Bốn giờ chiều, bầu trời âm u, mưa nhỏ tí tách.
Trác Dương đang cùng đồng nghiệp giao ban, mẹ Trác gọi điện đến, bà dặn cậu đừng quên đi đón Nịnh Nịnh.
Trác Dương nhẹ nhàng đáp: “Mẹ, con không quên.”
“Đúng, không thể quên, Nịnh Nịnh chờ mong đã lâu.”
Trác Dương yên lặng cười, nghe mẹ Trác dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Mỗi ngày có mười phút giao ban, sau khi cậu bàn giao những công việc còn sót lại thì cũng đã đến giờ tan tầm.
Trác Dương năm nay hai mươi bốn tuổi, hiện đang công tác tại khách sạn Thuỵ Hào, cách nhà khoảng 20 phút đi xe. Cậu có hai năm làm nhân viên phục vụ phòng khách, trước đây không lâu vừa được thăng chức Trưởng bộ phận buồng phòng. Khách sạn này chia ba ca làm việc, mỗi ca 8 tiếng, mỗi tuần có thể đổi ca một lần. Vì vậy trong tuần cậu chỉ có một hôm về sớm, vừa lúc có thể đến vườn trẻ đón Nịnh Nịnh.
Nịnh Nịnh, tên đầy đủ là Trác Nịnh Nịnh, năm nay năm tuổi, vẫn đang học lớp mẫu giáo, là con gái của Trác Dương. Biết hôm nay là ngày duy nhất trong tuần Trác Dương làm ca sớm, nên mới sáng sớm khi mà cậu còn chưa tỉnh giấc, bé đã chạy đến bên giường giống như bà cụ non nhéo mũi cậu, nghiêm mặt căn dặn cậu chiều nay nhớ đến vườn trẻ đón bé.
Nghĩ đến tiểu nha đầu nhí nha nhí nhảnh kia, tâm Trác Dương mềm thành một mảnh, đôi mắt cong cong, rời khỏi khách sạn.
Vườn trẻ bốn giờ rưỡi chiều tan học, Trác Dương đến vẫn sớm, tuy nhiên bên cạnh đã đỗ rất nhiều xe, đều là phụ huynh đến đón con nhỏ. Trác Dương đứng bên cạnh cùng đợi một lát, các bạn nhỏ bắt đầu xếp hàng theo giáo viên đi ra.
“Ba ba!”
Sau một lúc mới đến lớp của Nịnh Nịnh, tiểu nha đầu nhìn thấy Trác Dương liền như một viên đạn nhào vào lòng cậu.
Trác Dương ngồi xổm đón bé nên theo đà hơi ngửa ra sau một chút.
Nịnh Nịnh ôm cổ Trác Dương, hôn “bẹp” một cái trên má cậu, sau đó mở to đôi mắt lóng lánh nhìn cái túi trên tay cậu, ngọt ngào hỏi: “Ba ba có mang áo mưa khủng long cho con không ạ?”
Mỗi sáng sớm, Nịnh Nịnh đều xem dự báo thời tiết. Sáng nay, bé tựa như tiểu đại nhân mà nói với Trác Dương, ngày hôm nay sẽ có mưa nên dặn cậu khi đi làm nhớ mang theo dù, hơn nữa lúc đi đón bé đừng quên mang áo mưa khủng long mà bé yêu thích.
Trác Dương cười khẽ: “Ba ba có mang.”
Cậu ôm Nịnh Nịnh đặt bé xuống bên cạnh, sau đó từ trong túi lấy ra bộ quần áo mưa trẻ em màu vàng có in hình khủng long và một đôi giày đi mưa cùng màu.
Nịnh Nịnh vui vẻ hoan hô, ngoan ngoãn nhấc tay để Trác Dương giúp bé mặc quần áo.
Trác Dương là người Trung Quốc thế nhưng khuôn mặt Nịnh Nịnh lại mang thêm vài nét của người nước ngoài. So với các bạn nhỏ cùng trang lứa, da Nịnh Nịnh trắng hơn chút, khuôn mặt bé tròn tròn, tóc cắt ngang vai. Mắt to tròn hai mí, lông mày dài đậm tựa như bàn chải nhỏ. Con ngươi màu nâu rất nhạt, hốc mắt tương đối sâu, nhìn qua càng thêm sắc sảo.
Sau khi mặc quần áo cho Nịnh Nịnh xong, Trác Dương nhéo cái mũi nhỏ, Nịnh Nịnh liền ngẩng đầu nhìn cậu cười hì hì, sau đó vươn tay nhỏ kéo tay Trác Dương, miệng ê a bài hát mới học ở vườn trẻ, nhảy chân sáo hướng tới trạm xe bus gần đó.
Trang phục Nịnh Nịnh quá đáng yêu, dọc đường đi hấp dẫn bao ánh nhìn. Đối mặt với những ánh mắt hiếu kì, Nịnh Nịnh thấy mãi thành quen. Bé mặc cho người qua đường đánh giá, đôi khi đối diện ánh mắt nọ, bé còn có thể nở một nụ cười đáng yêu, nếu đối phương đáp lại một cái cười thiện ý, nụ cười của bé còn xán lạn thêm mấy phần.
Vườn trẻ cách tiểu khu của họ mười phút đi xe, xuống xe còn phải sang đường một lần.
Khi Trác Dương nắm tay Nịnh Nịnh chờ đèn xanh dành cho người đi bộ, bỗng nhiên có điện thoại của đồng nghiệp hỏi vài vấn đề liên quan vật phẩm của khách thuê phòng.
Trong khi Trác Dương đang nhận điện thoại, Nịnh Nịnh chợt nghe thấy tiếng mèo kêu, bé quay đầu thì thấy một con mèo đen lông ướt nhẹt do mưa xối đang từ bụi cỏ ven đường chui ra. Nó tựa như không để ý thấy dòng xe cộ đang không ngừng qua lại phía trước, chân chạy một mạch theo lối đi dành cho người đi bộ.
Nịnh Nịnh lắc tay Trác Dương, ra hiệu cậu mau nhìn: “Ba ba, Tiểu Hắc kìa!”
Trác Dương đang nghe điện thoại, mắt thuận theo hướng Nịnh Nịnh chỉ thấy con mèo đen, nhưng đầu lại tập trung lời đồng nghiệp nói. Mà con mèo đen kia đã chạy đến lề đường, thêm mấy bước nữa rất có thể bị xe cán chết.
Nịnh Nịnh thấy cậu không phản ứng, dưới tình thế cấp bách, bé buông tay Trác Dương, chạy về phía con mèo nhỏ.
Tại thời điểm Nịnh Nịnh buông tay, rốt cục Trác Dương có phản ứng. Cậu thấy Nịnh Nịnh chỉ lo chạy tới nơi con mèo mà không thấy xe chạy phía trước, mắt ngơ ngác!!
“Nịnh Nịnh” Cậu chạy như bay tới, kéo Nịnh Nịnh ôm vào trong lòng, chính mình quay lưng đối diện với chiếc xe đang lao tới.
Két…
Bánh xe cùng mặt đất ma sát vang lên tiếng kêu chói tai, kinh động đến xe cộ qua lại và người qua đường. Trác Dương nhắm mắt ôm lấy Nịnh Nịnh, mãi đến khi bên cạnh có người đến dò hỏi, cậu mới mở mắt, nhận ra rằng xe không có đụng vào.
Chủ xe ăn mặc chỉnh tề hơi cúi người, sốt sắng hỏi cậu: “Tiên sinh, hai người có sao không?”
Trác Dương một thân mồ hôi lạnh, lắc lắc đầu, quay qua kiểm tra Nịnh Nịnh: “Nịnh Nịnh, con có bị đụng vào đâu không?”
Nịnh Nịnh bị doạ sợ, trong đôi mắt chứa đầy sợ hãi, bé mờ mịt nhìn Trác Dương, tựa như không hiểu cậu hỏi gì, tay bé nắm chặt hai chân sau của con mèo, có lẽ con mèo đen nhỏ cũng chịu kinh hách, bị nắm như thế cũng không giương vuốt cào người, chỉ nằm trong tay Nịnh Nịnh luống cuống kêu meo meo.
Trác Dương kiểm tra toàn thâm Nịnh Nịnh một lượt rồi mới yên tâm, sau đó ngượng ngùng nói với chủ xe: “Ngài phanh xe đúng lúc, chúng tôi không có bị đụng vào, thực sự xấu hổ quá.”
Chủ xe nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, thấy Trác Dương người đầy nước bẩn, từ trong bóp lấy ra mấy trăm đồng cùng một tấm danh thiếp đưa cho cậu: “Ở đây có phương thức liên lạc của tôi, nếu sau đó trong người không thoải mái, các cậu đến bệnh viện kiểm tra thì liên hệ với tôi.”
Trác Dương không lấy tiền, chỉ cầm danh thiếp, nói: “Được, phiền ngài quá.”
Khi Trác Dương đứng lên còn không ngừng sợ hãi,trên người dính nước cũng không gạt đi, cậu ôm cả Nịnh Nịnh và mèo, tầm mắt đảo qua bên cạnh, không hẹn mà cùng đối mắt với người đàn ông ngồi ghế sau chiếc xe.
Tay Trác Dương ôm Nịnh Nịnh đột nhiên siết chặt, dường như máu trong người chảy ngược, khuôn mặt từ từ trở nên tái nhợt.
Người đàn ông rất trẻ, khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, anh tựa lên thành ghế, hơi nghiêng đầu, tầm mắt lãnh đạm qua màn mưa đảo qua Nịnh Nịnh sau đó rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Trác Dương, cố định vài giây rồi chậm rãi thu hồi.
Chủ xe trở lại xe, một lần nữa nổ máy, hoà vào dòng xe cộ tấp nập, gò má người đàn ông cũng mờ dần sau ô cửa sổ.
Trác Dương nhìn theo dòng xe ngẩn người, mãi tới khi bàn tay nhỏ của Nịnh Nịnh đụng vào má, cậu mới hoàn hồn.
“Ba ba.”
Nịnh Nịnh nhỏ giọng gọi cậu, sau khi nỗi sợ hãi dần nguôi bớt, bé nhận ra mình đã phạm lỗi lầm.
Trác Dương nhìn Nịnh Nịnh, trong lòng nghĩ mà sợ, nếu không phải lái xe phanh xe đúng lúc, cậu quả thực không thể tưởng tượng Nịnh Nịnh giờ sẽ ra sao. Nhưng khi thấy khuôn mặt Nịnh Nịnh biết sai rồi sợ sệt chột dạ, lòng cậu cũng nhuyễn thành một mảnh.
Đèn xanh, Trác Dương ôm Nịnh Nịnh theo vạch kẻ trắng sang đường. Đến nơi, cậu mới nghiêm mặt: “Vừa nãy con thiếu chút nữa không còn được gặp ba ba, không còn được thấy bà nội cùng cô nữa.”
Nịnh Nịnh mờ mịt sợ hãi gật đầu, bé biết nếu bị xe va vào sẽ rất đáng sợ, mà những chuyện đó mới chỉ dừng lại ở tưởng tượng của bé hoặc là nghe người ta nói, hơn nữa dù là nghe nói thì cũng không đáng sợ bằng việc không còn được thấy ba ba, bà nội cùng với cô, cái này quá khủng bố.
Trác Dương vừa đi vừa giáo dục Nịnh Nịnh an toàn giao thông, cũng vừa tự trách mình thiếu cảnh giác. Về đến nhà, mẹ Trác nhìn hai người một thân đầy nước bẩn, liền biết suýt chút nữa xảy ra việc gì, cũng sợ hãi không thôi.
Mẹ Trác một bên giúp cháu gái thay quần áo, một bên ấn trán bé, giả vờ hung ác nói: “Trước đây bà nội dạy con bài hát an toàn giao thông mà con quên rồi sao?”
Nịnh Nịnh ôm cổ mẹ Trác làm nũng: “Bà nội, con chưa quên, con hát cho bà nghe nha, đèn giao thông, chớp mắt, nháy mắt để nhìn rõ; đèn đỏ dừng lại, đèn xanh đi, đèn vàng đi chậm lại, chờ một chút…”
Mẹ Trác cũng hết cách, giờ chỉ biết tiếp tục ân cần mà dạy bảo thôi.
Nịnh Nịnh vâng lời, bỗng nhiên vươn tay nhỏ sờ sờ đùi phải bà nội, quan tâm hỏi: “Bà ơi, hôm nay chân bà còn đau không ạ?”
Chân phải mẹ Trác, từ đầu gối trở xuống trống rỗng, bảy năm trước bà gặp tai nạn giao thông phải cắt cụt dưới đùi, hiện tại mỗi khi trời mưa chân sẽ đau.
Mẹ Trác nắm bàn tay nhỏ của cháu gái, thư thái cười nói: “Ngày hôm nay không đau, bà cảm ơn Nịnh Nịnh quan tâm.”
Nịnh Nịnh nghe xong an tâm, tiếp tục ra dáng mà căn dặn: “Tuy rằng không đau, nhưng hôm nay vẫn phải xoa bóp, chờ ăn cơm xong, Nịnh Nịnh giúp bà xoa xoa nha.”
Mẹ Trác cười cười: “Được, Nịnh Nịnh khổ cực rồi.”
“Không khổ cực đâu ạ.” Nịnh Nịnh xua tay, tựa như tiểu đại nhân, người một nhà sao phải khách khí chứ.
Nhân lúc hai bà cháu nói chuyện, Trác Dương cũng thay xong quần áo, vào trong bếp dọn cơm mẹ Trác làm ra.
Sau khi ăn cơm xong, Nịnh Nịnh theo mẹ Trác tắm rửa, xem TV một lát sau đó về phòng ngủ. Trác Dương ngồi trên giường, mở ra quyển sách thường ngày đọc dở, lại cảm thấy phiền lòng, đọc không vào, sách lật được hai trang đã đi vào giấc ngủ say.
Đêm nay, Trác Dương nằm mộng.
Trong mơ, cảnh tượng không ngừng thay đổi, lúc đầu là buổi chiều một ngày hè nào đó, mưa rào, cậu ngồi trên giường bệnh, bên cạnh có một nam sinh tay chống cằm cùng cậu hướng mắt nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt mờ ảo dần rõ ràng, là Tịch Sâm thời niên thiếu. Sau đó cảnh tượng thay đổi, trong gió thu, cậu bước dọc hành lang, qua ô cửa sổ lớp học nào đó, ánh mắt giả vờ lơ đãng đảo qua, thấy được Tịch Sâm, đang nghiêng người tựa vào bàn học nhìn ra cửa sổ.
Cảnh cuối cùng xuất hiện trong mộng, trong một gian phòng khách sạn, ánh đèn mông lung, hình ảnh cậu dưới thân Tịch Sâm lung lay mờ ảo.
~Hết chương 1~