Đây là lần thứ hai của Trác Dương và Tịch Sâm, hoàn cảnh tương tự với lần thứ nhất, đều phát sinh sau say rượu, chỉ là khi đó họ vẫn chưa biết tâm tư của đối phương. Đêm đó, quả thật là cậu nhân lúc Tịch Sâm chưa tỉnh mà lén lút trốn đi, nay cũng không trách anh trêu trọc như vậy.
Lỗ tai Trác Dương ửng đỏ, nhẫn nhịn nhiệt độ nóng bỏng sau lưng, nói, “Em… em thừa nhận điều đó, anh buông ra đã.”
Anh hôn một cái lên má cậu rồi mới buông tay. Trác Dương ngồi ở mạn giường, nhặt quần áo lên, lúng túng thay dưới tấm chăn sau đó mới mang khuôn mặt thoải mái xuống giường.
Trác Dương xem đồng hồ, bọn họ dậy trễ hơn bình thường, nhanh chóng nói với Tịch Sâm, “Anh cũng nhanh nhanh lên.”
Trác Dương đỡ eo vào phòng tắm rửa mặt, anh mặc quần áo bước tới, giúp cậu xoa xoa eo, “Hôm nay em nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.” Trác Dương nói, cậu ngoài thân thể hơi bủn rủn thì không có vấn đề gì khác. Cậu và Tịch Sâm phải đến Bắc Kinh, vì vậy phải gấp rút đóng gói hành lý.
Chỉ cần Trác Dương cảm thấy ổn, anh cũng không miễn cưỡng cậu nữa.
…
Ngày mùng một tháng mười, Trác Dương và Tịch Sâm bay đến Bắc Kinh.
Ba mẹ Tịch Sâm không ở trong nước, chỉ có ông bà nội ở đây, hai người cũng mới trở về Trung Quốc mấy năm nay, lần này sinh nhật bà nội cũng chỉ làm nhỏ, nhưng vì tuổi tác của bà, to hay nhỏ thì Tịch gia cũng đều coi trọng.
Tại Tịch gia, Trác Dương gặp được Nghiêm Khải và Monica, cùng với mẹ của Nghiêm Khải, Nghiêm phu nhân.
Lần này gặp lại, Nghiêm phu nhân lập tức ra cửa đón bọn họ, so với lần trước càng thêm nhiệt tình, trong sự nhiệt tình ấy, Trác Dương nhận ra vài điều kì lạ.
Cậu âm thầm lén nhìn Nghiêm Khải, muốn hỏi hắn có phải đã nói chuyện của bọn họ cho mẹ mình rồi hay không.
Nghiêm Khải vô tội nhún vai, “Oan quá, tôi mới nói chuyện của hai người cho chị Ngọc thôi.”
Chị Ngọc là Monica, tên tiếng trung của cô là Tịch Ngọc.
Trác Dương không tin điều đó, bởi Nghiêm Khải không phải người đáng tin.
Hắn tròn mắt, “Cậu phải hỏi anh họ kìa, hai ngày trước anh ấy gọi điện thoại cho ông bà ngoại, nói muốn dẫn bạn trai về.”
Trác Dương cả kinh, lập tức nhìn Tịch Sâm, anh mỉm cười, không phủ nhận.
“Này là đúng mà.” Nghiêm phu nhân cười nói, bà kéo Trác Dương vào đại sảnh, “Ông bà đang chờ các con, bọn họ rất mong chờ được gặp con đấy.”
Trác Dương nhất thời không biết làm thế nào. Chuyện này… quá bất ngờ! Tại sao Tịch Sâm lại có thể làm như vậy!
Cả người Trác Dương cứng đờ đi theo Nghiêm phu nhân, tay còn lại bỗng nhiên được ấm áp bao lấy, là Tịch Sâm nắm tay cậu. Trong đại sảnh có rất nhiều người, từ khi bọn họ tiến vào, ánh mắt mọi người đều tập trung tại đây, Tịch Sâm đi bên người cậu, đã chặn lại không ít ánh nhìn tò mò.
Trên ghế salon có hai ông bà, khuôn mặt đều hiền lành.
“Ông nội, bà nội.” Tịch Sâm kéo Trác Dương dừng lại, buông tay cậu ra, hơi đẩy cậu về phía trước, “Đây là bạn trai của con, Trác Dương,” Sau đó quay đầu nhẹ giọng bảo cậu chào hai ông bà.
Trác Dương khẩn trương đến phát run, cậu cố gắng kiềm chế, cuống họng vẫn có chút run rẩy, lúc này nhìn thấy ánh mắt hai ông bà nhìn cậu bao dung cổ vũ, cậu lấy hết can đảm chào hỏi, “Con chào ông nội, bà nội, con là Trác Dương.”
Ông mỉm cười gật đầu, vui mừng đáp lại, “Con ngoan.”
“Đến đây, đến đây.” Bà nội vẫy tay với cậu, Trác Dương đi sang, lập tức bị bà kéo ngồi xuống, bà cười nói, “Con đi đường có mệt không, ngồi xuống nghỉ một lát.”
Thái độ của hai ông bà rất hoà ái dễ gần, lại không quá khách khí, tự nhiên mà thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, khiến Trác Dương thoải mái hơn.
Trong đại sảnh có không ít người, Nghiêm phu nhân giới thiệu từng người cho cậu. Sinh nhật của bà nội Tịch chỉ tổ chức đơn giản, người đến tham gia đều có quan hệ thân thiết.
Những người này trước đi tới đây đã nghe nói Tịch Sâm sẽ dẫn bạn trai đến. Bọn họ còn cho rằng ông bà Tịch nói sai hoặc là bọn họ nghe nhầm rồi. Sau đó họ nhìn thấy Tịch Sâm cùng người kia tay trong tay, nghe thấy anh giới thiệu “bạn trai”, thì vừa khiếp sợ vừa đồng loạt nhìn ra bên ngoài, có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay không?
Thật sự kì quái, đầu gỗ cũng biết yêu à?
Họ vẫn không biết Trác Dương thuộc gia tộc nào, nhưng dựa trên sự bảo vệ cẩn thận của Tịch Sâm và thái độ hoà ái của hai ông bà Tịch, họ hiểu rằng dù cậu có thân phận gì thì trong tương lai họ cũng phải đối với cậu lịch sự và gần gũi.
Vì vậy, cuộc gặp gỡ với người nhà Tịch Sâm trong thực tế vẫn suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của Trác Dương, ít nhất ông bà Tịch không có chút gì phản đối, điều này có nghĩa về phần ý kiến gia trưởng cũng thông qua một nửa.
Tịch Sâm trở về tham dự sinh nhật của bà nội, chỉ đơn giản là dành thời gian nghỉ ngơi, không có gì khác. Bởi vậy, Trác Dương cùng anh trải qua những ngày thảnh thơi ở Tịch gia. Nhưng không quá hai ngày sau, ba mẹ Tịch cũng về nước.
Trước khi về nhà, Tịch Sâm đã tiết lộ anh đang trong một mối quan hệ, ba mẹ Tịch nhận được tin tức này, cũng tụ nhiên mà coi trọng người mà con trai họ thích, vì vậy họ đều gác công việc trong tay xuống và vội vã trở về, vô cùng muốn gặp mặt Trác Dương.
Trác Dương thậm chí chưa kịp căng thẳng, đã gặp được ba mẹ Tịch Sâm, sau đó còn kinh ngạc vì sự nhiệt tình của hai người. Dường như không chỉ ba mẹ Tịch, mà cả những người khác trong Tịch gia, đều dối xử với cậu rất hòa nhã, hơn nữa còn có phần cảm kích, như thể cậu đã làm gì đó tuyệt vời.
Cậu và Tịch Sâm chưa bên nhau bao lâu, mà người nhà họ Tịch đã không thể chờ đợi mà muốn gặp mẹ cậu, thương lượng chuyện kết hôn của cậu và anh.
Mặc dù Trác Dương luôn tự nhủ trong lòng tính cách Nịnh Nịnh không giống người Trác gia bọn cậu, như vậy thì chỉ có thể là giống người ba ba còn lại mà thôi, nhưng tính khí Tịch Sâm còn lạnh nhạt hơn cậu. Mà nhìn những người khác trong Tịch gia, rốt cục cậu cũng hiểu bé giống ai rồi.
Tính tình Nịnh Nịnh, ngoại trừ Tịch Sâm, thì đều có điểm giống mỗi người trong Tịch gia.
Cuộc gặp mặt ba mẹ Tịch Sâm diễn ra ngoài ý muốn nhưng vô cùng thuận lợi, bọn họ đều biết Trác Dương có một cô con gái, nhưng không ngại, chỉ cần cậu và Tịch Sâm sống hạnh phúc bên nhau là được rồi. Trong lòng Trác Dương lại do dự, có phải nên nói với anh thân thế của Nịnh Nịnh không?
Trên tường từ Tịch gia trở về, Trác Dương đều suy tư cái vấn đề này.
Tịch Sâm thấy cậu mất tập trung, hỏi, “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Em nghĩ…” Trác Dương chần chờ nói, “Có một việc em không biết có nên nói cho anh không?”
Anh lại hỏi, “Tại sao?’’
“Sợ anh sẽ tức giận.” Cậu đáp.
Trác Dương nhìn cậu chăm chú, chậm rãi nói, “Dương Dương, anh chỉ tức giận khi em rời xa anh.”
Nói cách khác, miễn là Trác Dương không rời xa anh, dù cậu có làm gì, anh cũng sẽ không tức giận.
“Để em suy nghĩ thêm.” Trác Dương nói, cậu nói nửa kín nửa hở như thế cũng là có mục đích, cậu hi vọng Tịch Sâm chuẩn bị tâm lý một chút.
Anh cũng không cố gặng hỏi.
Sau khi tiễn ba mẹ Tịch đi, kì nghỉ của bọn họ cũng kết thúc. Nghiêm Khải cũng sẽ quay về sau hai người một ngày.
Buổi chiều trước khi hắn đi, bà nội Tịch ngồi trên ghế salon ở đại sảnh. Trên bàn trà trước mặt bày rất nhiều bức ảnh, cả cũ và mới, trong những lúc rảnh rỗi, mà sẽ sắp xếp lại rồi chúng vào album. Nghiêm Khải lơ đãng nhìn qua, tình cờ nhìn thấy nửa bức ảnh nọ, bị che lấp bởi những bức còn lại.
Nghiêm Khải cầm nó lên, nhìn chằm chằm cô gái trẻ trên đó, đôi mắt từ từ trợn to, hắn tiến đến ngồi bên cạnh bà, “Bà ngoại, sao bà lại có ảnh của Nịnh Nịnh?”
Bà liếc mắt nhìn, nói, “Đây là dì của con, Nịnh Nịnh là ai?”
Nghiêm Khải kêu lên, “Dạ, dì của con ư?”
“Đúng vậy.” Bà nhận lại bức ảnh, chạm vào nó một cách đầy trìu mến, “Con cũng biết năm đó dì con ra đi, bà với ông ngoại vô cùng thương tâm, nhiều năm qua đi cũng không dám nhìn lại bức ảnh của con bé, hiện tại ông bà cũng không sống được mấy năm nữa, suy nghĩ cũng dần thoáng ra.”
“Đây là dì con khi còn bé ạ?” Nghiêm Khải lẩm bẩm với biểu cảm kì lạ, “Sao dì khi còn bé lại giống với Nịnh Nịnh như từ khuôn đúc ra thế này…”
“Con đang nói cái gì vậy?” Bà Tịch vỗ vỗ cháu trai, “Nói to lên, biết tai bà không tốt sao lại nói nhỏ thế.”
“Không, không có gì ạ.” Nghiêm Khải che giấu tâm lý khiếp sợ, dùng điện thoại chụp lại bức ảnh của dì.
Sau đó trợ lý nhẹ giọng thúc giục Nghiêm Khải, nếu chần chờ nữa thì sẽ không kịp chuyến bay.
Nghiêm Khải đứng dậy, tạm biệt bà ngoại, khi quay người, khuôn mặt lại lộ ra vẻ nghi ngờ, bức ảnh của Nịnh Nịnh là Trác Dương trực tiếp gửi cho hắn, hắn sẽ không nhận sai được. Vừa đi vừa xem lại mẩu trò chuyện với cậu, tìm ảnh Nịnh Nịnh so sánh, dù là ai khi nhìn hai cô gái trong ảnh, sẽ đều nhận định là một người thôi.
Lại nói, Nịnh Nịnh giống anh họ như thế, làm sao không có chút quan hệ nào chứ! Trước đây Trác Dương khăng khăng cho rằng không quan hệ cũng được, dù sao trên đời cũng có người tương tự. Nhưng hai con người lại giống hệt nhau như một khuôn đúc ra thế này, nói không quan hệ thực sự không thể tin được.
Nhưng vấn đề là, tại sao con gái Trác Dương lại giống dì và Tịch Sâm như thế? Trong vài phút đồng hồ, Nghiêm Khải tưởng tượng cực kì phong phú, chẳng lẽ vợ trước của Trác Dương là người nhà họ Tịch?
Tất nhiên, Nghiêm Khải không dám tự mình suy đoán, hắn gửi tin nhắn cho Tịch Sâm, hỏi anh có điều tra về vợ trước của Trác Dương không.
Tịch Sâm trả lời không có, ngay cả thông tin của Trác Dương, anh cũng chỉ tra những thứ cơ bản, dù sao cái này liên quan đến việc riêng của cậu.
Nghiêm Khải chưa nói chuyện bức ảnh, chỉ bảo anh, hắn vẫn cảm thấy dung mạo Nịnh Nịnh rất giống anh, liệu vợ trước của Trác Dương có phải họ Tịch không?
Tịch Sâm nhìn thấy tin nhắn này, chỉ cười nhàn nhạt, đáp lại một chữ “À”. Dù có là người nhà họ Tịch thì đã làm sao, nếu đã ly hôn, thì không còn liên quan gì với Trác Dương nữa, cậu là của anh. Từ nay về sau, cậu chỉ có thể ở bên anh.
Cậu nhìn chữ “À” lạnh băng theo sau là dấu chấm tròn, mới phản ứng được, anh họ đang ghen. Hắn gãi đầu, ngay trước khi máy bay cất cánh, gửi bức ảnh của dì cho Tịch Sâm.
Sau khi nói rõ lai lịch của bức ảnh, Nghiêm Khải phun ra câu cuối cùng, “Anh nhìn rồi làm gì thì làm đi.”
Mới đầu nhìn thấy bức ảnh, Tịch Sâm cho là Nghiêm Khải đùa dai với anh, thế nhưng hắn biết tính anh, sẽ không gây sự đùa giỡn kiểu này, như vậy thì câu nói trước đó của Nghiêm Khải, xác thực như đang ám chỉ điều gì đó.
Chỉ là Nghiêm Khải quên mất, hai người giống nhau như vậy, nhất định phải có liên hệ máu mủ, mà thân cận nhất với cô ba của anh, chỉ có cha Tịch và cô hai.
Cha anh chỉ có hai người em gái, cô hai là mẹ của Nghiêm Khải, cô ba không may qua đời bởi một căn bệnh cấp tính lúc học trung học, và chưa có con cái. Có thể giống nhau như vậy, hoặc cha hoặc ông nội có con ngoài giá thú.
Thế nhưng Tịch Sâm biết rõ tình huống như vậy không thể xảy ra. Từ đó suy luận ra, thân thế Nịnh Nịnh quả thật có điều kì lạ.
~Hết chương 30~