Ngày đó trôi qua, hai ngày tiếp theo là cuối tuần.
Hoạt động giải trí cuối tuần này của Tịch Sâm là đến thành phố bên cạnh xem pháo hoa. Trác Dương đã đặt vé máy bay và khách sạn cùng với vị trí xem pháo hoa tốt nhất.
Hôm đó, Nghiêm Khải cùng bọn họ tới sân bay, chỉ khác là hắn trở về thành phố cổ. Trước khi đi, hắn nói với Tịch Sâm, “Anh họ, không nghĩ tới cuộc sống bây giờ của anh lại muôn màu muôn vẻ như thế, nhìn vậy em cũng ước ao.”
Không chờ Tịch Sâm đáp lại, ánh mắt hắn rơi trên người Trác Dương, than thở, “Sức mạnh của tình yêu, thực sự vô cùng vĩ đại.”
Trác Dương biết hắn không nghĩ được cái gì tốt, vì vậy trầm mặc không đáp, ánh mắt cũng chẳng cho một cái.
“Trác trợ lý, phải tiếp thu thật tốt nha.” Nghiêm Khải nói, ánh mắt nhìn Trác Dương, nhưng lại tiến đến bên người Tịch Sâm rỉ tai anh mấy câu, sau đó mỉm cười với cậu, quay người rời đi.
Trác Dương nhìn chằm chằm Nghiêm Khải, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, cậu quay đầu nhìn Tịch Sâm, anh cũng đang nhìn cậu, cậu hỏi, “Nghiêm tiên sinh nói gì về tôi với anh à?”
Tịch Sâm gật đầu.
Trác Dương không nhịn được tò mò hỏi tiếp, “Nói cái gì vậy?”
Anh đáp, “Một vài kinh nghiệm.”
Sau đó, anh không nói thêm một chữ nào nữa.
Chuyến bay của họ muộn hơn Nghiêm Khải hai mươi phút, đợi một lúc, hai người lên đường.
Sau hai giờ, bọn họ hạ cánh xuống thành phố của những lễ hội pháo hoa.
Khách sạn cho xe đến sân bay đón hai người. Trên xe, Trác Dương cầm điện thoại xác nhận lại thời điểm bắt đầu bắn pháo hoa. Cậu bỗng cảm thấy kì lạ, Tịch Sâm vào quán đồ nướng còn ngại xung quanh ồn ào, tại sao đến cuối tuần lại hứng thú với những nơi náo nhiệt như thế này. Thật mâu thuẫn…
Pháo hoa tám rưỡi tối bắt đầu bắn. Buổi trưa họ đến khách sạn, nhưng thời tiết quá nóng, cho nên ăn cơm xong cũng không ra ngoài mà ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Tám giờ tối, hai người ra bờ sông chuẩn bị ngắm pháo hoa.
Địa điểm của hai người là trên một gác xép cạnh bờ sông, nơi này người đến tham quan rất nhiều, ai cũng muốn có chỗ tốt nhất. Trác Dương sợ Tịch Sâm không vui, nên đặt trước cả một phòng, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Hôm qua khi nói chuyện điện thoại với Nịnh Nịnh, bé biết hôm nay cậu đi xem bắn pháo hoa nên nằng nặc đòi cậu chụp cho vài bức. Lúc này Trác Dương đang giơ điện thoại chụp một bức phong cảnh xa xa. Camera dịch chuyển một chút, bóng lưng Tịch Sâm bên cửa sổ xuất hiện trên màn hình, cậu lén nút ấn nút chụp. Nhưng không ngờ ngay lúc cậu vừa ấn xuống, anh bỗng nhiên quay đầu lại, vì vậy trên màn hình là bức ảnh Tịch Sâm, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng đôi mắt vô cùng dịu dàng.
Trác Dương nhìn chằm chằm bức ảnh hai giây, bên cạnh chen thêm một cái đầu, Tịch Sâm lại gần nhìn di động của cậu, cong môi, “Chụp trộm tôi?”
Cậu nhanh chóng để máy xuống, ánh mắt né tránh, phủ nhận, “Không có, tôi vốn định chụp con chim vừa bay ngang qua cửa sổ.”
Anh lùi về sau, dựa vào cửa, nhìn thẳng Trác Dương, “Cho em một cơ hội quang minh chính đại chụp tôi.”
“Tôi đã nói tôi không chụp trộm.” Trác Dương nhỏ giọng đáp, cậu đút điện thoại vào túi, như thể từ chối hợp tác.
Tịch Sâm chầm chậm lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trác Dương, “Vậy em giúp tôi chụp.”
Cậu liếc anh một cái, nhận di động, nhấn nút nguồn, lập tức thấy bức ảnh bọn họ chụp chung. Đáy lòng cậu run lên, sau đó nhắm mắt lại, mở camera, hướng vào anh.
Tịch Sâm nhìn camera, nói với cậu, “Nịnh Nịnh nói, khi chụp ảnh phải đếm 1, 2, 3.”
Cậu không thể làm gì khác ngoài bắt đầu đếm số, khi ấy, lông mày và đôi mắt anh tự nhiên mà dịu xuống, cuối cùng trên bức ảnh lưu lại khuôn mặt nhu hoà cùng đôi mắt tràn đầy tình cảm kia.
Trác Dương như phải bỏng mà nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh. Tịch Sâm nhận lấy, cúi đầu ấn ấn mấy lượt, Trác Dương nghe thấy chuông báo tin nhắn của mình vang lên. Cậu có một linh cảm, lấy di dộng ra nhìn. Đúng như dự đoán, Tịch Sâm gửi cho cậu bức ảnh vừa nãy.
Trác Dương không nhịn được mà ấn lưu lại, xếp vào album bí mật.
Sắc trời dần tối lại, xung quanh ánh đèn rực rỡ, đường phố hiện ra như một chiếc váy lộng lẫy sắc màu. Trác Dương và Tịch Sâm mỗi người đứng một bên cửa sổ, khách du lịch xung quanh ồn ào, bọn họ chỗ này lại vô cùng yên tĩnh.
Sau cuộc trò chuyện ở quán đồ nướng kia, Trác Dương trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu muốn duy trì tất cả những ưu điểm của mình trước mắt Tịch Sâm, nhưng sự nguỵ trang này chỉ tồn tại được trong thời gian ngắn ngủi, chân thực mới có thể đi đến lâu bền, cho nên cậu không giả vờ ngu ngốc nữa, mà chủ động bày tỏ những lo lắng, bất an trong lòng với anh. Nhờ vậy, cậu mới hiểu ra rằng, từ trước đến nay, cậu trước mặt Tịch Sâm đều là trong suốt, anh hiểu hoàn cảnh sinh hoạt, học lực, công tác cùng với thói quen, người và sự việc xung quanh cậu đến rõ ràng. Trước mặt Tịch Sâm, cậu chưa bao giờ giả vờ thành công.
Tịch Sâm lại bày tỏ yêu thích với một người như cậu. Trác Dương muốn hỏi anh có thể yêu thích cậu trong bao lâu, nhưng dường như giờ đây câu hỏi này đã trở nên vô nghĩa. Trác Dương do dự, có lẽ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, cậu sẽ khuyên bảo chính mình buông bỏ những lo lắng không xảy ra kia mà đồng ý ở bên Tịch Sâm.
Một tiếng reo hò vang lên, Trác Dương nhìn đồng hồ, thời điểm bắn pháo hoa sắp đến.
Cậu mở camera chuẩn bị chụp một số bức ảnh, quay vài video nhỏ gửi cho Nịnh Nịnh. Sau khi pháo hoa bắt đầu bắn, cậu chụp và quay video, tìm số mẹ Trác và gửi đi. Thao tác xong, cậu cất di động vào túi, định chuyên tâm xem pháo hoa, đột nhiên ngay bên cạnh nhiều thêm một người.
Không biết từ khi nào Tịch Sâm đã đến gần, trong tiếng pháo nổ, Tịch Sâm thì thầm gọi tên cậu, “Dương Dương.”
Vừa nghe thấy cái tên này, cả người cậu lập tức run rẩy, muốn dịch sang bên cạnh một bước lại bị Tịch Sâm kéo lại.
Tịch Sâm ôm eo cậu, áp sát vào mép cửa sổ, áp trán lên trán cậu. Đôi môi anh gần như dính sát vào, Trác Dương có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp hô hấp của anh, Tịch Sâm thấp giọng nói, “Dương Dương, Nghiêm Khải nói, khi pháo hoa bắt đầu, cần phải hôn môi.”
Trác Dương sốt sắng mà cắn môi, trong lòng thầm mắng Nghiêm Khải.
Khi một chùm pháo hoa nở tung trên không, những tia sáng phản chiếu trong mắt Tịch Sâm, Trác Dương kinh ngạc nhìn anh, cánh tay tê tê dại dại được Tịch Sâm cầm lên đặt sau gáy.
Sau đó, Tịch Sâm hôn lên môi Trác Dương.
Hai tay siết chặt, quá căng thẳng, cậu rướn người đè lên Tịch Sâm, anh cũng thuận theo, tiến công mạnh mẽ hơn hai phần.
Màn bắn pháo hoa diễn ra hai mươi phút nhưng trừ lúc đầu quay phim với chụp ảnh thì thời gian còn lại, Trác Dương không mấy lần xem được, tầm mắt của cậu bị Tịch Sâm bao phủ, quanh thân dường như cũng nhiễm hơi thở của anh.
Mãi đến khi nụ hôn kết thúc, Trác Dương mới có thời gian suy nghĩ, hoá ra đây chính là “một chút kinh nghiệm” trong miệng Tịch Sâm, những thứ Nghiêm Khải phun ra đều không có gì tốt. Suốt quãng đường về, tay Trác Dương đều được Tịch Sâm nắm, cậu cúi đầu, không dám ngẩng lên bởi cậu sợ bị người khác nhìn thấy, môi mình hiện tại cũng giống với đêm hôm đó, sưng lên rồi.
Ở khách sạn, bọn họ đặt phòng đôi, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ. Sau khi vào phòng, Tịch Sâm đang đi phía trước bỗng nhiên quay người lại, doạ Trác Dương ngay lập tức lùi lại dính lên tường. Cậu che miệng trừng anh hai giây, sau đó đẩy Tịch Sâm ra, bước nhanh về phòng mình, khoá trái cửa như đề phòng trộm cướp.
Tịch Sâm đi theo, gõ cửa, “Dương Dương, em không bôi thuốc à?”
“Không cần.” Cách cánh cửa, Trác Dương nhanh chóng trả lời. “Ngủ một đêm sẽ dần… dần tiêu sưng”
Có người trời sinh đã ngại ngùng thẹn thùng, Trác Dương chính là như vậy, dù trải qua bao nhiêu lần, hôn môi hay những hành động thân mật hơn, cậu vẫn không khống chế được mà nóng bừng toàn thân, nếu vẫn tiếp tục nói, nội tâm cậu sẽ tràn ngập xấu hổ.
Giọng Tịch Sâm ẩn chứa ý cười, ở ngoài cửa thấp giọng hỏi, “Chạy nhanh như vậy, sợ tôi làm gì em sao?”
“Không có.” Trác Dương xoa xoa vành tai nóng bỏng của mình, không tự tin đáp lại.
Trả lời xong, Trác Dương không nghe thấy Tịch Sâm nói gì nữa mà có tiếng bước chân rời đi. Hai chân cậu như nhũn ra, trượt dọc theo cánh cửa ngồi thụp xuống. Mới nãy, cậu thực sự cho là Tịch Sâm sẽ làm gì đó. Cậu vỗ vỗ mặt, tự nhủ mình không đủ thuần khiết. Một hồi lâu sau, cậu mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, bước chân mềm oặt tiến vào buồng tắm.
Vừa mới sấy tóc xong, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tịch Sâm ở ngoài gọi, “Dương Dương, ra bôi thuốc, tôi sẽ không làm gì em.”
Trác Dương do dự một chốc, cuối cùng vẫn mở cửa.
Tịch Sâm cũng vừa tắm xong, mái tóc chưa khô hoàn toàn rối tung, khiến anh ngoài vẻ hờ hững, lười biếng còn có thêm chút hoang dã.
Trác Dương nhìn đến choáng váng, Tịch Sâm thấy cậu bất động, khom lưng dán sát mặt cậu, làm bộ như muốn hôn.
Trác Dương ngay lập tức lấy tay che môi của mình, nói, “Anh nói sẽ không làm gì.”
“Doạ em thôi.”
Tịch Sâm kéo tay cậu xuống, mặc cho Trác Dương yếu ớt chống lại mà đan mười ngón tay vào nhau, dắt cậu đến ghế salon, cầm lấy thuốc mỡ tiêu sưng mà anh mới kêu người mang đến, nói với cậu, “Tôi bôi cho em?”
Trác Dương nhanh chóng đáp, “Để tôi tự bôi.”
Trác Dương lắc lắc bàn tay bị nắm, nhưng hiển nhiên Tịch Sâm không có ý muốn buông ra. Ánh mắt cậu mang ý cầu xin, Tịch Sâm mới đưa thuốc mỡ đến trước mặt, “Vặn nắp.”
Trác Dương không làm gì được anh, chỉ có thể dùng tay kia vặn nắp, đầu ngón tay vươn ra, để Tịch Sâm bóp thuốc lên, sau đó quay người, cẩn thận bôi thuốc lên môi chính mình.
Tịch Sâm nhìn nhìn, bỗng nhiên nói, “Vừa hôn đã sưng lên.”
Bàn tay bị nắm của Trác Dương dùng sức, giống như trả thù mà bóp chặt tay Tịch Sâm, nhẹ giọng lầm bầm, “Lần sau anh đừng hôn mạnh như thế.”
Sau lần bị hôn trước đó, Trác Dương nhìn đôi môi của mình và tự hỏi, Tịch Sâm sao lại hôn mạnh như thế, lần này gặp phải tình huống tương tự, cậu theo bản năng mà nói ra ý nghĩ trong lòng. Nói xong, cậu mới phản ứng được mình vừa nói cái gì, hận không thể cắn đứt lưỡi luôn.
“Tôi đã nhớ.” Thần sắc Tịch Sâm rất bình thường mà đáp lại khiến Trác Dương hận không thể chui xuống gầm bàn.
Cậu không thể tiếp tục ở đây nữa, qua loa xoa thêm mấy lần rồi đứng lên, nói, “Bôi thuốc xong rồi, tôi về phòng đây.”
Tịch Sâm vẫn chưa buông tay, cho nên cánh tay theo đà hơi nâng lên. Anh ngồi yên, dụ dỗ, “Ngồi thêm lát nữa.”
Trác Dương đứng im không nhúc nhích, sau một lúc, như thoả hiệp mà ngồi xuống cạnh anh. Vừa ngồi xuống, Tịch Sâm đã vòng tay qua eo, ôm cậu vào lòng.
“Dương Dương.” Tịch Sâm dán vào mặt cậu nói, “Đồng ý ở bên tôi.”
Cơ thể bị anh ôm cứng đờ, cậu đáp, “Tôi, tôi muốn suy nghĩ thêm.”
Anh cắn vành tai cậu, không quan tâm câu trả lời, dù sao người cũng là của anh rồi.
Trác Dương nhắm mắt mặc kệ anh, cậu biết mình do dự chỉ là phí công giãy giụa.
Tất cả nhiệt tình trong nửa đầu cuộc đời, Tịch Sâm đều dành cho Trác Dương, hận không thể giấu Trác Dương vào trong cơ thể anh. Nhưng hiện tại cậu chỉ chấp nhận cho anh hôn môi, còn những hành động thân mật hơn, cậu sẽ chống lại, cho nên giờ vẫn chưa phải thời cơ. Anh ôm cậu một lát, thấy cũng không còn sớm, nên thả cậu về phòng ngủ.
Trở về phòng, Trác Dương ở trên giường ra sức lăn lộn, mặc dù cậu không chính thức đáp ứng ở bên Tịch Sâm, mà quan hệ trước mắt của hai người cũng không khác như thế là mấy, đặc biệt là hôm nay, cậu hoàn toàn dung túng hành động của anh, điều đó khiến khoảng cách giữa bọn họ lại gần hơn một chút.
Dường như chỉ cần nghĩ đến sẽ bên nhau, mong muốn được đến gần Tịch Sâm của cậu lại như chiếc xe không tài nào phanh được.
…
Đang chuẩn bị ngủ, Tịch Sâm nhận được tin nhắn của Nghiêm Khải, một sticker nháy mắt cười khì khì, nó đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.
Tịch Sâm đáp lại một dấu chấm.
Nghiêm Khải truy hỏi, “Hôm nay không hôn?”
Anh không để ý tới hắn.
“Anh họ, anh đây là dùng xong thì ném, qua cầu rút ván đấy.” Nghiêm Khải nói, “Chắc chắn là hôn rồi? Em đây còn có nhiều tuyệt chiêu, bách trúng bách thắng, anh còn muốn nữa không?”
Trác Dương nhắn lại một dấu phẩy.
“Khí khái của người đàn ông muộn tao quả thật không tầm thường.” Nghiêm Khải thốt lên, sau đó bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm phong phú của mình.
Tịch Sâm khiêm tốn thỉnh giáo, loại bỏ những ý kiến quá lưu manh, giữ lại một vài ý tưởng lãng mạn, sau đó mặc kệ Nghiêm Khải đang ở bên kia chờ đợi phản hồi, tắt Wechat, đi ngủ.
Nghiêm Khải đợi một lát không thấy trả lời, một lần nữa gửi đi tin nhắn, căm giận mắng, “Qua cầu rút ván, không nhân tính!”
…
Nếu để Trác Dương nêu cảm nhận về cuối tuần vừa qua, thì chính là vô cùng xấu hổ. Khi không có ai, bất cứ lúc nào Tịch Sâm cũng có thể hôn cậu, mà mỗi lần lại cực kì lâu, sau đó lần nào môi cậu cũng sưng lên, tuy không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kĩ đều có thể nhận ra, làm cho cậu hai ngày nay khi ra ngoài đều phải cúi đầu xuống hòng che giấu.
Lần đầu tiên Trác Dương nhận ra rằng, bên trong một con người hờ hững nội liễm như Tịch Sâm, lại ẩn giấu sự cường thế bá đạo không gì sánh được.
Tuy rằng quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, nhưng những thứ khác vẫn như trước không hề thay đổi. Trác Dương vẫn là một trợ lý sinh hoạt tận tâm, hơn nữa còn cố gắng làm tốt hơn. Cậu không hi vọng Tịch Sâm vì mối quan hệ của bọn họ mà đối xử đặc biệt với cậu.
Trưa thứ hai, Trác Dương mang cơm đến công ty cho anh. Đến tầng tám, cậu bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong khu vực văn phòng của thư kí.
Vương Nhã đang nghe Trần Trạch nói chuyện, cảm nhận được tầm mắt Trác Dương, cô quay đầu lại, thấy cậu, lập tức nở một nụ cười.
Trác Dương chào hỏi, “Vương tiểu thư, cô tới đây làm việc sao?”
Vương Nhã đáp, “Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên.”
Trần Trạch cười nói với Trác Dương, “Tịch tổng ở bên trong chờ cậu, mau vào đi.”
Trác Dương cười với Vương Nhã, sau đó mở cửa văn phòng bước vào.
Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng cậu cho đến khi biến mất, ngẩng đầu tò mò hỏi Trần Trạch, “Trợ lý Trần, Trác tiên sinh thường xuyên đến đây à?”
Trần Trạch cúi đầu nhìn văn kiện, tuỳ ý trả lời, “Mỗi ngày Trác trợ lý đều tới đưa cơm cho Tịch tổng.” Khoé môi y nhếch lên một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, bây giờ là trợ lý đưa cơm, nhưng tương lai thì không nhất định.
Một thư kí khác gọi Vương Nhã cùng đi ăn cơm, cô thu hồi tâm tư, cười cười đáp ứng.
Sau khi Vương Nhã rời đi, Trần Trạch mới nhìn bóng lưng cô, lắc đầu thương hại. Y nhìn ra mục đích cô đến Tịch thị, đơn giản nghĩ muốn theo đuổi Tịch Sâm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén*. Nhưng đáng tiếc, trái tim này ngay từ đầu đã bị cô phụ, chỉ trách Tịch tổng nhà bọn họ không thích phụ nữ.
Trong phòng làm việc, Tịch Sâm nhìn Trác Dương nghiêm túc bày cơm, không nhịn được mà cong cong môi. Từ ngày xem pháo hoa trở về, anh có thể cảm giác được trên người Trác Dương tràn ngập tâm tình sung sướng, nhảy nhót. Trác Dương vui vẻ làm anh cũng không tự chủ được mà vui vẻ, luôn muốn làm gì đó.
Trác Dương ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái, “Tịch Sâm?”
Anh nói, “Tôi muốn hôn em.”
“Không, không tốt lắm đâu.” Trác Dương ngại ngùng nhỏ giọng nói, “Đây là văn phòng.”
Tịch Sâm vẫn nhìn cậu, nhìn đến nỗi đáy lòng cậu trở nên mềm mại. Cậu tự nhủ, nói “không” cũng vô dụng, không bằng ngoan ngoãn đáp ứng. Cậu nắm nắm tay, “Vậy, chỉ… hôn một chút.”
Hôn một chút của Trác Dương trong ý muốn Tịch Sâm dĩ nhiên không phải là vừa chạm đã tách ra, mà là phải thoả mãn Tịch Sâm, đến khi Trác Dương thở dốc mới coi như miễn cưỡng kết thúc.
Đè Trác Dương xuống ghế salon, Tịch Sâm nhìn đôi mắt bị ép ra nước mắt của cậu, lần thứ hai chạm nhẹ lên môi cậu.
“Thật ngoan.”
~Hết chương 24~
*Gốc là 近水楼台先得月 (Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt)
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo.
Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vụ Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự v v. Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ:”Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc ” (先天下之忧而忧,后天下之乐而乐). Tức “Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ”.
Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.
Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong thơ có hai câu: “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân” (近水楼臺先得月,向阳花木易为春). Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua đó để nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã thuận theo ý nguyện của Tô Lân, cất nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Cận thủy lâu đài” để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
Nhưng mình dùng “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nó thuần việt, khá sát nghĩa và cũng dễ hiểu hơn.