Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Người đàn ông thân hình đĩnh bạt như tùng, quần tây phẳng hai chân thon dài lại quá mức cấm dục. Lúc anh đến gần, Bùi Doãn Ca thấy rõ khuôn mặt anh.
Mặt mày thâm thúy thanh lãnh, một chút lười nhác, con ngươi đạm sắc lộ ra xa cách, cố tình nhếch lên đuôi mắt, mạc danh câu nhân ý vị.
Chẳng qua giờ phút này.
Ánh mắt anh không hề trốn tránh, dừng ở trên người cô.
Đột nhiên.
“Xem chỗ đó! Người ở bên kia!!!”
Phía sau là người đàn ông thô kệch cầm côn gậy, hùng hổ chạy tới.
Nhưng mà.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt Bùi Doãn Ca, đều không tự giác dừng lại.
Anh biểu tình lười nhác, chỉ tùy ý vừa đứng khiến cho người ta có loại cảm giác áp bách.
“Tiên sinh, đây là bệnh nhân phát bệnh của bệnh viện, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đưa người đi trước.”
Trong đó một bảo an đi ra, biểu tình khẩn trương nói.
“Tiên sinh, có thể giúp tôi báo cảnh sát không? Bệnh viện này dâm loạn người bệnh vị thành niên.”
Bùi Doãn Ca không nhớ rõ nơi này còn có một người gọi là ' Độ gia ', dứt khoát giương mắt nói.
Lúc này, anh nếu giúp cô báo nguy, đó là phương thức giải quyết nhẹ nhàng nhất.
Nhưng nếu là rắn chuột một ổ...
Bùi Doãn Ca đáy mắt xẹt qua một mạt ám mang, siết chặt dao trong tay.
“Tiên sinh, cô ta là bệnh nhân tâm thần! Đừng nghe cô ta nói bậy!!”
Biểu cảm của bảo an trở nên hoảng loạn, lập tức nói, “Các cậu còn không mau đưa người đi!”
Nói xong.
Bùi Doãn Ca khẩn trương nắm chặt dao, chờ đợi bảo an đến gần, nhưng bỗng nhiên một thân ảnh che trước mắt cô.
“Tiên sinh, anh......”
Bảo an trong lòng căng thẳng, vừa định ngăn cản, lại bị trợ lý bên người anh ngăn lại.
Lúc này.
Bùi Doãn Ca nâng đầu lên, không cẩn thận đối diện với đôi mắt của anh.
“Tiên sinh, bệnh viện này......”
“Gọi là tiên sinh?”
Hắn không chút để ý cười, bỗng nhiên vươn ngón trỏ thon dài rõ ràng, điểm ở giữa trán cô, chầm chậm nói, tản mạn nghiền ngẫm.
“Nào, gọi một tiếng anh trai.”
Giọng nói trầm ấm, càng như ái tỉnh ái muội.
Mà trên trán ngón tay ấn áp, làm sọ não Bùi Doãn Ca thật lâu mới phản ứng lại.
Cô đây là bị đùa giỡn?
Không chỉ Bùi Doãn Ca, ngay cả trợ lý của Hoắc Thời Độ cũng đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng!
Độ gia đây là bị vị thần tiên nào bám vào người!?
Cao lãnh cấm dục hơn hai mươi năm, bây giờ ở bệnh viện đùa giỡn bệnh nhân tâm thần!?
Nhưng cô gái này không khỏi cũng quá quỷ dị......
Vẻ mặt màu sắc rực rỡ, không biết còn tưởng rằng cô gọi một mùa xuân.
Bỗng nhiên.
“Anh trai có thể đưa em đi không?”
Cô gái môi phong tình, cố tình một đôi mắt thanh triệt đến câu nhân.
Vật trong tay càng nắm chặt.
Người đàn ông con ngươi đạm sắc phiếm thâm, không chút để ý, mặt mày vẫn là bất cận nhân tình, không đợi cô phản ứng, bỗng nhiên rút con dao trong tay cô ra.
Tiểu gia hỏa này đúng là gan lớn.
Bùi Doãn Ca bỗng chốc khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông nửa ngồi xổm trước mặt, “Anh......”
“Tằng Húc, báo nguy.”
Người đàn ông thong thả ung dung nói xong, bảo an liền bắt đầu luống cuống.
“Tiên sinh, ngài tin một kẻ bị điên nói??!”
Vừa dứt lời.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
“Tình huống như thế nào?!” Có người hoảng loạn hỏi.
Này không phải còn chưa có báo nguy sao??!
Người trong bệnh viện hoảng sợ, tức khắc loạn thành một nồi cháo!
“Tằng Húc, mang chó về.”
Tằng trợ lý gật đầu, muốn mang chó đi, không nghĩ Arras đột nhiên nhào về phía hắn, dọa hắn một cú.
“Nhị cẩu, lại đây.”
Nghe thấy giọng của cô, Arras ngoan ngoãn đi qua cọ cô.
Đôi mắt lượng lượng, dựa vào đùi cô muốn cô sờ cái bụng.
Thấy thế, Tằng trợ lý lập tức hiểu rõ.
Thì ra Arras tiểu thiếu gia nhặt được không phải chó hoang, mà là thú cưng của cô gái này.
Bùi Doãn Ca bỗng nhiên cười khẽ, làm càn minh diễm, “Anh trai đừng cướp chó, cướp người không được sao?”