“Nghiệm chứng”
Trần Tự Tại thấy Kỳ Hữu Vọng ở đây, nên muốn nói lại thôi, Chu Thư nói: “Tứ lang không phải người ngoài, biểu ca cứ nói đi.”
Trần Tự Tại suýt đã không duy trì được vẻ tươi cười trên mặt, chỉ đành không tình nguyện nói một ít vấn đề ở trà viên cho Chu Thư nghe ở trước mặt Kỳ Hữu Vọng.
Chu Thư cũng không bởi vì không thích Trần Tự Tại mà có thành kiến với những việc này, nàng nghiêm túc lắng nghe, nghe xong đề nghị của hắn: “Những vấn đề biểu ca nhắc đến quả thật rất đáng để thương thảo, đến lúc đó ta sẽ tham thảo với cha, đa tạ biểu ca.”
Trong lòng Trần Tự Tại vui vẻ, vừa muốn nói gì đó thì Kỳ Hữu Vọng, người đã đứng cạnh lắng nghe hồi lâu, đã phân phó Lâm Cầm cắt dưa ướp lạnh mang đến: “Tiểu thư nói lâu như vậy, có lẽ rất khát rồi, mau ăn chút dưa ướp lạnh nhuận họng đi.”
Chu Thư cười đáp ứng, mà Kỳ Hữu Vọng nhìn hai miếng dưa trong tay, lại nói với Trần Tự Tại: “Ngại quá biểu đại cữu ca tương lai, chỉ có hai miếng dưa ướp lạnh, những miếng khác đều đã phân cho những nhân công làm việc dưới trời nắng nóng rồi.”
Khóe môi Trần Tự Tại giật giật, nói: “Ta không ăn, biểu muội, ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Khi Trần Tự Tại đi rồi, Chu Thư mới cười như không cười mà nhìn Kỳ Hữu Vọng: “Có vẻ như tứ lang không muốn gặp biểu ca?”
Kỳ Hữu Vọng mới không thừa nhận đâu! Nàng nói: “Ta chỉ là cho hắn đãi ngộ giống với những người ở đây thôi.”
Chu Thư nhận lấy miếng dưa lạnh, cắn một miếng nhỏ, phát hiện miếng dưa này vừa ngọt lại nhiều nước, vừa vào miệng còn mang theo một hơi mát lạnh, rõ ràng trời đã vào thu, thời tiết lại như tiết trời mùa hạ, có thể ăn được miếng dưa này, quả thực hưởng thụ đến không chịu được.
“Miếng dưa này đã ướp lạnh rồi sao?” Chu Thư hỏi.
“Phải, ta đã cho người ngâm trong giếng lạnh rất lâu đó.”
Chu Thư có chút ngoài ý muốn khi nàng ấy không dùng đồ dựng đá băng, Kỳ Hữu Vọng nói: “Dùng đá nhiều thì rất phô trương lãng phí, bây giờ ta đã là người thành gia, cũng không thể giống như trước kia, hơn nữa đã vào thu, nước giếng lạnh lẽo, chỉ cần thả xuống giếng lạnh hai ngày, sẽ ướp lạnh được thôi.”
Khó có khi Kỳ Hữu Vọng có giác ngộ như vậy, Chu Thư cảm giác vui mừng sâu sắc, nàng lại có chút nghi hoặc: “Tín Châu cũng đã nhập thu, vậy sao dưa này còn ngọt như vậy?”
Dưa là loại trái mùa hạ, tuy có vài nơi có thể kéo dài đến tháng 8,9, nhưng khi đó đã không còn ngọt và nhiều nước như giữa hạ nữa.
“Ta Cũng không biết, đây đều là ta mua trong các hộ trồng dưa của người ta, vì dưa nhà bọn họ ngọt và nhiều nước, ta mới vội mua cho tiểu thư nếm thử.”
Chu Thư nghĩ đến lá trà nhà mình, trong lòng lại toát ra ý niệm khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng liền ép suy nghĩ này xuống.
Vì suy nghĩ đến thân thể của Kỳ Hữu Vọng, nàng nói: “Dưa có tính hàn, ăn nhiều không tốt, tứ lang vẫn nên ăn ít thôi.”
Những lời khuyên thế này Kỳ Hữu Vọng đã nghe nhiều, nhưng khó có khi phát ra từ miệng Chu Thư, nên động tác ăn dưa của nàng cũng chậm lại không ít, vui vẻ rạo rực mà nói: “Ta biết rồi.”
Không hiểu sao nàng ấy lại cười ngây ngô như vậy, Chu Thư cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Hôn kỳ của hai người còn hơn nửa năm, nhưng ngoại trừ nhà mới, các dụng cụ khác trong nhà đều đang được mua thêm vào, thì những đồ dùng hồi môn, đồ bài trí cho phòng đón dâu cũng phải bắt đầu chuẩn bị.
Kỳ Hữu Vọng đã có Ngô thị và Phương thị chuẩn bị thay nàng, mà Trần thị lại thay Chu Thư sắp xếp những chuyện này. Trước ngày hứa hôn bà đều nhắc chuyện cưới xin với Chu Thư, bây giờ hôn sự đã định xuống, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc cho chất tử, nhưng bà vẫn lo lắng đến hôn phu và sự lựa chọn của nữ nhi nhiều hơn, cho nên xử lý chuyện này càng tận tâm hơn.
Chu viên ngoại dứt khoát mặc kệ chuyện này, thừa lúc thân thể có chuyển biến tốt đẹp hơn, thường xuyên chạy đến thôn Chử Đình giám sát.
Tuy rằng Đình Trà Trà Sơn không hái trà thu, nhưng công việc trong trà sơn cũng không ít, vì Chu Thư chưa nghĩ xong biện pháp để nâng cao chất lượng trà hạ, trà thu, nên nàng vẫn luôn cùng các sư phó chế trà lấy trà thu vừa mới hái xuống để làm thử nghiệm.
Chu viên ngoại thấy mỗi ngày nàng đều đi sớm về muộn cũng không tiện, nên thuê một tòa tiểu viện của nông gia cho hai cha con nghỉ lại nếu không kịp về lại trong thành khi trời tối.
Mặc dù Kỳ Hữu Vọng có mời bọn họ đến biệt trang để nghỉ lại, nhưng Chu viên ngoại nghĩ rằng hai người còn chưa thành thân, hai cha con tiến vào nơi đó chung quy cũng khó nhìn, nên từ chối.
Bây giờ biệt trang ở thôn Chử Đình này đã hoàn toàn trở thành sản nghiệp dưới danh nghĩa của Kỳ Hữu Vọng, vào thời điểm nàng đính hôn Ngô thị đã quyết định chuyển nó sang cho nàng, vì là đồ cưới của Ngô thị, nên bà làm vậy cũng không có gì khiến người tranh luận.
Chu viên ngoại cũng đến sinh cơ nhàn viên, bây giờ heo Kỳ Hữu Vọng nuôi đã được 180 cân (~107kg), hơn nữa từ mười mấy hai mươi con heo, bây giờ đã tăng lên đến năm sáu chục con.
Những con heo đực năm tháng tuổi đã có thể lai giống, mà không hiểu vì sao heo đực Kỳ Hữu Vọng nuôi lại rất được các thôn dân phụ cận hoan nghênh, bọn họ tìm Kỳ Hữu Vọng thương nghị, kéo heo mẹ nhà mình đến lai giống.
Heo đực dùng lai giống cũng có tính phí lai giống, thường phổ biến là trước khi lai thì giao một nửa tiền, chờ khi heo mẹ mang thai lại giao nửa còn lại. Kỳ Hữu Vọng không ngờ cho heo đực lai giống cũng có thể kiếm tiền, vốn nàng nuôi heo đực là để cho heo mẹ nhà mình lai giống, nhưng bây giờ có thể kiếm thêm chút thu nhập cũng tốt.
Chu viên ngoại cũng rất hiếu kỳ với chuyện này, nên hỏi thôn dân: “Ta thấy còn rất nhiều hộ cũng nuôi heo đực, sao các ngươi không đến những hộ đó lai giống?”
Thôn dân này đáp: “Tất nhiên là vì heo của Kỳ gia tốt rồi! Ngươi nghĩ mà xem, heo Kỳ gia ăn ngon, chất thịt được dưỡng ra rất non mềm, dù là dùng phương thức nấu nướng nào, cũng ăn ngon hơn thịt heo cùng loại, cho nên lấy heo Kỳ gia để lai giống, heo con sinh ra chắc chắn cũng tốt hơn!”
Chu viên ngoại nghĩ, thịt heo Kỳ gia ăn ngon là vì Kỳ gia nuôi tinh tế, cho dù heo của các ngươi là từ giống của heo đực Kỳ gia, nhưng dựa theo phương pháp nuôi dưỡng của các ngươi, dù cho heo đó có nuôi ra thì cũng ăn không ngon bằng.
Bất quá ông cũng không nói lời này ra ngoài, ông cũng biết Kỳ Hữu Vọng mua lá trà nhà mình cho heo ăn, mà gia hộ bình thường cũng không tiêu nổi số tiền này.
Nghĩ đến lá trà nhà mình, trên mặt ông lại hiện lên nụ cười hài lòng: “Đất đai ở thôn Chử Đình tốt, cây cối trồng ra cũng tốt theo!”
Lời này của ông cũng không phải là nói suông, ngoại trừ trà ở Đình Trà Trà Sơn ra, những cây trồng trong phạm vi một hai dặm gần đây đều sinh trưởng tốt hơn những nơi khác. Hiện tại đã giữa thu, lá cây ở không ít nơi đều đã bắt đầu úa vàng, rơi rụng, chỉ có cây cối quanh đây vẫn còn xanh um tươi tốt như trước, nửa điểm héo úa cũng không có.
Ông cảm thấy có thể do ảnh hưởng của hoàn cảnh này, nên từ sau khi thường xuyên đến thôn Chử Đình, thân thể của ông đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
Chu Thư nghe xong lời của ông, ý niệm trước đó càng ngày càng hiện lên thêm mãnh liệt.
Trước kia sở dĩ nàng chọn thôn Chử Đình để mở trà viên mới, ngoại trừ nó nằm ở ngoại ô thành Tín Châu, cũng bởi vì chỗ này nhiều sườn núi thích hợp để trồng trà, hơn nữa cũng tương đối tiện nghi.
Giá đất ở nơi gần châu thành thế này cũng không rẻ, nhưng thôn Chử Đình ngoại trừ có nhiều sườn núi ra thì, nơi có địa thế bằng phẳng khoáng đạt để canh tác cũng ít hơn Dực Dương, Trì Sơn, Quý Khê, khí hậu ở nơi này cũng không khác gì những nơi khác cho nên giá cũng rẻ hơn.
Trong ba năm Chu Thư xây dựng nên Đình Trà Trà Sơn, nàng đều nhận thức rõ những điều này, mà tất cả sự khác biệt đều bắt đầu từ sau trận mưa kia.
Chu Thư suy đi nghĩ lại, sau đó ánh mắt lại đặt lên người Kỳ Hữu Vọng.
Ám hương lan tỏa khắp cầm thất, tiếng đàn uyển chuyển du dương, nhưng Kỳ Hữu Vọng lại đánh đến không yên lòng, mồ hôi chảy đầy đầu.
Cuối cùng cũng đàn xong một khúc, nàng mặt đỏ tai hồng vừa lau mồ hôi vừa hỏi Chu Thư: “Tiểu thư nhìn ta làm gì?”
Chu Thư nhìn nàng nóng đến đỏ mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ, nói: “Tứ lang đã định thân với ta rồi, chuyện của Chu gia nàng cũng nên hiểu biết mới phải, ngày khác không ngại cùng ta đến trà viên khác dạo một vòng, được chứ?”
Kỳ Hữu Vọng chưa từng nghĩ tới sẽ nhúng tay vào việc buôn bán trà của Chu gia, nhưng Chu Thư muốn dẫn nàng đến trà viên khác, đây không khác nào nói với thế nhân quan hệ của hai người, nàng chỉ hơi suy nghĩ chốc lát, đã rất thích ý mà đáp ứng rồi.
Trước khi cùng Kỳ Hữu Vọng đến trà viên khác, nàng cho người tuốt hết lá trà ở vài cây trà rồi để cây khô héo, lại cho người chăm sóc mấy ngày, hạ nhân không rõ chân tướng thế nào, những vẫn làm theo lệnh.
Đến thời điểm Kỳ Hữu Vọng đi qua, Chu Thư tự tay cắt cành lá của một gốc cây trà, Kỳ Hữu Vọng cũng không rõ chân tướng, hỏi nàng: “Tiểu thư không đau lòng sao?”
Chu Thư lấy lá trà đã cắt cho vào bao, đưa cho Kỳ Hữu Vọng: “Cho tứ lang mang về cho heo ăn, không đau lòng.”
Kỳ Hữu Vọng còn chưa kịp thay heo nhà mình cảm tạ nàng, lại nghe nàng nói: “Chỉ là đã vì heo của tứ lang mà cắt hết những cành lá này, chỉ phải làm phiền tứ lang chăm sóc cây trà này hai ngày.”
Kỳ Hữu Vọng: “...”
Hẳn là nàng không chọc giận gì tiểu thư đâu nhỉ? Nhưng sao nàng cảm thấy như bản thân đang bị chỉnh thế này?
Chu Thư không có ý đùa giỡn nàng, bởi vì thời điểm Kỳ Hữu Vọng chăm sóc cây trà, nàng cũng sẽ đến trà viên làm việc, cho nên trong mắt người ngoài, đó là các nàng tuy còn chưa thành thân, nhưng tình cảm đã rất tốt đẹp.
“Nghe nói đó là lang quân tương lai của tiểu thư, dáng vẻ cũng thật tuấn khí!” Khi các nữ nhân công đang hái trà, cùng người làm chung tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu).
“Thật vậy hả? Đó là tiểu công tử của Kỳ gia, được nuông chiều từ bé, thoạt nhìn da thịt trông còn non mịn hơn cả nữ tử nữa.”
“Hắn và tiểu thư đứng cùng một nơi, cũng thật là một đôi thiên địa tác hợp!”
“Nhìn tình cảm của bọn họ cũng thật tốt, sau này thành thân, nhất định là tương kính như tân, cầm sắt hòa minh. (*mang ý ẩn dụ là vợ chồng hòa hợp)
Lúc này lại có người nghi hoặc mà nói: “Sao ta nghe nói là Kỳ tứ công tử ở rể?”
“Ở rể? Ngươi nghe ở đâu?”
“Người ở Chu gia đều biết, bên ngoài là Kỳ tứ công tử cưới tiểu thư, trên thực tế là Kỳ tứ công tử ở rể Chu gia, bằng không sao Kỳ tứ công tử đến giúp tiểu thư làm việc chứ hả!”
Lý quản sự nghe thấy các nàng nói chuyện, tiến lên quát lớn: “Đều không lo làm việc tụ tập ở đây nhàn thoại cái gì?”
Mọi người lập tức phát hoảng, ào ào giải tán, chuyên tâm làm việc. Lý quản sự bắt được người nói Kỳ Hữu Vọng ở rể, hỏi hắn: “Ngươi nghe Kỳ tứ công tử ở rể từ nơi nào?”
“Rất nhiều người đều đang nói mà.” Người này nói.
Lý quản sự nhíu mày, thấy hắn cũng không biết căn nguyên ở nơi nào, thì đuổi hắn đi làm việc, sau đó đi đến báo cáo chuyện này cho Chu Thư.
Tuy rằng hào quang của hắn hoàn toàn bị lu mờ bởi một nữ lưu như Chu Thư, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn tin phục Chu Thư, cho nên những điều có khả năng gây bất lợi cho quan hệ hài hòa giữa hai nhà Kỳ, Chu, hắn chắc chắn phải báo cáo lên.
Chu Thư nghe xong, không tỏ thái độ gì với chuyện này, nhưng vẫn nói với Lý quản sự: “Vẫn là Lý quản sự cẩn thận, bằng không ta cũng không biết thì ra còn có tin đồn như vậy truyền ra, Lý quản sự vất vả rồi.”
Lý quản sự được khích lệ, trong lòng vui vẻ rạo rực, vội nói: “Nào có, thay đông gia và tiểu thư quản lý vài việc vặt, cho dù chỉ là những tin đồn nhỏ thế này cũng là trong bổn phận.” (Đông gia: chủ nhân, ông chủ)
Hắn cũng biết việc hiệp thương giữa Kỳ gia và Chu gia, nhưng biết là một chuyện, thay hai nhà giấu diếm lại là một chuyện khác.
Chờ Lý quản sự báo xong mọi việc, Kỳ Hữu Vọng cũng chăm sóc xong cây trà kia, - - Kỳ thực nàng cũng không chăm sóc gì nhiều, chỉ đơn giản là tưới chút nước và bón chút phân cho nó là xong.
Chu Thư không nói gì, chờ làm xong bên này, lại dẫn Kỳ Hữu Vọng quay về.
Ngày hôm sau, có người bên trà viên đến báo: “Cây trà tiểu thư cho người tuốt hết lá rồi phơi khô mấy ngày trước nay đã mọc ra chồi mới, mà cây trà hôm qua tiểu thư chặt... Cũng đã đâm chồi rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn cũng có chút khó có thể tin được.
Trong cùng một trà viên, cây trà bị phơi khô trước đó đã qua rất nhiều ngày, nhưng vì sao, cây trà bị chặt kia chỉ mới hôm qua lại có thể lớn nhanh đến vậy được?
Ngón tay thon dài của Chu Thư như có như không mà gõ nhẹ lên mặt bàn, tuy rằng nàng biết suy nghĩ của bản thân quá mức hoang đường, nhưng chuyện này làm nàng không thể không tin, có lẽ thật sự có liên quan đến Kỳ Hữu Vọng.
Nàng đứng dậy, chuẩn bị đến trà viên để nhìn tận mắt.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày này đi ngao du một phen...