“Hạ sính”
Trình tự nghi thức nghị thân thập phần phức tạp, nhưng ở Tín Châu ngoại trừ các đại hộ có tính gia trưởng nghiêm minh như Kỳ gia, những hộ bình thường cũng sẽ không tuân thủ những quy củ này một cách nghiêm chỉnh, Chu gia vì thể hiện sự coi trọng với Chu Thư, cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Nhưng vì sự đặc thù của mối hôn sự này, dù là Kỳ gia hay Chu gia đều không gióng trống khua chiên mà tổ chức, cho đến khi Kỳ Thầm lại để Ngô thị nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho Kỳ tam lang, có người cẩn thận hỏi thăm mới biết được thì ra là vì để Kỳ tứ lang sớm được thành thân, cho nên mới đưa hôn sự của Kỳ tam lang lên bàn nghị sự.
Tuy rằng e ngại địa vị của Kỳ tam lang, nhưng nhìn địa vị của Kỳ gia cũng chắc chắn sẽ có người nguyện ý gả nữ nhi của mình cho hắn, thế nhưng lần đó hắn làm ra hành vi thất lễ với tiểu thư Tưởng gia, làm không ít người nổi lên do dự.
Thứ nhất nếu bọn họ gả nữ nhi cho Kỳ tam lang, thì có làm Tưởng gia không vui hay không? Thứ hai bọn họ lo lắng hắn có lại tiếp tục nói những lời như thế với nữ nhi nhà mình, chọc các nàng thương tâm nữa không.
Chính vì thế Kỳ Thầm lại gọi Kỳ tam lang về nhà mắng cho một trận, để hắn đăng môn đến Tưởng gia tạ lỗi, như thế người khác mới lại không tiếp tục cắn chặt điểm ấy không tha.
Lần đầu tiên Kỳ tam lang chống đối cha hắn, nói: “Con không đi, các đại hộ này thì chướng mắt con, những nhân gia tầm thường chắc chắn cũng sẽ nguyện ý gả nữ nhi cho con!”
Kỳ Thầm bị hắn chọc cho tức giận, nhà môn đăng hộ đối thì không chịu cưới, ngược lại lại muốn tìm hộ thấp hơn?
Kỳ tam lang rất cao hứng khi người cha đã bỏ mặc hắn mười mấy năm cuối cùng cũng vì hôn sự mà cho hắn chút quan tâm, nhưng đã muộn rồi, so với việc có được sự quan tâm của cha, hắn càng muốn có được những gì mình muốn hơn.
Lại nói: “Cha cho là Chu gia và Kỳ gia môn đăng hộ đối sao?”
Kỳ Thầm nhướng mày, khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị nay lại càng tối sầm đáng sợ hơn.
“Huống hồ Chu gia còn đưa ra ý muốn tứ lang ở rể - - Tất nhiên việc này là tứ lang tự nguyện, cùng với tổ mẫu khuyên bảo, nhưng nếu việc đó xảy ra với con, thì cha sẽ cho phép sao?”
Kỳ Thầm lạnh giọng quát lên: “Đồ xấc xược!”
Trên mặt Kỳ tam lang không chút hoảng loạn, hắn bình tĩnh nhấc vạt áo trước lên quỳ xuống trước mặt Kỳ Thầm, nói: “Con không muốn đến ở rể nhà khác, chỉ là muốn cha thay con bàn một mối hôn sự, có lẽ môn không đăng hộ không đối, nhưng cũng không quá tệ.”
Kỳ Thầm nói: “Quả nhiên ngươi có ý trung nhân.”
Lần trước sau khi Phương thị đề điểm, ông mới ý thức được bản thân nhi tử này đã sớm động xuân tâm, sợ là giống như ông năm đó gặp được Bạch thị, mà nhất kiến chung tình.
“Lần trước ngươi không chịu nói, lần này nếu còn không nói, đừng mong còn cơ hội nữa.”
Kỳ tam lang quan sát sắc mặt ông, thấy có vẻ đã hòa dịu xuống, mới nổi lên dũng khí mà nói: “Nàng là nữ nhi nông gia, dường như trong nhà cũng không giàu có.”
Mặt Kỳ Thầm đen lại một ít: “Ngươi thích nàng ta như vậy, thì bỏ chút tiền mua về làm thiếp là được rồi, nàng ta là một nữ nhi nông gia lấy về nhà, có thể làm tốt dâu hiền thê đảm sao?!”
“Con muốn dùng tam thư lục lễ, quang minh chính đại cưới nàng về nhà, làm nương tử Kỳ Hữu Đức con!”
Kỳ Thầm hừ lạnh: “Ngươi nằm mơ đi!”
Kỳ tam lang không hiểu, vì sao người cha mười mấy năm qua chưa từng quan tâm đến hắn, thậm chí bởi vì hắn khắc chết thân nương mà thờ ơ lạnh nhạt nay lại bỗng nhiên kiên trì việc này như vậy.
Nếu như là vì cái gọi là thể diện Kỳ gia, thì việc của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, sao ông lại dễ dàng buông xuôi đến vậy? Chẳng lẽ thật sự là vì sủng ái Kỳ Hữu Vọng sao?
Kỳ Thầm cắn mãi không buông, Kỳ tam lang đành phải đi tìm Phương thị, ở Kỳ gia, ngoại trừ nhũ mẫu, chỉ có Phương thị còn quan tâm đến hắn một chút, người duy nhất hắn có thể nghĩ đến để xin giúp đỡ quả thật chỉ có Phương thị mà thôi.
Phương thị nghe hắn nói ý đồ đến đây, thì nói thẳng: “Ta không giúp được con.”
Trong lòng Kỳ tam lang có chút nôn nóng: “Tổ mẫu không khuyên được cha sao? Nhưng việc hôn sự của tứ lang...”
Lúc này Phương thị mới giận dữ nói: “Con cũng đừng thấy cha con không cho con cưới một nữ tử không môn đăng hộ đối là vì con làm hắn không vui, sự thật con là hài tử của hắn, giữa phụ tử nào có xa cách thù địch, sao hắn có thể thật sự bỏ mặc con được? vốn ngoại nhân cho rằng con ở Kỳ gia không được coi trọng, tương lai tài nguyên cũng sẽ ít đi, nếu hắn thật sự cho con cưới một nữ tử nông gia không giúp ích được gì cho con, chỉ biết đứng nhìn cổ vũ như vậy, sẽ là một bất lợi cho ngày sau của con...”
Kỳ tam lang nói: “Nhưng con không cần một nương tử có thể trợ giúp đường làm quan cho con, cũng không cần một nương tử gia tài bạc vạn, con chỉ cần một người có thể không quan tâm đến quá khứ của con, sẽ không vì thân phận, điềm xấu của con mà tiếp cận hoặc là sợ hãi con, có thể làm con cảm thấy thoải mái tự tại khi được kề cạnh cùng nhau!”
“Điểm này huynh đệ các con thế mà lại rất giống nhau.” Phương thị nói.
Kỳ tam lang ngẩn ra, biết bà là đang nói đến Kỳ Hữu Vọng, chỉ là hắn không quá thấy hứng thú với ánh mắt chọn nữ nhân của Kỳ Hữu Vọng, lại cầu Phương thị thêm lần nữa.
Phương thị không đáp ứng hắn, chỉ nói: “Việc hôn sự của Xuân Ca nhi cho dù có định ra cũng phải qua vài ngày mới có thể thành thân, trong thời gian này con hãy suy nghĩ thêm đi!”
Kỳ tam lang cẩn thận cân nhắc lời này, mới hiểu được Phương thị đây là đang ám chỉ cho hắn, hắn còn nhiều thời gian để có thể nghĩ biện pháp thuyết phục cha hắn.
Cuối cùng Kỳ tam lang cũng không đến mức mù quáng vô thố, lúc này hắn không trực tiếp bỏ về biệt tranng, mà ở lại trong nhà. Tuy rằng Kỳ Thầm và Ngô thị cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không thể nào đuổi hắn về.
Cho rằng bọn họ im lặng là đồng ý, Kỳ tam lang bắt lấy cơ hội, cơ hồi là mỗi ngày đều đeo bám dai dẳng trước mặt Kỳ Thầm, mỗi lần đều chọc cho kỳ thầm tức giận đến khôn cùng.
Kỳ Thầm mắng hắn: “Ngươi tưởng ngươi như tứ lang sao? Không làm gương cho đệ đệ, lại học hắn cái thói mặt dày mày dạn!”
Kỳ tam lang chưa từng bị Kỳ Thầm mắng, vốn tưởng hắn sẽ chịu không nổi, nhưng lại bỗng phát hiện, Kỳ Thầm càng mắng hắn, hắn càng có thể cảm nhận được tâm tình trước nay chưa từng có.
Kỳ Hữu Vọng vì hôn sự của mình mà về nhà, trùng hợp đụng phải cảnh Kỳ Thầm mắng Kỳ tam lang, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, nên ở bên cạnh vừa ăn dưa ướp lạnh, vừa hóng chuyện.
Kỳ Thầm mắng xong, thấy nàng ở một bên xem diễn, nên lôi cả nàng vào răn dạy một phen: “Sắp là người phải thành thân rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy hả?!”
Kỳ Hữu Vọng hiểu ý, vội chuyển dưa ướp lạnh qua: “Đương nhiên con hiểu chuyển, cha ăn dưa ướp lạnh này cho nhuận họng, như thế mới có khí lực tiếp tục giáo huấn tam ca.”
Kỳ Thầm tức giận trừng mắt nhìn nàng, nghĩ ràng có phải vài năm này ông đã ít quan tâm đến nàng, lại không quản giáo, mới khiến nàng có dáng vẻ thiếu tâm nhãn như vậy không?
Ông mặc kệ hai người, sau khi ném bọn họ cho Ngô thị và Phương thị xong, thì lại xa nhà.
Tuy là ông xa nhà, nhưng cũng chỉ đến phủ châu lân cận dạy học nửa tháng, mà hôn sự của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư ông cũng đã đáp ứng rồi, trong nửa tháng kế tiếp, cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng cần ông phải đích thân xử lý.
Hôn sự được định xuống theo định thiếp đưa đến hai nhà, 'Định thiếp' là bái thiếp ghi rõ tình hình hai nhà, tuy rằng song phương đều đã rất quen thuộc tình hình của nhau, nhưng vẫn phải theo quy củ.
Sau khi Trần thị biết Kỳ Thầm lại rời nhà đi xa thì tìm Chu viên ngoại oán trách: “Kỳ giảng thụ không hiểu lễ giáo vậy sao? Hai nhà còn chưa gặp mặt mà ông ta đã vội vã đi xa nhà vậy rồi, đây là xem thường Chu gia à!”
Chu viên ngoại không tức giận, ông vui vẻ mà nói: “Đổi lại là ta, ta cũng có chút tức giận. Dù sao vốn nên là Kỳ gia chọn ngày hoàng đạo, nhưng hôm nay đổi thành Chu gia ta chọn, dù ngoài mặt Kỳ gia không nói gì, nhưng trong lòng đại để vẫn còn có chút không thoải mái.”
Vì tính đặc thù của mối hôn sự của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, lễ nghị hôn tất nhiên không cách nào dựa theo phong tục cưới gả bình thường mà đến được, Kỳ Thầm cảm thấy xem ngày hoàng đạo để thành thân như là sự đã thành của Chu gia, ông cũng không cần phải đi lo chuyện này làm gì!
Việc ông đi xa nhà, đây chẳng phải là đang tỏ thái độ của bản thân cho Chu gia biết sao?
Trần thị lại hỏi: “Vậy hai bên có cần phải gặp mặt nữa không?”
Gặp mặt là để trước ngày thành thân cho đối phương biết người mình sẽ cưới gả là ai, nhưng Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư đã quen biết nhau từ trước, vậy bước này có thể tỉnh lược bớt hay không đây?
Chu viên ngoại nói: “Vẫn phải làm cho hoàn chỉnh, an bày cho chúng nhìn nhau chút đi!”
Chu gia bên này đưa ý cho gặp mặt, Kỳ gia bên kia cũng không cự tuyệt. Hai bên gặp nhau ở quán trà mà Kỳ gia thường đến, đây cũng là muốn thông cáo đến mọi người, Kỳ gia và Chu gia hoàn toàn là theo phong tục cưới gả bình thường.
Vừa lúc Chu Thư cũng muốn nhìn một chút xem danh tiếng trà nhà mình ở quán trà như thế nào, nên đến theo lời hẹn.
Chu gia chọn gian trà phía đông của quán, Kỳ gia thì chọn gian phía bắc, trà gian rộng mở tứ phía, mỗi bên chỉ treo một cái mành để bảo đảm sự riêng tư của khách nhân.
Kỳ Hữu Vọng biết chu thư ở đối diện, liền cuốn mành trúc lên, cho đến khi Chu Thư nhìn về phía nàng, nàng mới hưng phấn mà vẫy vẫy tay.
Chu Thư thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, nhịn không được mà cười nhẹ ra tiếng. Bà mối hỏi nàng có vừa lòng hay không, nàng gật đầu nói: “Vừa lòng!”
Nói xong, lại cho bà mối chút tiền thưởng, bà mối vui đến mức nói rất nhiều lời hay.
Sau khi nhìn nhau xong rồi, Chu gia cũng căn cứ vào bát tự của cả hai mà chọn được ngày hoàng đạo, là vào tháng năm năm sau. Vốn ban đầu thái độ của Trần thị còn lấp lửng nhưng khi nghe đạo sĩ của Cát Tiên quan nói trong bát tự của Kỳ Hữu Vọng là đại vận dụng thần, là mệnh số thập phần tốt, không chỉ vượng bản thân, còn vượng cho người khác.
Dân chúng Tín Châu đều tin phụng Cát Tiên, càng tín phục các đạo trường ở Cát Tiên quan, tuy rằng bà nghe không hiểu cái gì là 'Đại vận, dụng thần', nhưng chỉ cần biết bát tự của Kỳ Hữu Vọng không xấu, vậy là đủ.
Về phần hạ sính, Chu gia chọn ngày có Kỳ Thầm ở nhà.
Ngày hạ sính, Kỳ Thầm và Ngô thị muốn đích thân đến, mà Kỳ tam lang muốn biết Trần Kiến Kiều có còn ở Chu gia không, nên cũng cùng đến một thể.
Trên đường hạ sính thập phần náo nhiệt, không biết chuyện còn tưởng là nhà ai đang làm lễ đón dâu nữa là, - - Tuy rằng hạ sính là quá trình trước khi thành thân, cũng là một bước không thể bỏ qua, hơn nữa sau khi hạ sính, thì mối hôn sự này đã xem như triệt để định xuống rồi, dù cho bên nào cũng không thể đơn phương hủy bỏ, cho nên mức độ long trọng không thua gì lễ đón dâu.
Kỳ tam lang khiêm tốn đi phía sau, vào Chu gia, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Kỳ Thầm, Ngô thị, Chu viên ngoại và Trần thị, Kỳ tam lang thừa lúc có nhiều quan khách, Chu gia không có người nào rảnh rỗi chú ý đến hắn, lập tức đưa mắt tìm người trong nhóm khách nhân của Chu gia.
Tìm một lúc cũng không thấy Trần Kiến Kiều ở đây, nhưng lại để hắn gặp được một người quen.
Hắn có chút ngoài ý muốn: “Dung Thích huynh?”
Trần Tự Tại nhìn thấy hắn, trên mặt xẹt qua tia hoảng loạn, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt liền thoải mái lại, cười nói: “Chu viên ngoại là cô trượng ta, ta sống nhờ ở đây, nhưng sao Tông Hoa lại ở trong này?”
Kỳ tam lang trầm mặc một lúc, hiển nhiên có chút không muốn nói ra thân phận của mình, nhưng nghĩ đến hắn đã gọi Chu viên ngoại là cô trượng, vậy là có quan hệ với Trần Kiến Kiều, vì thế nói: “Ta là người Kỳ gia, hôm nay theo trưởng bối đến Chu gia thay tứ đệ hạ sính.”
Trần Tự Tại vờ kinh ngạc, nói: “Tông Hoa giấu kỹ quá ta cũng không biết gì hết!”
Kỳ tam lang bị hắn nói làm cho có chút hổ thẹn, hắn và Trần Tự Tại là ngẫu nhiên mà quen biết, ngày ấy hắn từ nhà quay lại biệt trang của mình, trên đường về gặp một phụ nhân đang mắng con mình là đứa nhỏ tang môn tinh, hắn nghe được những lời này, bỗng chốc nghĩ đến bản thân, nhất thời đứng lại tranh luận.
Lúc này, Trần Tự Tại đi ngang qua, tiến đến nói những lời từ kinh sách, tận tình khuyên nhủ người làm nương này, trên đời không có gì gọi là 'Điềm xấu' cả, chỉ là hài tử tuổi nhỏ, cần có trách nhiệm với nó. Nàng ta làm nương lý nên che chở cho hài tử của mình, mà không phải là nhục nhã hắn.
Cuối cùng Kỳ tam lang không biết quan hệ của hai mẫu tử này có thay đổi gì không, nhưng hắn lại bị những lời của Trần Tự Tại nói đến rơi nước mắt, vì thế nên cùng kết giao.
Hắn tự giới thiệu mình, nhưng Trần Tự Tại chỉ nói hắn từ Dực Dương đến, không quen thuộc với phong thổ ở Tín Châu, thậm chi ở Tín Châu cũng không quen biết nhiều người. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền cùng Trần Tự Tại lấy quan hệ bằng hữu mà lui tới.
Thậm chí ngày Ngô thị đi gặp mặt tiểu thư các hộ cho hắn, vốn hắn đang cùng các bằng hữu du ngoạn ở gần hồ Phù Dung, sau đó gặp được Trần Tự Tại, nên mời hắn gia nhập cùng tụ hội.
Trong một nhóm nam tử mười mấy hai mươi tuổi tụ tập, có người lấy bút viết thơ ca ngợi mỹ nhân, vì thế dẫn đến mọi người bắt đầu thảo luận mỹ nhân ở Tín Châu thậm chí là cả thiên hạ.
Luận đến Chu Thư, tuyệt đại đa số những người đã gặp qua nàng đều tán thành nàng là đại mỹ nhân, chỉ có một số người biểu hiện bản thân có lập trường khác lấy cớ là vì Chu Thư xuất đầu lộ diện, phản bác rằng danh tiết chu thư có thiếu sót.
Sau này có người trong lúc vô tình mà đề cập đến chuyện chu thư ở lại trú mưa qua đêm ở biệt trang của Kỳ tứ công tử, dường như trở thành 'Bằng chứng' về sự thiếu sót trong danh tiết của Chu Thư.
...
“Ta cũng không có ý giấu diếm thân phận.” Kỳ tam lang nói.
Trần Tự Tại phất phất tay: “Là ta có mắt không thấy thái sơn, không liên quan gì đến Tông Hoa.”
Kỳ tam lang cũng không muốn nói nhiều với hắn về những chuyện không quan trọng, hắn hỏi: “Nói thế thì, vậy là Dung Thích huynh là huynh trưởng của Trần tiểu thư rồi?”
Trần Tự Tại thoải mái thừa nhận: “Quả thật ta có một muội muội.”
Kỳ tam lang lại nói: “Có phải nàng thường xuyên đến thôn Chử Đình đúng không?”
Trần Tự Tại gật đầu.
Kỳ tam lang xác định thân phận huynh muội của bọn họ, lại hỏi: “Vậy Trần tiểu thư đâu rồi?”
Trần Tự Tại hỏi lại: “Trước đó vài ngày muội ấy được cha nương gọi về nhà, vì sao Tông Hoa lại hỏi thăm đến muội ấy?”
Kỳ tam lang nghĩ quả nhiên nàng ấy vì bị tổn thương cho nên muốn tránh về nhà, bỗng nhiên trong đầu nổi lên đấu tranh, thất hồn lạc phách mà nói: “Không có chuyện gì.”
Trần Tự Tại không truy vấn, chỉ là ở nơi Kỳ tam lang không nhìn thấy, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ mưu tính.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Cuối cùng hôm nay cũng gặp được Thư Thư, dù không thể thân thiết như trước.
Thư Thư: Ta chỉ là muốn xem phản hồi về danh tiếng của trà nhà mình.
Vượng Vượng: Lão mẫu, đổi giường thành giường đơn đi!!!
Thư Thư: Giường đơn sao? Tuy rằng đổi tư thế yêu cầu phi thường cao, nhưng cũng không phải không thể khiêu chiến.
Vượng Vượng: PPPPP!
- --
Nói đến phong tục cưới gả ở cổ đại, kỳ thực trước thời Nam Tống, phía Bắc tương đối coi trọng việc này, phía Nam bởi vì cách xa trung tâm chính trị, nên thường có người không mua sách ghi chép quy định phong tục, thậm chí ở Lưỡng Quảng, Phúc Kiến nam nữ còn tự do yêu đương, còn chạy vào rừng cây nhỏ mà chơi xe điện đụng mà cha mẹ cũng không quản cũng xem là chuyện bình thường, nên từ ban đầu quan phủ cũng đành chịu.
Nên ta cũng lười, chỉ viết đơn giản các quy định phong tục này thôi, cứ như mây bay đi ha.