Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 28: Chương 28: Tranh đấu




Kỳ Hữu Vọng lẳng lặng nhìn Chu Thư, không thể biết được giờ khắc này đến cùng là vì dáng vẻ của Chu Thư mà thần hồn điên đảo, hay bởi vì chính mình cũng đang khát khao có được tính cách nữ cường nhân độc lập, kiên cường của đời sau, cho nên mới muốn đến gần nàng ấy.

Có lẽ là cả hai.

“Sao tiểu thư có được thuốc này?”

“Khi hái trà thường phải thật nhẹ nhàng hái độc mầm xuống mà không được làm hư hại mầm lá, cũng không thể có động tác quá mạnh mà hủy hoại lá trà khác, cho nên chỉ có thể dùng đầu ngón tay để ngắt hái, khi đó đầu ngón tay sẽ bị đau.” Chu Thư nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Kỳ Hữu Vọng đè lại tay Chu Thư, kéo lấy ngón cái và ngón trỏ của nàng nhìn xem, phát hiện quả thật có chút thô chai, có thể tưởng tượng được đầu ngón tay của nàng ấy đã chịu bao nhiêu đau đớn.

“Ngươi là tiểu thư Chu gia, ngươi không cần làm những việc nặng đó.” Kỳ Hữu Vọng thương tiếc nói.

Chu Thư mỉm cười, trả lời: “Kỳ tứ thiếu thân là tứ công tử Kỳ gia, vốn cũng không cần hà tất tự mình đi nuôi heo.”

Dứt lời, nàng cũng không có động tác gì, trong lòng lại nghĩ đến cùng là khi nào người này mới chịu buông tay nàng ra.

Kỳ Hữu Vọng lớn như vậy, đôi tay thường xuyên nắm và bị nắm là của Phương thị, Chu lão mẫu, nhưng vì tuổi tác nên tay của hai người đã không còn trơn mềm như khi còn trẻ tuổi, cho nên tay Chu Thư là mềm mại nhất trong số những người nàng từng thân cận.

Nàng không chút dấu vết nhéo lấy bàn tay mềm mại trong tay, sau đó mới buông ra.

Chu Thư cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng ấy ăn đậu hủ của mình, nghĩ rằng, nếu không phải đang hoài nghi người nọ là thân nữ nhi, thì với hành động này, sợ là nàng sẽ chặt tay người này rồi!

“He he!” Kỳ Hữu Vọng hướng đến Chu Thư lộ ra nụ cười rực rỡ, hàm răng đều đặn lại trắng sáng thiếu chút nữa đã làm mù mắt Chu Thư.

Chu Thư nhìn chằm chằm nàng ấy, muốn biết da mặt người này được làm từ gì, mà lại dày đến như vậy! Thật lâu sau, nàng lại lặng lẽ lấy nước rửa sạch dầu thuốc dính trên tay, lại lấy khăn lau khô.

“Năm nay Kỳ tứ thiếu đã 17 rồi nhỉ?”

Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng không hiểu vì sao nàng ấy lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Phải!”

Tuy rằng tính trên phương diện từ khi thức tỉnh lại trí nhớ, thì nàng hẳn là đã 22 rồi, nhưng không biết là vì ký ức 17 năm qua chiếm cứ vị trí chủ đạo, cho nên tâm tính của nàng đã thoát ly không ít so với kiếp trước, hơn nữa điều này không phải là thứ nàng có thể khống chế được.

Cũng giống như một người trưởng thành xuyên qua thành một hài tử chỉ mới một hai tuổi, dù có được suy nghĩ người lớn, nhưng lại không thể khống chế được việc dấm đài.

“17 tuổi cũng nhanh đến tuổi mai mối rồi nhỉ?” Chu Thư nhấc mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, ném ra một vấn đề mà Kỳ Hữu Vọng cần phải suy nghĩ kỹ mới có thể trả lời.

Không ngờ Kỳ Hữu Vọng lại không chút suy nghĩ: “17 tuổi nhanh đến tuổi mai mối, vậy vì sao tiểu thư còn chưa được mai mối?”

Kỳ Hữu Vọng phản kích đánh lui quân của Chu Thư, Chu Thư hối hận không nên hỏi, nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn Kỳ Hữu Vọng, trong lòng đang cân nhắc chắc chắn người này đang giả ngu ngơ, nếu không thủ đoạn này cũng quá cao minh rồi.

“Thân thể gia phụ không tốt, gia nghiệp Chu gia chỉ có ta có thể quản lý, nếu ta gả ra ngoài, người mệt nhọc chỉ có gia phụ. Ta không đành lòng để ông mệt nhọc, chỉ có thể bỏ lại chuyện nữ nhi tình trường phía sau thôi.”

Những lời này của chu thư đều là thật tâm nói ra, trong lòng Kỳ Hữu Vọng cảm khái nàng ấy cũng không dễ dàng gì, lại nói: “Nếu thân thể lệnh tôn chuyển biến tốt đẹp thì sao? Tiểu thư sẽ không còn tham gia vào gia nghiệp Chu gia nữa sao?”

Câu hỏi này không khác gì muốn Chu Thư bộc lộ dã tâm của bản thân, sau khi nàng suy nghĩ một lúc, quyết định đánh cuộc một lần, nói: “Cho dù thân thể gia phụ không còn gì lo ngại, ta vẫn sẽ vì ông mà phân ưu như trước, cho dù ta có huynh đệ tỷ muội, ta cũng muốn tự bản thân cố gắng hết mình.”

Nàng có thể tận lực làm gì đây? Có lẽ là phụ trợ bên cạnh cha nàng, cũng có lẽ là nghĩ cách đoạt được một phần gia nghiệp thuộc về nàng.

Chu Thư bộc lộ dã tâm của mình đồng thời cũng đang quan sát Kỳ Hữu Vọng, nàng muốn biết, sau khi biết nàng là người như thế nào, Kỳ Hữu Vọng sẽ cư xử với nàng ra sao.

Kỳ Hữu Vọng cười nói: “Cho nên ý tiểu thư muốn nói không phải vì hoàn cảnh bức bách, mà là vì tiểu thư không muốn được mai mối. Ta cũng vậy, ta không muốn phải kết thân chỉ bởi vì đã đến tuổi mai mối, về điểm này, chúng ta rất ăn ý với nhau.”

Trong lòng Chu Thư hơi rung động. Không biết là bởi vì những lời này của Kỳ Hữu Vọng, hay là vì Kỳ Hữu Vọng có thể nói ra những lời này.

Có lẽ đây là lần thứ hai nàng hiểu rõ Kỳ Hữu Vọng.

Trong thủy đình bỗng yên tĩnh trong chốc lát, Chu Thư thu lại cảm xúc của bản thân, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, nói: “Dường như Kỳ tứ thiếu rất chắc chắn việc 'Lệnh của cha nương, lời của mai mối' sẽ không phát sinh trên người mình nhỉ?”

Kỳ Hữu Vọng theo lời của nàng mà suy nghĩ, nhất thời có cảm giác cả da đầu đều run lên, biểu cảm cổ quái: “Thôi đừng nói đến, lấy tính tình của cha ta, cho dù ông ấy không muốn quản ta, nhưng cũng sẽ vì ta mà làm mai mối! Cứ nhìn tam ca ta mà xem, ngày thường ông ấy không có kiên nhẫn mà nhìn huynh ấy, nhưng gần đây đều lén lút nói nương ta lưu ý các đối tượng cho hắn nữa!”

Sau khi nàng ấy kéo đề tài bàn luận vào trong Kỳ gia, Chu Thư theo nguyên tắc 'Không tọc mạch vào chuyện nhà người ta', không nói chen vào.

Mà Kỳ Hữu Vọng lại thập phần ưu sầu, sau khi rời khỏi Chu gia, liền đi hỏi tổ mẫu của nàng: “Tổ mẫu, cha sẽ không kết thân cho con chứ?”

Phương thị không hiểu sao bỗng nhiên nàng ấy lại bắt đầu quan tâm đến chuyện này, bà cho hạ nhân lui xuống, hỏi: “Xuân Ca nhi đây là muốn thành hôn rồi sao?”

“Không muốn.” Kỳ Hữu Vọng nói.

Phương thị nói: “Ta còn tưởng con đã động nhân tâm rồi.”

Trên mặt Kỳ Hữu Vọng đầy vẻ ngây ngô: “Tổ mẫu, con nên cưới nương tử, hay tìm nam nương tử?”

Phương thị suy nghĩ một chút, 17 năm qua không ai dạy cho Kỳ Hữu Vọng chuyện liên quan đến tình yêu, thậm chí cũng không có ai nói cho nàng ấy, chuyện chung thân đại sự của nàng ấy nên giải quyết như thế nào.

Sở dĩ Phương thị không để tâm đến chuyện cưới gả của Kỳ Hữu Vọng, cũng bởi vì bà chưa bao giờ lo lắng đến tương lai sẽ có ngày này, khi nàng ấy hỏi ra vấn đề này, lại không biết nên trả lời thế nào.

Phương thị không trả lời Kỳ Hữu Vọng, mà chỉ nói: “Nếu có một ngày con gặp được người con muốn gả, tổ mẫu sẽ tận lực thay con che chắn gió mưa.”

Ý của Phương thị là, nếu Kỳ Hữu Vọng muốn khôi phục lại thân nữ nhi, đến lúc đó sẽ gặp phải mưa rền gió dữ, bà cũng sẽ tận sức đỡ lấy cho nàng.

Kỳ Hữu Vọng như có vẻ đăm chiêu, cuối cùng cũng không rối rắm chuyện này nữa, dù sao tính cách từ trước đến nay nàng đều có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh mà.

- -----

Đợi trong nhà mấy ngày, lại cùng Kỳ Thầm đi cúng tế tổ tiên, mỗi ngày không có việc gì làm khiến Kỳ Hữu Vọng đã không còn kiên nhẫn đợi trong nhà thêm được nữa, nên chuẩn bị quay về biệt trang thăm đám heo của nàng.

Kỳ tam lang biết được, khi nàng đang lên xe ngựa cũng đi theo lên.

“Tam ca, ngươi làm gì vậy?” Kỳ Hữu Vọng nhìn hắn vẻ nghi hoặc.

“Tổ mẫu khen heo ngươi nuôi ăn rất ngon, ta còn chưa thấy được ngươi nuôi heo ra sao, nên đến nhìn trộm một chút, thế nào, sợ ta khắc chết heo của ngươi à?” Kỳ tam lang hỏi.

“Ta sợ cái gì? Là chính tam ca ngươi sợ đấy! Nếu không sao ngươi lại làm ra việc này?”

Kỳ tam lang nghẹn lời, tâm tình hết sức phức tạp.

Nương vì sinh hắn ra mà mất mạng, cha đắm chìm trong bi thương khi tang thê, nên cũng không muốn thấy hắn nhiều hơn. Hạ nhân trong nhà đều nói hắn là điềm xấu, cũng không muốn đến gần hắn, khi còn nhỏ nếu không có nhũ mẫu và hai vị huynh trưởng chăm sóc, sợ là hắn đã sớm bị vứt bỏ rồi.

Vì điều này, hắn an nhiên nhận lấy vận mệnh đó, nhưng cố tình là kế mẫu của hắn sinh ra một đứa con, mà đứa con này sinh ra đã đươc cho rằng mang đến tường thụy, tổ mẫu của hắn càng lo lắng kế mẫu không chăm sóc tốt cho 'hắn', cho nên ôm đến cạnh bà tự mình nuôi nấng.

Vì vậy tứ đệ mang tường thụy xuất hiện, làm mọi người nhớ đến điềm xấu của hắn, mà khi chúng nhân gia nhắc đến huynh đệ bọn họ, thường sẽ lấy hai người họ ra để so sánh.

Hắn rất không cam lòng, Kỳ Hữu Vọng chỉ là một hài tử bình thường mà thôi, sao lại mang đến tường thụy, sao có thể được tổ mẫu, cha nương yêu thương?

Đến người cha cũng không muốn nhìn thấy hắn lấy một cái, vì 'hắn' mà đặt tên 'Hữu Vọng', so với huynh trưởng 'Hữu Quang', nhị ca 'Hữu Văn', thì 'Hữu Đức' là hắn lại có vẻ như thật nhỏ bé không đáng nhắc đến. Giống như cha mang hết hi vọng quang tông diệu tổ ký thác vào trên người huynh trưởng, lại ký thác kỳ vọng cao với Kỳ Hữu Vọng, mà đối với hắn, chỉ hi vọng hắn có tài đức thôi sao?

Cho nên hắn ghen tị với Kỳ Hữu Vọng, ghen tị 'hắn' rõ ràng chỉ là do kế thất sinh, lại có thể được mọi người sủng ái. Thời gian lâu dần, chính hắn cũng mỏi mệt, cho nên đành phải mang theo sự ghen tị này chạy trốn đến biệt trang, chỉ có như vậy, hắn mới sẽ không vì sự tồn tại của Kỳ Hữu Vọng mà bi thương.

Nhưng cố tình là Kỳ Hữu Vọng lại không giống với những người khác, tựa hồ chưa bao giờ sợ hãi điềm xấu của hắn. Chính như lúc này, hắn đã tiếp nhận 'điềm xấu' của bản thân, mà Kỳ Hữu Vọng lại phiền chán việc hắn luôn cho rằng bản thân là điềm xấu.

“Thật sự là chán ghét.” Kỳ tam lang nghĩ.

- -----

Tuy rằng là Kỳ tam lang tự ý quyết định leo lên xe ngựa của Kỳ Hữu Vọng, nhưng sau đó Kỳ Hữu Vọng cũng không đuổi hắn đi, ngược lại lại khoe với hắn đám heo con của mình.

“Mắt chọn heo của ta là tốt nhất, cho nên chọn được đều là những con nhu thuận dịu ngoan, lại nhiều thịt.”

Kỳ tam lang cười lạnh, nói: “Đã dịu ngoan như vậy, vì sao vài ngày trước đó còn nghe nói chúng đạp hư hết trà viên của người ta?”

Kỳ Hữu Vọng cúi đầu, không cho là đúng: “Là do chúng đến thời kỳ phản nghịch thôi.”

“'Kỳ phản nghịch' là gì?”

“Chính là thời điểm không nghe lời nhất.”

Kỳ tam lang minh bạch: “Chính là bộ dạng này của ngươi?”

Kỳ Hữu Vọng ăn miếng trả miếng: “Chính là dáng vẻ khi tam ca quyết định chuyển đến biệt trang ở vậy đó.”

Kỳ tam lang cười khẩy nói: “Ngươi nhu thuận như vậy, sao lại không an phận ở trong nhà, mà cũng muốn chạy đến biệt trang ở?“. Ngôn Tình Xuyên Không

“Đó là do ta có chính sự phải làm.”

Hai người mồm năm miệng mười đối chọi gay gắt cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa biệt trang.

Đây là lần đầu tiên Kỳ tam lang đến biệt trang này, nơi này dù sao cũng là đồ cưới của Ngô thị, hắn tới nơi này danh không chính ngôn cũng bất thuận.

Chu lão mẫu đi ra đón người, phát hiện hắn đến đây, có hơi giật mình, nhưng cũng không có chỗ nào thất lễ, sau đó hỏi hắn có dự định ở chỗ này qua đêm không, cho người chuẩn bị phòng cho hắn.

Chờ khi hắn tạm nghỉ ngơi xong lại xuất môn, Kỳ Hữu Vọng đã đến thăm heo, vì thế hắn cho hạ nhân dẫn đường đến sinh cơ nhàn viên.

Xa xa hắn đã thấy Kỳ Hữu Vọng không biết đang làm gì mà khá vui vẻ -- Cũng là ngồi xe ngựa đến, mới đi có mấy chục dặm đường, xương cốt hắn như bị nứt gãy cần được nghỉ ngơi, thế mà Kỳ Hữu Vọng lại tinh lực dồi dào đến vậy chứ?

Kỳ tam lang cảm thấy bản thân lại càng thêm ghen tị với Kỳ Hữu Vọng rồi.

Bỗng nhiên, một bóng dáng hồng nhạt ập vào trong mắt hắn, hắn nhìn bóng dáng nhẹ nhàng đang cầm con diều chạy về hướng Kỳ Hữu Vọng, nhịn không được cũng vội vàng đi theo.

- ------

“Kỳ lão tứ ngươi xem con diều của ta nè!” Trần Kiến Kiều tìm được Kỳ Hữu Vọng, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

Diều của nàng là hình một con chim lục sắc (xanh lá cây), Kỳ Hữu Vọng hỏi: “Đây là chim gì?”

“Yến tử.”

Người khác sẽ nghĩ vì sao yến tử lại là lục sắc, nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Kỳ Hữu Vọng không giống người thường: “Con diều yến tử lục sắc này thật hiếm lạ, nhìn đẹp hơn con diều màu đen đó!”

Trần Kiến Kiều nói: “Ta cũng cảm thấy diều màu đen rất khó coi, cho nên cho người vẽ thành màu xanh!”

Kỳ tam lang: “...”

Kỳ Hữu Vọng và Trần Kiến Kiều phát hiện Kỳ tam lang đang đi đến, lên tiếng gọi hắn: “Tam ca, ngươi nghỉ ngơi xong rồi sao?”

“Ừm.” Kỳ tam lang nhàn nhạt trả lời, ánh mắt dừng trên người Kỳ Hữu Vọng.

Vì ánh mắt của hắn nên Trần Kiến Kiều có hơi ngượng ngùng, trốn ra phía sau Kỳ Hữu Vọng, hỏi nhỏ: “Kỳ lão tứ, đây là tam ca của ngươi à? Sao trông diện mạo các ngươi không giống nhau chút nào vậy?”

So với vẻ mi thanh mục tú của Kỳ Hữu Vọng, thì Kỳ tam lang lại có mắt hẹp dài, đường nét góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm rạp dường như càng phù hợp với tiêu chuẩn thẫm mỹ của mọi người đối với mỹ nam tử hơn. Nhưng dưới cái nhìn của Trần Kiến Kiều, vẫn là Kỳ Hữu Vọng càng thêm vui tai vui mắt hơn.

Kỳ tam nghe thấy lời nàng, châm chọc nói: “Đương nhiên chúng ta không giống, hắn và ta không cùng một nương sinh ra.”

Nói xong, không biết hắn nghĩ đến điều gì, môi mín chặt lại.

Trần kiến kiều mơ hồ nhớ lại Kỳ Hữu Vọng là do kế thất sinh, vậy Kỳ tam lang là ai sinh, kết quả đã rõ. Tuy rằng Kỳ tam lang nói chuyện có chút hung hãn, nhưng nàng cảm thấy là bản thân nói sai trước, nên không so đo, mà là phỏng đoán: “Vậy nhất định là ngươi giống lệnh tôn, mà Kỳ lão tứ giống nương hắn.”

Kỳ Hữu Vọng ở bên cạnh gật đầu: “Không sai!”

Trần Kiến Kiều nghĩ, hỏi hắn: “Ngươi có muốn thả diều với chúng ta không?”

Kỳ tam lang không nói gì, hắn không hiểu trần kiến kiều có thể thản nhiên đối diện với hắn như vậy, là có phải vì không biết rõ thân phận của hắn hay không, nếu biết hắn là người mang điềm xấu, nàng có sẽ giống như bằng hữu thuở nhỏ của hắn, mà rời xa hắn không?

Hắn nâng tay lên dừng giữa không trung, không biết lại nghĩ đến điều gì, nói lời cự tuyệt: “Đây là trò của hài đồng, ta không chơi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ mẫu: Xuân Ca nhi muốn thành hôn?

Vượng Vượng: Không muốn!

Không qua bao lâu - -

Vượng Vượng: Tổ mẫu, con muốn thành thân với Thư Thư.

Tổ mẫu: Sao con nói không muốn thành hôn mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.