Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư ẩn núp được nửa ngày, kết quả là không đến vài giây sau, vẫn cứ trơ mắt nhìn đối phương trực tiếp đi về phía này.
Tất nhiên là đã hoàn toàn bị bại lộ, Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư sau khi liếc nhau một cái liền vô cùng ăn ý mỉm cười mở miệng: "Thật trùng hợp, cô cũng / con cũng ở đây a..."
Du Lý nhàn nhạt nhìn hai người phụ nữ, căn bản không có ý lái sang chuyện khác. "Hai người đang theo dõi tôi?"
Nói theo dõi thì có chút khó nghe, cũng chính là vừa đúng lúc nhìn thấy, xuất phát từ việc tò mò và quan tâm, sau đó mới dự định theo dõi một chút...
Kết quả còn chưa kịp thỏa mãn.
Nhưng mà bị phát hiện thì thôi, cũng không có gì, chính là lần này Triệu Tiểu Tiên không có dự định lại bỏ qua cơ hội đã đến tay, tựa như lời Lâm Thư vừa nói, mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, mọi người mỗi ngày đều ở chung một mái nhà, vẫn là có chút trách nhiệm tìm hiểu một chút.
Lâm Thư tìm được một quán trà ở gần đó, dẫn theo hai cô gái đi vào bên trong ngồi một lát.
Nói là muốn chuyện trò một chút, nhưng mà cái không khí kia, tại sao lại giống như là đang nghiêm trang tiến hành một buổi tra hỏi đối với Du Lý.
"Nếu như hôm nay con không nói hết mọi chuyện, có phải là không thể đi hay không?" Du Lý nhìn thoáng qua cánh cửa phòng bị người khác đóng chặt lại.
"Ngược lại cũng không đến mức như vậy, chúng ta cũng là quan tâm đến con, nhưng mà nói hay không vẫn là chuyện của bản thân con, chúng ta sẽ không ép buộc." Vẻ mặt của Lâm Thư ôn hòa, thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện.
Du Lý nghe xong còn đặc biệt thoải mái gật gật đầu, hiển nhiên là tưởng thật. Tiếp theo đó liền đứng dậy. "Vậy con đi trước đây."
Lâm Thư: "..."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đứa nhỏ này, tại sao lời nói khách khí một chút cũng nghe không hiểu chứ?
"Ngồi xuống!" Vì thế giây tiếp theo, Lâm bà bà liền lật mặt. Bị ánh mắt cay độc cưỡng bức, Du Lý vô cùng bất đắc dĩ lại chậm rãi ngồi xuống. "Con đây là không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt a!"
Du Lý: "..."
"Nói, con đi ngân hàng làm gì?"
"...Chuyển khoản."
"Chuyển cho ai?" Lâm Thư lại hỏi, nhưng mà lần này Du Lý không có lập tức trả lời, ánh mắt của hai người va chạm nhau một hồi lâu, lúc sau Lâm Thư mím môi một cái, liền bị bại trận, mới vừa rồi còn giả vờ là một bộ dạng hung mãnh, trong nháy mắt lại bị đánh giảm xuống rất nhiều.
"Thoáng một cái liền chuyển năm trăm ngàn, dì nghe Tiểu Tiên nói, một tháng con cũng chỉ lấy có bấy nhiêu thôi? Hơn nữa lúc nãy con nói trong điện thoại, lần này chắc cũng không phải là lần đầu tiên con chuyển tiền."
Du Lý trầm mặc trong chốc lát, đại khái là ý thức được hai người phụ nữ ở phía đối diện đang trong tư thế không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, cho nên trong một lúc rất là nghiêm túc suy xét.
Thật ra cũng không hẳn là cái chuyện gì không thể nói, chỉ là cô lười cùng người khác nói những chuyện này mà thôi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
"Một người bạn."
"Bạn?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói: "Người bạn gì mà lại muốn cô đưa tiền như vậy? Xem như là mượn tiền cũng không nên mượn như vậy chứ?"
"Chính xác mà nói, cũng không chỉ có một người bạn."
Triệu Tiểu Tiên càng nghe càng mơ hồ. "...Cô có người bạn đang thiếu tiền? Tự bọn họ không thể kiếm tiền sao?"
Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên đang hùng hổ hỏi cái vấn đề này, kết quả lại bị đối phương nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ, khiến cho trong nháy mắt ngây ngẩn cả người
Du Lý nói: "Không thể."
Triệu Tiểu Tiên:???
Lâm Thư nói với Triệu Tiểu Tiên: "Con cũng đừng đoán nữa." Bà lại nhìn về phía Du Lý. "Thật ra chúng ta chính là quan tâm đến con, không có ý gì khác. Như thế này đi, nếu như có chỗ nào không được thuận tiện, con cứ lướt qua là được, thuận tiện nói thì con cứ nói, còn nếu như con có cái nhu cầu gì, con cũng có thể đưa ra, chúng ta có thể giúp con."
"Ân ân, nếu cô không muốn cho người khác biết, chúng tôi cũng có thể giữ bí mật giúp cô." Triệu Tiểu Tiên bổ sung nói.
Du Lý nhìn hai người đang nhiệt tình. "Giúp đỡ thì thôi đi, nếu như hai người thật sự muốn biết, con nói cũng không sao."
Du Lý nói xong liền giống như nhớ lại chuyện trước kia, cho nên ngừng lại hai nhịp để sắp xếp lại suy nghĩ một chút. "Thời điểm trước kia khi con còn làm cảnh sát, thường xuyên sẽ tiếp xúc với người bị tình nghi, người bị hại, người nhà của người bị tình nghi, hoặc là người nhà của người bị hại... những dạng người tương tự."
"Những người bạn này của con, kỳ thật nói thẳng ra cũng không phải là bạn bè gì." Du Lý nói: "Phần lớn là gặp phải một chút... một chút chuyện đi."
Triệu Tiểu Tiên nghe xong tựa hồ có chút hiểu rõ. "Cho nên cô là giúp đỡ bọn họ sao?"
"Xem như là vậy đi."
"Xem như? Cô đã đem hết mấy triệu vứt đi."
Du Lý nói: "Cũng coi như là đền bù."
Triệu Tiểu Tiên lại không rõ.
Du Lý nói: "Tôi không muốn làm cảnh sát, là có nguyên nhân, tôi nghĩ chắc là cô cũng đã biết."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Quả thật là nàng đã biết.
"Tôi ngộ thương trúng người vô tội." Du Lý nói: "Tuy rằng chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, nhưng mà xác suất gây ra cái loại chuyện ngộ thương này, nói một câu không dễ nghe, thật ra trong quá trình phá án là không thể tránh được."
"Nhưng mà tôi không chịu được." Du Lý lắc lắc đầu. "Chuyện lần đó, tuy rằng chỉ là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống, nhưng dù sao cũng là vết thương do đạn, nếu nói tổ chức cơ bắp không có một chút ảnh hưởng nào thì cũng là không có khả năng, một khoảng thời gian rất dài, cho đến tận bây giờ, cánh tay trái của người đàn ông đó vẫn còn một chút không thể nhấc lên nổi."
"Cho nên vì để đền bù, mỗi tháng cô sẽ gửi tiền cho ông ta?" Triệu Tiểu Tiên hỏi.
"Lúc mới đầu tôi vì muốn giúp cho ông ta có được sự khôi phục tốt nhất mà tốn không ít tiền, nhưng mà hiệu quả cũng không tốt, sau đó ông ấy cũng có chút áy náy, không muốn tiếp tục điều trị, vì thế tôi liền đổi thành mỗi tháng gửi cho ông ấy một ít tiền để bồi thường."
"Vậy cũng đâu cần phải tốn nhiều tiền như vậy a." Lâm Thư nghi ngờ nói.
"Ân." Du Lý gật gật đầu. "Đây chỉ là trường hợp thứ nhất."
"Thứ nhất?? Cô đã ngộ thương bao nhiêu người rồi?"
"Ngộ thương chỉ có một người này." Du Lý nói: "Mặt khác, thật ra phần lớn những người kia, không có quan hệ nhiều lắm với tôi."
Triệu Tiểu Tiên:???
Du Lý nói: "Có một cô bé, thời điểm hai năm trước mới có □□ tuổi, ba của cô bé ấy là một tên tội phạm giết người, bị phán tử hình."
Triệu Tiểu Tiên: "A?? Vậy mẹ của cô bé đâu?"
"Cô bé ấy không có mẹ, còn người ba thì tính tình nóng nảy, đuổi đánh mẹ của cô bé, cũng thường xuyên đánh cô bé ấy." Du Lý nói: "Tuy rằng ngày tháng có gian khổ, nhưng mà tốt xấu gì người ba đó cũng sẽ cho cô ấy bé ấy ăn uống, cho cô bé ấy đi học. Nhưng sau khi người ba chết đi, cô bé ấy chẳng những phải chịu đựng sự ức hiếp chê cười của bạn bè và người xung quanh, ngay cả một ngày ba bữa cũng không đảm bảo, học kỳ mới bởi vì không có tiền nộp học phí nên chỉ có thể nghỉ học..."
"Đáng thương như vậy a? Không có ai quan tâm cô bé ấy sao?"
"Cô bé ấy là con gái của tội phạm, cho dù cô bé hoàn toàn không hề biết gì về chuyện của ba mình, cho dù cũng là người bị hại, nhưng mà có ai sẽ để ý đến cô bé ấy đây?"
"Nhưng mà loại tình huống đặc thù này, liền không có chính sách trợ cấp nào sao?"
"Đại khái... Có lẽ." Du Lý lắc lắc đầu, lặp lại: "Có lẽ?"
"Cho nên, cô cũng giúp cô bé ấy?"
"Ân, tôi tìm cho cô bé một trường học mới, trước khi cô bé đó lớn lên, có năng lực tự nuôi sống bản thân, tôi vẫn luôn sẽ giúp đỡ."
Triệu Tiểu Tiên nghe xong, trong mắt không ngừng lấp lánh ánh sáng. "Du Lý, đột nhiên tôi phát hiện ra, cô rất là vĩ đại."
Du Lý bị Triệu Tiểu Tiên nhìn chằm chằm đến mức phía sau lưng liền cảm thấy tê dại. "Tôi chỉ là giúp đỡ một chút, căn bản không tính là gì? Cô và Doãn tổng đã làm nhiều việc từ thiện như vậy, người được giúp đỡ nhiều không thể đếm hết, chỉ là hai người không có đi sâu vào tìm hiểu mà thôi, thật ra phía sau mỗi một gia đình mỗi một người, đều sẽ có một câu chuyện xưa."
Lời nói tuy là nói như vậy, nhưng có đôi khi thật đúng là không đành lòng đi tìm hiểu những cái hoàn cảnh bất hạnh đó, cho nên đầu óc mông muội đi giúp đỡ, giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
"Vậy số tiền lúc nãy là sao?" Triệu Tiểu Tiên lại hỏi: "Hôm nay chuyển khoản năm trăm ngàn, chắc là không phải gửi cho cô bé kia, cũng không phải cho người đàn ông bị cô làm ngộ thương kia, có đúng không?"
"Ân. Cái chuyện ngày hôm nay, tương đối một lời khó nói hết."
Hai cái vị kia nghe vậy, đều yên lặng hồi hộp lắng nghe.
"Có một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi, năm nay chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học, thời điểm tiền đồ đang rộng mở, kết quả lại xảy ra tai nạn ô tô, hiện tại bị liệt nửa người phải nằm trong bệnh viện. Cái người đụng cậu ấy là một đại thiếu gia của một gia đình có chức có quyền, bối cảnh gia đình cũng rất lớn, mời một luật sự rất tài giỏi, chính là đem toàn bộ trách nhiệm chuyển thành một vi phạm nhẹ."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Lâm Thư: "..."
"Chút tiền đền bù ấy, còn không đủ để làm phẫu thuật."
"Cái này cũng thật là quá đáng?!" Triệu Tiểu Tiên tức giận nói: "Đây là thiếu gia nhà ai a, nói ra xem, không chừng tôi có quen biết."
"Quen biết thì thế nào, mọi người đều là người có tiền, vậy cũng chỉ là chủ nghĩa tư bản, nhưng người ta có thói quan liêu, có khả năng làm được những chuyện mà người có tiền không thể làm được."
"..."
"Sau đó bọn họ chỉ có thể tự mình nghĩ cách, đi theo hướng nhờ xã hội quyên góp, nhưng mà tiến triển rất chậm." Du Lý thở dài nói: "Người đáng thương trong xã hội này quá nhiều, trường hợp giống như bọn họ vậy, khả năng cũng không phải chuyện mới mẻ gì, cho nên mọi người xem rồi cũng như là xem một cái tin tức, sau đó liền bỏ qua."
"Cho nên cô cho tiền để cậu ấy làm phẫu thuật?"
"Ân." Du Lý nói: "Cái người con trai kia thành tích học tập rất tốt cũng rất hiểu chuyện, ba mẹ nhịn ăn nhịn mặc, cực cực khổ khổ nuôi cậu ấy khôn lớn, cứ như vậy mà kết thúc, quả thật là đáng tiếc."
"Quả thật rất đáng tiếc."
Lâm Thư: "Vậy hiện tại chi phí phẫu thuật đã đủ rồi sao?"
"Hiện tại đã đủ rồi." Du Lý có chút ảo não nói: "Nhưng mà thời gian có chút chậm trễ, khả năng hiệu quả sẽ kém một chút."
Lâm Thư lại hỏi: "Vậy con đều đem hết tiền cho người khác, sinh hoạt của bản thân thì làm sao bây giờ?"
"Con không có việc gì phải dùng đến tiền." Du Lý nói.
Lâm Thư suy nghĩ, nếu dự định độc thân cả đời, vậy chỉ cần làm việc ở Doãn gia, quả thật là không có việc gì phải dùng đến tiền.
Nhưng mà những việc này của Du Lý, chắc là đến chuyện của chàng trai này thì sẽ tạm thời hạ màn, dù sao bây giờ Du Lý không còn làm cảnh sát nữa, cũng đã không còn quan hệ gì đến những người đó nữa.
"Thật ra cô có thể trực tiếp nói với chúng tôi, như vậy chúng tôi có thể giúp cô, cô cũng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Du Lý lắc lắc đầu: "Cái đó không giống nhau."
Triệu Tiểu Tiên cúi thấp đầu, đem cằm chống trên mu bàn tay. "Xin lỗi a, đã hiểu lầm cô."
Nghe vậy, hiếm khi nhìn thấy Du Lý kéo kéo khóe miệng. "Hai người cho rằng tôi lấy tiền đi làm gì?"
"..."
"Chúng tôi tuyệt đối không có nghi ngờ cô cờ bạc chơi bời!"
Du Lý nhướng mày, vẻ mặt hiểu rõ.
Lâm Thư: "Đúng rồi, trước kia dì thường nghe Tiểu Tân nói, con đã cứu nó?"
Nói đến chuyện này, Du Lý liền thản nhiên thừa nhận, cô gật gật đầu, nói thẳng ra: "Đúng vậy, nếu không có con, khả năng là cô ấy đã bị đánh chết."
Lâm Thư: "..."
Lời nói cảm ơn đã đến bên miệng, không biết tại sao, đột nhiên lại có chút không muốn nói.
Tuy rằng lúc ban đầu Triệu Tiểu Tiên còn lập lời thề son sắt, nói là sẽ giữ bí mật, nhưng nghe đến cuối cùng lại phát hiện được là người tốt việc tốt, lại cảm thấy không cần thiết phải giữ bí mật, vì thế về đến nhà trò chuyện vài câu với Doãn Tân, sau đó bất tri bất giác liền phun hết tất cả mọi chuyện ra.
"Thật hay giả?" Vẻ mặt của Doãn Tân đầy hoài nghi. "Du Lý vĩ đại như vậy?"
"Không phải vậy sao? Cô nói xem, chúng ta hiểu lầm cô ấy lâu như vậy, thật là quá không nên." Triệu Tiểu Tiên cảm khái nói: "Hơn nữa đột nhiên tôi suy nghĩ lại, cảm thấy trước kia chắc là cô ấy sống đặc biệt cực khổ."
"Vì cái gì?"
"Cô suy nghĩ a, cô ấy phải làm người tốt việc tốt, còn phải tiết kiệm tiền đi dỗ dành cái loại bạn gái phá gia kia, không phải là một ngày cô ấy chỉ ăn một bữa cơm chứ?" Triệu Tiểu Tiên lo lắng sốt ruột. "Cô ấy lại là một người cảnh sát, cường độ công việc vừa lớn lại vừa nguy hiểm, ăn không đủ no mà còn phải vận động dữ dội, còn phải trải qua những việc kinh hồn khiếp vía như vậy... Quá khó khăn! Cô ấy lớn lên vừa xinh đẹp vừa soái như vậy, lại lương thiện tri kỷ như vậy, cái người bạn gái cũ kia có phải là mắt bị mù rồi hay không a?"
Doãn Tân: "..."
Cảm khái hơn nửa ngày, quay đầu lại mới phát hiện không biết từ khi nào ánh mắt của Doãn Tân đã trở nên phức tạp và khó hiểu.
"...Làm gì mà lại nhìn tôi như vậy, tôi nói không đúng sao?"
"Tôi đang suy nghĩ, cũng may cô không có theo đuổi thần tượng."
"...Vì sao?"
"Nếu không trái tim nhỏ bé này của tôi, mỗi ngày làm sao có thể chịu đựng nổi cô khen người khác?"
Triệu Tiểu Tiên ngẩn người, bỗng nhiên lại nở nụ cười. "Không phải chứ, chút giấm này mà cô cũng ăn sao?"
"Chút dấm này?" Doãn Tân bĩu môi nói: "Cô có biết vừa rồi cái bộ dáng kia của cô có bao nhiêu mê muội, có bao nhiêu mê gái hay không?"
"Được được được, tôi không nói, không nhắc đến cô ấy nữa." Triệu Tiểu Tiên chặn lại nói, hiện tại bà chủ Doãn còn đang trong thời kỳ nhạy cảm, vẫn là nên cố gắng tránh nhắc đến người phụ nữ khác ở trước mặt cô ấy.
Kết quả nàng không đề cập đến nữa, bà chủ Doãn cân nhắc cả buổi rồi lại tự mình nói: "Tôi suy nghĩ, tôi có nên tăng tiền lương cho cô ấy hay không a?"
Theo lý mà nói, tiền lương của Du Lý đã là đứng thứ nhất trong giới bảo vệ rồi, không có lý do gì để tăng thêm nữa, nhưng rốt cục thì quan hệ đặc thù, tình huống cũng đặc thù, huống hồ chút tiền lẻ này đối với bà chủ Doãn mà nói, không đáng nhắc đến.
Thế nhưng kết quả là, Doãn Tân còn chưa kịp mở miệng nói chuyện này, ngược lại Du Lý đã tự mình đến trước, chẳng qua là ý kiến cùng cô lại hoàn toàn trái ngược nhau. "Bắt đầu từ tháng này, không cần phát tiền lương cho tôi."
Doãn Tân:??
"Cô muốn từ chức?" Doãn Tân mờ mịt nói: "Không làm nữa??"
Sau khi mờ mịt lại có chút tức giận không rõ, theo như ý của Doãn Tân, lúc này nếu như Du Lý muốn xin từ chức, thật đúng là có chút ý tứ giống như qua cầu rút ván, kiếm đủ tiền rồi liền bỏ đi, có phần không quá nghĩa khí?
Kết quả hiển nhiên là Doãn Tân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhìn thấy Du Lý lắc lắc đầu, nói: "Không phải, tiền lương mấy tháng trước cũng đã đủ nhiều rồi, cứ coi như là tôi ứng trước, sau này tôi sẽ tiếp tục ở lại nơi này, nhưng mà cô không cần phải trả tiền cho tôi nữa."
Doãn Tân: "..."
Bà chủ Doãn mang theo cái bụng to, nghiền ngẫm kỹ lời nói của đối phương, trầm mặc hơn nửa ngày.
Du Lý cũng là vô cùng kiên nhẫn, biết rõ phản xạ hình cung của thai phụ kéo dài hơn người bình thường, cho nên đặc biệt tri kỷ cũng trầm mặc chờ đợi hơn nửa ngày.
"Nếu như theo lời cô vừa nói, cô đây chẳng khác nào ký khế ước bán thân, dựa theo giá cả, ít nhất thì cô phải ở Doãn gia làm mười mấy hai mươi năm mới có thể rời đi."
Vẻ mặt của Du Lý bình tĩnh nghe Doãn Tân nói hết, cuối cùng gật gật đầu, "Ân" một tiếng rất lớn giống như là cho có lệ.
Doãn Tân:...Cứ như vậy?
"Chậc, cái người này thật là không có thú vị gì cả." Doãn Tân thở dài một cái, đứng không vững liền vội vàng tìm một chỗ để ngồi xuống. "Cô quên rồi sao, lúc đó cô đã ký hợp đồng với tôi."
"Hợp đồng có thể trở thành phế thải."
"Cô nói trở thành phế thải thì liền trở thành phế thải?" Doãn Tân nói: "Lỡ như một ngày đó cô có ý kiến đối với tôi, cầm cái hợp đồng này đi kiện tôi thì làm sao bây giờ?"
Du Lý không nhịn được nhíu mày, tựa hồ là có hơi bất mãn đối với cái giả thuyết này của Doãn Tân, kết quả vừa muốn mở miệng thì đã bị vẻ mặt thỏa hiệp của Doãn Tân cắt ngang. "Được được được, đừng nóng vội, tôi chỉ là đùa một chút."
Doãn Tân nói: "Nếu như cô cảm thấy cái tiền lương này quá cao, vậy chúng ta liền sửa lại một chút. Bây giờ tiền lương mỗi tháng của cô là năm trăm ngàn, vậy thì đổi thành ba trăm ngàn."
Du Lý: "Năm ngàn."
Doãn Tân:??
Cái này còn muốn trả giá?
Doãn Tân khó xử, cắn cắn môi. "Hai trăm ngàn đi, không thể thấp hơn nữa."
"Mười ngàn, không thể cao hơn nữa."
"Lương của vệ sĩ nhà chúng tôi cũng không dưới hai mươi ngàn."
Du Lý mắt điếc tai ngơ, vẫn là nói những lời này: "Mười ngàn, chỉ mười ngàn."
Doãn Tân liếm liếm khóe môi một cái, khẽ cắn môi. "Được, lương căn bản là mười ngàn, tiền thưởng là mười ngàn, ngày lễ ngày nghỉ gấp ba, cuối năm gấp năm, tất cả phúc lợi cứ theo như bình thường, đầy đủ sáu bảo hiểm một lợi ích, toàn bộ chi phí ăn uống nghỉ ngơi đều được thanh toán."
Du Lý: "..."
Doãn Tân giang tay ra. "Cứ như vậy đi, thành giao."
- ---------------------
Doãn Tân cứ cách một khoảng thời gian là phải đi bệnh viện làm kiểm tra tiền sản một lần, tuy rằng thời điểm ở nhà luôn cảm thấy không thoải mái đủ thứ, cho nên cứ nghi thần nghi quỷ, nhưng cũng may kết quả kiểm tra mỗi lần đều rất bình thường.
Ngày dự sinh được xác định là một ngày vô cùng may mắn, ngày sáu tháng sáu, mỗi ngày Triệu Tiểu Tiên đều lật một tờ lịch, hết một ngày lại xé một tờ, lúc ban đầu còn cảm thấy thời gian trôi qua thật sự là quá chậm, càng về sau lại cảm thấy hình như chỉ mới nháy mắt một cái, liền phải kết thúc.
Lúc trước tính ngày tháng, nói là sau khi ba tháng thì có thể làm chút chuyện xấu hổ, kết quả cũng chưa từng làm qua hai lần, liền phải tiến vào ba tháng cuối cùng.
Vì thế cho nên một ngày kia, hai người đều cảm giác hứng thú, bao gồm cả không khí cũng vô cùng đúng nơi đúng thời điểm. Ngay khi gần tiến hành bước tiếp theo, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên đột nhiên lóe lên ánh sáng, đột nhiên thoát ra từ dưới người Doãn Tân, cầm lấy tờ lịch ở đầu giường, bắt đầu đếm ngày tháng.
"Không được không được, hôm nay vừa đúng ngày sáu tháng ba, chỉ còn lại ba tháng."
Doãn Tân: "..."
Cái nha đầu này ngày thường thì tùy tiện cẩu thả, tại sao lại đúng vào lúc này lại nghiêm khắc đến thế?
Trong lúc nhất thời bà chủ Doãn ngay cả lời nói cũng không nói lên lời, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ấp ủ hết nửa ngày, kết quả lại giống như một đứa trẻ dựa vào lý lẽ để tranh luận. "Chắc là cô nên bắt đầu tính từ ngày bảy tháng ba, như vậy đến ngày sáu tháng sáu mới vừa đúng ba tháng."
"Chắc không phải đâu?" Triệu Tiểu Tiên có chút không hiểu ý. "Chính là ngày sáu tháng ba, cô dự sinh là ngày sáu tháng sáu."
"..." Doãn Tân hít sâu một hơi. "Vậy tháng ba và tháng năm có ngày thứ ba mươi mốt thì sao, vậy thì lại nhiều hơn hai ngày rồi."
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên vô cùng mờ mịt. "Còn có thể tính như vậy?"
Vẻ mặt của bà chủ Doãn vô cùng đứng đắn. "Đương nhiên có thể."
Nhìn thấy tiểu bạch thỏ sắp sửa mắc câu, Doãn Tân lại một lần nữa điều chỉnh cảm giác, mới vừa tích góp được một chút, Triệu Tiểu Tiên lại bỗng nhiên thanh tỉnh vươn một bàn tay ra để ở trên mặt cô.
"Không được không được, chúng ta không thể chiếm chút tiện nghi này." Cho dù nói thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng là một bộ dáng không chịu làm, đặc biệt kiên định lại vô cùng có trách nhiệm. "Vẫn là cẩn thận chặt chẽ một chút tương đối tốt hơn, tôi nhịn một chút cũng không sao, nhưng không thể làm tổn thương đến cô!"
Lòng tràn đầy ngứa ngáy, trong nháy mắt gương mặt của Doãn Tân giống như trái khổ qua. "Triệu Tiểu Tiên! Cô không muốn làm tại sao lại đi trêu chọc a!"
Thời điểm cần thông minh lại giống như một tên ngốc tử, ngược lại thời điểm không cần thông minh thì giống như một tên trộm lanh lợi.
Đến lúc làm cái này thì mới nhớ ra phải tính thời gian, thời điểm vừa bước vào cửa làm cái dáng vẻ uốn éo muốn câu dẫn cô tại sao lại không nhớ ra?
Doãn Tân tức giận trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên, lúc này cho dù thật sự có thể làm chút gì đó cũng đã không còn tâm tình.
Cô quả thật hoài nghi, nha đầu này có phải là cố ý hay không.
"Không được!" Càng nghĩ càng không qua được, Doãn Tân bỗng nhiên nói: "Cô đốt lửa trước, cô phải chịu trách nhiệm."
"...Thật không được."
"Tôi không được, nhưng mà cô có thể a."
Triệu Tiểu Tiên: "A?"
"Đến đây." Doãn Tân hướng Triệu Tiểu Tiên vẫy vẫy tay, khóe miệng mang theo một tia tà khí vô cùng muốn trả thù. "Mau ngoan ngoãn nằm xuống, để cho tỷ tỷ dễ dàng khi dễ bắt nạt cô."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Mặc dù trong lòng mơ mơ hồ hồ, cảm giác nếu thật sự ngoan ngoãn nằm xuống chắc chắn là sẽ không có trái cây ngon để ăn, rốt cục hồi tưởng lại, hôm nay quả thật là nàng nhất thời cao hứng, suy nghĩ muốn trước khi đến thời hạn ba tháng cuối cùng thu được một lần cuối hoàn mỹ.
Kết quả là làm càn làm bậy muốn đốt cháy phân đoạn, dần dần mới ý thức được, thật ra đã bắt đầu tiến vào ba tháng cuối cùng.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên chỉ do dự vài phút, sau đó vẫn là thật sự ngoan ngoãn đi qua, một lần nữa nằm xuống vị trí mới vừa rồi.
Bị xâm nhập sâu sắc liên tục muốn sợ hãi kêu lên là không có khả năng, bị lăn qua lộn lại đến eo mỏi lưng đau cũng là không có khả năng, cầu xin tha thứ thì lại càng không thể...
Triệu Tiểu Tiên thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy oán niệm lại vừa đáng thương nhìn cái người phụ nữ đang ở trên người mình đánh xuống, một lần nữa hoài nghi bên trong cái bụng tròn vo kia có phải là đang giấu một cái gối hay không.
Nếu không, đột nhiên từ đâu xuất hiện tinh thần lớn như vậy?
Lần kích tình này qua đi, Doãn Tân xem như là chính thức bước vào thời kỳ chờ sinh cuối cùng, thậm chí toàn bộ biệt thự đều tiến vào cấp bậc trạng thái phòng ngự —— những người lạ mặt đều không cho phép đi vào, người quen cũng phải trải qua trình tự kiểm tra một chút, sau khi tuyệt đối an toàn thì mới có thể đi vào, cho dù là người hầu ở trong nhà, ra ra vào vào cũng cần phải có giấy chứng nhận kiểm tra, vì để tránh tất cả các trường hợp ngoài ý muốn có khả năng xảy ra.
Đối với chuyện này, lúc ban đầu Triệu Tiểu Tiên vừa nhìn thấy tận mắt thì có chút choáng váng, cảm giác cho dù là dòng dõi hoàng thất cũng không có bố trí lớn đến như vậy.
"Thật ra thì nhà chúng ta vẫn còn tốt." Triệu Tiểu Tiên đứng cửa sổ ở lầu hai, nhìn người ra ra vào vào trạm kiểm soát ở cửa sắt lớn. Lâm Thư cầm ly trà đi đến, nói.
"Cái này mà tính còn tốt?" Triệu Tiểu Tiên khiếp sợ nói, ngẫm lại Triệu gia của nàng cũng là nhà giàu, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy qua cái loại trường hợp này, cảm giác so với xuất nhập cảnh còn nghiêm ngặt hơn nhiều.
"Ý của mẹ chính là, nhà chúng ta chỉ có một cái nha đầu là Tiểu Tân, nếu là có mấy đứa, vậy thì ngoại trừ đề phòng bên ngoài còn phải đề phòng bên trong."
Triệu Tiểu Tiên:?
Lâm Thư thấy vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên khó hiểu, lại nói: "Tranh giành tài sản."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Không tin a, con vẫn còn quá trẻ tuổi quá đơn thuần." Lâm Thư cảm khái nói, đại khái là bà đang nghĩ đến cảnh tượng huynh đệ tranh giành tài sản đến mức ngươi chết ta sống ở trong một gia đình nào đó, không nhịn được lắc lắc đầu. "Nếu không phải vì muốn ngăn chặn cái loại khả năng này, không chừng lúc ấy mẹ và ba lại muốn có thêm một đứa con."
Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên vẫn mờ mịt như cũ, nhưng ít nhiều gì nghe xong cũng hiểu được một chuyện. "Cho nên ba mẹ chỉ sinh một đứa con, chính là bởi vì sợ sau này con cái trưởng thành sẽ tranh giành tài sản?"
Lâm Thư đương nhiên là gật gật đầu. "Đúng vậy, dù sao cũng là một khối tài sản lớn như vậy, có ai nhìn thấy mà lại không nghĩ đến?"
"Vậy chỉ cần giáo dục tốt từ nhỏ là được." Triệu Tiểu Tiên nói.
Lâm Thư lắc đầu. "Có rất nhiều chuyện là không thể khống chế được, hơn nữa tâm tư của một đứa trẻ và quá trình trưởng thành lại rất phức tạp, thế nhưng chúng ta làm gia trưởng chỉ có thể nhìn thấy được một mặt nào đó. Đầu tiên là không có khả năng thật sự công bằng tuyệt đối, tiếp theo cũng không có khả năng thật sự chu đáo, quan tâm chăm sóc về mọi mặt..."
Lâm Thư lải nhải nói một hồi lâu, giống như hận không thể đem hết kinh nghiệm của bản thân về việc giáo dục con cái từ lúc chào đời cho đến bây giờ, tất cả đều truyền lại cho Triệu Tiểu Tiên.
"Lúc trước mẹ có nghe nói, hình như hai đứa muốn sinh thêm một đứa con?"
Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu. "Ân."
"Cho nên mẹ cảm thấy hai đứa vẫn là nên suy nghĩ cho rõ ràng, nuôi dưỡng con cái không chỉ có vấn đề tiền bạc, mà còn phải lao tâm khổ trí."
- -----------------------------
Ngày 03-03-2021