Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 32: Chương 32: An bày




Kỳ tam lang có một tia khoái cảm trả thù, chỉ là sau khi bình tâm suy nghĩ lại hối hận. Hắn làm vậy tất nhiên có thể làm Trần Kiến Kiều đánh mất ý niệm với Kỳ Hữu Vọng, nhưng Trần Kiến Kiều biết được chân tướng thì có khổ sở hay không?

Hắn không quan tâm đến thanh danh của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư có bị ảnh hưởng hay không, hơn nữa theo hắn nghĩ, hắn chỉ đang nói sự thật, vẫn chưa bẻ cong mối quan hệ của hai người.

Ngay khi hắn nghĩ nên trấn an Trần Kiến Kiều như thế nào, đã thấy vẻ mặt Trần Kiến Kiều phẫn nộ: “Kỳ tam thiếu, ngươi như vậy cũng quá đáng quá rồi đó!”

Kỳ tam lang ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên bối rối: “Trần tiểu thư...”

Hai mắt Trần Kiến Kiều đỏ lên, hốc mắt cũng chứa lệ: “Cho dù Kỳ lão tứ không phải là huynh đệ đồng bào nhất mẫu, nhưng các ngươi cũng là thân huynh đệ, sao ngươi có thể tùy ý bày bố sau lưng hắn? Hơn nữa chớ nói Kỳ lão tứ, ngươi còn kéo cả a tỷ ta vào trong, đây là muốn làm tổn hao thanh danh của a tỷ ta đúng không? Ta vốn tưởng rằng ngươi là quân tử, nhưng không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy!”

Cuối cùng Kỳ tam lang cũng biết vì sao trước đó bản thân lại hoảng hốt, bởi vì hắn tính sai phản ứng của trần kiến kiều, cũng đánh giá sai cách làm người của nàng - - Tâm địa Trần Kiến Kiều thiện lương, làm việc cũng đường đường chính chính, có lẽ nàng thích Kỳ Hữu Vọng, nhưng về phương diện này, nàng cũng có kiên định và nguyên tắc của bản thân.

Trước khi hắn làm như vậy, hắn cố gắng dự đoán Trần Kiến Kiều sẽ có phản ứng gì. Chỉ là hắn ghen tỵ khi Trần Kiến Kiều mở miệng ngậm miệng đều là Kỳ Hữu Vọng, hắn tình nguyện lấy việc này để đổi lại có thể làm chuyển hướng ánh mắt của nàng, nên không quan tâm gì khác mà làm như vậy.

Trần Kiến Kiều không muốn quan tâm đến Kỳ tam lang, nên xoay người rời đi.

Kỳ tam lang hoảng hốt, muốn giải thích, lại không biết tìm cái cớ gì để biện hộ cho hành vi ti tiện của bản thân. Hắn yên lặng mà đi theo.

Trần Kiến Kiều tức giận là vì hành vi của Kỳ tam lang làm tổn hại thanh danh của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, nhưng quả thật nàng cũng vì chuyện này mà cảm thấy khổ sở - - Nàng biết với tính cách của Chu Thư, cho dù ngủ lại biệt trang Kỳ gia cũng sẽ không thể làm ra việc thất lễ, cũng biết phẩm tính của Kỳ Hữu Vọng thuần lương, lại càng sẽ không làm ra sự tình thương hại Chu Thư.

Nàng khổ sở là vì hậu tri hậu giác phát hiện có lẽ Kỳ Hữu Vọng là thật sự hướng vào a tỷ của nàng.

Loại tâm tình này giống như bụi cỏ nhỏ mọc lên cùng với một đóa hoa, trong phạm vi tầm mắt của nó chỉ có đóa hoa này, mà bỗng nhiên một ngày gió nổi lên, khi đung đưa theo gió nó mới phát hiện thì ra ngay bên cạnh đóa hoa này đã sớm có một đóa hoa khác làm bạn rồi.

Kỳ tam lang đi theo phía sau sau khi suy nghĩ lại nhịn không được mà muốn nói: “Ngươi tức giận không phải vì ta bôi nhọ a tỷ ngươi, mà là lo lắng nhấc lên quan hệ với ta, cũng sẽ bị liên lụy đúng không?”

Trần Kiến Kiều dừng lại, vừa tức giận lại không hiểu mà nhìn hắn: “Ngươi đây là có ý gì?“. truyện tiên hiệp hay

“Mới vừa rồi không phải ngươi đã nghe rồi sao, về điềm xấu của ta. Ta khắc chết nương ta, nhũ mẫu chăm sóc ta cũng vì phu gia khắc khe mà biến mất, còn có những người thân cận với ta làm gì cũng không thuận lợi... Người khác đều sợ sẽ lui tới với ta, lo lắng điềm xấu của ta sẽ liên lụy bọn họ.”

Trần Kiến Kiều càng thêm tức giận: “'Điềm lành' và 'Điềm xấu' của ngươi thì liên quan gì đến ta? Ngày tháng sau này của ta, vô luận là bần cùng hay giàu có sung túc, hạnh phúc hay bi ai, may mắn hay bất hạnh, đều là do bản thân ta lựa chọn, có quan hệ gì đến ngươi đâu?”

Vốn Kỳ tam lang nên khổ sở thất vọng, nhưng nội tâm của hắn lại rất cao hứng, nhận sai mà nói: “Vừa rồi là ta không đúng, ta không nên nói chuyện của tứ lang và Chu tiểu thư ra như vậy.”

Trần Kiến Kiều thấy hắn còn chưa nhận thức được vì sao nàng lại tức giận, thoáng cười lạnh một cái.

“Việc này cũng là người khác nói với ta, ta chưa bao giờ nói với người ngoài chuyện này, hơn nữa ta cũng thề, ta tuyệt sẽ không nói chuyện này ra ngoài, để tránh mang đến phiền toái cho chu tiểu thư và tứ lang.”

Lời này ngược lại còn dễ nghe, tức giận của Trần Kiến Kiều tiêu tan không ít, hỏi hắn: “Người nào nói với ngươi?”

Kỳ tma lang nói: “Một vị bằng hữu mới quen trước đó vài ngày.”

Trần Kiến Kiều không có hứng thú hỏi thăm quan hệ giao tế của người ta, nhưng lại có chút lo lắng, đến bằng hữu của Kỳ tam lang cũng biết, vậy có phải là càng nhiều người đã biết việc này hay không?

Nàng cũng bất chấp khổ sở, vội vàng quay về chỗ Trần thị, giả vờ bản thân không khỏe, về Chu gia trước.

Lúc này Chu Thư đã từ trà viên trở về, nàng đến chỗ Chu viên ngoại hàn huyên một chút trước, giải thích nội tình đêm qua ngủ lại biệt trang Kỳ gia, lại thay đổi một thân xiêm y.

Chu Châu thu dọn y phục nàng thay ra, hỏi: “Tiểu thư, có muốn trả lại hay không?”

Chu Thư đánh giá bộ y phục này một lát mới nói: “Giặt rồi trả lại. Đợi lát nữa, đi tìm vải cắt may trước, cho người làm một bộ giống vậy, đến lúc đó nếu Kỳ gia không thu lại bộ y phục cũ này, tiện trả lại họ một bộ mới.”

Chu Châu lui xuống, thấy Trần Kiến Kiều chần chừ ở trước cửa hồi lâu, hỏi nàng: “Kiều tiểu thư đang làm gì đó?”

“Ta đến tìm a tỷ, bây giờ a tỷ có thuận tiện không?”

Chu Thư nghe tiếng, mở cửa ra đáp: “Có chuyện gì? Vào trong đi!”

Trần Kiến Kiều có chút khẩn trương và lo lắng, đi vào thấy Chu Thư không có nửa phần bất đồng với trước kia mới hơi chút thở phào, nói: “A tỷ, đã trở về là tốt rồi!”

Chu Thư chỉ xem nàng ấy là đang lo lắng cho an nguy của bản thân, nhân tiện nói: “Đêm qua bị trời mưa làm mắc kẹt ở thôn Chử Đình, nên ngủ trọ ở biệt trang Kỳ gia một đêm, để muội và cha nương lo lắng rồi.”

Nàng thản nhiên thừa nhận bản thân ngủ lại biệt trang Kỳ gia như vậy, cũng làm Trần Kiến Kiều có chút không bỏ được, phảng phất như tất cả mọi người đều lo lắng nàng bị ảnh hưởng như thế nào, mà hai nhân vật trong chuyện này lại không thèm để ý chút nào.

Chu Thư tiếp tục hỏi: “Không phải muội và nương đi ngắm hoa sao, sao lai trở về nhanh vậy, nương không về chung với muội sao?”

“Muội thấy không khỏe, nên về trước.”

Chu Thư kinh ngạc kéo nàng ấy qua quan sát, rất nhanh đã nhìn thấu sự ngụy trang của nàng ấy: “Hẳn là muội là không quen với trường hợp và bầu không khí như thế nên mới trở về!”

“A tỷ biết sao?”

Chu Thư vẻ không quan tâm: “Chẳng qua là muốn thay ta hoặc muội nhìn nhân gia thôi.”

Thế nhưng nàng tinh tế phát hiện hốc mắt Trần Kiến Kiều dường như có hơi đỏ, hỏi nàng: “Muội khóc sao? Tại sao?”

Trần Kiến Kiều thề thốt phủ nhận: “Không có, chẳng qua là nôn nóng quay về, bị bụi bay vào mắt, nên xoa nhẹ một chút.”

Chu Thư cũng không vạch trần nàng, nói: “Nếu bị ủy khuất việc gì cứ nói với a tỷ, tuy năng lực của tỷ có hạn, nhưng sẽ không cho người khác khi dễ muội.”

Tuy rằng ngày thường nàng xử lý công sự có vẻ rất mạnh mẽ và thiết huyết vô tình, nhưng Trần Kiến Kiều biết bên trong nàng là một người rất ôn nhu và săn sóc, loại ôn nhu này không người nào có thể chống đỡ được, nên nhịn không được mà nói với nàng ấy chuyện xảy ra hôm nay.

Chu Thư không nói một lời mà nghe nàng ấy nói xong, vẻ mặt dần dần ngưng trọng: “Kỳ tam lang chưa nói vị bằng hữu kia là ai sao?”

“Chưa nói, muội cũng không muốn truy vấn.”

Chu Thư gật đầu, tỏ vẻ đã biết, lại ôn nhu cười cười: “Đa tạ Kiều Nương đã bảo vệ ta như thế.”

Trần Kiến Kiều rối rắm nhìn nàng, dè dặt cẩn trọng hỏi: “A tỷ, tỷ có từng lo lắng sẽ giải quyết chung thân đại sự của bản thân thế nào không?”

Dù cho Chu Thư không vội, cũng có rất nhiều người sốt ruột thay nàng, hơn nữa tuy Chu viên ngoại khoan dung, nhưng cũng sẽ không thể trơ mắt nhìn nàng đến hai mươi tuổi cũng không giải quyết chung thân đại sự.

Vẻ mặt Chu Thư cũng chưa đổi, tựa hồ tuyệt không để ý việc này, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lệnh của cha nương lời của mai mối, nếu cha nương thật sự muốn chọn nhân gia cho ta, dường như cũng sẽ không chấp nhận cho ta xen vào.”

Trần Kiến Kiều nghĩ rằng: “Cũng phải, đến người cường đại mạnh mẽ bậc này như a tỷ cũng vô lực làm chủ chung thân đại sự của bản thân, thì muội còn nghĩ làm gì?”

Chu Thư sợ nàng ấy sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, lại khuyên giải an ủi nàng ấy đôi câu.

Trần Kiến Kiều không vì chuyện này mà sa sút tinh thần quá lâu, rất nhanh đã dời lực chú ý vào việc khác.

Chờ khi Trần Kiến Kiều rời đi, Chu Thư mới lạnh mặt xuống, mặt nàng không chút biểu cảm gọi Chu Châu đến, căn dặn một số chuyện để Chu Châu đi làm. Chờ khi Chu Châu làm xong những việc nàng giao, sau khi điều tra rõ ràng lời đồn đãi đêm qua nàng không về truyền ra từ nơi nào, nàng lập tức đuổi thẳng những hạ nhân tỳ nữ này đi.

Sau khi Chu viên ngoại biết được chuyện này, không bác bỏ quyết định của nàng, mà hỏi nàng: “Sao Thư Thư lại cho rằng là hạ nhân trong nhà làm lộ bí mật, mà không phải là Kỳ gia bên kia?”

Chu Thư nói: “Chẳng là nữ nhi chỉ ngủ lại biệt trang Kỳ gia một đêm, nhưng lại phát hiện hạ nhân ở biệt trang được huấn luyện nghiêm chuẩn, thủ khẩu như bình, cũng chưa từng để lổ ra nửa phần chuyện của Kỳ tứ thiếu với nữ nhi, có thể thấy hạ nhân ở biệt trang đều là được điều - - Chỉ dạy. Vậy thì tất nhiên tin tức nữ nhi ở lại biệt trang Kỳ gia không phải truyền ra từ Kỳ gia.”

Nàng nói như vậy, Chu viên ngoại liền hiểu rõ, khi người Kỳ gia đến, hạ nhân Chu gia đều biết ông và Trần thị đang lo lắng vì chuyện Chu Thư đã muộn vẫn chưa về. Nhất là người trong viện của Chu Thư, có lẽ bọn họ đã nghe được phong thanh, nên truyền ra ngoài.

“Đuổi đi cũng tốt, hạ nhân có hai lòng như vậy không giữ lại được, cũng không thể lưu!”

Chu Thư cũng chưa nói nàng hoài nghi Trần Tự Tại, dù sao cũng không có chứng cứ để nói ra, cũng không thể làm người ta tin được, ngược lại còn tổn hại đến hình tượng của bản thân.

Chu viên ngoại nhìn nữ nhi xinh đẹp nhà mình, thở dài thật sâu.

Chu Thư vội quan tâm nói: “Cha sao vậy, thân thể lại không khỏe rồi sao?”

Chu viên ngoại phất phất tay với nàng, nói: “Mùa hạ oi bức, lại mưa cả ngày, khó tránh khỏi có chút buồn khổ, nhưng cũng không trở ngại gì, ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”

Mùa hạ các năm Chu gia đều an bày không ít khối băng giải nhiệt, nhưng vì thân thể Chu viên ngoại yếu kém nên không dám để quá nhiều băng trong phòng tránh để ông bị phong hàn, thế cho nên đến mùa hạ trong phòng ông rất oi bức. Trần thị chịu không nổi, nên tính tình cũng dễ bị nổi bạo hơn chút.

Chu Thư nhớ đến lần trước cha nàng cảm thấy hoàn cảnh ở Đình Trà Trà Sơn tốt, nàng tính có nên thuê một viện tử ở bên kia hay không, để cha nàng điều dưỡng thân thể bên đó?

Hơn nữa gần đây nàng cũng cảm thấy sau khi thành Tín Châu đổ mưa thì vừa ẩm vừa nóng, không thích hợp ở lại. Tiết trời ở Đình Trà Trà Sơn trước khi mặt trời mọc rất dễ chịu, nhưng sau khi mặt trời mọc cũng rất nóng bức, chỉ có khi nàng ở biệt trang Kỳ gia, mới cảm thấy thanh mát một chút.

Chu viên ngoại không biết tính toán của Chu Thư, ông hít một hơi, nói lời đầy thành khẩn: “Thư Thư, không biết khi nào cha sẽ ra đi, cho nên chung thân đại sự của con, cha muốn nhanh chóng an bày cho con.”

Chu Thư ngẩn ra, chợt hạ mắt: “Lệnh của cha nương - -”

Chu viên ngoại đánh gãy lời nàng: “Đừng nói những lời vô nghĩa đó với cha, con là nữ nhi của ta, lại là do ta nhìn, ta dạy mà lớn lên, tâm tư của con thế nào, ta còn không biết hay sao?”

Ông vì bản thân có được một nữ nhi xuất sắc như vậy mà tự hào, nhưng đồng thời, sự sầu lo của ông cũng hằn lên nếp nhăn trên trán ông.

Trong mắt cũng mang theo sự vừa lòng và thưởng thức với nữ nhi nhà mình, Chu viên ngoại nói: “Con rất xuất sắc, không hề kém cạnh với đại đa số nam nhi khác, cha tin, gia nghiệp Chu gia có thể khuếch trương lớn mạnh trong tay con.”

Rồi ông lại chuyển lời, “Nhưng cha lại lo lắng con không thủ được gia nghiệp - - Không phải con không có năng lực, mà là vì thế đạo bức bách. Thế đạo cũng mặc kệ năng lực của con có xuất chúng đến thế nào, chỉ cần con là nữ tử, đó cũng là đối tượng mà nó khi dễ.”

“Cha, nữ nhi biết.” Sắc mặt Chu Thư có chút tái - - Mặc dù cường thế như nàng cũng sẽ bị thế đạo này làm cho cảm thấy không rét mà run.

“Cha không có thân huynh đệ, thúc bá huynh đệ đều ở Kiến An, mà ta cũng không muốn đưa một tiểu hài đồng lên làm con thừa tự, cho nên nếu con đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cha sẽ cho người tìm một hôn sự nhập môn (ở rể) cho con.” Ông dừng một chút, nghĩ đến chất tử của thê tử, lại nói, “Về An Ca...”

Chu Thư thẳng thắn cự tuyệt: “Cha, nữ nhi và biểu ca chỉ có tình nghĩa huynh muội.”

Chu viên ngoại gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn Kỳ tứ thiếu thì sao?”

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Chọn ta, chọn ta đi! Cuối cùng chúng ta cũng là tình lữ rồi!

Thư Thư:...

- -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.