Kỳ Hữu Vọng đi gặp Phương thị trước, phi thường đắc ý nói cho phương thị việc bản thân đặt tên cho chuồng heo, tất nhiên Phương thị đón theo lời nàng, khen tên nàng đặt thật hay.
Tổ tôn hai người lại nói chuyện một hồi, trong lòng Kỳ Hữu Vọng còn nhớ trong tiền đường Chu Thư và nhị ca đang nói chuyện, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền tạm biệt Phương thị, đi ra tiền đường.
Khi nàng đi ra thì đã muộn, Kỳ nhị lang vừa tiễn bước Chu Thư không bao lâu. Kỳ nhị lang thấy dáng vẻ thất vọng của nàng, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi động xuân tâm sao? Nếu không thì sao lại để tâm nàng ta đến vậy?”
Kỳ Hữu Vọng phản bác lại: “Nàng là ta mời đến, ta còn chưa tận tình làm trọn vai trò gia chủ nữa mà!”
Kỳ nhị lang cười lạnh: “Người ta là đến đưa trà, mà ngươi mời đến cái gì chứ?”
Kỳ Hữu Vọng lườm đóa hoa nhỏ còn treo bên tai hắn một cái, cũng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết cái gì, ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội để thỉnh giáo cách buôn bán là thế nào!”
“Ngươi buôn bán cái gì?”
“Bán heo đó, ta nuôi heo không phải để bản thân ăn, dù sao cũng phải bán đi, cách để kiếm tiền đó!”
Kỳ nhị lang chính là không vừa mắt với chút tiền từ việc nuôi heo này, chỉ là khi Kỳ Hữu Vọng không có chí khí, sự uy hiếp đối với hắn sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, hắn cũng không lại đi quản nàng, còn bày ra nụ cười giả dối: “Nếu ngươi muốn thỉnh giáo nàng, thì sao không đến Chu gia?”
Kỳ Hữu Vọng có chút xấu hổ: “Nàng không mời ta...”
“Vậy ngươi còn không nghĩ biện pháp để nàng mời ngươi?” Kỳ nhị công tử liếc nàng một cái, rồi rời đi.
Kỳ Hữu Vọng lấy khăn ra, hừ hừ: “Không được mời ta cũng có biện pháp đăng môn bái phỏng!”
Nghĩ nghĩ, nàng lại nhét khăn vào lại: “Nhất thời không vội, dù sao ngày sau cũng còn rất nhiều thời gian.”
- -
Lại nói sau khi Lý viên ngoại mua trà mới của Chu gia về quán, được một thời gian cũng không có ngươi hỏi thăm. Người đến quán trà tham gia đấu trà hoặc nhiều hoặc ít đều tự mang theo trà của mình đến, thậm chí có người trực tiếp chọn danh trà trong quán.
Lý viên ngoại cũng không nóng vội đề cử trà Chu gia, hắn vẫn luôn chờ đợi một cơ hội thích hợp.
Cuối cùng có một ngày, Lâm đại lang, Lâm Thừa Trực và Trình thất lang, nhi tử thứ bảy của Trình gia, một phú tộc ở Tín Châu, bọn họ đấu trà trong quán trà của hắn, mà màu sắc nước trà nhuyễn của Lâm đại lang có hơi kém hơn Trình thất lang một bậc nên bại trận.
Sau khi Trình thất lang chiến thắng thì dương dương tự đắc, thập phần khinh thường Lâm đại lang, sau đó người này thẹn quá thành giận, suýt nữa đã đánh nhau với Trình thất lang.
Sau đó Lý viên ngoại ra mặt điều đình, lại nói với Lâm đại lang: “Nơi này của ta có chút trà mới, có lẽ có thể giúp đại công tử lật ngược một ván.”
Lâm đại công tử lơ đễnh nói: “Đến Tạ Nguyên trà còn thua, còn trà gì có thể lật ngược ván đấu?”
Trình thất công tử nhân cơ hội trào phúng: “Đúng vậy, Lý viên ngoại, cái này căn bản không phải là do trà, mà là kỹ xảo của hắn không tốt!”
Lâm đại lang giận dữ nói: “Cái rắm, chính là do trà, ta đổi lại trà khác, chắc chắn thắng ngươi!”
Vì thế hắn nói Lý viên ngoại lấy trà mới của Chu gia, Trình thất lang ở bên cạnh cười ha hả: “Trà Chu gia có thể thắng trà Nhật Đúc của ta sao? Nằm mơ đi!”
Lâm đại lang có chút hoài nghi, hắn cũng không muốn lại thua một trận nữa. Lý viên ngoại vỗ ngực cam đoan: “Chỉ cần lâm đại công tử ổn định tâm thần, với kỹ xảo điểm trà vừa rồi, tất nhiên không có vấn đề gì. Nếu sau khi đấu xong, mọi người cảm thấy trà này không ngon, làm tổn thất tiền bạc của Lâm đại công tử, ta sẽ bồi thường thay công tử!”
Thấy hắn hào khí như vậy, làm Lâm đại lang cũng hơi vững tâm một chút, vì thế lại một lần nữa mở lại ván đấu với Trình thất lang.
Vốn Trình thất lang có thể không đáp ứng hắn, nhưng nghĩ đến trà Chu gia quả thật không phải là danh trà gì, hắn đã nghĩ nhân cơ hội này để Lâm đại lang lại mất thể diện, thua nhiều tiền hơn một chút, nên nhận ứng chiến.
Đầu trận đấu, trà Chu gia cũng không có chỗ nào quá xuất sắc, mọi người thấy thất vọng với điều này, cảm thấy Trình thất lang đã nắm được thắng lợi trước mắt, Lâm đại lang cũng suýt đã từ bỏ. Song khi Lâm đại lang rót nước vào chén trà, lấy trà tiển đảo quanh, nước trà đặc nhuyễn dần dần nổi lên một tầng bọt tinh thuần...
...
Đám đông giải tán, Trình thất lang trừng mắt hung tợn nhìn Lý viên ngoại: “Lý viên ngoại ngươi đứng về phe hắn?”
Lý viên ngoại vội cười hòa hoãn nói: “Lời này của Trình thất công tử sai rồi, ta là một thương nhân, tất nhiên lấy việc bán trà làm chủ đạo. Không bằng, Trình thất công tử cũng dùng trà Chu gia, lại cùng đấu với Lâm đại công tử một ván nữa thì thế nào?”
Lâm đại lang thật vất vả mới thắng được, xem như trận sau hòa nhau với Trình thất công tử, vậy thì còn gì là đấu? Hắn lập tức tỏ vẻ mặc kệ. Mà Trình thất công tử cũng chỉ nói cứng: “Lần tới chúng ta cùng dùng một loại trà, ta không tin ngươi có thể lại thắng được ta!”
Lâm đại lang hừ lạnh một tiếng, tìm Lý viên ngoại mua mấy cân trà mới của Chu gia về nhà.
Sau khi Trình thất công tử rời khỏi quán trà, càng nghĩ càng cảm thấy không thể hiểu sao trà của bản thân lại thua, vì thế hắn cho người đi mua hết tất cả loại trà ở Tín Châu, tính toán mang về nhà thử hết một lần.
Kết quả hạ nhân nhà mình mang về một đống các loại trà, nhưng cố tình lại không có trà mới của Chu gia. Hắn truy vấn là chuyện gì xảy ra, hạ nhân này nói: “Hiện tại trà mới của Chu gia không còn để bán. Chưởng quầy nói là, năm nay chỉ có hai trăm cân trà búp độc mầm, Kỳ gia mua mấy chục cân, Lý viên ngoại lại mua mấy chục cân, còn một vài khách lẻ, mua một lần lại quay lại mua tiếp, rất nhanh đã hết trà.”
Trình thất lang nói: “Hừ, cái gì mà hết trà, chắc chắn Chu gia vẫn còn trà mới, chỉ là không tùy ý bán cho người khác thôi!”
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, vì thế tự mình đến cửa hàng trà Chu gia một chuyến.
- -
Trà mới được tiêu thụ mạnh giúp Chu gia thoát được khốn cảnh không người hỏi mua, hơn nữa để Chu Thư cũng thấy được thị trường trà ở Tín Châu sẽ còn lớn hơn nữa, trà Chu gia cũng hoàn toàn có thể cạnh tranh cùng các đại hộ trà viên kia!
Căn cứ vào điều này, nàng càng thêm xem trọng trà xuân của Đình Trà Trà Sơn hơn, số lần chạy đến bên đó cũng nhiều hơn.
Mà heo Kỳ Hữu Vọng nuôi hơn một tháng, rốt cuộc cũng ủ được đống phân heo làm phân bón cho cây trà của Chu gia.
Chu Thư không muốn chiếm tiện nghi của Kỳ Hữu Vọng, nên mở lời mua lại của nàng, Kỳ Hữu Vọng nói: “Ta chỉ nghe người ta nói mua heo mua trà hay mua những cái khác, chỉ chưa từng nghe sẽ mua phân.”
Chu Thư: “... Nhưng Kỳ tứ công tử không biết là, khi người khác hỏi Chu gia và Kỳ gia có quan hệ sâu xa gì, lại nói là vì duyên cớ đưa phân này, sợ là cũng không dễ nghe gì!”
Kỳ Hữu Vọng tưởng tượng tình cảnh này một chút, không nhịn được mà bật cười trước.
Nàng cười một lúc, thấy Chu Thư vẫn duy trì vẻ mặt lãnh diễm kia, liền thỏa hịệp: “Vậy thôi được, chúng ta chính là quan hệ mua bán.”
Tuy rằng chút phân heo này không đáng tiền, nhưng Chu Thư là người cẩn thận, cũng không hy vọng sau này sẽ vì vậy mà mâu thuẫn lợi ích với Kỳ gia, nên soạn ra văn kiện đưa cho Kỳ Hữu Vọng đóng dấu.
Khi Kỳ Hữu Vọng đóng dấu xong, nàng lại mời Chu Thư đi thăm quan chuồng heo của mình, Chu Thư nghĩ tốt xấu gì tấm bảng ở chuồng heo cũng là do bản thân đề bút, nên đi một chuyến.
Nàng vốn nghĩ rằng chuồng heo đều có chút mùi hôi khó ngửi, là nơi dơ bẩn không thể tả, không ngờ khi nàng đi vào khu vực nuôi heo treo bảng 'Sinh cơ nhàn viên', lại phát hiện nơi này hoàn toàn bất đồng với chuồng heo trong tưởng tượng của nàng.
Tuy rằng trong chuồng heo vẫn sẽ có chút mùi, nhưng lại không đến nổi khó ngửi, mà khu vực nuôi heo lớn như vậy, mà trong chuồng lại không nuôi nhiều heo lắm, đếm chỉ có hơn hai mươi con.
Mỗi chuồng đều được quét dọn sạch sẽ, đám heo con đều đang ăn hỗn hợp khoai hồng sơn đã được nấu chín trong máng, là trộn giữa khoai non và cám, đôi lúc sẽ phát ra tiếng 'Ột, ột', thoạt nhìn rất dịu ngoan lại nhu thuận.
Bên kia có đám heo con trông còn nhỏ hơn, Kỳ Hữu Vọng nói: “Đó là đám heo vừa được hai tháng, còn lại bên này là hơn hai mươi ngày. Đám heo được hai tháng, có thể làm heo sữa nướng, hương vị sẽ rất ngon.”
Nói xong, nàng lại đến gần đám heo con, mà đám heo con thấy nàng đi đến, vẫn sẽ theo mùi hương chạy đến cọ trước người nàng như cũ.
Nhìn đám heo con ỷ lại Kỳ Hữu Vọng như vậy, cuối cùng Chu Thư cũng hiểu được trước kia nàng ấy mang vẻ mặt buồn rầu nói đám heo con ỷ lại mình là tình cảnh thế nào, hơn nữa lời nàng ấy nói cũng không ngoa.
Nhưng dù đám heo con ỷ lại nàng đến vậy, nàng ấy lại là một mặt lạnh nhạt nói ra việc làm món heo sữa nướng, Chu Thư thấy thương cảm thay cho đám heo con này... Đây là điển hình cho câu bị người ta bán còn thay họ đếm tiền đây mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Đám heo con... Heo sữa nướng, thơm quá!
Đám heo con:!!!