Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 72: Chương 72: Cố tri




“Cố tri”

Phát hiện Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm vào mình, Trương Hạc hỏi: “Vị này là?”

“Đây là phu quân của vãn bối, Kỳ Hữu Vọng.” Chu Thư vội vàng giới thiệu.

“Vãn bối Kỳ Hữu Vọng, hiệu là Vọng Thư, trong nhà đứng hàng thứ tư, tiếp kiến Thừa Nghị Lang.” Kỳ Hữu Vọng nho nhã lễ độ tự giới thiệu.

Hạ Kỷ Nương khó nén kinh ngạc trong lòng, nàng cảm thấy thiếu niên này thật sự rất giống nữ tử, chợt nhớ lại năm đó lần đầu tiên nàng gặp Trương Hạc.

“Phu quân?” Trương Hạc cũng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu, “Thì ra Chu tiểu thư đã thành gia. Lang quân thật tuấn tú, nhị vị rất xứng đôi.”

“Thừa Nghị Lang quá lời.” Trên mặt Chu Thư tươi cười.

Trương Hạc không ở lại Tín Châu quá lâu, vẫn còn một đống thiếp mời cần đối phó, cho nên Chu Thư cũng không trì hoãn chính sự, muốn chịu tội với nàng, mặt khác còn phải cảm tạ nàng.

Trương Hạc thật sự rộng lượng, nàng phất tay, nói: “Không cần tạ lỗi, ngươi cũng không phải người có lỗi. Cũng không cần nói cảm tạ, vì ta cũng thật sự cảm thấy hứng thú với Hồng trà này, vậy nên hôm nay cũng muốn hỏi một chút, trà này là do Chu tiểu thư tạo ra?”

“Vãn bối bất tài, Chử Đình Hồng này đúng là vãn bối tạo ra.” Chu Thư bình thản nhưng trong đó lại mang theo chút tự hào, đến nhân vật bậc này như Trương Hạc cũng tán thưởng nàng, quả nhiên những ngày vất vả này của nàng không phải uổng phí.

“Giỏi!” Trương Hạc vỗ tay nói, “Giỏi lắm!”

Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng có chút lờ mờ, không rõ tại sao Trương Hạc lại kích động như vậy. Hạ Kỷ Nương cười giải thích: “Nhị lang nàng ấy từ lâu đã rất hứng thú với những cây trồng mới, mấy năm nay cũng vẫn luôn cố gắng nghĩ ra các loại cây trồng mới, hoặc là nâng cao năng suất cây trồng. Vì thế, khi nhìn thấy Hồng trà thiên hạ độc hữu này, mới có thể hưng phấn như vậy.”

Chu Thư khiêm tốn nói: “Hồng trà nho nhỏ, không đáng nhắc đến.”

“Chu tiểu thư lại tự xem nhẹ mình rồi. Phải biết rằng vạn vật trên đời, muốn sáng tạo ra một cái gì đó chưa từng có trước nay, còn khó hơn cả cải tiến thứ đã có sẵn từ trước.” Trương Hạc nói, sở dĩ nàng có được thành tựu như hôm nay, ngoại trừ tự thân nghiên cứu, đương nhiên cũng không thể không nhờ ân trời ban.

Mà Chu Thư có thể tạo ra Hồng trà, hoàn toàn là dựa vào sự thông minh tài trí của chính nàng ấy.

Trương Hạc thừa nhận trà của Chu gia, còn nói đến được thông gia là Hoàng gia tặng Cổ Lương trà, sau khi dâng cho trưởng bối trong nhà uống, nhận lại được phản hồi không tệ, cho nên lúc này nàng đến Tín Châu, cũng muốn mang chút Cổ Lương trà về.

Chu Thư nói: “Nếu ngày sau Thừa Nghị Lang còn muốn Cổ Lương trà và Chử Đình Hồng trà, có thể phó thác người Hoàng gia đến đây, chỉ cần nói một tiếng, vãn bối sẽ chuẩn bị một ít cho Thừa Nghị Lang.”

Trương Hạc vừa định nói không cần phiền toái như vậy, thì Hạ Kỷ Nương đã cười đáp ứng.

Sau đó Hạ Kỷ Nương mới nói cho Trương Hạc: “Chu tiểu thư này là muốn giúp ổn định trà Chu gia ở thị trường Phủ Châu, để nàng cho người Hoàng gia mang trà về, không phải là muốn cột người Hoàng gia lên cùng một con thuyền đó sao?!”

Trương Hạc hít một hơi lạnh: “Chu tiểu thư này làm việc cũng thật hoàn mỹ, tâm tư thâm trầm như là Kỷ Nương vậy.”

Hạ Kỷ Nương: “Hửm?”

Trương Hạc: “Không có, ta là nói, tâm tư nàng ấy còn thâm hơn cả Kỷ Nương nàng.”

“Nàng còn một cơ hội cuối cùng để được ngủ trên giường.”

Trương Hạc: “... Ta là nói, nàng ấy và Kỷ Nương giống nhau, thông minh tuyệt đỉnh! Đương nhiên, thông minh và tài giỏi nhất vẫn là Kỷ Nương nhà ta.”

Hai người lại chuyển lại đề tài, Trương Hạc hỏi: “Vậy sao Kỷ Nương lại đồng ý?”

Hạ Kỷ Nương nói: “Nàng cũng nói sau khi nương và tiểu nương uống trà này vào, thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn mà, dù sao chúng ta cũng đều muốn mua trà của Chu gia, sao không để Hoàng gia thuận tiện mang về một ít? Tất nhiên trong nhà chúng ta có người có thể đến Tín Châu mua, nhưng cũng quá xa, vẫn là để Hoàng gia mang về cho bớt chút việc.”

Hạ Kỷ Nương suy nghĩ, lại bổ sung thêm, “Đúng rồi, còn có Lộc ca, Hoa Sinh và Nam Qua cũng phải tặng một ít. Lộc ca ở công bộ, phải đi lại nhiều nơi, rất mệt mỏi, uống nhiều môt chút để giảm bớt mệt nhọc. Hoa Sinh vừa sinh hài tử trước vẫn đừng nên uống, chỗ Nam Qua thì có thể gửi nhiều một chút, để hắn tặng cho nhà đại bá phụ một ít.”

(Hoa sinh: đậu phộng, nam qua: bí đỏ)

Trương Hạc: “...”

Quả nhiên vẫn nên để Hoàng gia mang về cho bớt việc!

Hạ Kỷ Nương còn cảm khái: “Nếu Hoa Sinh có được một nửa tâm nhãn của Chu tiểu thư này thôi thì tốt rồi.”

Trương Hạc nói: “Hoa Sinh rất thông minh mà, hiện tại quản lý trong nhà gọn gàng ngay ngắn, rất có phong phạm của Kỷ Nương năm đó đấy!”

“Đó là vì có chúng ta chống đỡ sau lưng, nếu một ngày chúng ta mất đi, ta sợ nàng sẽ không chống đỡ được.”

Trương Hạc không lo lắng chút nào: “Không phải còn có Lộc nhi và Nam Qua đó sao! Ai dám ức hiếp Hoa Sinh chứ!”

Hạ Kỷ Nương không thảo luận với nàng nữa.

Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng không rõ hai người này nói gì sau khi rời đi, hôm nay diện kiến cũng xem như vui vẻ, thậm chí sau khi Kỳ Hữu Vọng biết được Trương Hạc có một nông trường, tiện đó học lấy kinh nghiệm, sau đó trao đổi kinh nghiệm nuôi heo.

Trương Hạc nói: “Về kỹ năng trong nghề chăn nuôi này thì ta không bằng ngươi rồi!”

Trương Hạc còn mời Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư khi có thời gian thì đến Lâm Xuyên làm khách, hai người đều đáp ứng.

- -----

Sau khi rời khỏi hồ Phù Dung, Kỳ Hữu Vọng bày ra dáng vẻ trầm tư, Chu Thư không quấy rầy nàng, cho đến khi về nhà mới hỏi: “Tứ lang ngộ ra được điều gì sao?”

Kỳ Hữu Vọng nói: “Không có, chỉ là cảm thấy kỳ quái.”

“Hửm? Kỳ quái chuyện gì?”

“Ta cảm thấy ta có cảm giác quen thuộc với Trương Thanh An này.”

Chu Thư kinh ngạc: “Tứ lang đã từng gặp Trương Thanh An rồi sao?”

“Hẳn là chưa từng, nhưng trên người hắn có thứ làm ta cảm thấy rất thân quen, tựa như cảm giác khi tha hương gặp được cố tri vậy.”

Bỗng nhiên nét tươi cười của Chu Thư phai nhạt, chờ khi Kỳ Hữu Vọng lấy lại tinh thần, Chu Thư đã không để ý đến nàng một hồi lâu rồi.

“Nương tử sao vậy?” Kỳ Hữu Vọng khó hiểu.

“Nàng có cảm giác thân quen với Trương Thanh An, còn xem đối phương như là tri kỷ?” Chu Thư chua chát nói.

Kỳ Hữu Vọng chớp chớp mắt, cười hì hì nói: “Nương tử lại ghen rồi sao?”

“Không có.” Chu Thư phủ nhận.

“Hì hì, nương tử, ta chỉ thích nàng thôi, huống hồ ta không thích nam tử, dù cho đối phương có dáng vẻ soái khí trẻ tuổi thế nào, ta cũng sẽ không thích một người có thể làm cha ta.”

Chu Thư nghĩ, cái này cũng không khác gì mấy.

Nàng nói: “Trương Thanh An này còn trẻ hơn cha nàng mười tuổi mà!”

“Ai nói ta là nhi tử có được khi tuổi già của cha ta làm chi, à không, là nhi nữ mới đúng! Huống hồ ta nghe nói nữ nhi và nghĩa tử của Trương Thanh An đều lớn tuổi hơn ta!”

“Lại nghe ngóng được ở nơi nào rồi?”

“Chỉ tùy tiện hỏi thăm được thôi. Nương tử, lần này xem như là cơ hội tốt để kiếm tiền rồi!”

Đương nhiên Chu Thư biết, cho nên nàng chuẩn bị quay về trà viên chế hết trà thu thành Hồng trà trước khi mùa đông đến, sau đó nương theo sức hút lần này, đề cao thanh danh Hồng trà hơn nữa.

Đến cuối thu, Chử Đình Hồng trà đã bán được một tháng, mỗi ngày quán trà vừa mở cửa không bao lâu đã bán sạch hết, cũng không phải không có người đến tiệm trà khô Chu gia mua trà, nhưng trà có sẵn lại rất đắt, hàng cao cấp đã bị các hộ hơi giàu có mua hết, chỉ còn lại một ít hàng Hồng trà thứ phẩm hương vị không được tốt lắm.

Cho dù thế nào, Chử Đình Hồng trà cũng vẫn cung không đủ cầu.

Quan phủ cũng từng đặc biệt đến tìm Chu Thư, sau khi trãi qua nhiều phen trao đổi, quan phủ cũng buông tha cho việc muốn đưa Hồng trà vào trà viên của quan phủ, nhưng cống phẩm sang năm nộp lên cần phải có Chử Đình Hồng trà trong đó.

Chỉ cần chúng không giành công trạng cho riêng mình, thì Chu Thư cũng không thèm để ý đưa chút Hồng trà này lên làm cống phẩm, nàng cũng biết có lẽ Kỳ Thầm đã biện hộ giúp nàng, bằng không với tính tình tham lam của đám quan này, sợ là dù thế nào cũng phải bắt nàng giao ra phương pháp chế Chử Đình Hồng trà.

Chu Thư bận rộn chế Hồng trà, nên việc khai phá trà viên mới giao lại cho Lý quản sự, Chu viên ngoại cảm thấy thân thể ông đã không còn vấn đề gì, nên muốn đích thân xử lý.

Trần Tự Tại biết lần trước bản thân đi nhầm nước cờ, lúc này đi theo bên cạnh Chu viên ngoại làm tùy tùng, chịu cực khổ, dù có muốn hắn tự mình trồng trà, làm hắn một thân bụi đất cũng không nửa câu oán hận.

Chu viên ngoại không nói gì, nhưng sắc mặt giành cho hắn cũng hiền hòa lại vài phần, sau đó nói với hắn: “An Ca, trước nay ta vẫn luôn là thương nhân, xuất thân thương tịch, ngươi đi theo ta cũng không có được bao nhiêu tiền đồ, vẫn nên trở về đọc sách cho tốt, về chút học phí này, ta và cô mẫu cũng sẽ không thiếu cho ngươi.”

Ông đã từng nghĩ đến, tuy rằng Trần Tự Tại này có suy nghĩ riêng của chính mình, nhưng dù sao cũng là biểu ca của Chu Thư, ngày sau Chu Thư còn cần một thân thích để qua lại. Cho nên nếu Trần Tự Tại có thể có được chút công danh, có lẽ sẽ không cần phải nhìn ngó mấy mẫu đất này.

Trần Tự Tại siết chặt nắm tay dưới tay áo, ngoài mặt thì nói: “Sao Tự Tại có thể để cô trượng và cô mẫu lại trợ cấp cho Trần gia được? Có phải cô trượng ghét bỏ Tự Tại ngu dốt làm việc không chu toàn không? Con sẽ cố gắng nỗ lực!”

“Ta không có ý này!” Chu viên ngoại bị hắn nói có chút áy náy, “Chỉ là ta cho rằng, trong tất cả tầng lớp thì chỉ có kẻ sĩ là cao quý, ngươi chỉ có đọc sách mới có thể có con đường tốt. Tiền đồ tương lai, đừng quên mất người nhà.”

Trần Tự Tại rưng rưng đáp ứng.

Không lâu sau đó Chu Thư mới biết được tin này, nhưng nàng không nói gì, hiện thời cha nàng đã đuổi người về, nàng cũng đỡ phải cho người lưu ý động tĩnh của hắn.

Nhưng Trần Trị Hùng lại chạy đến chất vấn Trần thị có phải coi thường người một nhà ông ta hay không, bằng không vì sao lại muốn đuổi Trần Tự Tại về nhà, Chu viên ngoại bị ông ta huyên náo đến đau đầu, biết mục đích của ông ta, nên cho ông ta ít tiền, rồi đuổi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.