Sau khi Chu Thư về nhà, Trần thị liền kéo nàng khóc kể: “Yến Nương, hôm nay cha con lại phải mời lang trung đến chẩn bệnh, thân thể này của ông ấy làm nương rất lo lắng, nhưng nương cũng lo lắng cho chung thân đại sự của con...”
Chu Thư nghe nói cha nàng mời lang trung đến liền bị dọa sợ, vội đi thăm ông, kết quả phát hiện ông rất tốt.
“Cha, cha thấy chỗ nào không khỏe sao?”
Chu viên ngoại phất phất tay: “Không có chuyện gì, vừa rồi lang trung đã đến, châm cứu cho ta, ta đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Đầu Chu Thư mới nhẹ nhõm một chút, nhưng nghe tiếng khóc của mẫu thân nhà mình, đầu lại đau lên.
Chu viên ngoại không khỏi nặng lời hơn chút: “Khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu!”
Trần thị nín khóc, giương mắt nhìn Chu Thư, chỉ phải đợi chút nữa lại khuyên nàng suy nghĩ chung thân đại sự.
Chu Thư muốn tránh mặt bà, nên ở lại chỗ Chu viên ngoại hàn huyên một lúc, biết được Kỳ Hữu Vọng đến đây, nàng cho rằng Kỳ Hữu Vọng là đến tìm nàng trò chuyện, lại nghĩ, Kỳ Hữu Vọng không gặp được nàng có lẽ sẽ tự trở về nhà, nên không hỏi thêm.
Chỉ là lại nghĩ đến bản thân muốn đối đãi với Kỳ Hữu Vọng như một nam nhi, lại khó chịu lên, nếu có thể thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi, có lẽ khi qua lại sẽ không phải chịu nhiều trói buộc như vậy rồi.
Chờ khi Chu viên ngoại muốn nghỉ ngơi, Chu Thư mới quay về xử lý công việc. Qua hai ngày, thân thể Chu viên ngoại chuyển biến tốt đẹp, có thể ra ngoài hành tẩu, hai cha con lại thương nghị một chút chuyện của trà viên.
Chu Thư đã thu thập xong tư liệu cho trà ở Đình Trà Trà Sơn thành giống trà mới, lo lắng khi đến quan phủ sẽ bị bới lông tìm vết (nguyên văn là lựa xương trong trứng gà), nàng cũng đã thêm vào một bước trong trình tự sao chế trà nhưng không ảnh hưởng đến hương vị của lá trà, nhưng cũng có thể xem đó như 'Sáng chế' cho trình tự công việc.
Chờ sau khi chuẩn bị xong, nàng cũng cho người đổi tên trên giấy gói trà của Chu gia thành 'Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà', trà mới sẽ có tên là 'Cổ Lương'.
Thực ra cái tên 'Cổ Lương' này được lấy từ con suối Cổ Lương gần đó, vì nước dùng để tưới cho Đình Trà Trà Sơn là lấy từ con suối cổ lương này, cho nên liền trực tiếp lấy cái tên này.
Tuy rằng cũng là lấy tên sông núi ở nơi này, nhưng hai cái tên này mang ý nghĩa khác nhau, bởi vì loại trà mới này khác với các loại trà bình thường, cho nên có lấy quy tắc đổi tên đi nữa, thì dựa trên điểm này, cũng không gây nên tranh luận quá lớn.
Ngô Hiếu Tông biết được tính toán của chu thư, hận đến nghiến răng: “Cư nhiên lại bị Chu gia tránh được!”
Nhi tử của hắn, Ngô Đồng Cao, ngược lại một chút cũng không lo lắng, lại khuyên hắn: “Cha, Chu gia nói đó là giống trà mới vừa được trồng sao?”
Ngô Hiếu Tông hỏi: “Có ý gì?”
Ngô Đồng Cao nói: “Giống trà của Chu gia và trà của chúng ta căn bản là không có gì bất đồng, muốn nói đó là giống trà mới, chứng tỏ trong quá trình sao chế trà đã có một số đổi mới, đến lúc đó tất nhiên quan phủ phải kiểm tra thực hư quá trình, mà cho dù Chu gia có thông qua được quá trình kiểm tra đó, thì với chúng ta đều là trăm lợi mà không một hại!”
Ngô Hiếu Tông suy nghĩ một lúc, nhất tời lộ ra nụ cười gian trá: “Vẫn là nhi tử của ta suy nghĩ chu đáo, chỉ cần Chu gia thông qua được lần kiểm tra này, cũng tương đương việc chúng ta cũng có thể biết được quá trình sao chế mới được làm ra thế nào...”
Hai cha con còn muốn thương nghị bước tiếp theo nên đối phó chu gia thế nào, liền nghe thấy quản sự mồ hôi đầm đìa chạy vào, bẩm nói: “Việc lớn không tốt rồi!”
Ngô Hiếu Tông nhất thời không vui quát lớn: “Việc lớn không tốt cái gì, ăn nói xà lơ!”
Quản sự vội ngậm miệng lại, không biết mở miệng thế nào, cho đến khi Ngô Đồng Cao kêu hắn nói, hắn mới bẩm rõ: “Nguồn nước của trà viên ở trấn Hồ Thôn của chúng ta đã bị người chặn lại rồi!”
“Kẻ nào lớn mật dám chặn nguồn nước của chúng ta? Bị chặn mà ngươi không biết tìm người khơi thông ra sao hả?” Ngô Hiếu Tông mắng.
Quản sự nói: “Tiểu nhân nghe nói là Trương gia đóng đập nước, không cho chúng ta dùng, hơn nữa còn muốn cáo trạng chúng ta!”
Ngô Hiếu Tông cả kinh mà nhảy dựng lên, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Quản sự mới bẩm báo rõ ràng mọi chuyện.
Tuy rằng Ngô gia là hộ trà viên lớn nhất Tín Châu, có được diện tích trà viên lớn, nhưng luận về đất đai, nguồn nước lại bị địa chủ cường quyền kiểm soát nhiều hơn. Những địa chủ quyền thế này thường bỏ tiền ra sửa chữa đập nước, tất nhiên sau đó sẽ cường quyền chiếm lấy đập nước đó, ngay cả quan phủ địa phương cũng không nhất định có thể làm gì được những địa chủ quyền thế này.
Mà nguồn nước ở trà viên của Ngô gia cũng không phải dựa vào sông hồ tự nhiên, mà là dựa vào con mương dài hai dặm do hộ thượng lưu là Trương gia bỏ tiền ra đào để thuận tiện cho tá điền tưới tiêu cho đồng ruộng nhà mình, dẫn nước vào mương, cho nên người nắm giữ con mương này chính là Trương gia.
Trà viên của Ngô gia nằm gần ruộng điền của Trương gia, lúc trước hắn thấy Trương lão thái gia ốm yếu, mà bên cạnh chỉ có một tôn tử, một già một trẻ chính là hổ giấy, muốn chiếm tiện nghi, những năm gần đây vẫn luôn dùng nước tưới tiêu của Trương gia cho trà viên của hắn.
Vốn đã bình an vô sự nhiều năm, sao lúc này trương gia bỗng nhiên muốn tính toán đến việc này chứ? - - Tuy rằng những năm gần đây Trương gia vẫn mặc kệ chuyện này, hắn dần dần không xem Trương gia là quan trọng, nhưng dù sao Trương lão thái gia vẫn chưa qua đời, hơn nữa cũng có chút quan hệ ở nha môn châu phủ, Trương gia thật sự muốn tìm Ngô gia tính sổ, nếu tính rõ chuyện này Ngô gia cũng sẽ gặp phiền toái.
Vì thế hắn vội cho nhi tử tự mình đến Trương gia, tiên lễ hậu binh, nếu có thể nói chuyện tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể, Ngô gia hắn cũng tuyệt không thể chịu thua như vậy được.
Ngô Đồng Cao biết Trương gia cũng có đại viện ở trong thành, nên đi thẳng đến Trương gia cầu kiến.
Tôn tử Trương gia tiếp kiến hắn, hắn thấy ánh mắt của thiếu niên lang thập phần lãnh đạm, thanh cao kiêu ngạo, thì nội tâm đã sớm ngập tràn lửa giận: Trương gia ngươi tính là cái thá gì, sớm đã lụn bại, dựa vào cái gì mà khinh thị ta?
Trên mặt lại có chút nhiệt tình: “Trương tiểu công tử, trương lão thái gia có mạnh khỏe không?”
Ánh mắt Trương Phụng lạnh nhạt, ngữ khí cũng lạnh nhạt: “Phiền Ngô đại công tử quan tâm, tổ phụ vẫn rất khỏe.”
Ngô Đồng Cao cũng không tin lời này, người ở thành Tín Châu đều biết, Trương lão thái gia tuổi già mất con, đến nhi tức cũng đã mất, lão vì thương tâm quá độ, tích tụ trong lòng, nên thân thể càng ngày càng kém. Mà Trương tiểu công tử, Trương Phụng, vẫn còn niên thiếu, không thể làm chủ, thế cho nên trương gia đã sớm lụn bại.
Vốn thân thể Trương lão thái gia đã yếu, tuổi lại lớn, còn có thể sống được lâu dài mới là lạ!
“Nếu Ngô đại công tử vì chuyện đập nước, ta khuyên ngươi đừng lãng phí miệng lưỡi vô ích.”
Những lời Ngô Đồng Cao muốn nói đều mắc kẹt trong họng, hắn nghẹn lời thật lâu, mới hỏi: “Sao phải làm vậy với Ngô gia ta?”
Trương Phụng nhìn hắn như nhìn một con kiến, thậm chí khinh thường nói ra nguyên nhân chân chính, chỉ nói: “Ngô gia các ngươi khi dễ Trương gia ta chỉ có một lão nhân và một thiếu niên không hiểu thế sự là ta, chiếm tiện nghi của Trương gia ta, thậm chí còn thường xuyên chiếm nguồn nước, dùng cho trà viên Ngô gia dùng trước, sau đó mới đến lượt tá điền Trương gia ta dùng. Những chuyện đó trước kia ta không so đo với ngươi, cho là ta thật sự không biết, hoặc là e sợ ngươi sao?”
Ngô Đồng Cao nhớ đến lời cha hắn nói 'Tiên lễ hậu binh', hắn vừa định uy hiếp, thì thấy một lão nhân tóc bạc đi ra, đôi mắt lão nhân sắc bén lại thâm sâu, phảng phất như muốn khoét hết cốt thịt của hắn ra vậy.
“Đây là quyết định của Trương gia ta, có chuyện gì, cứ lên nha môn nói!” Lão nhân tóc bạc giận dữ quát lớn, làm Ngô Đồng Cao sợ đến mức xoay người bỏ chạy.
Đến khi hắn ra khỏi cửa Trương gia mới phục hồi tinh thần, thầm mắng mình vì trông thấy Trương lão thái gia mà bị dọa mất hồn đến ngã xuống đất?!
“Không phải nói Trương lão nhân kia bệnh tật nhiều năm sao? Sao trông vẫn còn sinh long hoạt hổ thế này?!”
Nếu chỉ đối mặt với Trương Phụng, hắn còn chưa e ngại đến thế, dù sao nếu Trương lão thái gia còn bệnh nằm trên giường, không thể để ý đến chuyện bên ngoài, thì bằng hữu cũ cũng không thể giúp đỡ chuyện gì. Nhưng nếu lão nhân ấy ra mặt, vậy bằng hữu cũ của lão, tất nhiên vẫn có thể nể mặt mà hỗ trợ lão.
Ngô Đồng Cao chỉ đành nhanh chóng đi về thương nghị đối sách với cha hắn.
- --
Ngô Đồng Cao vừa đi, nhất thời lão nhân tóc bạc thu lại ánh mắt sắc bén, trở lại dáng vẻ tuổi già sức yếu. Trương Phụng nhanh chóng chạy qua dìu lão ngồi xuồng, nói: “Sao tổ phụ lại ra ngoài này?”
“Đi ra hít thở chút không khí.” Lão nhân tóc bạc nói, lão lại đưa mắt nhìn đến chỗ bình phong trong sảnh, cười nói, “Người đã đi rồi, mau ra đây đi!'
Chỉ chốc lát sau, sau bình phong liền vươn ra một cái đầu, ánh mắt đảo quanh, quả thật không có bóng dáng Ngô Đồng Cao, lúc này mới đi ra.
“Ngô gia này đến cũng nhanh thật.” Kỳ Hữu Vọng nói.
Trương Phụng liếc nàng một cái, cũng không khách khí: “Ngươi đến cũng không chậm đâu.”
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì nói cảm tạ bọn họ, Trương Phụng vẫn là dáng vẻ thanh cao lãnh ngạo, nói: “Nếu không phải ngươi đến cầu ta, ta mới sẽ không can thiệp chuyện Ngô gia muốn đối phó Chu gia thế nào.”
Kỳ Hữu Vọng nói: “Lần trước ngươi còn mua năm cân trà mới của Chu gia, nghe Trương lão nói, sau đó lại đi mua mười cân, cũng vì mười cân trà mới này, suýt nữa đã gây gỗ với người trên đường rồi... Dù ngươi không nhìn vào giao tình này giữa chúng ta, cũng phải nhìn vào chút trà này chứ, ngươi cũng không thể vô tình như vậy được!”
Trương Phụng cảm thấy xấu hổ khi nhớ đến bản thân khi đó như một phụ nhân đanh đá mà chửi đổng với một tiểu dân trên phố. Nhưng vì lá trà này, hắn cũng không thể quản được nhiều như vậy.
Tổ phụ hắn thích uống trà, nhưng thân thể lại kém, không thể uống nhiều, cho nên trong nhà không trữ trà. Hôm đó hắn đi ngang qua tiệm trà của Chu gia, ngửi được hương trà, nên tiến vào, sau đó lại ma xui quỷ khiến mà mua chút trà mới.
Ngẫu nhiên sau khi mua về lão nhân lại lấy pha uống, ban đầu cảm thấy tư vị không tệ, sau đó uống vài lần, phát hiện thân thể lại tốt lên một chút.
Lão nhân nói chuyện này với hắn, hắn biết trà không phải là dược, không thể nào chữa bệnh cứu mạng, nhưng hắn vẫn mang theo chút mong chờ, lại đến tiệm trà Chu gia mua năm cân.
Lại sau đó, quả thật thân thể lão nhân ngày một tốt hơn, Trương Phụng trở thành khách nhân thân thiết của trà Chu gia.
Tất nhiên hắn không hy vọng lá trá tốt như vậy sẽ biến mất, chỉ là ngay từ đầu khi Kỳ Hữu Vọng đến tìm hắn, hắn nghĩ rằng chỉ cần trà viên còn đó, thì hắn vẫn có cơ hội mua được lá trà này, nên không tính sẽ quản chuyện này.
Kỳ Hữu Vọng nói với hắn: “Ngươi chắc chắn rằng quá trình chế trà của Ngô gia giống với Chu gia sao? Bằng không vì sao cùng là trà từ thôn Chử Đình, nhưng hương vị lại không giống với Chu gia?”
Lúc này Trương Phụng mới xem trọng chuyện này hơn, sau khi được lão nhân đồng ý, liền đáp ứng giúp Kỳ Hữu Vọng. Vừa hay Ngô gia có một trà viên dùng nguồn nước của Trương gia hắn, hắn mới xuống tay từ chỗ này.
Hắn không phản bác lại lời Kỳ Hữu Vọng, ngược lại lại hỏi thẳng nàng: “Chúng ta quen biết đã lâu, chưa bao giờ thấy ngươi cầu người giúp việc gì... Vì sao lần này không để Kỳ gia hỗ trợ, mà lại tìm ta?”
Kỳ Hữu Vọng chống cằm nhìn ngắm những bức họa trên tấm bình phong trong đại sảnh, nói: “Nếu Kỳ gia ra mặt, tất nhiên Ngô gia không dám nói gì, nhưng đây là việc riêng của ta, là tự ta quyết định giúp Chu gia, cho nên ta không thể dựa vào quyền thế của Kỳ gia, mà phải dựa vào nhân mạch và bản sự của ta.”
Trương lão nhân ngồi nghe ở bên cạnh, gật gật đầu: “Xuân Ca nhi ngày càng thành thục ổn trọng rồi.”
Trương Phụng giật giật khóe miệng: “Ngươi không phải vì trà của Chu gia, mà là vì tiểu thư Chu gia này nhỉ? Chẳng lẽ trà Chu gia không trân quý bằng tiểu thư Chu gia sao?”
Kỳ Hữu Vọng giương lên nụ cười tươi tắn: “Đó là tất nhiên, có Chu tiểu thư, mới có trà Chu gia.”
- --
Chu Thư thuận lợi qua được kiểm tra của quan phủ, hơn nữa còn được quan phủ chấp thuận giống trà mới, cái tên 'Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà' xem như chính thức được định xuống.
Mặt khác nàng còn nghe được tin, rằng Ngô gia và Trương gia vì vấn đề thủy lợi mà náo loạn, không còn thời gian tạo áp lực lên trà hành để đối phó Chu gia.
Cũng cho Chu Thư cơ hội nghỉ ngơi phản kích. Trần thị ở nhà cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cho rằng trời không triệt đường chu gia, sau khi Chu Thư cao hứng, lại sinh ra một tia hoài nghi - - Vào thời điểm Ngô gia đối phó Chu gia, đột nhiên Ngô gia gặp chuyện không may, sao lại đúng lúc như vậy được?
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện này qua đi, đoán chừng chuyện gì đó cũng nhanh thôi...
Trước kia Trương Phụng đã từng xuất hiện, không biết mọi người còn nhớ không?
- --
Ta cũng không phải là người am hiểu về trà, đều là tra tài liệu, nên khó tránh khỏi có thêm sự tưởng tượng của riêng mình, nên đừng quan tâm quá nhe.