Ở bên Tịch Sâm làm quen mấy ngày, công việc của Trác Dương dần tiến vào quỹ đạo.
Cậu mỗi ngày tới công ty đưa cơm, bởi Tịch Sâm luôn muốn có người cùng ăn cơm, mấy ngày đầu dù trước khi tới cậu đã ăn rồi thì Tịch Sâm vẫn muốn cậu cùng ăn, cho nên sau đó cậu đem thêm phần cơm của mình, đỡ chiếm dụng thức ăn của ông chủ.
Về cơ bản, ngày nghỉ Tịch Sâm cũng không nghỉ ngơi, là một trợ lý sinh hoạt lúc nào cũng theo bên người anh, ngày nghỉ của Trác Dương cũng không cố định, từ thứ hai đến thứ 6, điều chỉnh sao cho phù hợp với lịch trình của Tịch Sâm là được.
Thứ năm tuần này là ngày nghỉ đầu tiên của cậu từ khi chuyển đổi công tác đến nay. Tối thứ tư, cậu cùng Tịch Sâm tham gia một tiệc rượu, sau đó Tịch Sâm nói thuận tiện đưa cậu về nhà luôn.
Xe dừng ở cổng tiểu khu, Tịch Sâm xuống xe cùng Trác Dương, đưa cậu một túi quà, “Tặng cho Nịnh Nịnh, ngày trước tôi nói sẽ bổ sung món quà chính thức.”
Đây là cha tặng con gái, Trác Dương sẽ không từ chối.
“Vậy Tịch tổng, tôi vào trước.” Trác Dương nói.
Tịch Sâm ừ một tiếng, cũng không lập tức trở lại xe, mà nhìn Trác Dương, như là muốn tiễn cậu đi trước.
Tịch Sâm bị anh nhìn chằm chằm, sao dám trực tiếp xoay người rời đi, khách khí nói, “Nếu không, Tịch tổng, ngài lên ngồi một lát hẵng đi.”
“Có quấy rầy mọi người hay không?” Tịch Sâm hỏi.
Trác Dương chỉ có thể nói: “Không đâu.”
“Vậy thì làm phiền.” Anh đáp rồi quay người vào trong xe lấy thêm một túi quà nữa, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị trước.
Trác Dương: “…”
Gian phòng không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách. Tịch Sâm rất cao, một mét chín mươi, anh đứng trong phòng khách trông cực kì to lớn.
Sự xuất hiện của Tịch Sâm được mẹ Trác tiếp đón nhiệt tình. Mẹ Trác vừa rót nước mời Tịch Sâm vừa lén lút hỏi Trác Dương, “Có phải Tịch tổng thường xuất hiện trên TV không? Mẹ nhìn thấy quen quen.”
Trác Dương liếc mắt nhìn Nịnh Nịnh bên cạnh, nói, “Tịch tổng là bạn học của con, người tặng thỏ bông và bánh ngọt cho Nịnh Nịnh, có thể mẹ đi họp phụ huynh cho Nịnh Nịnh từng gặp qua cho nên thấy quen mắt.”
“Là vậy à.” Mẹ Trác không nghi ngờ, khen Tịch Sâm, “Thật sự là bạn học tốt bụng.”
Trong mắt mẹ Trác, tuy Trác Dương rất cố gắng tự học nhưng trình độ học vấn luôn có thiếu sót. Tịch Sâm nhìn qua thì biết không phải lão bản công ty bình thường, anh để Trác Dương đến bên cạnh làm việc, nhất định là nể tình bạn học.
Trác Dương không giải thích thêm, chấp nhận suy đoán của mẹ Trác. Mà bên kia, Nịnh Nịnh kéo tay Tịch Sâm, đưa anh đi xem thỏ bông lớn.
Thỏ bông ngồi trên ghế salon, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, Nịnh Nịnh yêu thương vuốt ve, nói, “Đây là bà nội đan, chú thấy thế nào ạ?”
“Rất đẹp.” Tịch Sâm trả lời.
Sau đó Nịnh Nịnh tự hào khoe khoang, “Tay nghề của bà nội rất tốt, hơn nữa bà không chỉ đan được mỗi váy nha.” Nịnh Nịnh hỏi Tịch Sâm: “Chú ơi, trong nhà chú có bảo bối cần bảo vệ không ạ?”
Tịch Sâm liếc mắt nhìn Trác Dương đang bưng nước tới, nói với cô bé: “Có.”
Nịnh Nịnh hỏi tiếp: “Có phải là bảo bảo giống như con không ạ?”
Trác Dương mang nước tới, đặt xuống, nhẹ nhành gõ trán bé, “Con có thật nhiều vấn đề, mau để chú uống nước đã.” Cậu mím mím môi cười với anh, nói, “Anh tặng bé lễ vật, tiểu nha đầu đang rầu rĩ không biết tặng lại cái gì đây.”
Nịnh Nịnh chớp mắt nhìn Tịch Sâm.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đan cho khủng long nhỏ mà con tặng chú một chiếc váy đi, chú nhớ nó chưa có váy.”
Nịnh Nịnh a một tiếng, “Khủng long nhỏ là bé trai, con trai có thể mặc váy ạ?”
Tịch Sâm nói, “Miễn là nó thích, dù là nam hay nữ đều mặc được.”
Nịnh Nịnh gật đầu như thể đã hiểu, “Vâng ạ, vậy con sẽ nhờ bà nội đan cho nó một cái, sau đó con nhờ ba ba đưa lại cho chú nhé!”
“Được.” Khoé môi Tịch Sâm hơi cong lên.
Thời gian không còn sớm, Tịch Sâm cũng không nán lại lâu, khi anh về Nịnh Nịnh cũng bắt đầu ngáp, nằm nhoài trong lồng ngực Trác Dương vẫy tay nói tạm biệt.
Sau ngày nghỉ ngơi, Trác Dương trở lại làm việc, mang theo một chiếc váy nhỏ làm từ những sợi len màu hồng theo ý của Nịnh Nịnh. Tịch Sâm mặc váy cho bé khủng long. Vì vậy căn phòng quạnh quẽ của anh, theo sau vệt vàng lại xuất hiện thêm một đốm màu hồng nhạt.
Thứ sáu qua đi, Trác Dương liền nghênh đón một cuối tuần bận rộn.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Trác Dương mặc một bộ quần áo thể thao xuống lầu. Trước đó, Tịch Sâm nói sau khi cậu khỏi bệnh sẽ cùng anh chạy bộ. Hôm nay là ngày đầu tiên. Cậu đợi hai phút, Tịch Sâm cũng một thân đồ thể thao xuống lầu.
Sau vài phút khởi động, cả hai chạy chậm dọc theo con đường trong khu biệt thự. Trước khi chạy, Trác Dương vẫn cảm thấy thể lực của mình khá tốt, chỉ là chạy bộ buổi sáng thôi, không khó khăn gì. Thế nhưng sau hai mươi phút, Tịch Sâm vẫn thoải mái như ban đầu còn cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục nổi.
Tịch Sâm chú ý tần suất hô hấp của cậu thay đổi, chủ động từ từ dừng lại, “Có ổn không?”
“Không sao đâu.” Trác Dương cố gắng thở chậm lại.
Tịch Sâm nhìn về phía trước, “Trước mặt có một cái hồ, chúng ta từ từ đi qua đó.”
Trác Dương gật đầu, cùng Tịch Sâm chậm rãi bước tới, một lúc sau, cậu thấy hơi thở của mình dần tốt hơn, chân phải bỗng nhiên co rút, cậu không nhịn được a một tiếng.
Tịch Sâm vội vàng đỡ cậu, “Chuột rút?”
“Hình như vậy.” Trác Dương co đùi phải, tay muốn nắn cẳng chân, sau đó bỗng nhiên tầm nhìn quay cuồng, thân thể cậu bay lên, chờ cậu phản ứng lại, đã được Tịch Sâm ôm ngang.
Mặt Trác Dương đỏ lừ, “Tịch… Tịch tổng.”
Trác Dương cao gần một mét tám, cân nặng cũng không nhẹ, mà Tịch Sâm ôm cậu dường như không hề tốn sức. Tịch Sâm ôm cậu đặt xuống ghế dài bên hồ, sau đó cởi giày cậu, ấn đầu gối và ngón chân, giúp cậu xoa bóp.
Tịch Sâm nhìn Trác Dương: “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Mặt Trác Dương vẫn đỏ như trước, cậu lấy dũng khí nhìn lại anh, thấp giọng nói: “Không còn đau như trước nữa.”
“Xem ra là khởi động không đủ.” Anh nói, “Thời gian chạy cũng quá lâu.”
Trác Dương nỗ lực cứu vãn chút mặt mũi, “Do tôi quá lâu không vận động.”
“Cứ từ từ.” Tịch Sâm nhàn nhạt cười, “Theo tôi chạy mấy lần là quen.”
Trác Dương ngượng ngùng gật đầu.
Tịch Sâm giúp Trác Dương xoa bóp kéo giãn gần mười phút, sau đó mới để cậu đứng dậy, hai người dọc theo con đường đi bộ trở về. Hôm nay bọn họ đến một khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành, sau đó ở lại một đêm, lát nữa ăn sáng xong sẽ xuất phát.
Bữa sáng hôm nay như trước lại có món ăn cậu thích. Thực ra không chỉ bữa sáng, mỗi ngày dì Vương trước khi chuẩn bị thực đơn đều hỏi cậu muốn ăn gì, cậu đều trả lời tuỳ ý, nhưng trên bàn ăn luôn có món cậu thích.
Mới vừa rồi Tịch Sâm ôm cậu dễ như ăn cháo làm cậu có chút để ý thể trọng của mình, cậu hoài nghi có phải mình quá nhẹ hay không. Cậu lén lút so cánh tay mình với anh, phát hiện quả thật mình không mạnh bằng anh. Vì vậy bữa sáng hôm nay cậu ăn nhiều hơn chút so với mọi ngày.
Tịch Sâm lại cho là cậu hôm nay chạy bộ nên tiêu hao nhiều năng lượng, nên cố ý mà lơ đãng đem thức ăn bên mình đẩy về phía cậu.
…
Mặc dù chỉ ở lại khu nghỉ dưỡng một đêm, nhưng những thứ cần mang vẫn phải mang, hành lý tối hôm qua hai người đã đóng gói xong, sau khi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát thì xuất phát. Tài xế đưa bọn họ đến nơi rồi rời đi, sáng hôm sau sẽ tới đón.
Khu nghỉ dưỡng được xây dựng trên núi. Từ khách sạn nhìn ra ngoài, khắp nới đều là cây cối um tùm và nước hồ trong xanh. Trác Dương và Tịch Sâm đặt một căn hộ nhỏ, được trang bị một bể bơi nhân tạo, tầng một là phòng khách, bọn họ ở trên tầng hai.
Trác Dương đã nghe nói về khu nghỉ dưỡng này nhiều lần. Theo cậu thấy nơi đây khá náo nhiệt, kỳ thực không bằng khu biệt thự. Tịch Sâm không phải người thích náo nhiệt, cho nên cậu có chút không hiểu, tại sao Tịch Sâm lại muốn chịu khổ hai đường đi xe tới đây trải qua cuối tuần.
Cậu không hề hay biết đây là cơ hội Tịch Sâm cố ý tạo ra để hai người ở chung một chỗ. Trong biệt thự còn có dì Vương và những người làm khác, tuy rằng bọn họ cũng ít xuất hiện nhưng cũng không tính là riêng tư.
Trác Dương sắp xếp hành lý của hai người xong thì cũng đến giờ ăn trưa. Bọn họ đi tới phòng ăn, Trác Dương hỏi, “Tịch tổng, ngài có muốn câu cá không? Bên cạnh có một ngư trường.”
“Được.” Tịch Sâm đáp.
Nhà ăn nằm bên cạnh hồ, mỗi khi có gió thổi tới rất thoải mái. Thời gian này không phải nghỉ hè, cũng không phải cao điểm của mùa du lịch, vì vậy không có nhiều người trong khu nghỉ mát. Bọn họ đến muộn, trong nhà ăn cũng không còn mấy người.
Trong khi chờ thức ăn đem lên, chuông điện thoại Tịch Sâm reo, anh cùng Trác Dương nói một tiếng rồi đứng lên, sang một bên nhận cuộc gọi.
Trác Dương cũng lấy di động của mình ra gửi tin nhắn cho mẹ Trác. Bà đi đứng bất tiện, lại một mình chăm sóc Nịnh Nịnh, mỗi ngày Trác Dương đều muốn liên hệ với mà mấy lần mới yên tâm. Khi Trác Dương đang soạn tin, có một thanh niên lấy kính râm trên mặt mình xuống, ánh mắt nghi ngờ liên tục nhìn chằm chằm cậu, thật giống như muốn xác nhận cái gì.
Vì vậy, khi Trác Dương vừa gửi tin nhắn đi, mới phát hiện bên cạnh có thêm một người. Đối phương rất bất lịch sự, đôi mắt anh ta như muốn dán lên người cậu.
Trác Dương nhíu mày, thân thể hơi ngửa ra sau, vừa muốn hỏi hắn có chuyện gì, chỉ thấy người đó đứng thẳng lưng lên, chỉ vào cậu nói: “Cậu là Trác Dương?” Sau đó anh ta quay đầu nhìn mấy người phía sau nói: “Tôi đã bảo tôi không nhìn nhầm, khuôn mặt của Trác Dương dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
Lúc này Trác Dương cũng nhận ra đối phương, trong đám người đứng sau hắn ta, cậu cũng biết rõ mấy người.
Người kia tên Lại Vũ Hàng, là bạn cấp ba của cậu. Thời đi học Lại Vũ Hàng có thích một nữ sinh, nhưng cô ấy lại thích Trác Dương. Vì vậy hắn ta luôn xem cậu không vừa mắt, một mực nhắm vào cậu.
Trác Dương cùng Tịch Sâm có lần thứ hai có tiếp sức ngắn ngủi, cũng là vì hắn ta.