Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Lúc gặp cô, anh nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, đích xác là có ý tưởng trêu đùa tiểu gia hỏa này.
Nhưng không biết vì sao, nhìn gia hỏa này uể oải lãnh đạm quay mặt đi, bộ dáng không để ý đến người thân, anh thật muốn mang người đi.
Đây là anh hiếm khi xúc động.
“Anh trai nếu có việc gấp, có thể thả em xuống đường.”
Bùi Doãn Ca đôi mắt trong veo, nhưng anh cảm thấy chủ nhân của nó lại ngông cuồng tự phụ.
Cô nhìn ra, người đàn ông này đưa cô đi, cô cũng đã thiếu một phần nhân tình, cũng không trông cậy vào anh nhận lấy phiền phức là mình.
Giọng nói trầm thấp lười biếng của người đàn ông, so với âm thanh bật bật lửa trong tay anh, càng có khuynh hướng lãnh đạm hơn.
“Cô gái nhỏ bỏ nhà trốn đi, tôi luôn muốn phụ trách.”
Nghe vậy, tim Bùi Doãn Ca đập lệch một nhịp.
Người đàn ông như vậy mà không phải nam chính?
Trình Tử Hoài kia sao có thể làm nam chính? Bởi vì hắn ta đủ biến thái??
Đang suy nghĩ, Bùi Doãn Ca còn chưa kịp hoàn hồn, thân mình bỗng dưng bị nhấc lên, lại bị bế lên!
Bùi Doãn Ca hai lần theo bản năng ôm cổ anh, sắc mặt không phải rất đẹp.
Đặc biệt là nhìn thấy độ cong khoé miệng sung sướng của anh.
Cô không chút bủn xỉn nào tươi cười nói, “Anh trai yêu đương nhất định rất nhanh đúng không?”
Ngụ ý là Hoắc Thời Độ yêu đương khẳng định rất nhanh bị đá.
Không nghĩ đến.
Anh bộ dạng không chút để ý, lười nhác đến gợi cảm, lời nói ra lại làm người ta mặt đỏ tim đập.
“Người đàn ông khác có lẽ rất nhanh, nhưng tôi chỉ có dũng mãnh.”
Bùi Doãn Ca: “......”
Khách sạn.
Phòng tổng thống.
Bùi Doãn Ca bị anh đặt ở trên sô pha.
Nhưng mà, chờ Bùi Doãn Ca đánh giá bốn phía, lại phát hiện cách đó không xa trên giường còn có cánh hoa hồng được bày thành hình trái tim.
“Thay cái này trước.”
Hoắc Thời Độ đi tới, cầm quần áo tùy ý ném cho Bùi Doãn Ca, sau đó ngồi ở một bên.
Đến lúc anh xoay người, phát hiện Bùi Doãn Ca đang nhìn chằm chằm áo tắm trong tay.
Chỉ chốc lát sau, ý vị thâm trường nhìn anh.
Thấy vậy.
Anh không khỏi thấp giọng cười một tiếng, lại đột nhiên đến gần cô.
Giọng nói trầm và từ tính của anh dường như có nhiệt độ nóng như lửa đốt, “Bajn nhỏ, nếu tôi là người xấu, em không phải ngồi ở trên sô pha, mà là ngồi ở trên đùi anh trai rồi.”
Nói xong.
Anh vừa định gọi điện thoại bảo phục vụ lên giải quyết, lại không nghĩ tiếng gõ cửa đột nhiên vâng lên.
“Độ gia? Hoắc lão phu nhân nói ngài không ăn cơm chiều, để cho em mang điểm tâm tới.”
Nghe được lời này, Bùi Doãn Ca nhướng mày.
Khách sạn cao cấp như vậy, không cùng cấp bữa tối sao?
Đây rõ ràng là có động cơ thầm kín.
“Có cần tôi vào toilet không?” Bùi Doãn Ca vô cùng lịch sự nói.
Dù sao cũng là tâm ý của trưởng bối.
Nhưng, Hoắc Thời Độ lại nhìn về phía cô cười như không cười.
“Em nếu nhỏ một chút, có lẽ em có thể làm con gái của anh trai rồi.”
Bùi Doãn Ca mí mắt khẽ động.
Người đàn ông này nhìn cũng chỉ lớn hơn cô bốn năm tuổi.
Hoắc Thời Độ thoáng nhìn qua quần áo cô bị mưa ướt, “Muốn đi tắm không?”
Bùi Doãn Ca nhìn chính mình có chút bẩn, cho rằng Hoắc Thời Độ cảm thấy trên người cô bẩn.
“Được.”
Cô gật đầu, bước chân thong thả đi vào phòng tắm.
“Độ gia, ngài có đó không??”
Người đàn ông nghe tiếng gõ cửa bám riết không buông, lại từ trong hộp thuốc lấy ra điếu thuốc.
Không bao lâu, khói trắng lượn lờ.
Môi mỏng khẽ ngậm thuốc, thả lỏng người trên ghế sô pha, mặt mày đạm bạc cấm dục, không có bất kỳ cảm xúc gì.