Trác Phù nhìn chằm chằm trường kiếm đặt trên mặt bàn, cảm xúc nôn nóng hiện ra trên gương mặt.
Trác Phù biết, lần này Mục Hành đi xử lí công việc ở Học viện năng lực giả vốn không hề có bất cứ liên quan gì đến Cự Long, thế nhưng...
Sau khi Mục Hành rời đi không lâu, thanh trường kiếm Mục Hành mang tới lại bắt đầu phóng ra dao động ma lực khác thường.
Điều này chỉ nói rõ một điều, công việc lần này có liên quan đến Cự Long.
Lúc Mục Hành xuất phát đến khu Ewen, thanh kiếm này cũng từng xuất hiện tình huống tương tự.
Theo lí thì Trác Phù không nên quá lo lắng.
Nhưng...
Trác Phù hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về thanh trường kiếm trước mặt.
Mũi kiếm chói mắt rét buốt đang chấn động, phát ra tiếng ù ù êm tai, như đang cộng hưởng với một sự tồn tại nào đó ở nơi xa, lại như đang không thể chờ nổi truyền tin tức gì đó ra bên ngoài.
Lồng thủy tinh lúc đầu bao phủ thanh kiếm đã bị ánh sáng từ thanh kiếm xé nát, dù là Trác Phù cũng không dám tiến đến gần ngay vào lúc này.
Trước giờ, thanh kiếm chưa từng có phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Quả thực giống như... trường kiếm đang mong chờ, đang khát vọng, lại vừa đang lo lắng.
Giống như trận chiến này không thể không có nó.
Nhìn chăm chú thanh trường kiếm trước mặt, trong lòng Trác Phù bỗng hiện lên một loại dự cảm không may.
Trác Phù hít sâu một hơi, dùng tay vuốt mặt.
Hi vọng... dự cảm này không ứng nghiệm.
***
Cự Long lao xuống, trong miệng phun ra liệt hỏa nóng rực, gần như biến cả cánh đồng hoang thành biển lửa.
Tàn bạo, cáu kỉnh, nóng nảy không thể chờ được nữa.
Lần này, Mục Hành giương mắt, ánh sáng cố chấp điên cuồng thoáng lóe lên dưới đáy mắt.
Bản năng chiến đấu sâu trong linh hồn đang xúi giục.
Nó lặng im không một tiếng động nói cho anh biết:
Ngay vào lúc này.
Một giây sau, Mục Hành ngừng việc né tránh, cứ vậy nghênh đón chính diện móng vuốt của Cự Long —
Móng vuốt sắc bén phá tan lớp áo, xé mở làn da, máu tươi nóng hổi văng tung tóe.
Chỉ cần cậu dùng sức thêm một chút là sẽ có thể trực tiếp xé rách cánh tay của người này.
Máu tươi nóng rực rơi lên trên đầu ngón tay Cự Long, nhiệt độ nóng đến lạ thường khiến cậu hơi khựng lại.
...A
Bất ngờ là Thời An lại hơi do dự trong giây lát.
Mục Hành nhạy bén chộp được cơ hội này.
Thân hình người đàn ông như một lưỡi dao sắc bén.
Anh xuyên qua khe hỡ giữa móng vuốt của Cự Long, như mũi tên rời khỏi cung, thẳng tắp, chính xác, vô tình vọt tới trái tim Cự Long.
Sát khí lạnh thấu xương phóng ra ngoài không chút giữ lại, lệ khí đẫm máu được nuôi dưỡng từ núi thây biển máu lao về phía trước.
Trường kiếm ngưng tụ từ ma lực lóe lên hàn quang lạnh lẽo, đâm thẳng vào khe hở giữa lớp vảy trên lồng ngực Cự Long.
Mũi kiếm đâm vào.
Thế nhưng, lại không thể tiến vào sâu hơn.
“Rắc —!”
Trường kiếm trong tay vang lên tiếng vỡ vụn rõ nét.
Lần đầu tiên, trên mặt Mục Hành hiện ra vẻ mặt kinh dị.
Thanh kiếm này là vũ khí được anh ngưng tụ từ ma lực, dù có là sự tồn tại cứng rắn đến mức nào thì nó cũng có thể dễ dàng cắt nát.
Loại tình huống như trước mắt...
Chưa từng xảy ra.
Cự Long phục hồi tinh thần.
Nó gào một tiếng đầy phẫn nộ, chợt hất nhân loại trước mặt đi, không hề giảm bớt sức mạnh đánh thẳng vào lồng ngực Mục Hành.
Người đàn ông bị đánh bay ra ngoài, lưng va vào vách đá cứng rắn.
Lần va chạm mạnh bạo này khiến tảng đá nổ tung, đường vân như mạng nhện nhanh chóng lan tràn sau lưng người đàn ông.
Mục Hành dùng một tay che phần bụng, chậm rãi trượt xuống từ trên vách đá.
Hơi thở của anh rối loạn, hàm răng cắn chặt, nhưng một tia máu đỏ tươi vẫn tràn ra từ bên khóe miệng, chảy dọc xuống cằm, rơi tí tách xuống bên chân.
Trong đôi mắt xanh thẳm u ám phản chiếu thân hình dần phóng đại của Cự Long.
Mục Hành nhìn nó chằm chằm, phảng phất như muốn vĩnh viễn khắc ghi sinh vật xinh đẹp lại mạnh mẽ trước mặt vào trong đáy mắt của mình.
Được liệt diễm cắn nuốt, đó là một kiểu chết tuyệt diệu đến nhường nào.
Một nụ cười vui sướng thoáng qua.
Chỉ tiếc...
Gương mặt của một thiếu niên lướt qua trong đầu Mục Hành, dễ dàng chiếm lấy suy nghĩ của anh.
Mục Hành nhắm mắt lại.
Không thể gặp lại em ấy rồi.
Thế nhưng, đôi cánh Cự Long dấy lên cuồng phong, một cái đuôi hẹp dài lóe ra hào quang màu bạc duỗi tới.
“...! Mục Hành ngạc nhiên mở hai mắt ra.
Anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Cự Long đang dùng cái đuôi kia quấn chặt lấy eo mình.
Nó...
Mục Hành giật mình.
Cự Long ngâm lên một tiếng thật dài.
Nó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở rộng hai cánh, mang theo chiến lợi phẩm của mình bay lên trời cao, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Hết chương 82.
Tác giả có lời muốn nói: Cự Long cướp người, kinh nghiệm nghề nghiệp lão luyện:)))